CHƯƠNG 17
Bên trong là một túi tài liệu màu vàng nâu, Bạch Lộ từ từ mở sợi dây thừng mảnh quấn ở nắp túi, từng vòng từng vòng cho đến khi sợi dây tách rời ra.
Tay cô khẽ run, đồ trong túi rơi xuống mặt bàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đều là ảnh.
Bạch Lộ đưa ngón tay chậm rãi tản ra.
Bên trong đều là Cảnh Ngôn với những cô gái khác nhau.
Đủ mọi khuôn mặt, không ngoại lệ đều xinh đẹp quyến rũ.
Đủ mọi hành động, không ngoại lệ đều là những cử chỉ thân mật.
Bạch Lộ xem kĩ từng tấm, có tấm thì khoác tay anh dưới ánh mặt trời, có tấm thì cúi người qua ghế châm thuốc cho anh trong bóng tối.
Còn có tấm Cảnh Ngôn ngồi bên bàn mạt chược tìm bài, trong lòng là cô gái gập người cười duyên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngón tay Bạch Lộ lướt qua những tấm ảnh bỗng chợt dừng lại.
Dưới ngón tay cô là tấm ảnh có ánh sáng vô cùng mờ ảo, bối cảnh không rõ nhưng hai người trong đó thì rất rõ ràng.
Cảnh Ngôn nhắm mắt dựa đầu ra sô pha, một cô gái nghiêng người, môi đặt lên môi anh.
Đây là một tấm ảnh hôn môi vô cùng thân mật.
Bạch Lộ nheo mắt lại, cầm tấm ảnh kia lên trước mắt quan sát kĩ.
Quả không hổ danh.
Trong mắt cô có chút mỉa mai và suy nghĩ, muốn nhếch môi cười khẩy nhưng sao giờ cũng không cười nổi.
Trên tấm kính trước mặt phản chiếu gương mặt cô, cứng đơ, thẫn thờ không có chút biểu cảm.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm, dường như đang gom nhặt muôn vàn ưu tư, tối sầm đáng sợ như đang có mây đen ập đến, mưa to xối xả.
Bạch Lộ nhét hết mấy tấm ảnh này vào lại rồi bao gói lại như cũ gửi cho Cảnh Ngôn.
Bên trong chỉ có một tờ giấy.
Sáng ra nhận được chuyển phát nhanh nặc danh, gửi anh – vai nam chính của em.
Tốc độ chuyển phát nhanh trong cùng thành phố rất nhanh, ít nhất là vào buổi chiều Bạch Lộ đã nhận được điện thoại của Cảnh Ngôn, đầu dây bên kia là sự nôn nóng giải thích.
"Những người này đều là chuyện trước khi gặp em. Lộ Lộ, anh không làm gì có lỗi, em đừng vì chuyện này mà giận anh. . ."
"Cảnh Ngôn." Bạch Lộ lên tiếng cắt ngang giọng nói bình tĩnh của anh.
"Bên trong có tấm ảnh tay anh đang đeo nhẫn đó." Cô ngừng lại vài giây rồi nói tiếp: "Nhẫn cưới."
Trong phòng khách, hai người ngồi đối diện nhau. Đêm lạnh như nước, đèn treo đỉnh đầu sáng rực.
"Có thể nói là rất giận đấy." Bạch Lộ thản nhiên nói.
"Vừa nãy anh đã giải thích rồi, lúc đó được khách hàng rót rượu nên uống nhiều, cũng không biết tại sao cô ta lại đến hôn. . ." Cảnh Ngôn nhíu mày giải thích, giọng nói bối rối, thành khẩn.
"Anh không cần nói nữa." Bạch Lộ lên tiếng ngắt lời anh: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi."
"Cho dù là cố ý hay vô tình thì sự thật cũng đã bày ra đó, em sẽ không vì chuyện này mà ly hôn với anh, cho nên kết quả sau cùng vẫn là sẽ tha thứ cho anh."
