Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn

CHƯƠNG 23
 
Mới đó đã về đến nhà, hiếm khi Cảnh Ngôn tối nay không có việc bên ngoài, nên chủ động vào bếp giúp Bạch Lộ nấu ăn.
 
Hai người bận rộn trong bếp, ánh đèn lờ mờ, mùi thức ăn từ từ bao phủ khắp không gian nhỏ bé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cảnh Ngôn cắt rửa hết các loại đồ ăn xong, lau khô tay đứng bên cạnh nhìn cô, chẳng bao lâu sau lại xoa xoa rồi ôm eo cô, dựa đầu vào cổ cô không nói gì.
 
Bạch Lộ đã quá quen khi thấy anh thế này, mặt bình thản lật xào, nêm gia vị rồi tắt bếp.
 
Khi quay người thì Cảnh Ngôn buông cô ra, đưa tay nhận lấy chén đĩa từ cô vô cùng ăn ý, bưng ra đặt ngoài bàn ăn rồi lại lập tức chạy vào trong ôm lấy cô.
 
Bạch Lộ ngừng tay lại.
 
Khi món sau cùng được nấu xong, Bạch Lộ xoay người, lúc Cảnh Ngôn đưa tay ra nhận chén đĩa thì không kìm được lên tiếng.
 
"Cảnh Ngôn, anh thiếu hụt tình cảm có phải không?"
 
"Cũng. . . Cũng tạm." Cảnh Ngôn chưa hiểu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vậy tại sao anh cứ thích ôm em trong lúc nấu ăn thế? Có phải bởi vì nó cho anh sự dịu dàng của một người mẹ?"
 
Cảnh Ngôn: "? ? ?"
 
Bạch Lộ: "Không phải dì Hứa nói là mẹ anh từ trước tới giờ không vào bếp à?"
 
"Vậy nên anh có chấp niệm, sau đó vừa hay em lại cho anh được thứ tình cảm cần mà không thể có?"
 
Bạch Lộ hỏi dò anh, Cảnh Ngôn nghe xong mỉm cười.
 
"Em chính xác là thứ tình cảm anh mong cầu mà không được, nhưng may mà bây giờ anh cũng có được rồi." Anh nói xong, nhận lấy chén đĩa từ tay Bạch Lộ rồi đi ra ngoài, để lại phía sau Bạch Lộ ngơ ngác.
 
Trong giây lát, cô không nhịn được mà đuổi lên theo.
 
"Em để cho anh cần mà không có được khi nào?" Rõ ràng là chuyện đương nhiên của hai người họ.
 
Bạch Lộ nhìn chằm chằm Cảnh Ngôn, ánh mắt ngập tràn tò mò hỏi dồn.
 
Cô mở to mắt, bên trong đen láy trong suốt, con ngươi phản chiếu hình bóng của anh rất đẹp.
 
Cảnh Ngôn mỉm cười, nói: "Anh đùa em đó."
 
Hai người ăn cơm xong, Cảnh Ngôn rửa chén, giúp cô thu dọn lại bàn ăn. Bạch Lộ tắm rửa xong đi ra, Cảnh Ngôn vẫn đợi ở phòng sách.
 
Cô vào bếp rót ly sữa, uống xong lên giường chuẩn bị ngủ.
 
Khi Cảnh Ngôn xong việc đi đến, Bạch Lộ vừa mới xem lướt qua tin tức đưa lên trang đầu hôm nay. Anh đã tắm rửa xong, tóc trước trán còn hơi ẩm ướt, khi lật chăn lên giường có chút hương thơm thoang thoảng của sữa tắm.
 
Rất giống với mùi thơm trên người cô.
 
Bạch Lộ xê người vào bên trong, Cảnh Ngôn đưa tay ra ôm cô vào lòng.
 
Vẫn là tư thế quen thuộc.
 
Hai tay ôm lấy eo cô, hai chân kẹp lấy hai chân cô, đầu kê lên đỉnh đầu hoặc cổ cô từ phía sau.
 
Lồng ngực ấm áp, rộng rãi kề sát vào lưng cô.
 
Bạch Lộ ngay ban đầu giãy giụa không chịu khuất phục giờ đã trở nên khờ dại thuận theo.
 
Có thể là vì hôm nay mở lòng ra, đồ vật cố tình bị bịt kín lại cũng bắt đầu khôi phục lại dần dần. Bạch Lộ không nhịn được vừa xem điện thoại vừa tán gẫu với anh.
 
"Làm gì ôm em chặt thế?"
 
"Dễ chịu. . ." Cảnh Ngôn mãn nguyện dụi vào người cô.
 
"Vậy tại sao luôn ôm em từ phía sau?" Bạch Lộ lại hỏi, không hề rời mắt khỏi màn hình điện thoại, cứ như tiện miệng hỏi chuyện thôi.
 
"Bởi vì ôm từ phía trước em sẽ không thoải mái." Giọng Cảnh Ngôn rất bình thản, ngón tay Bạch Lộ dừng lại.
 
Cô thật sự không thích bị người khác ôm khi ngủ, nói sâu hơn nữa thì cô vốn không thích ngủ chung giường với người khác.
 
Lúc nhỏ, bởi vì Lộ Phi muốn thể hiện tình mẹ thương con nên khi muốn ngủ cùng Bạch Lộ đều bị cô đuổi ra ngoài.
 
Nói rõ ra là sẽ không ngủ được khi có hai người.
 
Thật ra chỉ là Bạch Lộ không thích thân thiết với người khác mà thôi, cho dù là người nhà thân cận nhất của mình.
 
Sau khi kết hôn đây đương nhiên là việc không thể tránh khỏi, mà bị anh mỗi ngày ép ôm như vậy khi ngủ dần dần cũng đã quen rồi, thậm chí có lúc còn thấy dễ chịu.
 
Nhưng Bạch Lộ cũng rất rõ ràng, nếu Cảnh Ngôn mặt đối mặt ôm chặt cô vào lòng, chắc chắn cô sẽ khó mà chịu được.
 
Bởi vì như vậy thì quá mức thân mật và chân thành, cô đã quen với việc che giấu bản thân rồi.
 
Ít nhất khi Cảnh Ngôn ôm cô từ phía sau, Bạch Lộ vẫn còn nửa khoảng không gian độc lập.
 
Bỗng nhiên cô có cảm giác bối rối không biết giấu vào đâu, Bạch Lộ cất điện thoại, khẽ nói: "Tắt đèn, đi ngủ."
 
Cảnh Ngôn nghe lời đưa tay ra, một tiếng tách, ánh đèn vụt tắt, cả phòng tối om, một nụ hôn chạm lên bên mặt, đi cùng với giọng nói khe khẽ thì thầm.
 
"Ngủ ngon."
 
Để đề phòng Tôn tổng trả thù, gần đây mỗi ngày Cảnh Ngôn đều đưa đón cô đi làm. Bạch Lộ đương nhiên là nghe theo ý tốt của anh.
 
Đổi lại, Cảnh Ngôn yêu cầu cô mỗi ngày trước khi xuống xe phải hôn anh.
 
Tuy rằng hành động có hơi trơ trẽn, nhưng hơn hẳn là sự đẹp trai thường ngày của anh. Mỗi sáng sớm nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cô, dáng vẻ đẹp trai ngời ngời.
 
Bạch Lộ gượng gạo nghiêng người sang, hôn một cái lên làn da trắng nõn kia.
 
Vừa mềm mại vừa thơm, còn mang chút nóng ẩm. Bạch Lộ nhớ lại một lúc rồi mở cửa xuống xe.
 
Sau khi hai người duy trì kiểu này được nửa tháng, trong một lần nào đó đi phỏng vấn, Bạch Lộ tình cờ gặp lại Tôn tổng.
 
Trong tòa văn phòng cao cấp, nền nhà sáng bóng, chiếc cửa sổ sát sàn to lớn và sáng rực, cây xanh trải đầy hành lang, anh ta mặc bộ đồ vest màu xám tro từ đối diện đi đến.
 
Bạch Lộ đang thong thả bỗng nhiên có chút cứng đờ.
 
Hai người càng lúc càng tiến gần, khi chỉ còn cách nhau chưa đầy một mét, anh ta khẽ mỉm cười, gật đầu về phía Bạch Lộ: "Cô Bạch đến đây phỏng vấn à?"
 
Bạch Lộ cảnh giác nhưng cũng vô cùng sợ hãi, gật đầu đáp lại: "Vâng ạ."
 
Tôn tổng càng cười rõ hơn, gật gật đầu nói: "Gửi lời hỏi thăm Cảnh Ngôn giúp tôi, mảnh đất lần trước may mà có Thiếu Lâm ra tay giúp đỡ."
 
Anh ta nói xong thì bước đi, Bạch Lộ đứng đó vô cùng khó hiểu.
 
Cho đến khi ra khỏi tòa nhà, Bạch Lộ mới hiểu ra mối quan hệ trong đó. Chẳng qua là Cảnh Ngôn lấy lợi ích trong việc làm ăn để bù lại tổn thất cho vị Tôn tổng kia.
 
Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng Bạch Lộ cũng biết thật ra đây là cách giải quyết tốt nhất. Thà làm mất lòng quân tử nhưng không thể đắc tội với tiểu nhân.
 
Khi trời nhá nhem tối, Cảnh Ngôn đến đón cô, vẻ mặt vẫn như thường ngày không có gì khác lạ. Bạch Lộ thắt dây an toàn xong, nhìn anh nói: "Anh đi làm không bận à?"
 
"Bận chứ." Cảnh Ngôn xoay vô lăng, tiện miệng trả lời.
 
"Vậy bây giờ mỗi ngày anh đều đúng giờ tan làm đến đón em có làm lỡ công việc của anh không?"
 
Bạch Lộ còn nhớ, từ khi hai người kết hôn đến nay thì Cảnh Ngôn đều rất bận, mỗi tuần luôn có vài ngày về tối muộn, ngoài những bữa tiệc xã giao ra thì là tăng ca.
 
Có khi về đến nhà ngay cả giày cũng không cởi ra, đi thẳng đến nằm trên sô pha, mặt mày mệt mỏi, bơ phờ.
 
Cảnh Ngôn nghe vậy mỉm cười, ngước lên nhìn cô, hàm ý gì đó: "Công việc có bận cũng không quan trọng bằng em."
 
"Xì." Bạch Lộ run vai nói: "Lạnh quá."
 
"Cái đồ lòng lang dạ sói." Cảnh Ngôn liếc cô một cái, giận dỗi nói.
 
Cùng lúc Bạch Lộ nổi hết da gà, không hiểu sao lại có chút áy náy. Cô lắc lắc đầu, xua đi cảm giác kì lạ.
 
Để chứng minh bản thân mình không tàn nhẫn, buổi tối Bạch Lộ vô cùng tình cảm với Cảnh Ngôn. Có thể nói trên giường hết mực chăm sóc, vô cùng nghe lời, để Cảnh Ngôn thưởng thức tư thế thèm thuồng bấy lâu nhưng lại không dám thực hiện.
 
Kết thúc, Cảnh Ngôn ôm cô mặt mày mãn nguyện.
 
"Niễu Niễu. . ."
 
"Vâng." Bạch Lộ nằm lên người anh, uể oải đáp lại một tiếng.
 
Cảnh Ngôn sờ theo lưng cô, thì thầm nói: "Em mềm mại quá."
 
"Mềm mại. . ." Giọng anh nhẹ nhàng như mây trong gió, thổi một cái thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
 
Bạch Lộ nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh, Cảnh Ngôn đang ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt ngỡ ngàng.
 
Phía sâu trong ánh mắt là sắc màu say mê huyền ảo. Bạch Lộ đưa tay ra cố gắng vân vê mặt anh.
 
"Vẫn chưa xong à?"
 
Mắt Cảnh Ngôn lờ đờ xoay xoay, rồi nhìn vào khuôn mặt cô, ngẩn người ra hai giây rồi ôm chặt cô lại, vùi đầu vào cổ Bạch Lộ, giọng nói hưng phấn khó mà kiềm chế được.
 
"Kích thích quá đi."
 
"Quả thật là sảng khoái tột đỉnh."
 
"Im miệng." Bạch Lộ đưa tay lên bịt miệng anh lại.
 
Cảnh Ngôn lấy lại bình tĩnh, kéo tay cô ra rồi đặt lên môi hôn, tràn trề hứng thú nói: "Niễu Niễu, chúng ta làm lại lần nữa nhé, vừa nãy tư thế sau cùng thật ra anh vẫn chưa đã ghiền. . ."
 
Bạch Lộ: "Cút."
 
Hôm sau là cuối tuần, hai người đều không ra ngoài. Thành phố Lâm bước vào mùa mưa, bầu trời bên ngoài xám xịt, mưa dầm rả rích, những giọt mưa nhỏ hắt vào cửa sổ phát ra âm thanh tí tách.
 
Nhiệt độ hơi thấp, bầu không khí có chút mát mẻ. Dọn dẹp cả buổi sáng rồi ăn trưa xong, Cảnh Ngôn vẫn bận rộn trong phòng sách, Bạch Lộ cuộn mình trong chăn ngủ bù.
 
Khi mơ màng sắp ngủ, cảm nhận được bên cạnh có gì mát mát chen vào, hơi thở quen thuộc xông vào trí óc, Bạch Lộ né khỏi vòng tay của anh, xê người sang bên cạnh.
 
Cô nam quả nữ một mình trong phòng.
 
Trời thì mưa, nhiệt độ mát mẻ, chăn êm nệm ấm.
 
Xảy ra chuyện gì đó mới là lẽ đương nhiên.
 
Cảnh Ngôn kéo người kia qua, lật người chặn lại, cúi đầu xuống hôn nhấp cô.
 
Cuối cùng thì anh cũng thỏa được ước mong, làm triệt để lại lần nữa việc mà đêm qua vẫn chưa được thỏa mãn. Bạch Lộ vùi đầu vào gối, nhíu mày khẽ nức nở, cho đến khi Cảnh Ngôn buông cô ra rồi kéo ôm vào người.
 
Bạch Lộ vẫn đang khóc, khẽ nghẹn ngào, nghe như tiếng mèo kêu, yếu đuối đáng thương lại khiến người ta ngứa ngáy. Cảnh Ngôn nâng đầu cô lên khỏi lồng ngực.
 
Đôi mắt kia long lanh nước, xung quanh viền mắt màu đỏ, hai má còn chưa hết đỏ ửng trên làn da trắng trẻo vô cùng mê hoặc.
 
"Được rồi, đừng khóc nữa." Cảnh Ngôn khẽ dỗ dành cô. Không biết tại sao trước mặt là một hình ảnh xinh đẹp, nhưng anh lại thấy trong lòng có chút khó chịu.
 
Bộ dạng này thật sự chả trách khiến người khác yêu thương, trông tội nghiệp giống như bị anh ức hiếp ghê gớm lắm vậy.
 
Bạch Lộ mặc kệ anh, nức nở một lúc thì nước mắt cũng ngừng rơi, sau đó trở người quấn chăn lại lăn qua một bên, làm thái độ không muốn phản ứng lại với anh.
 
Cảnh Ngôn nhẹ nhàng dụi người lên, vừa xin lỗi dỗ dành, vừa kéo chăn ra.
 
"Niễu Niễu, anh sai rồi, cho anh đắp chăn với, lạnh quá. . ."
 
"Lạnh chết anh luôn, quên đi." Bạch Lộ không quay lại, mắng. Bởi vì dùng giọng mũi nên giọng nói vừa yếu ớt vừa nũng nịu.
 
Cảnh Ngôn gắng tay xốc chăn lên chui vào một góc, ôm chặt cái đống cơ thể mềm mại, ấm áp kia lại.
 
"Như vậy không được đâu, anh không đành lòng để em thành góa phụ."
 
"Yên tâm, em sẽ không ở vậy vì anh đâu." Bạch Lộ căm giận nói.
 
"Ừm, anh cũng không nỡ." Cảnh Ngôn dựa đầu vào cổ cô khẽ nói, Bạch Lộ bỗng câm nín.
 
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chăn, cơn buồn ngủ lại ập tới. Khi đang mơ màng, trong đầu Bạch Lộ bỗng nhiên có ý nghĩ xẹt qua, định tóm lấy thì cơn buồn ngủ đã nhanh chóng đánh sập cô.
 
Trong lòng có cảm giác hụt hẫng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui