Cảm giác da đầu tê dại này lại tới nữa rồi.
Sơ Hiểu Hiểu nín thở, cảm giác lạnh lẽo từ xương cụt chạy thẳng đến đỉnh đầu, như là có một bàn tay lạnh như băng nhẹ nhàng vuốt v3 lưng và cổ cô, khiến cô nổi da gà.
Cho đến khi người bên cạnh không cẩn thận đụng vào khuỷu tay cô, Sơ Hiểu Hiểu mới từ trong cơn hoảng hốt phục hồi lại tinh thần, phát hiện Giang Diễn đã kéo ghế tới, ngồi xuống trước máy tính.
Anh thuần thục nhập tài khoản và mật khẩu, đăng nhập vào mạng nội bộ.
Đầu tiên là mở một tệp tài liệu ra.
Cửa sổ bật ra, là một tấm ảnh cô đeo kính râm cúi đầu đi ra cửa thang máy, tr.ên người mặc áo len đơn giản cùng váy ngắn, ba lô tùy ý đeo ở vai trái.
Tay Sơ Hiểu Hiểu lướt qua vai Giang Diễn, vô thức khom lưng lại gần: “Chiếc ba lô này là do nhà sản xuất tài trợ, nếu tôi nhớ không lầm thì chắc là đầu tháng mười một.”
Giang Diễn trượt chuột, click.
Kế tiếp là hình ảnh cô ra vào nhà hàng, hoặc là tham dự một số hoạt động, cho đến khi Sơ Hiểu Hiểu nhìn thấy cảnh tượng mình và Giản Diệc Bạch đồng thời tiến vào cửa chính khách sạn vào một buổi tối nào đó, không biết tại sao trong lòng cô thoáng chốc căng thẳng, nhanh chóng liếc mắt nhìn người bên cạnh: “Khi đó tôi vừa mới vào đoàn làm phim, trước nghi thức khởi quay đạo diễn đã mời mọi người cùng ăn cơm, lúc Trần Tuyết liên lạc với Giản Diệc Bạch có nhắc tới chuyện tôi uống chút rượu, Giản Diệc Bạch không yên lòng về tôi, cho nên mới tới xem.”
Chỉ là vừa giải thích như vậy, Sơ Hiểu Hiểu càng có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, cô len lén quan sát Giang Diễn, nhưng đối phương cũng không quan tâm cô và Giản Diệc Bạch có quan hệ gì, giật giật ngón trỏ, tiếp tục xem tấm tiếp theo.
Hình ảnh vừa chuyển, là hình ảnh chụp lén cảnh Giản Diệc Bạch thân mật cùng một cô gái nào đó, hai người đều ngồi ở trong xe, cô gái kia chủ động thò người qua ôm lấy cổ Giản Diệc Bạch đòi hôn, nhìn từ góc nghiêng hơi giống cô.
Chân mày Giang Diễn khẽ nhíu lại.
Sơ Hiểu Hiểu lại không chú ý tới biểu cảm rất nhỏ này của Giang Diễn, cô khiếp sợ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, người phụ nữ mặc áo lông màu trắng giống cô, chiếc mũ lưỡi trai cô ấy đang đội giờ phút này đang nằm trong tay cô.
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời không chịu nổi, liên tục chỉ trỏ: “Photoshop! Nhất định là photoshop!”
Giang Diễn khoanh tay, ánh mắt chậm rãi chuyển từ màn hình sang mặt Sơ Hiểu Hiểu, ung dung nhìn cô như đang gặp quỷ.
Sơ Hiểu Hiểu nghiêm túc nói: “Tôi thề, tôi không có!”
Giang Diễn lạnh nhạt nói: “Nếu như thề có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì nữa?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi mặc kệ! Dù sao người này cũng không phải là tôi!”
Vừa dứt lời, Chung Ý đẩy cửa đi vào, tò mò nhìn Sơ Hiểu Hiểu đang khom lưng sắp dán sát gương mặt ai oán đến trước mặt Giang Diễn, trong lúc nhất thời biểu cảm cô ấy có chút phức tạp, không biết có nên lui ra ngoài hay không.