Bạch Lộ bình tĩnh, thản nhiên như đang nói chuyện của người khác. Cảnh Ngôn ban nãy bối rối đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt sâu thẳm như nước mặt hồ tĩnh lặng.
"Vậy nên sao?" Anh mở miệng khẽ hỏi.
"Em sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện này, nhưng. . ."
"Lần sau không được vậy nữa." Ánh mắt Bạch Lộ nhìn anh chằm chằm, bên trong tĩnh lặng không có chút dao động.
Cảnh Ngôn và cô nhìn nhau vài giây, lúc sau nhích khóe miệng khẽ cười.
"Vâng." Anh nói.
Đồng sàng dị mộng đại khái là nói bọn họ.
Bạch Lộ bình thản nhắm mắt lại, Cảnh Ngôn thì nhìn trần nhà. Một lúc lâu sau trở mình ngồi dậy.
"Anh ra ngoài một lát, em ngủ trước đi."
"Vâng." Bạch Lộ đáp lại một tiếng nhỏ xíu không nghe thấy được, kéo chặt chăn, tuyệt đối không hề mở mắt.
Cảnh Ngôn thay đồ, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà, cả đường đi tức tối tìm đến Tử Sắc.
Quản lý đại sảnh nghe tiếng lập tức ra tiếp đón, Cảnh Ngôn không dừng bước đi thẳng vào, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nói.
"Gọi Trần Uyển Uyển ra đây cho tôi."
Chưa đến vài phút sau, một cô gái mặc chiếc váy liền quần màu trắng được dẫn đến trước mặt anh.
Cảnh Ngôn nhìn cô, thẳng thừng ném tấm ảnh trong tay về phía cô.
Một xấp giấy mỏng đập lên mặt Trần Uyển Uyển, cô ta giật mình hoảng sợ, bờ vai co rúm lại, cúi người xuống nhặt mấy tấm ảnh trên nền đất.
Sau khi nhìn kĩ những gì trên đó, cô ta sợ hãi nhìn về phía Cảnh Ngôn, lắp bắp giải thích.
"Em. . . hôm đó. . . hôm đó uống nhiều quá, không phải em cố ý đâu. . ."
Cô ta nói càng lúc càng nhỏ, không dám nhìn đối diện vào Cảnh Ngôn, cúi đầu nhìn xuống đất, ấp úng xin lỗi.
"Em xin lỗi. . ."
Vẻ mặt Cảnh Ngôn phức tạp nhìn cô.
Cô gái cúi đầu, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng ngần, đường sống lưng mượt mà, đẹp mắt. Dưới lớp vải bông, hình dáng đôi xương cánh bướm hiện lên rõ nét.
Lúc trước trong căn phòng mờ tối, khi cô ta bị người ta xé áo, chính là chiếc lưng mê hoặc này đã đập thẳng vào mắt anh.
Khoảnh khắc đó gần như lặp lại với hình ảnh trong kí ức. Cảnh Ngôn dừng bước.
Sau này, chính vì cái lần tiện tay giải cứu đó mà giám đốc của Tử Sắc đã tưởng rằng Cảnh Ngôn có tình ý với cô ta, mỗi lần anh đến đều sắp xếp Trần Uyển Uyển phục vụ.
Cô ta ít nói, thoạt nhìn rất khôn khéo, vâng lời, không giống với những cô gái thích dựa sát vào người anh. Cảnh Ngôn chỉ muốn yên lặng, cũng không làm sáng tỏ điều gì.
Chỉ không ngờ rằng lần này lại sơ suất mà để xảy ra chuyện.
"Sau này chúng ta không cần gặp lại nhau nữa."
Cảnh Ngôn quăng lại câu nói này rồi mở cửa đi ra. Trần Uyển Uyển mở to hai mắt như không thể tin, nhìn theo bóng dáng tuyệt tình của anh, bất giác bước lên hai bước, cuối cùng dường như bất lực mà ngã xuống nền.
