Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại FULL


“Em còn tưởng rằng...”
Sơ Hiểu Hiểu muốn nói lại thôi, rước lấy tiếng cười khẽ của Giang Diễn: “Tưởng rằng cái gì?”
Sơ Hiểu Hiểu nói: “Em vốn lo lắng bố mẹ anh sẽ trách em.”
Giang Diễn: “Sao lại nói thế?”
Sơ Hiểu Hiểu giải thích: “Nếu không vì em, anh cũng sẽ không bị lãnh đạo trách tội, biến thành cục diện như bây giờ.

Tr.ên mạng lại đầy rẫy thị phi, lời khó nghe gì đều có, chắc chắn bố mẹ anh cũng nhìn thấy.”
“Không liên quan đến em.” Vài giây cuối cùng đèn xanh nhấp nháy ở ngã tư đường, Giang Diễn đột nhiên tăng tốc vượt qua, “Em đừng quá có gánh nặng tâm lý.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Nhưng mà...”
Giang Diễn cụp mắt nhìn về phía trước, giọng cười như cất giấu sức mạnh áp đảo: “Em chỉ cần tin tưởng anh là được.”
Ánh đèn ven đường không ngừng lui về phía sau, sáng tối đan xen chiếu vào gương mặt Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn người bên cạnh, thiếu chút nữa quên luôn cả suy nghĩ.

Giang Diễn trêu chọc cô: “Anh hùng cái thế sao lại sợ hãi chứ.”
Như là bị thứ gì đó hấp dẫn, Sơ Hiểu Hiểu thật lâu không dời mắt đi được, chờ đến khi khôi phục lại tinh thần, khóe miệng đã bất giác nhếch lên một độ cong rõ ràng.

Anh hùng cái thế.

Của cô.

Mặc dù đáy lòng đã dâng trào mạnh mẽ nhưng Sơ Hiểu Hiểu vẫn cắn chặt môi, cố gắng che giấu niềm vui nho nhỏ sắp sửa trào ra ngoài.

Cô cười khẽ: “Tuy rằng rất đẹp trai, nhưng vẫn có chút trẻ trâu.”
Giang Diễn bình tĩnh đáp trả: “Đẹp trai là đủ rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu dứt khoát trắng trợn nhìn anh cười híp mắt.

Giang Diễn nói: “Dù sao lời thoại trẻ trâu đó cũng là do tự em nghĩ ra.”
“Cũng đúng.” Sơ Hiểu Hiểu dứt khoát nói, “Nhưng trời đất có thể làm chứng, em là thật lòng thật dạ.”
Giang Diễn hơi nghiêng mắt nhìn cô, ý cười nơi khóe miệng chậm rãi bò lên khóe mắt đuôi lông mày: “Cho nên? Em còn chưa nói báo đáp anh thế nào mà.”
Sơ Hiểu Hiểu cười càng vui vẻ: “Giờ em nghèo chỉ còn mỗi thân xác này thôi, lấy thân báo đáp có được không?”
Giang Diễn nghe vậy mỉm cười đáp: “Em nhìn em đi, rõ ràng là thèm khát anh đến nhỏ dãi.”
Sơ Hiểu Hiểu dứt khoát trêu ghẹo: “Đúng vậy, ai mà không biết đội phó Giang của chúng ta là rồng phượng giữa loài người, người mơ ước anh có thể xếp hàng vòng quanh trái đất vài vòng ấy chứ.”
Giang Diễn: “...”
Không biết là ai lại nói nhảm trước mặt Sơ Hiểu Hiểu, thái dương Giang Diễn giật giật, nhắc nhở: “...Cái này thì hơi quá.”
Sơ Hiểu Hiểu lại thất thần.

Đường phố hai bên hiện ra cảnh sắc giống như đã từng quen biết lại vô cùng xa lạ, cô nhìn cảnh đường phố vụt qua như bay ngoài cửa sổ xe, ngẩn người hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Đề tài bị thay đổi bất ngờ, Giang Diễn dừng một chút mới nói: “Em đoán xem.”
Sơ Hiểu Hiểu ngơ ngác nhìn về phía anh.

Phía trước chính là con ngõ nhỏ cũ kỹ, xe không vào được, Giang Diễn đành tùy ý dừng xe bên cạnh.

“Đến rồi.” Giang Diễn thản nhiên nói, “Anh nói rồi, sẽ đưa em về nhà.”
Trong bóng đêm, có thể mơ hồ nhìn thấy tận cùng bên trong ngõ nhỏ là chiếc cổng sắt hoen gỉ khóa chặt khoảng sân trống rỗng, tòa nhà nhỏ độc lập cao hai tầng ngâm mình dưới ánh trăng sáng tỏ, hiện ra dáng vẻ nên có trong ký ức đã bị dòng thời gian phủ bụi như thước phim đóng băng.

Sơ Hiểu Hiểu đứng yên tại chỗ, cảm xúc sắp sôi trào bị đè nén trong cổ họng, cô hít sâu một hơi.

Bên tai truyền đến một tiếng “Lạch cạch” nhỏ vụn.

Khóa sắt cũ kỹ bị mở ra, Giang Diễn thu lại kẹp tóc không biết lấy từ đâu ra, hỏi cô: “Vào xem thử không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt nhìn vào mắt Giang Diễn, im lặng vài giây, gật đầu.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, bước qua ngưỡng cửa.

Giang Diễn nói: “Khu vực xung quanh đã bị quy hoạch gần hết, chỉ có chỗ này là vẫn không hề di dời, hẳn là công lao của Giản Diệc Bạch.”
“Giản Diệc Bạch?” Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người.

Giang Diễn không nói tiếp, trực tiếp vượt qua cô đi lên phía trước.

Trong sân cỏ dại mọc um tùm, trong góc có một cây cỏ chè vè cao chừng nửa thân người đong đưa trong gió lạnh, vừa nhìn là đã biết lâu lắm rồi không có người đến chăm sóc.

Không biết nghĩ đến chuyện gì, Sơ Hiểu Hiểu tới gần Giang Diễn, nhẹ nhàng giữ chặt vạt áo anh.

Bước chân Giang Diễn chậm lại, nắm tay cô như trấn an.

Hai người đứng trước cánh cửa chống trộm, Sơ Hiểu Hiểu có chút do dự dừng chân.

Suy nghĩ giây lát, cô hỏi: “Cái này cũng có thể mở ra sao?”
“Hay là thôi vậy.” Giang Diễn cân nhắc đánh giá chung quanh một vòng, sau đó chống một tay, động tác lưu loát nhảy lên bệ cửa sổ bên cạnh.

Chỉ loay hoay một lúc, cửa sổ đã mở ra.

Anh vươn tay về phía cô: “Lên đây.”
Sơ Hiểu Hiểu rốt cuộc vẫn nhịn không được nói: “Cảnh sát các anh đều lợi hại như vậy sao?”
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.” Giang Diễn nói, “Bớt hỏi nhiều đi, đưa tay cho anh.”
Sơ Hiểu Hiểu vươn tay ra, lập tức bị lòng bàn tay khô ráo ấm áp của đối phương túm chặt.

Cô theo lực kéo của Giang Diễn đi lên, còn chưa hoàn toàn ổn định thân thể ——
Một giây sau, Giang Diễn dứt khoát ôm lấy cô.

Hơi thở chỉ thuộc về người kia trong khoảnh khắc bao phủ tất cả sự chần chừ và sợ hãi của cô.

Cho đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại.

Giang Diễn dường như sợ cô sẽ sợ hãi, giữ chặt tay cô thật lâu không buông.

Trộn lẫn với mùi ẩm mốc nào đó, Sơ Hiểu Hiểu bị bụi bặm phả vào mặt làm sặc đến ho khan liên tục, ho ra nước mắt.

Giang Diễn vỗ nhẹ lưng cô.

Sơ Hiểu Hiểu hắng giọng nói: “Công tắc đèn chắc là ở cửa trước.”
“Lâu quá rồi, hẳn đã sớm cúp điện.” Giang Diễn lấy di động ra, mượn nhờ đèn pin điện thoại có thể mơ hồ nhìn thấy bố cục trong phòng.

Những vết máu loang lổ vốn làm cô run sợ đã bị bụi bặm dày đặc thay thế.

Sơ Hiểu Hiểu nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta tới đây làm gì?”
Giang Diễn lại nói: “Có người đã tới.”
“Cái gì?” Trái tim Sơ Hiểu Hiểu run lên, không hiểu sao ngay cả sau lưng cũng giống như bị gió bắc quét qua, tóc gáy dựng thẳng.

Giang Diễn khẽ nâng cằm, điện thoại di động theo tay anh chiếu lên một mảnh sứ sạch sẽ hơn những nơi khác.

Sơ Hiểu Hiểu bất giác nín thở.

Giang Diễn nửa ngồi xổm, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua lớp bụi mỏng, “Hẳn là chỉ trong mấy tháng gần đây.”
Cho dù đã qua gần mười hai năm nhưng Sơ Hiểu Hiểu vẫn quen đường quen lối dẫn Giang Diễn lên lầu hai.

Hình ảnh trong ký ức quét qua như một cơn sóng thần đáng sợ, Sơ Hiểu Hiểu kéo cánh tay Giang Diễn, cả người gần như dán vào người anh.

Ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng cẩn thận: “Em hơi sợ.”
Giang Diễn không tránh né, trầm mặc giây lát rồi nói như dỗ trẻ con: “Không sao, anh ở đây.”
Nói xong, anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

“Phòng chị em ở đâu?” Giang Diễn hỏi, “Còn nhớ không?”
Sơ Hiểu Hiểu cứng người, nhất thời nhớ tới chuyện gì đó: “Ý của anh là?”
Giang Diễn gật đầu: “Ừ, anh nghi ngờ cái trâm cài áo xuất hiện ở hiện trường Liêu Tĩnh bị hại có lẽ bị người ta lấy đi cách đây không lâu.”
Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày: “Là Giản Diệc Bạch sao?”
Giang Diễn lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa rõ.”
Sơ Hiểu Hiểu nhìn đường nét gương mặt sắc nét của Giang Diễn trong bóng tối, cắn môi.

Giang Diễn nói: “Nhưng chuyện Liêu Tĩnh có lẽ anh ta không tham gia nhiều, nếu không cũng sẽ không sắp xếp cho Lưu Đông tự thú sau khi nghe cảnh sát tìm được chứng cứ bất lợi cho em.”
Tin tức này tới quá mức bất ngờ, Sơ Hiểu Hiểu không khỏi giật mình.

Cô hỏi ngược lại: “Anh nói nghi phạm đến tự thú, là do Giản Diệc Bạch sắp xếp?”
Giang Diễn lơ đễnh đáp: “Anh ta hẳn cũng không muốn em xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Dưới ánh sáng ảm đạm, đôi mắt đen nhánh của Giang Diễn vẫn trong veo, liếc nhìn cô.

Tiếp theo lại nhẹ nhàng dời mắt đi.

Sơ Hiểu Hiểu: “Nhưng lúc trước anh rõ ràng...”
“Rõ ràng nói Trần Tuyết và Giản Diệc Bạch là cùng một phe?” Giang Diễn ngắt lời cô.

Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn không nhìn cô, cười có chút ý vị sâu xa, “Sao? Hối hận rồi, đau lòng rồi sao?”
“Anh ghen à?” Sơ Hiểu Hiểu hỏi.

Giang Diễn: “...”
Bên tai bỗng chốc trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng gió bắc thê lương gào thét ở xa xa, cùng với tiếng tim đập thình thịch không ngừng của chính cô ở gần trong gang tấc.

Chưa tới một chốc sau, Sơ Hiểu Hiểu nghe Giang Diễn nói tiếp: “Lúc trước Trần Tuyết rất muốn thoát khỏi Giản Diệc Bạch, cho nên mới bắt được nhược điểm này của Giản Diệc Bạch, dẫn lửa thiêu thân.”
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời không tiếp lời.

Giang Diễn đi vào phòng ngủ, đứng bên cạnh bàn học, thờ ơ hỏi: “Đúng rồi, em quen Giản Diệc Bạch bao lâu rồi? 12 năm? Hay là lâu hơn?”
“Chắc cũng lâu lắm rồi.” Sơ Hiểu Hiểu nhìn theo các loại sách tr.ên giá sách, trải qua lễ rửa tội của thời gian, ngay cả trang giấy cũng hiện ra màu vàng ố do bị thời gian nhuộm qua.

Sơ Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ rồi trả lời tiếp: “Lúc Giản Diệc Bạch mới được bố anh ấy đón về thì vẫn còn nhỏ, bình thường cũng không thích nói chuyện, em và anh ấy tiếp xúc không nhiều lắm, thỉnh thoảng cũng có chơi với nhau.”
Giang Diễn thuận theo lời cô hỏi: “Chơi trò gì?”
“Không nhớ.” Sơ Hiểu Hiểu mơ hồ nói, “Nhưng mà còn có thể chơi trò gì nữa, qua nhà nghịch đống bùn thôi.”
Đánh giá chung quanh mấy vòng, tầm mắt Sơ Hiểu Hiểu rơi vào một quyển sổ màu hồng nhạt.

Cô tiện tay rút ra, chợt nghe thấy giọng điệu vô cùng ghét bỏ của Giang Diễn: “Qua nhà?”
Sơ Hiểu Hiểu cầm trong tay quyển nhật ký có bìa ngoài phong cách thiếu nữ, khóa mật mã kia không biết vì nguyên nhân gì mà đã bị người ta mở ra.

Tiện tay lật vài trang, trong mấy dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp đó, đập vào mắt chính là hai chữ “Giang Diễn” khá bắt mắt.

Sơ Hiểu Hiểu mở to hai mắt, thoáng chốc khựng lại.

Bên kia, lực chú ý của Giang Diễn bị phát hiện khác hấp dẫn, hơi cúi người xuống, hỏi: “Ngoại trừ Giản Diệc Bạch, còn có ai biết chuyện trước kia của em không?”
–hết chương 48–
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui