Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 15
 
Khi Bạch Lộ và Cảnh Ngôn về đến, cảnh sát đã hành động. Tìm cả một buổi tối cũng không phát hiện ra tung tích Bạch Tử Hiên.
 
Bên cạnh, dì Lý làm thêm sốt ruột cứ khóc, đôi mắt sưng đỏ lên như đã khóc rất lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Có người hỏi đường tôi, tôi quay người chỉ này kia một tí thì không thấy Hiên Hiên đâu nữa."
 
Mắt dì Lý đỏ hoe nắm lấy tay Bạch Lộ, giọng rất hối hận đau khổ.
 
Lúc này Bạch Lộ lo lắng không thôi, chỉ vỗ vai bà trấn an, miệng không nói được câu gì.
 
Địa điểm Bạch Tử Hiên mất tích là gần cái công viên đó. Ban đầu chỉ nghĩ nơi đây yên tĩnh, môi trường lại tốt, bây giờ xảy ra chuyện mới phát hiện ra ngay cả một người chứng kiến cũng không tìm được.
 
Camera giám sát hai bên đường cũng bị hỏng có dự tính.
 
Lúc đó chỉ có dì Lý ở hiện trường, theo như bà ấy nói thì khi đang chuẩn bị dẫn Bạch Tử Hiên về nhà, đúng lúc đó có người phụ nữ bên đường đi đến hỏi đường bà ấy.
 
Mới nói một hai câu, chiếc xe phía sau gầm lên chạy ngang qua bà ấy, Bạch Tử Hiên mới đây còn đứng sau lưng bà ấy đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ cảnh sát nghi ngờ người đã bị chiếc xe chở đi, toàn lực truy lùng dấu vết của chiếc xe kia. Nhưng camera giám sát bên đường lại không thấy được cái xe bánh mì màu trắng kia.
 
Thời gian Bạch Tử Hiên mất tích là bốn giờ chiều hôm qua, đến giờ đã là mười mấy tiếng. Bạch Lộ vừa nghĩ đến tình hình cậu lúc này, trong lòng giống như bị đôi bàn tay vô hình bóp chặt lại, đau lòng đến mức không thở được.
 
Cậu không chịu nói, lại sợ lạ, nếu như đi lạc nhất định sẽ ở một góc nào đó chịu đói, chịu lạnh. Nếu như bị người khác bắt cóc, hoặc là. . .
 
Bạch Lộ không dám nghĩ tiếp nữa.
 
Cả đêm qua cô không ngủ, mắt thao láo nhìn ra bầu trời bên ngoài từ tối đen chuyển qua xám, rồi trở nên sáng bửng.
 
Lộ Phi và dì Lý ngồi bên đầu kia sô pha gạt nước mắt. Họ đã lớn tuổi rồi, sáng sớm sau khi trở về phòng chợp mắt được mấy tiếng đồng hồ thì lập tức dậy chờ tin tức.
 
Đêm qua dì Lý cũng không chịu về nhà. Bạch Lộ khuyên nhủ mấy lần, bà ấy vẫn khăng khăng muốn ở lại.
 
"Hiên Hiên là do tôi làm mất tích, tôi không được nhìn thấy cậu ấy thì làm sao mà yên tâm về được!"
 
Bạch Lộ rút lại những lời muốn khuyên, khóe mắt có chút cay cay.
 
Cảnh Ngôn vẫn luôn bên cạnh cô, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay khiến Bạch Lộ bình tĩnh lại không ít.
 
Cũng may mà hôm qua anh gọi mấy cuộc điện thoại, phía cảnh sát rõ ràng chú trọng vụ việc này hơn hẳn.
 
Tám giờ sáng, chiếc điện thoại mà Bạch Lộ vẫn nắm chặt trong tay cuối cùng cũng có chuông reo.
 
Người gọi đến là Lý Đội cục cảnh sát, cô cuống quýt nghe máy.
 
"Bạch tiểu thư, tìm thấy em trai cô rồi!"
 
