CHƯƠNG 8
Trình Ngữ Yên nghe xong không nói gì, nheo mắt nhìn cô một hồi lâu rồi chợt cười chế nhạo.
"Bạch Lộ, cậu xạo quá, lúc trước không ít người đẹp, giàu theo đuổi cậu đó sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhưng không có ai giàu, đẹp như anh ấy." Bạch Lộ nhún vai, cười giả lả.
Trình Ngữ Yên liếc mắt lườm cô, Bạch Lộ cũng lườm lại không chịu thua. Hai người đấu mắt một lát, Trình Ngữ Yên bỗng thẳng người dậy cầm cái gối phía sau đánh vào cô.
"Con nhóc chết tiệt, còn muốn giấu cả tớ, ngoan ngoãn khai thật mau."
Bạch Lộ bị bất ngờ, cố chống cự lại đánh qua đánh về cười đùa không ngớt. Mãi đến khi Trình Ngữ Yên trút xong, hai người ai cũng thở hổn hển, mệt nhọc dựa ra ghế.
"Nói đi, nguyên nhân của sự quyết định là gì? Dựa vào sự hiểu nhau nhiều năm qua, cậu không phải là người kết hôn dễ dàng với người khác như vậy?" Trình Ngữ Yên nói như biết trước trong đầu.
Bạch Lộ cười nhạt, chồng bàn tay lên nhau dựa lưng ra sô pha, sau đó nhẹ hất cằm, mắt nhìn vào khoảng không phía trước, vẻ mặt có chút trầm tư.
"Ừm. . . đại khái là khi rất rất mệt mỏi, từ trong bóng tối mở cánh cửa ra, trước mắt bỗng nhiên có một vùng tia sáng rọi vào."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nói tiếng người đi." Trình Ngữ Yên dứt khoát cắt ngang lời cô.
"Tớ nhìn thấy anh ấy chơi cùng Bạch Tử Hiên." Bạch Lộ bỗng ngồi thẳng người lại, mặt nghiêm nghị: "Cậu biết không Ngữ Yên? Đã rất lâu rồi tớ chưa thấy Hiên Hiên vui vẻ như vậy."
"Vậy nên nửa đời này của cậu lởn vởn xoay quanh Bạch Tử Hiên còn không đủ, người đàn ông của nửa đời còn lại cũng phải xoay quanh thằng bé đúng không?" Trình Ngữ Yên tức giận mắng mang theo cả sự tiếc nuối.
"Không phải." Bạch Lộ lên tiếng giải thích, gương mặt đầy nghiêm túc, đôi mắt đen láy sáng lên.
"Bởi vì khoảnh khắc đó anh ấy thật sự rất dịu dàng, rất hấp dẫn người khác. Tớ thấy đàn ông thích trẻ con thì bản tính sẽ không xấu xa. Đương nhiên rồi. . ."
"Phải đối xử tốt với Hiên Hiên thì điểm này cũng rất quan trọng."
Trình Ngữ Yên nghe xong lẩm bẩm vài câu, miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này của cô. Hai người nói chuyện huyên náo, tán gẫu tình hình gần đây của nhau.
Khi đã "tám" xong đủ chuyện trên trời dưới đất, Trình Ngữ Yên mở chiếc bao to đem theo, lấy ra rất nhiều thứ.
Đồ dưỡng da cao cấp, loại cây cảnh nhỏ đang nổi trên mạng ở nước ngoài, các nhãn hiệu xa xỉ, từng thứ một chất đầy trên ghế nhà Bạch Lộ.
Trình Ngữ Yên lắc lắc cái bao rỗng không, vỗ tay, mặt đầy tự hào.
"Xong rồi, những thứ này đều là quà cho cậu, vui không?"
"Có muốn lấy tớ không!"
"Quá vui luôn." Bạch Lộ hai mắt sáng rực, cúi người ôm lấy đống hộp đẹp đẽ kia, vô cùng cảm động.
"Hay là bây giờ tớ từ hôn với Cảnh Ngôn để lấy cậu đây!"
"Đi đi, tớ không thể buông tay Triệu Kỳ Minh nhà tớ được." Trình Ngữ Yên lẩm bẩm, ngẩng đầu từ chối.
Hai người không ai bảo ai, nụ cười nhạt dần.
Đợi một lúc, Bạch Lộ mới ngập ngừng hỏi: "Hai người dạo này. . . còn liên lạc không?"
"Có chứ, liên lạc trên giường á." Trình Ngữ Yên đưa tay vuốt vuốt tóc, vô tư trả lời.
Bạch Lộ thấy thế dè dặt hỏi: "Vậy khi cậu ở nước ngoài. . ."
"Anh ấy bay qua thăm tớ mấy lần." Trình Ngữ Yên bĩu môi, mặt úp lên vai Bạch Lộ: "Thôi đừng nói về anh ấy nữa, tớ với cậu đi dạo phố đi, hihi."
"Được rồi." Bạch Lộ đưa tay xoa đầu cô, vẻ mặt dịu dàng nhưng ánh mắt ẩn chứa nhiều suy nghĩ.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, người dạo phố không nhiều, xem ra có chút trong lành, bên trong những cửa hiệu đèn đóm sáng trưng đều là tiếng người huyên náo.
Cách một ngày, sau khi Bạch Lộ tan làm đã giới thiệu Cảnh Ngôn với Trình Ngữ Yên.
Lên lửa một nồi lẩu nóng hôi hổi, khói chầm chậm bốc lên, bầu không khí cũng ấm lên theo.
Trình Ngữ Yên là giám đốc chi nhánh cho công ty của nhà mình, doanh nghiệp Trung Hằng cũng gọi là nhất nhì thành phố Lâm. Hai người nói chuyện công việc qua lại với nhau, không hề nhạt nhẽo chút nào.
Bạch Lộ nhìn thấy Cảnh Ngôn ăn nói đĩnh đạc, không hiểu sao có chút ngạc nhiên, thật ra hiếm khi thấy anh thể hiện dáng vẻ trưởng thành, chững chạc như này.
Dưới ánh đèn màu da cam, dáng vẻ anh thanh nhàn dựa trên sô pha, chiếc sơ mi trắng được mở hai nút trên cùng, bên ngoài khoác chiếc vest màu đen, tóc chải rẽ hai bên để lộ vầng trán đầy sáng bóng.
Hai người đang nói đến chuyện đưa công ty ra mắt thị trường.
"Trung Hằng là một doanh nghiệp của gia tộc, quan hệ bên trong rắc rối, phức tạp, cá nhân tôi cảm thấy không phù hợp đưa ra thị trường." Cảnh Ngôn nhẹ nhàng tự thuật, mặt điềm tĩnh, chiếc mũi cao thẳng như một đường cong hoàn mỹ.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Trình Ngữ Yên bật cười, vẻ mặt mỉa mai: "Trong tôi đấu tranh hỗn loạn, còn muốn người ngoài tham gia vào, thật là càng sống càng hồ đồ."
"Ai lúc trẻ cũng hồ đồ như vậy. . ." Cảnh Ngôn khẽ cười.
"Nếu không thì cô cũng không có nhiều anh trai em gái đến vậy, bây giờ đều tranh giành lẫn nhau."
Trình Ngữ Yên cười khẩy: "Đúng vậy, trước kia còn nghĩ cách đuổi tôi ra nước ngoài, may mà tôi đã kiên quyết làm họ bẽ mặt."
"Nghe nói cô đã giành được hạng mục lần này của Hoa Thiên?" Cảnh Ngôn cúi xuống uống một ngụm trà, vẻ mặt khó hiểu.
"Tốn không ít công sức đó." Ngược lại, vẻ mặt Trình Ngữ Yên khá thoải mái.
"Cô thật có tài!" Cảnh Ngôn mỉm cười gật đầu khen ngợi, Trình Ngữ Yên cũng khẽ mỉm cười: "Nào đâu bằng Cảnh tổng, quản lý, sắp xếp đâu ra đấy cả một Thiếu Lâm to lớn."
Cảnh Ngôn nghe vậy khẽ cười, cúi đầu gắp cho Bạch Lộ miếng thịt nóng hổi, dặn dò ấm áp: "Ăn nhiều vào một chút, dạo này em ốm đấy."
Bạch Lộ nhìn anh trách móc, anh nhìn lại làm ra vẻ vô tội. Trình Ngữ Yên thấy thế bĩu môi, nhấc chiếc cốc trước mặt lên uống một ngụm nước ấm.
Ăn xong, trên phố đã náo nhiệt, hai bên đường treo những bóng đèn nhỏ sáng lung linh, xung quanh đèn đóm sáng rực, Bạch Lộ đút tay vào túi áo khoác của Cảnh Ngôn, hai người bước đi chậm rãi.
"Bọn em là bạn cùng trung học à?" Cảnh Ngôn nghiêng đầu khẽ hỏi.
"Dạ." Bạch Lộ gật gật.
Khi còn học trung học, nhà cô chưa bị phá sản. Dọc đường đi đều là những trường kiểu quý tộc, người bên trong không giàu sang thì cũng cao quý, khi ấy đã gặp Trình Ngữ Yên.
"Cha cô ấy đối xử với cô ấy thế nào?" Hình như Cảnh Ngôn chỉ tiện miệng hỏi, Bạch Lộ chăm chú nhìn anh, nhẹ nhàng trả lời.
"Cũng bình thường, trong nhà người vợ lớn có hai trai một gái, chưa kể đến những người đã được vào và chưa được vào nữa."
"Trình Ngữ Yên được như ngày hôm nay cũng đã chịu không ít gian khổ."
Cảnh Ngôn gật đầu, vẻ mặt bình thản không cảm xúc. Nhìn anh lúc này, Bạch Lộ cảm thấy có chút lạ lẫm.
Hơi ấm tràn đầy từ hai lòng bàn tay đang nắm chặt trở nên không còn chân thật.
