CHƯƠNG 22
"Niễu Niễu. . ."
Giọng nói trong kí ức dường như trùng hợp với lúc này, Bạch Lộ nghiêng đầu chăm chú nhìn Cảnh Ngôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay anh vắt ngang ôm chặt eo cô, đầu dựa lên vai cô, mắt nhắm nghiền. Vẻ mặt ngủ trong sáng như một đứa trẻ.
Cái ôm của anh rất dễ chịu, bao la ấm áp, khiến người khác chìm đắm không kìm lòng được.
Bạch Lộ nhắm mắt lại tỉnh táo hai giây, đẩy anh ra rồi ngồi dậy xuống giường.
Đánh răng rửa mặt xong, khi ăn điểm tâm thì Cảnh Ngôn đã đi ra, khuôn mặt cười hớn hở, phơi phới. Bạch Lộ không thèm phản ứng lại, vẫn cắn miếng sandwich trên tay.
Ra khỏi cửa, anh tuyên bố xe của mình đã bị thư ký Lâm lái đi rồi, phải đi làm nhờ xe cùng Bạch Lộ. Bạch Lộ không lật tẩy một hàng xe sang đang ở trong gara kia của anh, quăng chìa khóa cho anh rồi tự mở cửa lên xe.
Cảnh Ngôn lách qua ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn rồi xuất phát. Chiếc xe chạy ra khỏi gara, trước mặt là một khoảng trống thì Bạch Lộ mới hỏi.
"Hôm qua Tôn tổng kia là như thế nào?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh vẫn muốn hỏi em đây!" Cảnh Ngôn nghe vậy tức giận, lườm mắt: "Em ăn mặc đẹp như vậy uống rượu cùng anh ta có nghĩ đến cảm nhận của anh không?”
"Anh cảm nhận gì?" Bạch Lộ không hiểu.
"Anh sẽ ghen đấy! Đã rất lâu rồi em không cười với anh như vậy, thế mà lại đi cười với anh ta rất vui vẻ."
Cảnh Ngôn nói rất ấm ức, Bạch Lộ thấy anh như vậy, hoàn toàn không phải làm bộ thì có chút sửng sốt.
"Việc này. . ." Cô suy nghĩ vài giây mún bẻ lại, nhưng lại nhớ đến những lời lần trước nghe thấy ở Tử Sắc, nhớ kĩ lại một lúc, hình như Cảnh Ngôn thật sự chưa từng làm chuyện gì quá đáng.
Là cô đã quá so đo.
Bạch Lộ có chút không hiểu tại sao lần này cô lại giận lâu như vậy.
Cảnh Ngôn bảo thư ký nhắn tin cho cô là để dỗ dành, ra ngoài tụ tập cùng bạn bè cũng không có gì đáng trách, qua lại với các cô gái trước khi kết hôn cũng là chuyện rất bình thường.
Còn tấm ảnh hôn môi lần trước. . .
Hôm đó Bạch Lộ cùng với cảnh sát đến Tử Sắc để bắt người thì gặp phải Trần Uyển Uyển.
Lúc đó tình cảnh hỗn loạn, một nhóm những cô gái tiếp rượu cũng bị khống chế tập hợp lại một gian phòng.
Trong đó Bạch Lộ nhìn thấy mấy cô gái lần trước ở nhà vệ sinh.
Quần áo họ coi như chỉn chu, chỉ là trang điểm rất đẹp, sự vênh váo, hung hăng không hề giảm đi tí nào.
Căn phòng ầm ĩ, bọn họ đang quây lại với nhau chế giễu cô gái đang mặc váy đỏ cách đó không xa, một loạt giọng nói quen thuộc vang lên.
"Ôi, đây không phải Trần Uyển Uyển ư, sao cô cũng bị đem vào đây thế?"
"Tiếp rượu mà, dù sao bây giờ cũng không có ai che chở cô rồi." Một người phía sau trả lời, còn phát ra một tràng cười khoái chí, giễu cợt.
Hai người rõ ràng đang kẻ xướng người họa mỉa mai cô ta. Cô gái tên Trần Uyển Uyển kia chỉ co ro ở một góc, hai tay ôm gối, im lặng không nói một câu.