Khóe mắt cay xè không kìm được nhòe nước mắt, Bạch Lộ đứng dậy, loạng choạng ra khỏi cửa, Cảnh Ngôn vội vã theo dìu cô.
 
"Đừng nôn nóng, anh lái xe chở mọi người qua đó."
 
Bạch Tử Hiên được phát hiện trong ngôi nhà bỏ hoang ở công viên, chỗ đó lúc trước là một điểm vui chơi có thu phí, sau này điểm đó bị bỏ hoang nên cũng không có người lui tới.
 
Là chỗ sâu nhất trong công viên, ngày thường bọn họ đều không đi tản bộ qua đó.
 
Khi ấy cảnh sát chú ý quan sát chiếc xe màu trắng đó. Sau khi lục soát một vòng công viên cũng không thấy người đâu, thì dốc toàn lực truy xét, theo dõi.
 
Mãi đến sau này cảm thấy chiếc xe đó biến mất một cách quá kì lạ, họ mới lục soát lại từ đầu công viên này một lần nữa, sau cùng phát hiện ra một con đường nhỏ cũ kĩ bên trong.
 
Song lúc đó cũng tìm thấy Bạch Tử Hiên đang bị nhốt trong căn nhà này.
 
Cảnh Ngôn lái xe rất nhanh, lúc mọi người đến, cảnh sát đang vây quanh nơi đó, chừng bó tay với Bạch Tử Hiên trong góc nhà.
 
Cậu như đang vô cùng hoảng loạn, mở đôi mắt to sợ hãi, thẫn thờ nhìn xung quanh, cuộn người thành một đống nơi xó nhà, cổ và ngón tay trắng nõn có những ngấn đỏ.
 
Bạch Tử Hiên không cho phép bất cứ ai lại gần. Hễ đến gần thì cậu sẽ phát ra tiếng hét chói tai, ánh mắt u uất rực cháy thiêu trụi tất cả.
 
Bạch Lộ che miệng suýt khóc ngã vào lòng Cảnh Ngôn.
 
Đấy là em trai cô, lúc nhỏ đáng yêu lanh lợi theo đuôi cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, điềm tĩnh, đôi mắt to sáng.
 
Một cảnh tượng mà trong kí ức Bạch Lộ không hề muốn nhớ lại hình như đang trùng hợp với lúc này.
 
Buổi chiều hôm đó, cô bị cảnh sát gọi ra khỏi phòng học, về đến nhà nhìn thấy cảnh tượng thế này.
 
Năm ấy Bạch Tử Hiên ba tuổi, run cầm cập cuộn mình nơi góc nhà, trên mặt và quần áo dính máu tung tóe.
 
Ánh mắt khiếp sợ, ngỡ ngàng, con ngươi đen nhánh không có chút ánh sáng.
 
Cũng chính buổi chiều hôm đó, nhà họ Bạch phá sản, ba cô nhảy từ tầng thượng xuống tự sát, đúng lúc rơi ngay xuống trước mặt Bạch Tử Hiên.
 
Trong chớp mắt, cuộc sống tối tăm mù mịt.
 
Từ đó về sau, Bạch Tử Hiên như thay đổi tính tình, không mở miệng nói chuyện nữa, nhạy cảm, sợ sệt, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, ban đêm thường gặp ác mộng, la hét lớn tiếng.
 
Sau này sau khi đến bệnh viện chẩn đoán xong, mới phát hiện ra chứng tự kỉ.
 
Khoảng thời gian đó Bạch Lộ luôn kề bên cậu không rời nửa bước, nhìn thấy cậu hồi phục từng chút một được như bây giờ.
 
Vậy mà lúc này. . .
 
Bạch Lộ đưa tay cố gắng lau đi những giọt nước mắt trên mặt, thận trọng bước từng bước một tiến lại gần người đang ở góc nhà, giọng nói cực nhẹ, cực dịu dàng.
 
"Hiên Hiên, chị là chị này."
 
"Đừng sợ nữa, chị sẽ luôn luôn bảo vệ em."
 
Bạch Lộ chậm rãi đưa tay về phía cậu, Bạch Tử Hiên ngơ ngác nhìn xuống mặt nền như không nghe thấy gì, chân tay co quắp lại, người vẫn khẽ run lên.
 
