CHƯƠNG 16
Trong lòng Bạch Lộ có chút rối rắm không diễn tả được thành lời.
Cô đóng trang đó lại, bắt đầu xử lý công việc hôm nay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày trước nhận được tin có người tố Tử Sắc Niên Hoa – động đốt tiền lớn nhất thành phố hoạt động khiêu dâm, Bạch Lộ định âm thầm đi điều tra trước một chút.
Tan làm, ăn cơm xong, cô lấy máy quay cỡ nhỏ và bút ghi âm đi đến Tử Sắc.
Đêm khuya, có thể nói cổng chính nguy nga rực rỡ, lấp lánh sắc màu, một dãy xe sang trọng dừng trước cửa. Bạch Lộ trình CMND rồi vào trong, cách trang hoàng bên trong sáng chói làm cô hoa mắt.
Ở đại sảnh, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng người huyên náo, bầu không khí cao trào. Bạch Lộ sắc mặt không đổi đi xuyên qua những nhóm người, bình tĩnh đi đến cầu thang ở bên hông.
Tầng trên toàn bộ đều là những gian phòng, hành lang thẳng tắp không một bóng người, tấm thảm trải mềm mại không phát ra một tiếng giẫm chân nào.
Góc tường có đặt một bồn hoa, rẽ vào khúc ngoặt đã nhìn thấy dàn phục vụ đang đứng trước mặt.
Bạch Lộ xoay người, đi qua bên khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả tầng lầu yên tĩnh, các gian phòng cách âm rất tốt, chỉ khi đến gần mới thấp thoáng nghe thấy có chút tiếng người.
Bạch Lộ dò xét sơ qua một vòng, trong lúc đang muốn dùng một vài mánh khóe rất đúng luật thì cánh cửa trước mặt bỗng nhiên bị mở ra.
Ba cô gái mặt mũi trang điểm xinh đẹp bước ra. Rất nhanh chóng, Bạch Lộ xoay người nép vào tường ở chỗ rẽ bên hông.
Mấy cô gái đó đi lên phía trước, Bạch Lộ nhìn xuống, nhẹ nhàng đi theo phía sau.
Cuối hành lang là nhà vệ sinh, sau khi bọn họ đi vào thì Bạch Lộ cũng nhanh chóng lách mình vào theo, mở một phòng trống trong đó rồi khóa cửa lại.
Chưa đến vài phút, tiếng xả nước phát ra, mấy cô gái đó bắt đầu nói chuyện với nhau.
Bạch Lộ khom người nhìn lén qua khe cửa, họ đang soi gương dặm lại lớp trang điểm.
"Ôi, lại là một đống ông già, vừa dê vừa bủn xỉn, toàn để tay lên đùi tôi."
"Không còn cách nào khác, làm cái nghề như bọn mình. . ." Một giọng nữ khác nói, tiếp đó lại nén nhỏ giọng lại, giọng điệu mờ ám: "Vẫn còn tốt hơn bọn ở trên lầu. . ."
"Cũng phải." Vẻ mặt cô gái than trách đầu tiên bình ổn trở lại, cầm thỏi son trong tay, nhìn vào gương rồi tô đậm lại bờ môi đỏ chót.
"Thật là giống người chứ không giống mệnh. Không thì cô cứ nhìn Trần Uyển Uyển mà xem, chậc chậc."
"Đúng đấy. Mỗi tháng tiền vào tay, còn không cần phải ra ngoài tiếp rượu như bọn mình."
"Không biết người ta lấy lòng yêu mến của Cảnh thiếu gia ở đâu, mà chúng ta không học theo được, thôi thì chăm chỉ phục vụ cho những lão già dê hôm nay vậy."
Cả ba cười đùa rồi đi ra. Bạch Lộ cầm bút ghi âm trong tay, ánh mắt buồn phiền, mặt không cảm xúc đứng im lìm sau cửa.
Rất lâu sau mới khẽ mở cánh cửa trước mặt ra.
Ra khỏi Tử Sắc, gió đêm thổi đến, không khí trong lành xen lẫn cái lạnh nhè nhẹ, nhưng hương thơm dễ chịu hơn nhiều so với bên trong nồng nặc mùi tươi mát lúc nãy.