Cũng may Giang Diễn nghe thấy động tĩnh, xoay người chủ động hỏi cô ấy: “Tài liệu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.” Chung Ý âm thầm thở dài, “Nhân viên trong đội cũng đã thông báo xong.”
Giang Diễn gật đầu, trước khi đi còn nhìn Sơ Hiểu Hiểu một cái.
“Kể lại lịch trình gần đây của cô, bao gồm gặp ai, nói chuyện gì, có chỗ nào không thích hợp cứ liệt kê ra hết.” Giang Diễn không nhanh không chậm nói, “Đừng lộn xộn, ở chỗ này chờ tôi về, tôi có lời muốn hỏi cô.”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, ra vẻ ngoan ngoãn gật đầu.
Giang Diễn thấy thế tiện tay tắt máy tính, cũng không quay đầu bước ra ngoài.
Cửa bị đóng lại, bốn phía trong nháy mắt lại rơi vào yên tĩnh.
Cả người Sơ Hiểu Hiểu đều hỗn loạn.
Trừ những chuyện lộn xộn gần đây không nhắc đến, việc cô và Giản Diệc Bạch thân mật là thế nào? Ai có thể nhàm chán đến mức ghép những bức ảnh như vậy chứ?
Hơn nữa từ phương diện khác mà nói, người biết cô và Giản Diệc Bạch có qua lại cũng không nhiều, cho dù là trước nghi thức khởi động máy tình cờ bị người ta chụp ảnh, cho nên mới photoshop một tấm hình như vậy...!
Vậy thì mục đích che giấu của đối phương là gì?
Chẳng lẽ là dùng cái này uy hiếp cô để kiếm một khoản tiền, hoặc là mua bài bôi đen cô, tung tin tình ái của cô để thu hút sự chú ý của cư dân mạng?
Sơ Hiểu Hiểu nghĩ tới khoảnh khắc Giang Diễn nhìn cô, ánh mắt ý vị sâu xa đó có chút sụp đổ.
Tên kia bị thần kinh phải không? Đang yên đang lành chụp những bức ảnh này làm gì?!
Nhưng nghĩ lại, Sơ Hiểu Hiểu lại bình tĩnh hơn nhiều.
Nếu như ảnh chụp là photoshop, lấy năng lực của cảnh sát mà nói, xác minh ảnh chụp thật giả cũng chỉ là chuyện vài phút, hẳn là cũng không có gì phải lo lắng.
Nghĩ như thế, cả người Sơ Hiểu Hiểu lập tức thoải mái hơn không ít.
Nhưng toàn bộ sự việc bỗng chốc lại trở về điểm xuất phát.
Không ngờ người này lại theo dõi cô lâu như vậy.
Trong lúc hỗn loạn, điện thoại di động bị cô cất trong túi đột nhiên vang lên, Sơ Hiểu Hiểu vội vàng lấy điện thoại ra xem, tầm mắt đảo qua cái tên Giản Diệc Bạch, nhẹ nhàng nghe máy.
Bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa của Giản Diệc Bạch: “Nghe Trần Tuyết nói sáng sớm em đã ra ngoài?”
“Ừm...đúng vậy.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Có chút chuyện.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi.”
Đối diện nghe thấy câu trả lời của Sơ Hiểu Hiểu thì có chút tức giận, thậm chí ngữ khí cũng nặng nề thêm mấy phần: “Em gạt Trần Tuyết đã không nói, anh có thể hiểu được, nhưng ngay cả anh cũng không chịu nói là sao?”
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời nghẹn lời: “Em chỉ là...”
“Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, mọi người rất lo lắng cho em.” Có lẽ ý thức được giọng điệu của mình quá nặng nề, Giản Diệc Bạch thở dài, lại ôn hòa nói, “Chuyện Liêu Tĩnh kia ầm ĩ dữ dội, lỡ như lại gặp phải người nào gây bất lợi cho em thì làm sao bây giờ?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giản Diệc Bạch hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Sơ Hiểu Hiểu gãi trán, đành phải ăn ngay nói thật: “Cục cảnh sát thành phố.”
Giản Diệc Bạch: “Cái gì?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Em...”
Giọng Giản Diệc Bạch khẽ cất lên: “Không phải đã hết việc rồi sao?”
Sơ Hiểu Hiểu hết cách, cũng không dám nói nhiều, đành phải thẳng thắn kể chuyện bức thư đe dọa tối hôm qua cho Giản Diệc Bạch nghe, bên kia trầm mặc giây lát: “Lát nữa anh tới đón em.” Mang theo ngữ khí không thể cự tuyệt.
“Nhưng mà...”
Giản Diệc Bạch nói: “Đúng rồi, không phải em hỏi anh phương thức liên lạc với Ngô Soái sao?”
Đề tài này khiến Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt vài giây, lập tức hỏi: “Anh liên lạc được với anh ấy chưa?”
Giản Diệc Bạch: “Chờ gặp mặt sẽ nói với em.”
Dứt lời, Giản Diệc Bạch trực tiếp cúp điện thoại.
Sơ Hiểu Hiểu nghe tiếng “tút tút” bên tai mà ngẩn ra, lại nhớ tới những bức ảnh chụp lén trước đó, trong lòng không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Nếu không phải nguyên nhân của cô, Giản Diệc Bạch cũng sẽ không vô duyên vô cớ bị người ta chụp được những tấm ảnh đó.
Có điều cũng may chưa bị tuồn ra ngoài, không tạo thành phiền nhiễu gì cho Giản Diệc Bạch.
Trong lúc suy tư, có người bưng nước trà tới, hẳn là người trong đội.
Đối phương nói: “Cuộc họp của đội phó Giang chắc không kết thúc nhanh vậy đâu, cô uống nước trước đi.”
Sơ Hiểu Hiểu nói cảm ơn, nhìn người tới ngồi xuống bận rộn sửa sang lại hồ sơ, chốc chốc lại tò mò liếc nhìn bóng dáng của cô, cũng có thể nghĩ đến hẳn là Giang Diễn cố ý gọi người tới trông chừng cô.
Dù sao nhiều hồ sơ vụ án như vậy, để một người ngoài như cô ở đây cũng không an toàn.
Sơ Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ giây lát, tùy ý hỏi: “Mọi người bình thường chắc bề bộn nhiều việc lắm nhỉ?”
“So với việc ra ngoài điều tra án thì vẫn đỡ hơn.” Đối phương dường như cũng vui vẻ tán gẫu với cô, vội vàng đáp lời, “Những vụ án có thể đến Cục thành phố đều rất khó xử lý, làm việc suốt đêm là chuyện bình thường, chưa kể đến việc nhóm người của đội phó Giang đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài cắm chốt nữa, gặp phải thời tiết không tốt làm nhiệm vụ thì phát sốt cũng phải chịu đựng.”
Sơ Hiểu Hiểu vốn chỉ tùy tiện hỏi một câu, nghe xong liền nhíu chặt mày.
“Tháng trước bắt được một tên giết người mang súng phi pháp, cũng may đội phó Giang phản ứng nhanh, nếu không sợ là không có mạng trở về.”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy, có loại lo lắng giống như viên đạn trong truyền thuyết sẽ bắn vào người mình.
Cô siết chặt cổ họng, lại hỏi: “Tôi thấy đội phó Giang cũng chưa lớn tuổi mấy, nhưng rất giỏi giang.”
“Chi đội trưởng Nhiếp sức khỏe không tốt nên nằm viện đã lâu, cũng tới lúc gần về hưu rồi, đã sớm muốn từ chức.” Cô cảnh sát hơi hạ thấp giọng nói, “Đội phó Giang năng lực mạnh lại được lãnh đạo coi trọng, nếu không phải bởi vì lai lịch không đủ thì không hẳn chỉ là quản thay.”
Sơ Hiểu Hiểu trầm mặc giây lát, lại hỏi: “Vậy...đội phó Giang đã công tác nhiều năm như vậy, cũng chưa có bạn gái gì sao?”
Sơ Hiểu Hiểu mang theo một trái tim hóng hớt hỏi thăm, nếu không phải cảm thấy không quá thuận tiện, thậm chí cô còn có loại xúc động muốn lật ngược tất cả mọi chuyện trước kia của Giang Diễn.
Nhưng dù sao cũng là lãnh đạo của mình, cô gái kia do dự giây lát, mơ hồ nói: “Chuyện riêng của đội phó Giang tôi cũng không rõ lắm, trước mắt chắc là chưa có.”
Sơ Hiểu Hiểu gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại di động ra vừa thờ ơ lướt vừa hỏi: “Đúng rồi, đội phó Giang là người thành phố Ninh sao? Nghe nói thành phố Ninh Thành là vùng đất địa linh nhân kiệt, không thiếu trai tài gái sắc.”
“Hình như không phải.” Đối phương suy tư chốc lát, dường như không nhớ cụ thể, cũng không nói gì nữa.
Sơ Hiểu Hiểu cười cười, nhìn màn hình điện thoại di động.
Hot search về Liêu Tĩnh vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, ngược lại còn nảy sinh ra các thuyết âm mưu, trong đó tên của cô được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, giống như có người tận mắt nhìn thấy cô cầm dao đâm ch.ết người ở hiện trường vụ án vậy.
Đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói nghi hoặc của đối phương: “Cô Sơ trước kia có quen biết đội phó Giang sao?”
“Không quen.” Sơ Hiểu Hiểu ngẩng đầu, “Sao lại nói như vậy?”
“Không có gì.” Đối phương ngượng ngùng nói, “Chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Vừa rồi cô ấy còn nghe chú bảo vệ nói, đội phó Giang mang theo một em gái đi làm, tuy rằng không thấy rõ dáng vẻ người ta thế nào, nhưng cử chỉ hai người rất thân mật, sợ không phải là kiểu bạn gái mới kết giao.
Lúc ấy chú bảo vệ kia nói vô cùng tiếc hận, đoán chừng là nhớ tới cháu gái mình từng bị Giang Diễn cự tuyệt nhiều lần.
Có điều ngẫm lại vị lãnh đạo sở tỉnh trong truyền thuyết định nối dây tơ hồng lại nhiều lần vấp phải trắc trở ở chỗ Giang Diễn kia, trong lòng nhất thời lại cảm thấy thoải mái.
Lúc Giang Diễn trở về, Sơ Hiểu Hiểu vừa vặn lướt được một bình luận của cư dân mạng, đoán rằng thấy cô đã lâu không lên tiếng, e là đã ở luôn trong Cục cảnh sát không có cách nào thoát thân.
Người dưới trả lời: ⌈Tôi thấy dáng vẻ của Sơ Hiểu Hiểu quyến rũ như hồ ly tinh vậy, nhân phẩm chắc chắn cũng không được tốt lắm.⌋
Sơ Hiểu Hiểu mở acc clone, trả lời: ⌈Tôi thấy avatar của bạn quê mùa như không phải chính thống, dáng người chắc cũng không được tốt lắm.⌋
Giang Diễn đến gần: “Đang làm gì vậy?”
Sơ Hiểu Hiểu tắt APP, nghiêm túc nói: “Đang đợi anh.”
Vừa dứt lời, màn hình điện thoại di động vừa tắt chợt “đing” một tiếng, lại sáng lên.
Là Giản Diệc Bạch, nói mình sắp đến Cục thành phố rồi.
Giang Diễn lẳng lặng cúi đầu, đảo mắt nhìn qua, đang chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên có người đẩy cửa vào, vừa đi vừa nói: “Đội phó Giang, đang tìm anh đây.”
Giang Diễn xoay người, ý bảo người nọ nói tiếp.
“Hơn mười tấm ảnh được phục hồi từ máy tính của Lý Lượng, xác suất dùng máy tính chỉnh sửa là không lớn.”
—Hết chương 12—
- -----oOo------.