Dù sao thời gian quả thật đã quá lâu, lúc ấy cả hai đều còn nhỏ, Sơ Hiểu Hiểu thật sự không nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên gặp Giản Diệc Bạch là như thế nào.
Cô chỉ có thể mơ hồ phác họa trong đầu một bóng dáng trẻ con của một cậu bé bảy, tám tuổi.
Rõ ràng trạc tuổi cô nhưng thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả cô, một đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp giống như ngọc thạch long lanh, ánh mắt sợ hãi cẩn thận từng li từng tí nói những lời dễ nghe.
Kỳ thật nói đến, hai bên cũng không tính là có bao nhiêu quen thuộc, nếu như không phải sau đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn kia.
Lúc ấy chỉ đơn giản là thỉnh thoảng người lớn có qua lại với nhau, cô bèn dẫn cậu bé có dáng vẻ điển trai kia ra sau vườn hoa nghịch bùn, lần nào cũng bị người trong nhà răn dạy một phen, trách cứ cô dạy hư cậu chủ nhỏ sạch sẽ gọn gàng.
Mặc dù sau lần ngoài ý muốn đó, mọi người theo lý thường đều coi cô và Giản Diệc Bạch là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.
Bóng dáng trong hồi ức kia dần dần kéo dài, hòa làm một thể với người vừa vặn nhìn về phía cô.
Sơ Hiểu Hiểu lại mỉm cười: “Nhưng nếu ngay cả bản thân em cũng không thể tin tưởng, em còn có thể tin tưởng ai đây?”
Khi nghe Sơ Hiểu Hiểu nói vậy, ánh mắt Giản Diệc Bạch hơi tối lại: “Tin tưởng anh khó khăn tới vậy sao?”
Sơ Hiểu Hiểu lắc đầu: “Giống như từ nhỏ đến lớn anh đều tin tưởng vững chắc mặt trời mọc mặt trời lặn, mặt trời mọc từ phía đông và lặn xuống phía tây như là một đạo lý, nếu có một ngày em nói cho anh biết kỳ thật tr.ên thế giới này không có mặt trời, so với hoài nghi bản thân, anh sẽ càng dễ dàng cảm thấy là em bị điên rồi.”
Giản Diệc Bạch đánh giá: “Già mồm át lẽ phải.”
Sơ Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ giây lát: “Đây không phải là vấn đề trí nhớ, tựa như bây giờ anh đứng trước mặt em, phản ứng đầu tiên của em chính là anh là Giản Diệc Bạch, mà không phải người khác, đây là chuyện không cần thông qua suy nghĩ cũng có thể rõ ràng.”
Giữa một khoảng ồn ào náo động, Giản Diệc Bạch vẫn hờ hững thật lâu: “Em đừng nói với anh là từ lúc em nhìn thấy Giang Diễn, em đã nhận định rằng anh ta là người đó trong lòng em.”
“Không thể nói rõ.” Sơ Hiểu Hiểu suy nghĩ, “Em chỉ cảm thấy, nếu người lúc trước thật sự là vị họ Ngô vừa rồi xuất hiện trước mặt em, anh ta có thể sẽ cùng em ch.ết dưới chân hai tên súc sinh kia.”
Giản Diệc Bạch làm như có chút buồn cười, nhưng lại tò mò nói: “Em hoài nghi tính chân thực của báo chí?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Em...”
Dưới lầu vang lên một tiếng “loảng xoảng” cắt ngang lời Sơ Hiểu Hiểu.
Giản Nhân Hào giẫm lên mảnh đồ sứ vụn rơi tr.ên mặt đất, từng bước tới gần Giản Chí Văn đang cố gắng biện hộ cho mình.
Bốp!
Một cái tát giòn giã vang lên.
Cái bạt tai này không hề báo trước đánh vào mặt Giản Chí Văn, không riêng gì Giản Chí Văn, ngay cả cảnh sát hình sự đến chuẩn bị dẫn người đi cũng sợ ngây người.
Trong giọng nói của Giản Nhân Hào có vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh lùng nói: “Đồ không có tiền đồ! Ầm ĩ có tác dụng sao, mày nhao nhao kêu gào như vậy là có thể giải quyết mọi chuyện à?!”
Sơ Hiểu Hiểu chấn động, hơi có chút ngây người.
Lại nghe bên tai truyền đến giọng nói bình tĩnh nhàn nhạt của Giản Diệc Bạch: “Em có biết đáng sợ nhất là gì không?”
Cảm nhận được tầm mắt Giản Diệc Bạch lại rơi vào một bên sườn mặt mình, Sơ Hiểu Hiểu thoáng nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt nhạt nhẽo của anh ta.
“Là lưỡi dao sắc bén mài mòn ý chí.” Giản Diệc Bạch chậm rãi nói, “Em rõ ràng kháng cự đến ch.ết, lại bởi vì trầm mê tư vị tuyệt vời như mộng như ảo này, cam tâm tình nguyện tự tay đâm lưỡi dao sắc bén vào trong thân thể mình từng chút một.”
Giọng Giản Diệc Bạch ôn hòa nhưng lại khiến Sơ Hiểu Hiểu giật mình, cô nín thở thiếu chút nữa quên cả hô hấp.
Trong con ngươi màu hổ phách phản chiếu sự trầm mặc của Sơ Hiểu Hiểu, Giản Diệc Bạch giật giật khóe miệng, tiếp tục nói: “Cho nên bố tức giận như vậy là điều không thể tránh khỏi, dù sao bố cũng đã bỏ biết bao nhiêu tâm huyết vào anh trai mà.”
Sơ Hiểu Hiểu nhìn anh ta: “Anh không xuống xem anh trai của anh sao?”
“Không được đâu.” Giản Diệc Bạch thở dài, “Với lại, kỳ thật anh cũng có trách nhiệm, từ sớm anh nên nghĩ đến ngày này mới đúng.”
Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu: “Có ý gì?”
Giản Diệc Bạch bi thương nói: “Từ nhỏ bố đã coi trọng anh trai, tuy rằng đây cũng không phải chuyện gì xấu, nhưng mấy năm nay tình hình kinh tế trong nước quả thật không tốt lắm, trong công việc có chút áp lực cũng không thể tránh khỏi, chỉ là anh cũng không ngờ tới anh trai sẽ đụng vào thứ đó.”
Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc: “Anh đã sớm biết?”
Giản Diệc Bạch gật đầu: “Có lần anh ấy hút thứ đó, anh vừa vặn bắt gặp, anh vốn khuyên anh ấy thẳng thắn với gia đình, đưa anh ấy đến trại cai nghiện, kết quả bọn anh đã cãi nhau một trận, tan rã trong không vui.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giản Diệc Bạch nói: “Nói không chừng anh ấy còn cho rằng anh bán đứng anh ấy, hiện tại hẳn là không muốn nhìn thấy anh mới đúng.”
Sự việc xảy ra đột ngột, Sơ Hiểu Hiểu vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần từ trong biến cố này, chợt nghe loáng thoáng có một giọng nói mát lạnh quen thuộc truyền tới bên tai.
Cô giật mình, theo tiếng nhìn qua, lại bị giá rượu tinh xảo ở cửa trước che khuất tầm mắt.
Mấy cảnh sát của chi đội phòng chống m4 túy cũng sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Đội phó Giang?”
Sơ Hiểu Hiểu trong nháy mắt ném hết những lời muốn nói lại thôi với Giản Diệc Bạch ra sau đầu, chạy như bay xuống lầu.
Mấy người vừa chuẩn bị mang Giản Chí Văn đi không hẹn mà cùng dừng bước, trong lòng không khỏi cảm động.
Đội điều tra hình sự cũng quá tình nghĩa rồi!
Chi đội phó Giang không chỉ cung cấp cho bọn họ manh mối hữu ích, giữa lúc công việc bận rộn còn kéo lê tấm thân bị thương xém tàn, tr.ên tay buộc băng vải, tới cửa hỗ trợ điều tra.
Thật sự là chuyện cảm động nhất Trung Quốc hôm nay.
Thấy đồng nghiệp đã dẫn Giản Chí Văn lên xe cảnh sát, có người nhịn không được nói: “Suốt cả đêm rồi, đội phó Giang phải dưỡng thương cho tốt mới phải chứ, sao còn tự mình tới đây?”
Giang Diễn vô cùng khó xử, lại như lẽ đương nhiên nói: “Ầy, không tự mình tới không được đâu.”
Cảnh sát: “??”
Đối phương suy ngẫm về chuyện kẻ tình nghi sau khi bị Giản Nhân Hào cho ăn một cái bạt tai thì không la hét gì nữa.
Vụ án này khó giải quyết như vậy sao?
Tiếng bước chân lộp bộp vang lên đằng xa, Sơ Hiểu Hiểu hoàn mỹ phanh gấp trước mặt Giang Diễn.
Giang Diễn nói: “Tôi tới đón bạn gái của tôi, sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền người khác được chứ.”
Cảnh sát: “Đội phó Giang nói đúng, chính là...”
Đạo lý này.
Mấy chữ cuối cùng chưa nói hết, đối diện cũng không lên tiếng nữa.
Đón bạn gái?
Bạn gái nào?
Đội phó Giang còn có bạn gái?
Cẩu độc thân vạn năm cộng thêm làm việc điên cuồng ngày đêm mà lại có bạn gái?
Giang Diễn hạ giọng tiếp tục dặn dò: “Đồng nghiệp trong cục vẫn chưa biết, các cậu đừng truyền lung tung, làm người phải khiêm tốn, khiêm tốn một chút.”
Đối diện không lên tiếng, trong chốc lát vẫn chưa tỉnh táo lại.
Sơ Hiểu Hiểu bình tĩnh liếc mắt, bỗng nhiên chú ý tới tầm mắt sững sờ của Ngô Soái đang dừng lại ở chỗ Giang Diễn, vẻ mặt anh ta có chút kinh ngạc đi kèm sự bất an.
Đột nhiên một tiếng động gần ngay trước mắt mạnh mẽ cắt đứt suy nghĩ của cô.
Giang Diễn thu tay lại, ánh mắt như có như không lướt qua gương mặt quen thuộc, nói với Sơ Hiểu Hiểu: “Nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Sơ Hiểu Hiểu vô thức đáp, “Không có gì.”
Giang Diễn gật đầu: “Vậy đi thôi, bạn gái.”
Xa xa, bà Giản còn đang kéo tay Giản Chí Văn khóc lóc than thở, Giản Nhân Hào đành phải kéo tay bà xã nhà mình khuyên nhủ, thúc giục bà trở về phòng.
Sơ Hiểu Hiểu quay đầu nói với Ngô Soái: “Anh Ngô, nếu có thể, anh có tiện cho tôi phương thức liên lạc của anh không?”
Ngô Soái hơi sửng sốt, lúng túng liếc nhìn Giang Diễn đứng ở phía sau Sơ Hiểu Hiểu hoàn toàn không để ý đến anh ta: “Cũng không phải không tiện, chỉ là...”
Sơ Hiểu Hiểu nói: “Tôi làm cho anh khó xử sao?”
Ngô Soái nhất thời không lên tiếng.
Thái độ Sơ Hiểu Hiểu tuy tốt, nhưng vẫn không chịu bỏ qua: “Không có ý gì khác, chỉ là nhiều năm không gặp, có thời gian muốn mời anh ăn bữa cơm thôi.”
Ngô Soái uyển chuyển từ chối: “Vẫn không nên làm phiền cô Sơ thì hơn.”
“Không đâu.” Sơ Hiểu Hiểu nghiêm túc nói, “Chỉ là bởi vì tôi có một số việc muốn cùng anh tâm sự, huống hồ nhiều năm như vậy vẫn chưa cảm ơn anh tử tế, chút chuyện nhỏ bé không đáng kể này sao có thể nói là phiền toái chứ.”
-
Nhà họ Giản bởi vì Giản Chí Văn đột ngột xảy ra chuyện mà trong lúc nhất thời vô cùng hỗn loạn, Giản Nhân Hào lại càng giống như quả mìn dũng cảm lao lên sao Hỏa, tr.ên cơ bản bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Sơ Hiểu Hiểu không ở lâu, bảo Giang Diễn vào trong xe chờ trước rồi nói lời tạm biệt với hai vị trưởng bối nhà họ Giản.
Mà Giản Diệc Bạch chỉ đứng từ xa nhìn cô, cũng không tới chào hỏi.
Lời nói nửa thật nửa giả của Giản Diệc Bạch như âm hồn quanh quẩn bên tai cô, không xua đi được.
“Giang Diễn chẳng qua là đang hoài nghi nhà họ Giản có điều mờ ám, cho nên mới để mắt tới người nhà họ Giản mà thôi, em cho rằng anh ta thật sự thích em sao?”
Sơ Hiểu Hiểu khẽ nhíu mày, kéo cửa sau của chiếc xe đậu ở ven đường ra.
Giang Diễn lười biếng dựa vào ghế sau nghịch điện thoại, thấy cô mở cửa, mí mắt cũng không nhấc lên dời sang bên cạnh.
Chung Ý từ ghế lái phụ phía trước quay đầu lại: “Thời gian chênh lệch không nhiều lắm nhỉ? Vừa xảy ra chuyện là tôi thông báo cho đội phó Giang ngay!”
Sơ Hiểu Hiểu hoài nghi: “Chuyện của Giản Chí Văn là thế nào?”
Cô vốn cho rằng người có vấn đề hẳn là Giản Diệc Bạch mới đúng.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nhớ lại cảnh tượng lúc trước Giản Diệc Bạch đưa Trần Tuyết tới trước mặt cô, ôn hòa nói cho cô biết Trần Tuyết khó khăn như thế nào mới tìm được cô, độ hoài nghi của Sơ Hiểu Hiểu đối với Giản Diệc Bạch không hiểu sao lại tăng vọt tới cực điểm.
Giang Diễn cất di động, ngước mắt lên: “Còn có thể là thế nào, Vương Nghĩa Khánh thú nhận tuyến tr.ên của mình là cậu cả của nhà họ Giản, thỉnh thoảng sẽ hỏi anh ta là có cô gái nào thích hợp để tìm chút vui vẻ không, chúng tôi cũng nhanh chóng xác minh...”
Lời còn chưa dứt, chuông điện thoại di động của Giang Diễn thình lình vang lên.
Phía trước, điện thoại di động của Chung Ý và Trâu Hạo cũng đổ chuông.
Trâu Hạo liếc nhìn tin nhắn tr.ên Wechat, kinh ngạc thốt lên: “Aiza, con mẹ nó!”
Sắc mặt Chung Ý trắng bệch, người không biết còn tưởng rằng cô ấy gặp phải quỷ, Giang Diễn nghi hoặc nhìn điện thoại di động, hỏi: “Tiểu Chung Tử, thằng nhóc bên chi đội đặc công sát vách vì sao bắt cô giao ra tiền thưởng cuối năm?”
Chung Ý khóc không ra nước mắt: “Đội phó Giang, anh phải cứu tôi!”
Giang Diễn biến sắc: “Là chuyện gì?”
Đám trâu già đó còn dám bắt nạt đồng nghiệp nữ duy nhất của đội điều tra hình sự bọn họ?
Chuyện này sao có thể nhẫn nhịn?
Tuy rằng đại đa số tình huống Giang Diễn cũng không coi Chung Ý là con gái.
Chung Ý: “Hu hu hu!”
Giang Diễn vốn chuẩn bị xắn tay áo, nghĩ lại còn quấn băng vải, thôi bỏ đi, phải đối xử tốt với mình một chút.
Anh ghét bỏ nói: “Có việc gì cô cứ nói đi, sao cứ ngập ngừng lề mề như thế.”
Chung Ý thật sự là khổ không nói nên lời, đội phó Giang, sao anh có thể thoát kiếp độc thân được hay vậy!?
Cho dù đã thoát kiếp độc thân, sao anh có thể khoe khoang như vậy chứ?
Mọi người đều đồn rằng đội phó Giang của đội điều tra hình sự tàn mà không phế, sau khi trải qua tai nạn xe hơi, anh còn thức suốt cả đêm và chờ đợi một loạt tàn phá điên cuồng, còn có thể mình đầy thương tích chạy tới hiện trường vụ án thăm bạn gái xinh đẹp như hoa vất vả lắm mới theo đuổi được.
Đương nhiên, cụ thể thế nào Chung Ý cũng không nghe rõ lắm, phần sau đó đều là cô ấy bịa đặt, nhưng đoán chừng cũng không kém tình huống chân thật nhiều lắm.
Chung Ý bực bội bĩu môi, gửi vào nhóm đơn vị một dấu chấm hỏi đen, sau đó biến mất và tiếp tục giả ngu.
Tiểu Triệu của chi đội phòng chống m4 túy sau đó trả lời: Vụ gì vậy các bạn?
Ngô XX của Văn phòng: Sao vậy sao vậy? Phát tiền thưởng à?
Trịnh XX của Chi đội điều tra tội phạm kinh tế: Phát chưa? Phát bao nhiêu rồi? Sao tôi không nhận được? Tháng này tôi đã nghèo kiết xác, mỗi ngày nhìn hàng ngàn số liệu nhảy nhót trong tài liệu, bào rễ cây, ăn bùn đất, còn phải đáng thương trả góp tiền mua nhà nữa!
Ngô XX của Văn phòng: Ê cái vụ bào rễ cây, cái chậu hành lá tr.ên bàn của tôi là do anh gặm phải không?!!
Phòng kiểm toán: Lại truyền tin tình báo giả? Người đâu! Gọi pháp y Vương của đội điều tra hình sự đến mổ bụng cho ta!
Lưu XX của chi đội phòng chống m4 túy: @Vương XX của Chi đội đặc công, có não không vậy?! Đã bảo là khiêm tốn mà! Khiêm tốn! Nghe không hiểu hả?
Vương XX của chi đội đặc công: Ngại quá, nhất thời kích động, không nói nên lời.
Vương XX của chi đội đặc công: Tôi chợt nhận ra cẩu độc thân vạn năm như chúng ta cũng có mùa xuân đấy.
Giang Diễn lạnh lùng cười, trong lúc nhất thời lòng đầy căm phẫn, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Đội điều tra hình sự bọn họ làm sao có thể mặc cho sát vách tùy ý xâu xé, ức hiếp tr.ên đầu tr.ên cổ được chứ?
Tất nhiên là không được!
Bằng không làm sao còn tiếp tục lăn lộn trong Cục?!
Đầu ngón tay Giang Diễn nhẹ nhàng gõ chữ.
Giang Đẹp Trai của đội điều tra hình sự: Cậu thì khác, cậu xấu hơn một chút.
[Cười mỉm]
Lưu XX của chi đội phòng chống m4 túy:...!
Vương XX của chi đội đặc công:...!
Trịnh XX của đội điều tra tội phạm kinh tế: Ch.ết tiệt! Giang Diễn, cậu lại lén sửa chú thích, làm mù mắt vàng tinh khiết 24K của tôi rồi!
- -----oOo------.