Bạch Lộ hít sâu một hơi, đưa mắt quan sát con phố ồn ào bên ngoài, người đi đường vội vã, các cửa hàng san sát nhau, so với trong đó dường như là hai thế giới.
Lúc này chuông điện thoại reo lên. Là Cảnh Ngôn gọi đến.
Cô nhấc máy để lên tai, nghe thấy giọng mình bình thản, thờ ơ.
"Tối nay em về nhà không?"
"Anh có quen Trần Uyển Uyển không?"
Cảnh Ngôn khẽ hỏi cô, Bạch Lộ lại đáp một nẻo.
Không khí bắt đầu im lặng.
"Anh có." Cảnh Ngôn đáp lại, tiếp đó liền nói thêm: "Chuyện này nói ra dài dòng, em về rồi anh từ từ giải thích với em được không?"
"Cho anh thời gian để chọn lọc câu chữ không?" Bạch Lộ khẽ cười: "Không cần đâu, ngắn gọn súc tích là được rồi."
"Tình cờ một lần vào Tử Sắc, nhìn thấy cô ấy bị sàm sỡ, thấy tội nghiệp nên tiện tay giúp cô ấy một lần. Chỉ có thế thôi."
Cảnh Ngôn quả nhiên ngắn gọn, một câu nói lại tóm tắt được cả một sự việc. Bạch Lộ đưa tay xoa lên ấn đường, một lúc lâu sau mới nói: “Vâng, em biết rồi."
Cô đang định cúp máy thì nghe bên tai câu hỏi như đang lo lắng của Cảnh Ngôn.
"Vậy khi nào thì em về? Anh. . . nhớ em."
"Đợi cho cảm xúc Hiên Hiên ổn định lại một chút đã." Bạch Lộ bình thản nói rồi cúp máy.
Về đến nhà cũng chừng nửa tiếng sau, Bạch Lộ đẩy cửa ra thì thấy Cảnh Ngôn đang nằm trên giường mình.
". . ."
"Anh muốn làm gì?" Cô vừa cởi áo khoác vừa lấy đồ chuẩn bị vào phòng tắm.
"Em đang giận, anh muốn dỗ em." Cảnh Ngôn ôm chăn ngồi dậy, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn cô.
"Em không giận." Bạch Lộ mặt không cảm xúc nói: "Chỉ là cảm xúc khi tận mắt nhìn thấy cảnh phim trong những cuốn tiểu thuyết."
"Cái gì mà cô gái kỹ viện bị ép bán thân và vương gia quyền thế ngất trời, còn có cái gì mà "bánh bèo" vì kế sinh nhai phải lưu lạc phong trần và tổng tài bá đạo."
"Nhưng người đàn ông che chở cho những cô gái khác vừa hay lại là chồng của em mà thôi."
Bạch Lộ nói xong, kéo cửa đi vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra lên giường thì Cảnh Ngôn đã nhích lại gần. Khi môi anh đặt lên cổ cô thì Bạch Lộ đẩy anh ra.
"Không có tâm trạng." Cô lạnh nhạt nói. Cảnh Ngôn dừng lại, mất hứng nằm đè lên người cô.
"Nặng quá, nhanh xuống mau." Bạch Lộ đưa tay đẩy anh, Cảnh Ngôn tóm được, rồi bắt đầu hôn môi cô. Bạch Lộ rút tay lại, ngồi dậy trợn anh.
"Còn quậy nữa thì về ngay cho em."
Cảnh Ngôn cắn môi nhìn cô rất ấm ức. Bạch Lộ mặc kệ, xoay người, siết chặt chăn.
Đèn đầu giường bị tắt một tiếng “tách”, cả phòng trở nên tối đen, ánh trăng lu mờ từ cửa sổ hắt vào, chiếu lên trên sàn gỗ tĩnh lặng lạ kỳ.
Bạch Lộ nhắm mắt lại, quay lưng về phía Cảnh Ngôn.
Thế nhưng sự hờn trách của người phía sau dường như lan vào không khí, từng luồng từng luồng xâm nhập vào lỗ chân lông cô. Lòng Bạch Lộ khó mà yên, rất lâu vẫn không tài nào ngủ được.
Tâm trí bắt đầu xoay quanh sự việc xảy ra hôm nay, cái chỗ xa hoa đồi trụy kia, cái phòng toilet chật chội, giọng nói ngọt ngào của những cô gái.
Màn đêm kéo dài thêm những dòng suy tư, trong kí ức bất giác hiện lên hình ảnh Bạch Tử Hiên cuộn mình ở xó nhà lúc được tìm thấy, nét mặt sợ hãi, ánh mắt trống rỗng.
Bạch Lộ nhớ lại khi nhà mình chưa xảy ra chuyện, Lộ Phi đức độ, dịu dàng, cha tuy bận rộn với công việc nhưng lại đối xử rất tốt với hai chị em cô, lúc đó Bạch Tử Hiên chưa được chẩn đoán ra bệnh tự kỉ.
Bạch Lộ rất yêu thương cậu em trai này. Vẻ ngoài xinh xắn, lại còn lanh lợi, luôn yên lặng chưa bao giờ quấy khóc, thường theo đuôi cô, đôi mắt to đen láy, sáng long lanh nhìn cô.
Vậy mà từ sau cái năm cô học cấp ba nhà bị phá sản, Lộ Phi biến thành người khác, Bạch Tử Hiên không có khả năng tự lo cho mình, Bạch Lộ gần như là trụ cột của cái nhà này.
Trong một đêm phải học cách trưởng thành, năm tháng dài đằng đẵng, cuối cùng cũng biến cô trở thành một người như hiện tại.
Tình yêu ư? Với cô mà nói thì đúng là một điều xa xỉ.
Không nhìn thấy, không chạm được, cũng không dám cần.
Không biết đã bao lâu, lâu đến nỗi khi Bạch Lộ tưởng rằng Cảnh Ngôn đã ngủ, phía sau bỗng nhiên có một bàn tay thận trọng từng chút một vòng qua eo cô, sau đó phần lưng được kề sát vào một lồng ngực ấm áp.
Căn phòng mùa đông có máy sưởi, khi Bạch Lộ đi ngủ buổi tối vẫn mặc đồ ngủ phong phanh. Ở nhà cô chỉ có váy, đai thắt, vải bông, mặc lên người rất thoải mái.
Bờ môi mềm mại, ẩm ướt của Cảnh Ngôn chạm vào sau gáy cô rồi đi xuống phía dưới, đặt lên bờ vai lưng để lộ mà chiếc váy ngủ không cách gì che được.
Bạch Lộ đang nằm nghiêng, xương cánh bướm gồ lên rõ nét, giữa lưng có một khe rãnh lõm vào, môi Cảnh Ngôn quyến luyến rất lâu trên phần xương gồ ra kia.
Khẽ mút, liếm, cắn nhẹ.
Lại thường trượt xuống hôn lên lưng cô.
Đai thắt chiếc váy ngủ trượt ra dưới môi anh, da thịt trước ngực lộ ra phân nửa, tay anh di chuyển từ eo lên trên, ôm trọn lấy một vòng ngực.
Khi Cảnh Ngôn nhập cuộc, Bạch Lộ không từ chối. Hành động của anh có hơi dồn dập, dường như có mang theo một chút suy tính cá nhân.
Đây có thể là ảo giác của cô.
Bạch Lộ thở gấp, ánh mắt mơ màng nhìn ánh trăng hiu hắt trên sàn nhà.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Bạch Lộ nhìn thấy chùm chìa khóa xe trong túi xách, cô từ cửa sổ nhìn xuống thấy một chiếc Mercedes Benz màu trắng đang đậu dưới nhà.
Bạch Lộ quay người vào phòng, gọi người trong chăn dậy.
Cảnh Ngôn nửa tỉnh nửa mơ mở mắt, Bạch Lộ quơ quơ chùm chìa khóa trên ngón tay trước mặt anh.
"Đây là ý gì?"
Cảnh Ngôn mơ mơ màng màng nhìn, kéo chăn qua, tiếp tục ngủ, miệng lẩm bẩm.
"Tặng em đó, dỗ vợ."
Bạch Lộ. . .
Bạch Lộ tỏ ra vô cùng hài lòng với món quà này.
Bán đi cũng được kha khá tiền.
Cô mỉm cười, tâm trạng vui vẻ lái chiếc xe mới đi làm.
Mới sáng sớm, Bạch Lộ đã nộp đoạn ghi âm hôm qua cho đội trưởng Tôn Khánh. Anh ấy nghe xong lập tức mở một cuộc họp tạm với mọi người.
Văn phòng nhỏ xíu, năm người tùy ý ngồi hai bên bàn họp. Một giọng nữ phát ra từ bút ghi âm đặt giữa bàn, trong không gian yên ắng vô cùng rõ ràng.
Sau mấy câu than trách, thì một câu với giọng mờ ám, sâu xa ập vào lỗ tai mọi người.
"Vẫn tốt hơn bọn ở tầng trên. . ."
"Cũng đúng." Một giọng nữ khác thoải mái nói hùa vào.
"Tạm ngừng." Tôn Khánh nói, Bạch Lộ bấm dừng.
Phòng họp lại trở nên yên tĩnh.
"Mọi người có ý kiến gì không?" Anh nhìn lướt qua người ở hai bên, thực tập sinh Triệu Nghiên vừa mới đến cách đây mấy ngày không kìm lòng được xung phong.
"Tôi thấy chắc chắn là có vấn đề. Tốt hơn bọn ở tầng trên? Việc thấp kém hơn cả tiếp rượu chẳng lẽ không chỉ có. . . ?" Cô muốn nói lại ngừng lại, cuối cùng vẫn không nói ra nhưng mọi người đều hiểu được.
"Đúng vậy." Chị Lý lão làng trong đội không khỏi gật đầu: "Tôi cũng nghi ngờ việc tố cáo là thật."
"Tử Sắc cũng được coi là một nơi nổi tiếng của thành phố Lâm, nếu sự việc này được đưa ra ánh sáng nhất định sẽ là tin chấn động." Vẻ mặt Châu Hiển – người vào cùng thời với Bạch Lộ thoáng chút kích động, hào hứng xoa xoa tay hằm hè.
Đội trưởng Lý Khánh gật đầu, ánh mắt bắn thẳng về phía Bạch Lộ.
"Vậy việc này để Bạch Lộ theo sát, Triệu Nghiên bên cạnh trợ giúp nhé."
"Vâng ạ." Bạch Lộ bình tĩnh gật đầu.
Buổi tối về nhà, Cảnh Ngôn vẫn ở đó. Anh ở đây ba ngày, cuối cùng Bạch Lộ cũng chuyển về bên kia.
Cô không chịu được Lộ Phi mỗi ngày đều ân cần chăm sóc và vẻ mặt, ánh mắt lạnh nhạt với cô.
Hơn nữa. . .
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. [1]
Bạch Tử Hiên đã hồi phục lại trạng thái lúc trước, yên tĩnh, trầm lặng, ánh mắt thẫn thờ vô hồn như chưa từng phải chịu những tổn thương.
Trải qua chuyện này, Lộ Phi cũng chú ý hơn, mỗi lần dắt cậu ra ngoài đều đi cùng với dì Lý, hai người cùng chăm sóc cho cậu.
Bạch Lộ cũng tạm yên lòng.
Trở về lại như lúc trước với Cảnh Ngôn. Kết hôn gần được ba tháng, mà hai người đã như trở thành vợ chồng từ rất lâu.
Chính là tôn trọng lẫn nhau, lại còn thỉnh thoảng ra vẻ bí ẩn gợi tình.
Anh là anh, tôi là tôi, lại luôn cảm thấy có gì đó xa cách.
Nhưng cái khoảng cách này đối với Bạch Lộ mà nói thì cũng tốt, có thể tận hưởng hôn nhân, lại không cần lún sâu xuống bùn, khi gặp phải nguy hiểm thì có thể tùy cơ mà bứt ra khỏi đó.
Linh tính của cô luôn đúng, chuyển về nhà đến ngày thứ năm, Bạch Lộ nhận được một thư chuyển phát nhanh nặc danh.
Bên trên không có thông tin người gửi, có thể sờ được vật dày dặn bên trong qua lớp túi bọc giao hàng. Bạch Lộ khẽ nhếch miệng, thong thả mở nó ra.
[1] Một câu thành ngữ có nghĩa là: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải tỏ ra nhún nhường hơn.