Giám đốc đẩy cửa đi vào mắng té tát, không hiểu rằng cô ta đắc tội với Cảnh thiếu gia chỗ nào. Trần Uyển Uyển nhìn xuống thẫn thờ, hiểu được rằng sự che chở của anh dành cho mình đã kết thúc rồi.
Hối hận không?
Hối hận không kịp.
Thế nhưng sự quyến rũ ở khoảnh khắc đó thật sự quá lớn. Người đàn ông tướng mạo đẹp đẽ, yên tĩnh dựa ra đó hoàn toàn trái ngược với căn phòng náo nhiệt.
Trần Uyển Uyển lướt mắt nhìn vầng trán đầy đặn của anh, hàng mi dài rậm, sóng mũi thẳng tắp, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ tươi.
Xung quanh tiếng nam nữ ve vãn nhau, loáng thoáng tiếng thở phì phò, không ngoại lệ xâm nhập vào tâm trí cô.
Dây cung trong lòng cuối cùng cũng đứt.
Cô ta nghiêng người qua in dấu lên đôi môi đẹp ấy.
Dù cho giây phút ngắn ngủi.
Cũng giống như có được cả thế giới.
. . .
Tần Tử Nhiên trông thấy người đang mượn rượu giải sầu, lắc đầu thở dài, đang muốn lên tiếng an ủi thì Cảnh Ngôn đã nhoài ra bàn rêu rao.
"Cậu nói xem, cô gái này có phải là người vô tình không chứ. . ."
"Nuôi thế nào cũng không được."
Tần Tử Nhiên: ". . ."
"Đổi lại là tôi, chồng mình có ảnh hôn nhau với cô gái khác phơi ra trước mắt, chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành, người ta không ly hôn với cậu đã là tốt rồi đấy!"
"Nhưng mà. . ." Cảnh Ngôn đặt mạnh cái ly xuống, ánh mắt có chút gì đó yếu đuối.
"Cô ấy không hề phẫn nộ một chút nào."
"Giống như chỉ là cảm thấy không hài lòng với hành vi không đúng mực của chồng mình, mà cũng không phải, là đau lòng buồn bã vì tôi."
Tần Tử Nhiên lần nữa cạn lời, ngẩn ngơ nhìn anh.
"Cậu làm tổn thương người khác còn trách người khác không đủ đau lòng? ! ! !"
Thật là đồ cặn bã, xấu xa. Cặn bã hơn cả anh ta.
Cảnh Ngôn lườm anh ta, điệu bộ không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, ngược lại Tần Tử Nhiên động viên, kéo anh lảm nhảm.
"Có phải cảm thấy vô cùng thất vọng, sức quyến rũ nam tính của mình bị sỉ nhục không?"
"Nên ở đây mượn rượu giải sầu, ôi. . ." Anh ta lắc lắc đầu ngậm ngùi.
"Đúng là phong thủy luân phiên chuyển. [1]"
"Cút."
[1] Ý nói mọi sự không gì là mãi mãi, rồi sẽ thay đổi mà thôi.
Cảnh Ngôn xách áo lên khỏi lưng ghế dựa rồi đứng dậy rời đi, trước khi đi không quên đá anh ta một cái.
"Đồ ngu."
Tần Tử Nhiên: ". . ."
Cảnh Ngôn về đến nhà cũng gần rạng sáng. Cả căn nhà yên tĩnh. Anh đi vào phòng tắm rửa, chải răng lần nữa. Sau khi ngửi trên người hết mùi rượu mới rón rén lên lầu vào phòng.
Trong chăn nhô lên một đống, căn phòng tối om, anh rón rén đi đến, khẽ lật chăn rồi chui lên giường.
Hương thơm nhè nhẹ quen thuộc nơi đầu mũi, thoang thoảng, rất dễ chịu.
Là mùi đặc biệt trên người cô.
Cảnh Ngôn nhắm mắt lại, cơn choáng váng và mê man trong đầu lúc này được xoa dịu hẳn.
Anh khẽ xê dịch người, tiến sát lại gần cái đống ấm áp tỏa hương thơm kia, cho đến khi chóp mũi chạm vào sau gáy cô.
Anh đưa tay ra kéo Bạch Lộ vào lòng.
Khi da thịt kề sát nhau chỉ còn ngăn cách qua lớp vải mỏng, khắp người lỗ chân lông đều đang gào thét khoan khoái.
Theo bản năng Cảnh Ngôn cúi đầu, khẽ hôn lên chiếc cổ mềm mại bóng mịn của cô.
Cơn buồn ngủ từ từ tới.
Khi báo thức vang lên, Bạch Lộ khó nhọc mở mắt, một bàn tay to vắt ngang eo, không có gì bất ngờ, cô lại được Cảnh Ngôn ôm chặt vào lòng từ phía sau.
Cái người này thật kì lạ.
Dù cho cãi nhau hay chiến tranh lạnh, hoặc là ngày thường.
Chỉ cần Bạch Lộ không đuổi anh, hai người ngủ trên cùng một chiếc giường thì sáng hôm sau cô sẽ luôn thức dậy trong lòng anh.
Ôm rất chặt, hai thân hình thân mật kề sát bên nhau, một sự ấm áp lan tỏa xung quanh.
Giống như. . .
Dáng vẻ hai người yêu nhau rất sâu đậm.
Bạch Lộ khép mắt lại xoa dịu vài giây, sau đó khẽ dời bàn tay trên eo, trở mình xuống giường.
Đến đài truyền hình vẫn còn sớm, nhưng điện thoại bàn đã reo lên ầm ĩ liên tục. Bạch Lộ nhanh chóng chạy đến, hơi thở có chút ngắt quãng nhấc máy.
"Alo."
"Cho hỏi đây có phải đài truyền hình không?"
"Đúng vậy."
"Tôi muốn tố giác. . ."
Bạch Lộ cúp máy xong lập tức mang theo máy ảnh đi đến Tử Sắc, cùng lúc đó báo với cảnh sát. Triệu Nghiên đang trên đường đi làm, sau khi nghe được thông tin thì quay đầu đến phối hợp cùng cô.
Lúc này sớm tinh mơ, nơi mà ban đêm vô cùng náo nhiệt, xa hoa đồi trụy yên tĩnh một vùng, cửa vào Tử Sắc đóng chặt, bên ngoài lác đác vài người đi đường, nhân viên vệ sinh đang quét nhặt trên đường.
Hai nhóm người tụ lại trước cửa, Bạch Lộ và cảnh sát liếc nhìn nhau, ánh mắt anh ta lạnh lùng, đạp cửa xông vào.
"Có chuyện gì vậy? ?" Tiếng lớn vang lên, những người đàn ông cởi trần từ trong chạy ra, trong ngày đông giá rét vẫn cảm thấy nóng hừng hực.
Nhất là con rồng lớn màu xanh quấn quanh cánh tay vô cùng nổi bật.
Triệu Nghiên sợ hãi rụt lại sau lưng Bạch Lộ.
"Sáng sớm chúng tôi nhận được báo động, ở đây có hiện tượng khiêu dâm." Sau khi vị cảnh sát trình giấy tờ thì ra hiệu cho mấy người phía sau, một nhóm xông lên tầng ba.
Bạch Lộ lập tức theo chân, cầm theo máy quay cỡ nhỏ căng thẳng đến nỗi có hơi run tay.
Vượt qua tầng hai quen thuộc, bước chân Bạch Lộ hơi ngập ngừng, trước giờ chưa từng đi lên tầng ba.
Cửa cầu thang bị khóa bằng sợi xích sắt, cảnh sát dẫn đầu ra hiệu, người phía sau lập tức cầm dụng cụ đến mở ra.
Sau một tràng tiếng động, cảnh tượng cả một tầng hiện ra trước mắt mọi người.
Mờ tối, giam cầm, hành lang dài thẳng tắp dường như không thấy được điểm cuối, hai bên đều là những gian phòng, những cánh cửa phòng khép chặt như đang giấu giếm những con quái thú trong bóng tối, chực chờ phô ra nanh vuốt.