Có lẽ mấy ngày nay thật sự mệt mỏi quá mức, Sơ Hiểu Hiểu ngủ một giấc từ lúc trời còn sáng đến khi trời tối mù, lúc tỉnh lại là đã hơn chín giờ tối.
Trong phòng tối đen như mực, cô đưa tay sờ đến nút bấm tủ đầu giường, “bụp” một tiếng, ánh đèn dịu nhẹ lập tức rải xuống.
Như thể trời bừng sáng trong nháy mắt, cuối cùng cũng thoát ra khỏi mộng cảnh ngây ngốc, trở về với hiện thực.
Là phòng của Giang Diễn.
Sơ Hiểu Hiểu một tay chống trán dụi dụi mắt, ngẩn người vài giây, chốc sau mới xoay người xuống giường.
Tr.ên chiếc sô pha da thật mềm mại còn treo tấm chăn lông cừu mà Giang Diễn từng đắp qua, nhưng nhiệt độ lạnh lẽo tr.ên bề mặt cho thấy đối phương đã rời đi được một thời gian.
Không ngờ cô đã ngủ một giấc lâu như vậy.
Sơ Hiểu Hiểu sờ sờ bụng, khá đói.
Nếu Giang Diễn không ở nhà, cô cũng không có tâm tư xuống bếp, đang muốn mở tủ lạnh tìm xem có đồ ăn nhanh hay đồ ăn vặt gì không, chợt thấy tr.ên cánh cửa tủ lạnh có dán một tờ giấy, mép tờ giấy cũng không tính là bằng phẳng, hẳn là tiện tay xé từ tr.ên giấy nguyên liệu xuống, tr.ên mặt là mấy chữ viết ngoáy cứng cáp có lực.
⌈Tỉnh ngủ thì gọi điện thoại cho tôi.⌋
Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người.
Nửa tiếng sau.
Sơ Hiểu Hiểu mặc lại bộ quần áo khó khăn lắm mới hong khô chạy xuống lầu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy chiếc Touareg màu đen của Giang Diễn dừng bên ven đường, đèn chớp nhấp nháy trong bóng đêm.
Sơ Hiểu Hiểu tháo mũ và kính râm xuống, hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Giang Diễn liếc mắt, thấy cô mở cửa xe thắt dây an toàn xong mới chậm rãi nói: “Ăn cơm, năm vạn nạp vào thẻ lần trước vẫn chưa dùng hết.”
Thái dương Sơ Hiểu Hiểu giật giật.
Ăn cơm?
Năm vạn?
Sơ Hiểu Hiểu không nhịn được đáp lời: “Anh định ăn vàng à?”
“Đợt đó đi ăn với cô mà, quên rồi sao?” Giang Diễn thổn thức nói, “Cô nói xem tên họ Giản kia có phải ngu ngốc dư tiền không, cố ý chọn cái chỗ lắt léo đó để đùa giỡn người khác, một miếng tôm viên được bán với giá 720 tệ, sao nó không đi cướp luôn đi.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...” e b ook t r u y e n.
vn
Cô thầm nghĩ, người nào đó nạp năm vạn tiền hội viên chẳng lẽ không ngốc sao?
Nhưng xét cho cùng đang ‘ăn nhờ ở đậu nhà người ta’, Sơ Hiểu Hiểu lặng lẽ nuốt những lời này vào trong bụng, đột nhiên lại nghe thấy Giang Diễn ôn hòa nói: “À, đúng rồi, cô có từng nghe qua người tên Tưởng Lỵ chưa?”
Ánh đèn ven đường sáng tối đan xen chiếu vào gương mặt không chút thay đổi của Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu nhìn anh: “Trong ấn tượng hẳn là chưa từng nghe qua cái tên này, sao vậy?”
“Trong bức ảnh lần trước, cô gái ăn mặc giống cô như đúc, còn nhớ không?” Giang Diễn nói, “Nửa tháng trước có người phát hiện thi thể bị người ta vứt bỏ ở ngoại ô phía tây, thi thể được bọc trong túi nilon...”
Sơ Hiểu Hiểu không hề muốn biết khối thi thể kia rốt cuộc có bao nhiêu ghê tởm hay được đóng gói thế nào, cô kinh ngạc ngắt lời: “Anh nói là, đã ch.ết?”
Giang Diễn thản nhiên nói: “Qua điều tra, nạn nhân tên là Tưởng Lỵ, là sinh viên năm hai của Học viện Mỹ thuật thành phố Ninh, nhưng kỳ lạ là trong thời gian này không có ai phát hiện cô ấy mất tích và báo cảnh sát.
Ngay cả trường học cũng nói sau khi khai giảng năm hai đại học không lâu Tưởng Lỵ đã làm thủ tục nghỉ học, hơn nữa có người phản ánh trước khi nghỉ học hình như Tưởng Lỵ đã có một người bạn trai rất giàu có.”
Nói đến đây, Giang Diễn nhìn lướt qua Sơ Hiểu Hiểu đang trầm tư.
Sau đó anh tiếp tục nói: “Có điều chưa có ai gặp bạn trai cô ấy, chỉ là hàng ngày thấy cô ấy tiêu xài khá phung phí, cho đến lần trước chúng tôi lấy được những bức ảnh chụp lén cô trong máy tính của Lý Lượng, à, cũng chính là người hôm đó hắt axit sulfuric vào cô.
Anh ta tự nhận là đã nhận một khoản tiền của Liêu Tĩnh để phụ trách theo dõi cô, nhưng trước khi điều tra viên tìm cách khôi phục lại những bức ảnh đó, anh ta vẫn phủ nhận mình đã chụp những thứ đó.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn: “Trải qua so sánh, Tưởng Lỵ chính là người phụ nữ trong ảnh có cử chỉ vô cùng thân mật với Giản Diệc Bạch, nhưng lần đó lúc ăn cơm tôi có hỏi qua Giản Diệc Bạch, dường như anh ta không có ấn tượng gì với Tưởng Lỵ.”
Sơ Hiểu Hiểu không khỏi hoảng hốt, hơn nửa ngày trôi qua vẫn chưa thể hoàn hồn, tựa như có thể cảm nhận được có một cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng.
Sơ Hiểu Hiểu: “Ý của anh là, anh nghi ngờ Giản Diệc Bạch sao?”
Ánh mắt Giang Diễn thoáng thay đổi liếc cô một cái, không lên tiếng.
Sơ Hiểu Hiểu do dự nói: “Không thể nào, tôi và Giản Diệc Bạch đã quen nhau hơn mười năm rồi, anh ấy...”
Lời còn chưa dứt, cô lại nghe thấy tiếng thở dài khó xử của Giang Diễn.
Giang Diễn nói: “Cô đừng nóng vội, tôi không nói Giản Diệc Bạch có vấn đề, trước mắt chỉ có chứng cứ chứng minh anh ta từng có quan hệ với nạn nhân thôi.”
Giọng Sơ Hiểu Hiểu thoạt nghe không ổn lắm: “Nhưng...!lần trước Trần Tuyết, anh cũng nói với tôi như vậy.”
Giang Diễn: “...”
Giang Diễn: “Ý của tôi là bảo cô cố gắng cẩn thận một chút, nếu như nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực thì cũng có thể Giản Diệc Bạch chỉ là một tên lăng nhăng thích đùa bỡn tình cảm của nữ sinh đại học thôi, đúng không?”
Sơ Hiểu Hiểu hoài nghi: “...Đây là hướng tích cực sao?”
Đầu ngón tay Giang Diễn gõ nhẹ vào tay lái: “Đối với những vụ án cũ chất đống ở đội điều tra hình sự mà nói, đây đã được coi là tương đối tốt rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu: “....”
Cô hơi trầm tư, sau đó lại nói: “Nhưng lần trước...!anh ấy rất kỳ quái, hình như anh ấy rất sợ tôi sẽ biết chuyện gì đó, tôi vốn là định tìm anh ấy nói chuyện, nhưng...”
Giang Diễn biết Sơ Hiểu Hiểu muốn nói gì, dù sao cũng là anh dẫn người ta chạy mất, đến nay Giản Diệc Bạch vẫn chưa thể gặp lại Sơ Hiểu Hiểu một lần.
Giang Diễn suy đi ngẫm lại, vẫn hỏi: “Đúng rồi, Giản Diệc Bạch có quen Vương Nghĩa Khánh không?”
“Vương Nghĩa Khánh?” Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, “Sao anh lại nghĩ như vậy?”
Tr.ên mặt Giang Diễn không có quá nhiều biểu cảm: “Lúc trước cô với đám người Vương Nghĩa Khánh phát sinh mâu thuẫn, Giản Diệc Bạch không giúp đỡ cô sao?”
Sơ Hiểu Hiểu trả lời: “Tôi chưa từng nhắc tới chuyện này với anh ấy.”
Giang Diễn: “Vậy Trần Tuyết thì sao?”
“Tôi không biết.” Đáy mắt Sơ Hiểu Hiểu dần hiện lên vẻ cực kỳ bất an, “Nhưng con người Giản Diệc Bạch từ trước đến nay rất khiêm tốn, từ lúc đi học đã không thích chơi chung với những người không đứng đắn, ngay cả hiện tại công việc ở công ty Giản Nhân Hào anh ấy cũng rất ít hỏi đến, tr.ên cơ bản vẫn là bác Giản và anh trai anh ấy xử lý.”
Giang Diễn không thể tưởng tượng nổi nói, “Cô cảm thấy anh ta khiêm tốn sao? Có người nào khiêm tốn mà đến một nhà hàng hoành tráng đến mức thẻ hội viên từ một vạn trở lên là thấp nhất không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn bĩu môi, thoạt nhìn có vẻ rất oán hận: “Đồ ăn ở đó không ngon bằng một nửa Họa Đường Xuân, còn dám bán với giá tr.ên trời.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Anh ấy chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Vẻ mặt Giang Diễn phức tạp đánh giá cô, “Cô nói giúp cho anh ta như vậy, không phải là thích anh ta đấy chứ?”
Trong lòng Sơ Hiểu Hiểu thoáng run rẩy, lập tức tiếp lời: “Tôi nào có!”
Giang Diễn nghe vậy khẽ giật khóe miệng: “Thật sự không có?”
Sơ Hiểu Hiểu không nhịn được trợn mắt khinh thường: “Anh nói xem, bạn trai?”
Giang Diễn nhắc nhở: “Đừng hỏi ngược.”
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Giang Diễn nói: “Dáng vẻ trợn trắng mắt của cô giống hệt như bà thím điêu ngoa tùy hứng ngày nào cũng đến Cục cảnh sát lăn lộn khóc lóc om sòm.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Cô hừ một tiếng ghét bỏ nói: “Anh chắc chắn? Anh từng gặp qua bà thím nào xinh đẹp như tôi chưa?”
-
Giang Diễn dừng xe ở vị trí giống như lần trước, nhân viên tiếp khách trong nhà hàng vừa liếc mắt đã nhận ra ‘kẻ coi tiền như rác’ ra tay hào phóng lần trước, vội vàng tiến lên nghênh đón, ngay cả quản lý nhà hàng cũng cười như nhìn thấy ông nội ruột của mình, gọi từng tiếng ‘anh Giang’ ngọt xớt đến quên cả trời đất.
Giang Diễn dặn Sơ Hiểu Hiểu vào phòng chờ trước, vừa đảo mắt đã theo quản lý đi vào phòng bếp.
Đối phương vỗ tay mỉm cười nói: “Tôm hùm của bên em vừa được vận chuyển bằng đường hàng không từ Úc về, tuyệt đối tươi mới!”
“Được được được, không tệ.” Giang Diễn dáng vẻ cà lơ phất phơ nhét hai tay vào túi, thờ ơ gật đầu, thoạt nhìn giống hệt như một cậu công tử bột điển hình, “Cậu cứ xem đó mà lên món, đừng vượt quá số tiền trong thẻ là được.”
Quản lý cười đến khóe mắt nhăn nhúm: “Anh Giang cứ yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ chọn thứ tốt nhất cho anh.”
“Ừm hưm.” Tâm trí của Giang Diễn dường như không ở đây, do dự vài giây anh lại hơi ghé đầu về phía đối phương, nhỏ giọng nói, “Đúng rồi, người kia còn tới đây không?”
Đối phương ngây ra, không kịp phản ứng.
Giang Diễn nói tiếp: “Chính là vị tình địch lần trước của tôi đấy, nhớ không?
Đối phương lúc này mới vỗ đùi một cái: “Nhớ, đương nhiên nhớ.”
Lần trước vì để gây ấn tượng với người tình bé bỏng của mình, vị đại gia này nhất quyết cướp quyền làm chủ nhà, không những thanh toán hóa đơn của anh Giản mà còn nạp thêm mấy vạn vào thẻ, khăng khăng gọi thêm hơn mười món ăn, như thể muốn ra oai phủ đầu đối phương trước.
Giang Diễn nhìn cậu ta chằm chằm, cảnh giác hỏi: “Sau đó anh ta không lén hẹn gặp bạn gái tôi đấy chứ?”
“Đương nhiên là không có, anh Giang yên tâm, anh với chị dâu hai người quả thực là trai tài gái sắc, như keo như sơn, trời sinh một đôi! Sao chị dâu có thể làm chuyện như vậy sau lưng anh được chứ! Chị dâu nhà em chắc chắn không phải là người như thế!”
“Cậu chắc chắn anh ta chưa từng tới nơi này?”
“Tới thì có tới một lần, nhưng là cùng một nam.” Đối phương nói chắc như đinh đóng cột, “Anh Giang cứ yên tâm đi!”
Giang Diễn hơi nhướng mày, vẻ mặt tò mò: “Ồ? Nam?”
“Ăn mặc rất tùy ý, cảm giác chỉ là tạm thời gặp mặt một lần, không bao lâu đã rời đi.” Đối phương cố gắng suy ngẫm giây lát, “Chắc là tối đa không vượt quá hai mươi phút.”
-
Giang Diễn mãi không thấy trở lại, Sơ Hiểu Hiểu buồn chán nằm tr.ên sô pha suy nghĩ đến xuất thần.
Nếu như nói Giản Diệc Bạch và nữ sinh đại học bị hại kia có chút vướng mắc tình cảm, cô còn có thể miễn cưỡng tin tưởng...
Nhưng có quan hệ với Vương Nghĩa Khánh, vậy thì cũng quá nhảm nhí.
Không nói đến Giản Diệc Bạch từ khi còn đi học đã là người nổi bật trong cảm nhận của mọi người, sau này khi đã trưởng thành, thậm chí anh ta còn từ chối lời đề nghị của Giản Nhân Hào là cho hai đứa con trai cùng tiếp nhận công ty, nói là hy vọng dựa vào bản lĩnh của mình mà gầy dựng nên sự nghiệp, ngay cả kế hoạch đầu tư thiên thần sau đó anh ta cũng mất nhiều thời gian để lên kế hoạch và thực hiện, giành được nhiều lời khen ngợi nhất trí trong ngành.
Anh ta có thể làm gì với Vương Nghĩa Khánh chứ?
Buôn bán m4 túy?
Mặc dù Giản Diệc Bạch có chút khôn vặt, nhưng anh ta một không thiếu tiền, hai không nhiễm thói quen xấu, rốt cuộc là có ý đồ gì?
Dù sao cũng là người cùng nhau trưởng thành, trong tiềm thức của Sơ Hiểu Hiểu, Giản Diệc Bạch không bao giờ đứng chung một chỗ với đám cặn bã bại hoại xã hội kia được.
Làm sao có thể?!
Sơ Hiểu Hiểu suy nghĩ một lát, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang vọng khắp căn phòng.
Cơ thể cô bỗng run rẩy, màn hình điện thoại di động phát ra thứ ánh sáng yếu ớt, tr.ên đó đang hiển thị cái tên cô đã quen thuộc mười năm qua.
Chỉ là không biết vì sao, Sơ Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, lần đầu tiên có cảm giác tóc gáy dựng thẳng.
Cô do dự vài giây mới nhận máy, giọng nói cố ý chậm lại không ít, mỉm cười nói: “Có chuyện gì vậy?”
Đầu bên kia điện thoại, lúc Giản Diệc Bạch đối mặt với cô thường mang theo nụ cười dịu dàng: “Chẳng lẽ không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho em sao?”
“Đương nhiên không phải.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Em chỉ là...”
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Chuyện của Trần Tuyết anh đã nghe nói chưa?” Sơ Hiểu Hiểu thử hỏi, “Hiện tại em hơi rối loạn, trước kia Trần Tuyết cũng thường xuyên ở cùng anh, anh có phát hiện ra điều gì không?”
“Đề tài giữa anh và Trần Tuyết từ trước đến nay đều liên quan đến em.” Giản Diệc Bạch trầm giọng đáp, “Trần Tuyết làm sao vậy?”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới từ sau khi xảy ra chuyện cô không có liên lạc với Giản Diệc Bạch nữa, đối phương không biết chuyện quả thật là hợp tình hợp lý.
Nếu biết thì mới là kỳ quái.
Giọng điệu của Giản Diệc Bạch nhất thời trở nên nghiêm túc, tốc độ nói chuyện cũng bất giác tăng nhanh: “Trần Tuyết đã xảy ra chuyện gì? Còn em thì sao? Vẫn ổn chứ?”
“Em...!nhất thời em cũng không thể nói rõ được, ngày mai rồi nói sau.” Sơ Hiểu Hiểu muốn nói lại thôi, gãi gãi thái dương, “Đúng rồi, còn có một việc...”
“Hửm?”
“Ngày mai về nhà, em muốn dẫn theo một người.”
“....”
Nhắc tới chuyện này, giọng nói của Sơ Hiểu Hiểu bỗng chốc trở nên mềm mại như vừa ngâm qua mật, hệt như một cô bé vừa mới rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
“Người đó anh cũng biết, là bạn trai của em.” Sơ Hiểu Hiểu nhẹ giọng nói.
—hết chương 28—
- -----oOo------.