Bận rộn, vất vả. Thời gian trôi nhanh như chớp mắt.
Cuối tháng mười hai, hôn lễ được cử hành như đã định.
Cả quá trình đều là cha mẹ hai bên lo liệu, Cảnh Ngôn và Bạch Lộ chỉ phụ trách tham dự, đến nỗi một ngày trước hôn lễ, bọn họ vẫn còn đang xử lý công việc.
Hôm đó, mới sáng tinh mơ Bạch Lộ đã bị dựng dậy để chuẩn bị.
Trang điểm, mặc váy cưới, làm tóc, loay hoay cả một buổi, sau đó ở trong phòng lẳng lặng chờ chú rể đến.
Như đã hẹn, Cảnh Ngôn mặc bộ vest đen đến.
Nhìn thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc của anh lúc này, Bạch Lộ bỗng chợt bình tĩnh lòng không chút gợn sóng.
Giống như hồn vía đang phiêu lãng trên không trung, nhìn nhóm người phía dưới vui buồn hờn giận mà mặt không chút cảm xúc.
Bạch Lộ thả lỏng mặt, môi nở nụ cười rực rỡ, tươi tắn nhìn về phía Cảnh Ngôn.
Một hôn lễ lộng lẫy, đẹp như mơ, cứ như là ước muốn trong lòng từ nhỏ của mỗi cô gái.
Bước trên thảm đỏ, thề nguyện hẹn ước, trao nhẫn, hôn nhau.
Sau đó chiêu đãi từng nhóm, từng nhóm các khách mời xa lạ đến dự.
Gần như đều là quan hệ nhiều đời và các đối tác làm ăn của nhà họ Cảnh, bao gồm cả người nhà hai bên.
Không một đồng nghiệp nào trong đài truyền hình đến, Bạch Lộ chỉ mời vài người bạn học cũ có quan hệ tốt từ rất lâu trước đó, còn có một vài người bạn thân thích mà trước kia đã đưa tay ra giúp đỡ khi nhà họ Bạch gặp khó khăn.
Cô không mong đợi người khác biết được việc mình được gả vào nhà giàu sang quyền thế.
Nếu không, sau này cơ bản sẽ không có được những ngày yên ổn.
Thậm chí ở bên Cảnh Ngôn cả nửa năm nay, Bạch Lộ vẫn chưa từng để anh đến dưới sảnh công ty đón cô, đều là chờ chỗ ngã tư phía trước cách đó không xa.
Hôn lễ kết thúc viên mãn, quan khách ra về, ba mẹ hai bên chia nhau tiếp đãi, sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho họ hàng mỗi bên.
Cảnh Ngôn uống rượu nên không thể lái xe, tài xế đưa hai người về căn nhà mới trên đường Đông Tân, gần chỗ đài truyền hình.
Trước đó một tháng, căn nhà đã được trang hoàng xong, Bạch Lộ và Cảnh Ngôn chính thức dọn đồ đạc sang trước đó không lâu.
Hôm nay là lần đầu tiên qua đêm ở đó.
Tương lai, thậm chí rất nhiều năm sau này đều cùng nhau trải qua rất nhiều đêm ở đó.
Đây là. . .
Căn nhà thuộc về họ.
Căn nhà của hai người.
Trên người Cảnh Ngôn nồng nặc mùi rượu, nhưng bước chân lại không hề lảo đảo. Bạch Lộ cũng không biết vừa nãy trong bữa tiệc rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu, nhưng từ những bữa xã giao hay tụ họp ngày trước mà nói thì tửu lượng của anh có lẽ không tồi.
Vừa mở cửa, Cảnh Ngôn đã ngã lên sô pha, gác tay lên trán, gương mặt ngập tràn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đôi chân dài miên man không có chỗ đặt thả lỏng trong không trung.
Bạch Lộ ở sảnh thay giày, cởi áo khoác ra. Phòng khách yên tĩnh vang lên tiếng nói thầm rì rầm của anh, trầm thấp, tùy ý, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
"Kết hôn thật là mệt, cũng may cả đời chỉ có một lần."
Bạch Lộ ngừng lại, trong lòng như bị cái gì đó khẽ đập phải. Âm thanh trong trẻo, hồn vía phiêu bồng cả một ngày trở về vị trí cũ.
Bạch Lộ giật mình ý thức được rằng, họ, thật sự đã kết hôn rồi. Có sự ràng buộc với nhau ở hiện thực và trên mặt luật pháp, hợp thành một đôi vợ chồng tạo nên một gia đình mới.
Cuộc đời mai sau sẽ có nhiều hơn một người, bất luận có xảy ra chuyện gì, dù vui hay buồn, khó khăn hay hạnh phúc đều bên cạnh dắt tay nhau, nâng đỡ lẫn nhau cùng tiến về phía trước.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ bên nhau trọn đời.
Cả một đời, đến khi bạc đầu.
Vợ chồng – một từ ngữ ấm áp, như có như không làm người khác thật dễ dàng ước ao.