Bạch Lộ nhìn lên tấm lưng nước da trắng ngần của cô ta, xương cánh bướm mảnh khảnh hiện ra rõ nét, đường nét tuyệt đẹp, thu hút ánh nhìn.
Ánh mắt Bạch Lộ lướt ngang từ bên trên, không kìm được khẽ nheo mắt lại.
Mấy người kia vẫn tiếp tục.
"Sao vậy, Cảnh thiếu gia chơi chán rồi không để lại chút tiền chia tay hay gì đó cho cô mà còn đợi ở đây tiếp rượu. Chậc chậc, muốn tìm cơ hội lên hương lần nữa à?"
"Sự hy sinh thật to lớn. . ." Ánh mắt người nói tùy ý nhìn lên người cô ta từ đầu đến chân, bên trong là sự coi thường trắng trợn.
"Giả bộ làm bông sen trắng thuần khiết vô ích rồi, bây giờ đổi sang hình tượng xinh đẹp gợi cảm à?" Vừa dứt lời, mấy người khác bật cười sôi nổi. Cô Trần Uyển Uyển kia cuối cùng cũng lên tiếng.
"Đủ rồi!"
"Tôi với Cảnh Ngôn không có gì cả, chẳng qua là lần đó anh ấy thấy tôi đáng thương nên tiện tay giúp mà thôi, các cô không cần phải căm ghét tôi như vậy."
"Tôi chưa từng lên giường với anh ấy, cũng không có cái gọi là tiền chia tay. Từ đầu đến cuối tôi cũng giống các cô, bây giờ chẳng qua là trở lại với cuộc sống trước kia mà thôi!"
Cô ta cắn chặt răng, giọng nói kiềm chế và nhẫn nhịn. Không biết đang nói với bọn họ hay là thầm nói với chính mình.
Nhưng khóe mắt ửng đỏ và bờ vai run rẩy lại để lộ sự mất bình tĩnh của cô ta.
Bạch Lộ đứng ở cửa, một vị cảnh sát từ phía sau đi đến quát vào bên trong: "Tất cả im lặng."
Căn phòng lập tức trở nên im phăng phắc, vài giây sau nhao nhao trở lại, chỉ là lần này lại đổi sang chủ đề khác.
"Chú cảnh sát, chúng tôi đều là người vô tội."
"Đúng vậy, đúng vậy. Khi nào thì có thể thả bọn tôi ra?"
"Chờ thêm chút nữa, tất cả yên lặng đi." Người cảnh sát kia nói lớn, sau đó quay sang nói với Bạch Lộ: "Cô Bạch, chúng tôi chuẩn bị về cục cảnh sát, cô đợi xem có cần ngồi xe chúng tôi qua đó không"
"Vâng ạ, cảm ơn." Bạch Lộ nhẹ nhàng cảm ơn anh ta, ánh mắt lần nữa lướt qua mấy người lên tiếng kia, cuối cùng nhìn vào cô gái đó.
Cô ta đang mặc chiếc váy đỏ, đang cúi đầu xuống. Đường cong cơ thể vẫn đẹp quyến rũ.
Dáng dấp điềm đạm, đáng yêu, thái độ nhút nhát, mềm yếu tựa như một bông hoa mỏng manh, xinh đẹp cắm trên bùn đất khiến người khác xót thương không cầm lòng được.
Bạch Lộ lập tức bước ra khỏi đó.
. . .
Cảnh Ngôn vẫn đang chờ cô trả lời, đúng lúc phía trước là ngã tư, xe dừng đèn đỏ, anh không nhúc nhích, nghiêng đầu sang nhìn cô.
"Là gì. . . Thời gian này anh đều ngoan ngoãn chờ ở nhà, chuyện lần trước không phải đã giải thích rõ ràng với em rồi sao? Vẫn chưa hết giận à?"
Anh ghé sát mặt vào, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Bạch Lộ. Khuôn mặt tuấn tú, trắng trẻo nghiêm túc.
Bạch Lộ đưa tay ra ấn vào đầu anh đẩy về chỗ.
"Đèn xanh rồi, lái xe đi."
Bạch Lộ đến đài truyền hình, Triệu Nghiên cùng mấy người nữa lập tức đến vây quanh, mặt phấn khởi líu ra líu rít.
"Chị, chị với Cảnh Ngôn đó có quan hệ gì vậy? Đêm qua về có xảy ra chuyện gì. . ." Triệu Nghiên nháy mắt Bạch Lộ, mắt ngập tràn hóng hớt.
Bạch Lộ thầm nghĩ rằng chuyện gì cũng xảy ra rồi, nhưng không thể nói với em.
Cô đẩy mấy người vây trước mặt ra, đi về chỗ ngồi của mình.
"Anh ấy chỉ là chướng mắt nên tiện tay giúp chị một chút mà thôi, danh tiếng Cảnh thiếu gia bên ngoài, khắp nơi nể nang rất kì lạ sao?"
Nói xong, mấy người kia không nói thêm gì, ngược lại Lý Khánh nhìn cô có chút áy náy, do dự nói: "Xin lỗi nhé Bạch Lộ, khi đó ở đấy anh cũng không tiện về thẳng."
"Không có gì." Vẻ mặt Bạch Lộ hờ hững, đưa tay thu dọn đồ đạc trên bàn.
"Đúng rồi chị Lộ, em tra ra rồi, Tôn tổng đó thật ra là ông chủ đứng phía sau Tử Sắc. Tên mặc áo sơ mi trắng lần trước chẳng qua chỉ là tay sai dưới tay anh ta thôi."
Triệu Nghiên tiến lại gần, mặt bực tức nói: "Chắc chắn ông ta đã nhìn thấy chị trên tivi cho nên ôm hận trong lòng, có thể bữa cơm hôm qua là nhắm vào chị đó."
Cô ấy nói xong vỗ ngực: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Nếu không có Cảnh Ngôn không chừng sau đó sẽ xảy ra chuyện đó."
"Nói bậy gì đấy?" Châu Hiển vỗ mặt cô: "Không phải còn có tôi với anh Lý à? ! Có thể xảy ra chuyện gì chứ!"
Triệu Nghiên nghe vậy liếc sang, lẩm bẩm mấy câu: "Lúc đó hai bọn anh còn không dám nói câu nào, bây giờ nói vuốt đuôi. . ."
"Hey!" Châu Hiển trừng to mắt muốn phản bác lại thì Lý Khánh đã đưa tay cắt ngang hai bọn họ.
"Được rồi, được rồi, việc này là do tôi suy nghĩ không thấu đáo, thế này, Bạch Lộ, khoảng thời gian này em tan làm cứ về nhà nhé, đi đường cẩn thận."
"Dù sao cũng tìm được tài trợ rồi. . ." Triệu Nghiên bên cạnh lầm bầm, Bạch Lộ mỉm cười vỗ cô, ngoan ngoãn trả lời: "Được rồi, cảm ơn ông anh."
Bạch Lộ đi làm chưa bao lâu đã nhận được tin nhắn của Cảnh Ngôn, anh cũng đã tìm ra lai lịch Tôn tổng, đặc biệt dặn dò cô thời gian này chú ý nhiều một chút, sau đó buổi tối đến đón cô về.
Bạch Lộ nhắn lại vâng.
Lúc tan làm Cảnh Ngôn gọi điện thoại cho cô, lúc đó Triệu Nghiên đang nhoài người ra ghế nói chuyện với cô, điện thoại trên bàn rung chuông, tên hiện ra phía trên là anh Y.
Triệu Nghiên vừa nhìn thấy cái tên đã bắt đầu nháy mắt, cười phớ lớ. Gần đây Cảnh Ngôn điên cuồng oanh tạc nhắn tin khiến cho Triệu Nghiên có ấn tượng sâu sắc với cái tên này.
Bạch Lộ chỉ nói với cô ấy là một tên điên. Nhưng theo điệu bộ và giọng nói của cô thì Triệu Nghiên đoán ra được quan hệ giữa hai người không đơn giản.
Huống hồ gì còn có một đống hoa và quà, cả văn phòng đều biết Bạch Lộ có người theo đuổi điên cuồng.
"Ôi, ôi, ôi, anh Y lại gọi đến rồi." Triệu Nghiên nói hóng hớt, Bạch Lộ liếc cô ấy một cái rồi đưa tay ngắt điện thoại.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, chị phải về trước rồi." Bạch Lộ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, xách giỏ rời đi. Triệu Nghiên phía sau không cam tâm hô lớn.
"Ôi! Đi hẹn hò à. . ."
"Mai gặp." Bạch Lộ không quay đầu lại, vẫy vẫy tay với cô ấy.
Ra khỏi tòa nhà đài truyền hình, Bạch Lộ đi về phía trước một đoạn mới nhìn thấy chiếc xe của mình. Đi đến mở cửa lên xe, vừa chuẩn bị thắt dây an toàn thì nghe thấy lời than trách ấm ức của Cảnh Ngôn.
"Sao lại ngắt điện thoại anh? Bây giờ không những luôn nghiêm mặt với anh, mà ngay cả điện thoại cũng không chịu bắt máy."
Bạch Lộ ngừng lại, nhìn anh lẳng lặng thở dài, nhẹ nhàng giải thích.
"Vừa nãy nói chuyện với đồng nghiệp không tiện lắm, không phải là em đi xuống ngay đây à?"
"Vậy à?" Mặt anh ngập tràn nghi ngờ. Khi Bạch Lộ đang định gật đầu chắc nịch nói phải thì thấy anh ghé mặt lại gần: "Vậy thì hôn anh một cái, anh bỏ qua cho em."
Bạch Lộ: ". . ."
Cô nhìn chăm chăm gương mặt đẹp trai, trắng trẻo ấy suy nghĩ một lúc rồi ghé lại gần khẽ chạm môi lên má anh.
"Rồi đấy, lái xe đi."
"Không được, bên này nữa." Cảnh Ngôn thấy vậy thì càng được thể lấn tới, cười tí tởn đưa bên má còn lại qua. Hai người đôi co vài giây, cuối cùng Bạch Lộ cũng thỏa hiệp.
Cô cúi người qua, đang định hôn lên làn da trắng ngần kia thì môi lại chạm vào một thứ mềm mại, ẩm ướt, nóng ấm lại còn nhúc nhích.
Cảnh Ngôn trực tiếp cạy môi cô hé ra, đưa đầu lưỡi vào trong. Tay anh nắm lấy cằm Bạch Lộ, cô đành phải ngẩng lên đáp lại.
Hôn xong hai người tách nhau ra một chút, Cảnh Ngôn nhìn bờ môi đỏ ẩm ướt khẽ nhấp nhô của cô mà không kiềm được lại bò qua khẽ cắn hai phát, Bạch Lộ trừng mắt anh.
"Anh tuổi con cẩu à?"
"Đúng vậy." Cảnh Ngôn không biết xấu hổ thừa nhận: "Tối về cắn em."
Bạch Lộ trong phút chốc nhắm mắt đỡ trán, tay khẽ khua về phía trước.
"Lái xe, lái xe."
Cảnh Ngôn bật cười khoái chí, tiếng cười trong trẻo ngập tràn cả xe, đôi mắt đẹp có hơi nheo lại, để lộ ra hàm răng trắng tinh.
Ánh nắng chiều rọi vào từ tấm kính chắn phía trước nhuộm vàng nửa khuôn mặt anh, thấy rõ từng cọng lông tơ, mặt mày rạng rỡ.
Bạch Lộ nhìn anh, không hiểu sao lại nhớ đến câu tụi thiếu niên răng trắng môi hồng.
Mắt cô hiện lên nét cười, chưa đến vài giây lại nhìn xuống che giấu, vẻ mặt bình thản.
Tác giả có lời muốn nói: Cảnh Ngôn chỉ là nhìn thấy Trần Uyển Uyển có hơi giống với hình dáng Bạch Lộ mà không đành lòng đã ra tay cứu giúp.
Từ đầu đến cuối không phải loại cặn bã! !
Ôi, tôi từ từ đến đây.