CHƯƠNG 20
Khép lại ký ức, hai người đều nhìn thấy được sự khó tin trong mắt đối phương, Trần Thiên Hạo mở lời trước tiên.
"Nhưng mà. . ." Anh ta có chút nghi ngờ không tin: "Cảnh Ngôn sau khi kết hôn cũng không khác mấy so với trước kia mà?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hình như không có gì thay đổi. . ."
"Cậu đui à?" Tần Tử Nhiên tát anh ta một cái, mắng: "Rõ ràng cậu ấy không đến gần phụ nữ nữa."
"Lúc trước tuy rằng cũng không gọi là thích thú, nhưng chí ít cũng không bài xích, cậu xem kết hôn xong lần nào cậu ấy ra ngoài cũng tránh thật xa."
"Người khác không cẩn thận đụng phải cậu ấy một chút, thì lại cau mày bỏ đi."
"Như lời cậu nói thì hình như là vậy thật." Trần Thiên Hạo có chút đăm chiêu gật đầu rồi lại rít lên một tiếng
"Nên đều tránh đi như vậy! Sợ vợ cậu ấy giận!"
"Ai da, thường đi ở bờ sông thì đâu có ướt giày." Tần Tử Nhiên nhớ lại chuyện Trần Uyển Uyển lần trước, không khỏi ngậm ngùi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mà thôi đi, sau này tụi mình ít gọi cậu ấy lại. . ." Tần Tử Nhiên lắc đầu, vừa dứt câu lại bất mãn đá vào chân bàn.
"Kết hôn thật phiền cmn phức, sau này ông đây sẽ không kết hôn, có kết cũng không sợ, ai chơi phần nấy."
"Đúng đúng đúng, nói hay lắm." Trần Thiên Hạo hô to, đưa tay lên cụng ly anh ta.
"Nào, anh em cạn ly!"
"Cạn!"
Bên này sau khi Cảnh Ngôn và Bạch Lộ căng thẳng được nửa tháng thì bắt đầu áp dụng biện pháp.
Mỗi ngày tặng hoa, tặng quà, còn cách một tiếng nhắn tin cho cô, gọi tên ấm áp.
Khi Bạch Lộ đang còn nghĩ tại sao anh lại nhàn rỗi vậy, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng anh ngoài cửa.
Một bộ vest màu đen vừa vặn, được vài vị lãnh đạo vây quanh, phong thái nổi bật đi trước dẫn đầu, đôi mắt đen sáng, khóe miệng mỉm cười làm cho gương mặt thêm phần quyến rũ.
Lúc Bạch Lộ đang thẫn thờ, Cảnh Ngôn đã mỉm cười đi đến, như đi về hướng cô. Bạch Lộ ngồi thẳng người, nhìn anh như đang nhìn kẻ thù.
Một làn gió thoảng qua má cô, Cảnh Ngôn đã lướt qua vị trí ngồi của cô, đi về phía văn phòng.
Bạch Lộ nheo mắt quay đầu lại nhìn theo bóng lưng ấy, ngửi thấy mùi đắc ý không giải thích được từ phía trên.
Cùng lúc đó, điện thoại bỗng vang lên tiếng ting ting.
Bạch Lộ mở ra, là Cảnh Ngôn gửi đến.
[Sắp đến giờ trưa rồi (*≧▽≦*), Bảo bối hôm nay ăn gì nè? ]
Gần đây anh bỗng dưng thay đổi phong cách, luôn thích các nhân vật cosplay của Nhật, Bạch Lộ đã thấy dáng vẻ anh không sợ xấu hổ, cũng có để tâm không, chỉ là. . .
Cô lại nheo mắt nhìn cái người đang ở phía xa xa. Nếu cô không mù thì Cảnh Ngôn bây giờ một tay đang nhét vào túi, một tay đang làm động tác tương ứng theo lời nói.
Gõ chữ không cần nhìn???
Đây có thể là thời đại của máy móc trí năng, không có điện thoại nhấn phím!
Bạch Lộ như đang gặp phải chuyện gì ghê gớm, bởi vì biểu hiện của anh khoảng thời gian này rõ ràng bên trong dịu dàng, thoắt một cái lại cứng rắn.
Cảnh Ngôn tối đó không phát hiện ra điều gì khác thường, khi ôm Bạch Lộ ngủ mơ màng, chỉ nghe thấy một giọng phụ nữ bỗng vang lên bên tai.
"Anh có thói quen xóa tin nhắn không?"
"Không, sao vậy." Cảnh Ngôn nửa tỉnh nửa mê đáp lại, mắt vẫn nhắm nghiền dụi vào cổ cô.
"Vậy thời gian này tin nhắn gửi em nhiều như vậy sao không còn thấy một tin nào?"
Não bộ trầm lại hai giây, bắt đầu từ từ suy nghĩ, đầu óc cứ như xoay vòng một hồi lâu, Cảnh Ngôn mới có phản ứng, giật bắn mình bừng tỉnh.
Trước mắt là vùng ánh sáng yếu ớt, nhìn kĩ một lúc thì chính là từ màn hình điện thoại của anh. Ánh mắt anh dừng ở mục tin nhắn rồi cứng đờ người.
"Niễu Niễu. . . à không, Lộ Lộ, vợ ơi, em nghe anh giải thích đã." Cảnh Ngôn trở người ngồi dậy, Bạch Lộ cũng theo đó ôm chăn ngồi dậy nhìn anh, ánh mắt tĩnh lặng, lạnh lùng.
Cảnh Ngôn hé miệng rồi ngậm lại, cứ thế mấy lần, ánh mắt mập mờ, cuối cùng cũng nói toạc ra.
"Là trợ lý của anh."
Anh chấp nhận nói ra xong, thì nắm tay Bạch Lộ đau khổ nói.
"Bởi vì mỗi ngày anh quá bận, thật đấy, thời gian này phải tăng ca, công tác em cũng thấy đó, thường ngay đến cả ăn uống cũng không rảnh để ăn cho đàng hoàng. . ."
Mặt Bạch Lộ lạnh lùng.
"Vậy chỗ hoa với quà kia?"
"Đa số là do anh tự tay chọn, anh thề!" Cảnh Ngôn đưa tay lên một bên mặt, vô cùng nghiêm túc.
Bạch Lộ lẳng lặng nhìn anh vài giây, nói: "Trợ lý của anh là nam hay nữ?"
Thật ra trong lòng cô đã có đáp án cho chuyện này. Những từ ngữ quan tâm, đáng yêu, lại hiểu tâm lý phụ nữ thì làm sao có thể là từ một người đàn ông.
"Là nữ." Quả đúng như vậy, Cảnh Ngôn ủ rũ thừa nhận.
"Hèn gì làm rất điêu luyện." Bạch Lộ khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Anh bận em không trách anh, nhưng anh không thể gạt em được."
"Trước lạ sau quen, chuyện lần trước niệm tình anh vi phạm lần đầu nên em không tính, nhưng không ngờ rằng anh còn sẽ phạm lại lỗi tương tự vậy."
Bạch Lộ lạnh lùng ra phán quyết, lần này Cảnh Ngôn có gan cũng không dám lên tiếng, lẳng lặng xuống giường xỏ dép, ôm đống chăn bông từ tủ ra theo cách quen thuộc.
Trước khi đi ra vẫn không quên đóng cửa lại giúp cô.
Bạch Lộ khẽ thở dài, ngã xuống giường.
Trong chăn rất ấm, vẫn còn mang hơi ấm của anh, ấm áp rất dễ chịu.
Bạch Lộ kẹp chăn xê người qua bên khác, cách xa cái chỗ ấm áp kia.
Tháng ba đầu xuân, đài truyền hình phân công nhiệm vụ cho từng bộ phận, yêu cầu trong vòng một tháng phải kiếm về được bao nhiêu đó số tiền tài trợ.
Đội trưởng Lý Khánh nhìn những con số trên báo biểu thở ngắn than dài, ném đồ trong tay rồi bắt đầu lôi ra quyển ghi chép gọi điện thoại.
Chưa đến vài tiếng đồng hồ đã hẹn được bốn, năm bữa tiệc.
Bạch Lộ là bộ mặt của bộ phận họ nên điều đầu tiên là không thể thoái thác.
Tan làm đến thẳng địa điểm nhà hàng, Bạch Lộ nhắn tin cho Cảnh Ngôn chỉ nói hôm nay mình không nấu cơm, anh nhắn lại đồng ý rồi dặn dò cô về sớm, đi đường cẩn thận, cuối cùng có thêm một hình trái tim.
Bạch Lộ mặt không cảm xúc cất điện thoại vào, không nhắn lại nữa.
Khi đến nơi, trong tiệc đã có vài nhà tài trợ đến. Lý Khánh đi lên trước chào hỏi từng người, nhân tiện giới thiệu Bạch Lộ với bọn họ.
Những người này đều là những nhà tài trợ năm ngoái mời được, hôm nay chủ yếu là thương lượng với họ vấn đề tiếp tục hợp tác, trong đó còn có vài người là khách hàng tiềm ẩn lần đầu tiếp xúc.
Lý Khánh giao nhiệm vụ cho bọn cô là phải nắm được hợp đồng tài trợ của những người này.
Căn phòng không lớn, một bàn vừa hay cũng được kha khá người, chỉ là có chỗ đang còn trống, hình như có người vẫn chưa đến.
Bạch Lộ nhẹ nhàng hỏi Lý Khánh ngồi cạnh, mặt anh ta cũng hiện vẻ nghi ngờ, đoán chừng rằng cũng có thể là khách hàng của những nhà tài trợ trước mặt này.
Dù sao hôm nay là buổi gặp gỡ doanh nghiệp kín của bọn họ, nhóm người bên đài truyền hình này chỉ là tạm chen chân vào mà thôi.
Bởi vì đứng ở bên thứ hai, nên bọn họ không khỏi chủ động hơn hẳn. Lý Khánh tươi cười tìm chủ đề nói chuyện với mọi người trong bữa tiệc, Bạch Lộ trợ giúp một bên, Triệu Nghiên và Lý Hiển cũng gắng sức điều hòa bầu không khí.
Lúc này Bạch Lộ hoàn toàn không còn thờ ơ như ngày thường, ánh mắt vẻ mặt gần gũi, lay động, khóe miệng luôn mỉm cười, mặc cho ai thấy cũng phải khen một câu người đẹp diễm lệ.
Cô ngày thường cũng đẹp, chỉ là phong thái quá đỗi lạnh lùng, xem ra khiến người khác khó mà gần gũi, còn có một chút kiêu ngạo, thờ ơ.
Nhưng bây giờ sự kiêu ngạo đó đã bị dồn sức cởi bỏ. Mỉm cười, khóe mắt đuôi mày đều quyến rũ.
Hơn nữa hôm nay cô có lòng trang điểm sơ qua.
Chiếc váy đầm màu đỏ tươi ôm vòng eo nhỏ, lộ ra xương quai xanh, chân dài thẳng tắp, nước da trắng hơn tuyết.
Đôi môi điểm màu đỏ tươi càng hay lại tôn lên vẻ đẹp có thể nói là tuyệt trần.
Đây là điều trước khi đến Lý Khánh có đặc biệt dặn dò. Phụ nữ thì trang điểm đẹp một chút, đàn ông thì ăn mặc chỉn chu một chút để khiến người khác thoải mái, nói đến việc làm ăn cũng thuận lợi hơn nhiều.
Đây đẹp có, chỉn chu có, nhưng việc làm ăn lại không hề thuận lợi.
"Nào, cô Bạch, chúng ta uống thêm một ly, hôm nay mọi người có thể đến đây đó chính là duyên phận rồi. . ." Người kia trong tiệc lại nâng ly lên hướng về Bạch Lộ.
Đây đã là ly thứ ba của tối nay rồi. Mặc dù cái ly không to, nhưng bên trong là rượu trắng đậm đặc, phụ nữ bình thường một ly thôi đã chịu không nổi.
Mà trước đó Bạch Lộ đã uống hai ly rồi.
Thế này đến cả Lý Khánh cũng sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, trong đó có người thấy được muốn khuyên nhưng không từ chối được tay người kia.
"Ai da. . ."
"Mọi người hôm nay không được khuyên tôi, hôm nay gặp Bạch Lộ vui quá, nhất định phải uống nhiều mấy ly mới được."
Mặt người đó nở nụ cười, nhưng mắt lại không có một tí ánh cười nào. Nâng ly rượu lên hướng về phía Bạch Lộ tỏ ý, nói vào nói ra đều là không cho từ chối.
"Uống nào, cô Bạch."
Việc này những người khác đều thấy không đúng, bên trong rõ ràng là có nội tình, mọi người tạm thời không ai nói gì.
Bạch Lộ ngồi ngay ngắn ở đó, nụ cười trên mặt đã biến mất, vẻ mặt bình lặng không biết được cảm xúc.
Bữa tiệc mới vừa bắt đầu, Lý Khánh có chút khó xử, bây giờ tạm biệt thì chắc chắn không được, trực tiếp từ chối những nhà tài trợ này không nói, mà còn đắc tội với cả một đống người.
Bạch Lộ nhìn người đàn ông đối diện, anh ta chừng khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, hai bên tóc mai đã bạc, cơ bắp nơi cánh tay lại rất săn chắc.
Trong đôi mắt xếch kia tràn đầy ác ý.
Cô chắc chắn mình chưa gặp qua người này.
Tửu lượng của Bạch Lộ nhiều nhất là ba ly rượu trắng, uống tiếp chắc chắn khó mà lại người. Trong lúc cô đang thu mắt lại suy nghĩ thì cánh cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông đối diện nhìn sang, đôi mắt ác ý lập tức đổi thành nịnh bợ.
"Ôi, Cảnh thiếu gia đến rồi, hôm nay chúng tôi rất hân hạnh."
Cảnh Ngôn đẩy cửa ra cũng sững sờ, nhìn tình thế trong phòng hai giây, sau đó vẫn không đổi sắc mặt ngồi xuống một vị trí còn trống.
Nhìn quanh một vòng trên bàn, hỏi như nghi ngờ.
"Đây là. . ."
Người kia cười nói liên tục, đưa tay về phía anh giới thiệu: " Đây là nhân viên của đài truyền hình, hôm nay bọn họ đến đây là muốn thương lượng việc tài trợ."
"Tôi và cô Bạch đây cũng xem như mới gặp đã thân nên uống riêng với cô ấy vài ly."
Cảnh Ngôn nhìn sang Bạch Lộ, cô ngồi đó, hai má trắng ngần có chút ửng đỏ lên, trên môi ánh vệt nước, ánh mắt mờ mịt như có sương mù làm người khác không nhìn rõ được.
Sống lưng lại rất thẳng tắp, bờ vai vững vàng, chiếc cổ mảnh khảnh.
Người kia thấy Cảnh Ngôn đến nhưng vẫn không buông tha cho cô, hỏi han anh xong thì quay đầu về nhìn Bạch Lộ, miệng nở nụ cười hướng về phía cô nói.
"Cô Bạch à, vậy ly này nhất định phải vinh dự nhận đấy. . ."