Bạch Lộ chậm rãi, thật chậm rãi đặt tay lên đầu cậu, xoa nhè nhẹ giống như trước đây.
 
"Hiên Hiên, chị dắt em về nhà nhé."
 
Mắt Bạch Tử Hiên khẽ động đậy, hình như có chút nhạy cảm với từ này. Trong nháy mắt Bạch Lộ suy sụp khóc lớn, quỳ xuống ôm chặt cậu.
 
"Về nhà thôi. Chị dắt em về nhà, đừng sợ."
 
Bạch Tử Hiên không nhúc nhích để cho cô ôm lại, ánh mắt vô hồn, lại không vùng vẫy ra khỏi cô.
 
Bạch Lộ dẫn cậu về nhà. Tắm nước ấm xong, Bạch Tử Hiên mệt lả lăn ra ngủ. Bạch Lộ vẫn nằm bên cạnh cậu, hai tay chặn chăn lại ôm lấy cậu.
 
Bạch Tử Hiên yên lặng ngủ, quầng mắt thâm đen, đôi môi hơi khô. Cô bỗng chợt nhớ ra, từ lúc về đến giờ cậu vẫn chưa uống được ngụm nước nào.
 
Bạch Lộ buông cậu ra, cẩn thận từng chút một xuống giường, rót một ly nước ấm từ bếp ra, cúi người xuống đầu giường, lấy bông nhẹ nhàng thấm ướt hai môi cậu.
 
Bạch Tử Hiên thường hay quên uống nước. Ban đầu Bạch Lộ không nhận ra, cho đến khi môi cậu khô bong tróc mới để ý đến chuyện này.
 
Vậy nên Bạch Lộ luôn chuẩn bị sẵn một ly nước cho cậu, lúc cậu quên hay không chịu uống nước thì dùng bông thấm ướt xung quanh hai môi cậu.
 
Cảnh Ngôn dựa bên cửa, nhìn hành động của Bạch Lộ, cả người cô lúc này toát lên vẻ dịu dàng, ánh mắt đong đầy sự cưng chiều, yêu thương như sắp tràn ra ngoài.
 
Thật là dáng vẻ mà anh tha thiết ước mong.
 
Lúc Bạch Lộ nhẹ khép cửa lại, cả người đã thay đổi tính tình, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị.
 
Cô không hề nghĩ rằng đây là chuyện ngoài ý muốn.
 
Tất cả những dấu vết đều chứng minh rằng đây là một âm mưu, âm mưu nhắm vào cô.
 
"Cả ngày em chưa ăn gì rồi." Cảnh Ngôn bưng một tô mì để trước mặt cô, Bạch Lộ dựa ra sô pha, mệt mỏi lắc đầu.
 
"Em không muốn ăn."
 
"Ăn một chút thôi, nếu không dạ dày sẽ khó chịu đấy." Cảnh Ngôn cầm đũa lên trộn đều món mì trong tô, sau đó gắp lên miếng nhỏ đưa đến miệng cô.
 
Bạch Lộ nhìn chằm chằm tô mì trước mặt mà không có phản ứng gì, rất lâu sau mới khẽ nói: "Cảnh Ngôn, em cảm thấy chuyện này là đang nhắm vào em."
 
Cảnh Ngôn không nói gì, chỉ đưa mì lên miệng cô.
 
"Há miệng ra."
 
Bạch Lộ trơ ra với anh vài giây thì cúi đầu ăn đũa mì kia.
 
Cảnh Ngôn nhanh chóng gắp tiếp đũa thứ hai đưa lên, cùng lúc bình tĩnh nói.
 
"Việc này anh sẽ điều tra lại rõ ràng, em đừng lo lắng."
 
Bên phía cảnh sát lại đưa ra thông tin, là ba ngày sau đó, Bạch Lộ cùng Bạch Tử Hiên quấn mền trên sô pha đang cùng xem phim, trên bàn là trái cây và đồ ăn vặt.
 
Không khí yên tĩnh và ấm áp.
 
Giọng nói hùng hồn của Lý Đội đã phá vỡ sự bình lặng của căn phòng.
 
"Bạch Lộ, chúng tôi bắt được mấy người đó rồi."
 
Khi Bạch Lộ chạy tới cục cảnh sát, Cảnh Ngôn đã ở đó. Sắc mặt anh rất khó chịu, ánh mắt tối sầm, khóe miệng nhấp thành một đường thẳng.
 
Bạch Lộ rất ít khi thấy anh thế này, trong lòng liền thấy nặng trĩu hơn.
 
"Những người này nói rằng đây chỉ là một trò đùa quái dị, thường thấy cậu ấy ngốc nghếch, ngây ngô đi tản bộ ở đó, không nhịn được nên muốn trêu ghẹo một tí."
 
Lý Đội ngồi đó bình tĩnh kể lại. Bạch Lộ tức giận cắn chặt răng.
 
"Trò đùa quái dị à? Trêu ghẹo à? Mấy người đó có bị thần kinh không?"
 
Cô ngửa lên hít một hơi thật sâu, trong mắt kìm nén sự căm phẫn, nhìn qua người đối diện, lạnh lùng nói: "Tôi không tin."
 
"Xin lỗi, điều tra cuối cùng chính là như vậy."
 
Ra khỏi cục cảnh sát, bên ngoài gió rét lạnh thấu xương, trời đã mờ tối, những nhánh cây khô đứng sừng sững trong gió khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo khắp người.
 
Cảnh Ngôn mở cửa xe, ra hiệu cô lên xe.
 
Bạch Lộ thắt dây an toàn xong, ngoài trời bỗng nhiên có mưa phùn, cần gạt mưa màu đen quét qua lại trên kính xe trước mặt, một lát, một lát, giọng của Cảnh Ngôn vang lên bên tai.
 
"Tối nay em có về nhà không?" Mấy hôm nay Bạch Lộ vẫn luôn ở lại chỗ Lộ Phi. Bởi vì lý do Cảnh Ngôn đi làm quá xa, nên đã về hôm trước rồi.
 
"Không về." Bạch Lộ khẽ lắc đầu không nói gì thêm. Thấy điệu bộ không muốn nói chuyện của cô, Cảnh Ngôn cũng không nói gì nữa.
 
Trong xe vô cùng yên lặng, tiếng cần gạt nước chốc chốc phát ra, đi cùng với tiếng sột soạt của những hạt mưa phùn đánh vào trên kính xe.
 
Bạch Lộ từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt uể oải và bình thản.
 
Hôm sau đi làm, văn phòng có chút ầm ĩ, một nhóm người vây quanh chỗ ngồi Tiểu Lưu, nhìn vào màn hình máy tính của cô khẽ bàn luận.
 
Hôm nay Bạch Lộ không có tâm trạng xen vào, để túi xách vào ngăn kéo rồi cúi người bật máy tính lên.
 
Vài giây sau, màn hình hiện lên, thói quen đầu tiên của cô là đăng nhập vào QQ dành cho công việc của mình, icon bên dưới chớp nháy liên tục, danh mục công việc có tin tức mới.
 
Cô tiện tay nhấn nút mở.
 
Trong khung trò chuyện khắp nơi là những tấm ảnh vô cùng nổi bật, là bộ dạng nhếch nhác kinh khủng đang được cảnh sát dìu đỡ của Tô Vận, bối cảnh phía sau là rừng rậm hoang vắng, phía sau là một căn nhà gỗ tan hoang.
 
Bên dưới có thêm dòng chữ đỏ chóe to đùng, là bài độc quyền của Tiểu Lưu.
 
[Đêm qua đại tiểu thư của nhà họ Tô bị bắt cóc, nhốt trong ngôi nhà nhỏ tối đen bị bỏ hoang trong rừng, sáng sớm nay mới được cảnh sát tìm thấy!!]
 
Tác giả có lời muốn nói: Cảnh thiếu gia: Phải trả thù cho vợ tôi \( `ロ′)/!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui