Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại FULL


Giang Diễn lười biếng ngả người ra phía sau, bất lực xoa xoa vị trí huyệt Thái Dương, khóe miệng vẫn duy trì độ cong không dễ phát hiện ra.

Sơ Hiểu Hiểu lúc này mới nhớ tới chuyện Giang Diễn cả đêm không ngủ, ban ngày lại bận trước bận sau không rảnh nghỉ ngơi, lúc này cô cũng mặc kệ bát mì chưa động được mấy đũa kia, lau miệng nói: “Tôi cũng ăn xong rồi.”
Trước khi đi, Cục cảnh sát lại gọi điện thoại tới, nói là người đàn ông xuất hiện ở hành lang tối hôm qua đã có tin tức.

Đối phương thẳng thắn nói mình là fan của Liêu Tĩnh, có hành động không thỏa đáng hoàn toàn là bởi vì nhất thời kích động, tin lời đồn không thật tr.ên mạng.

Kỳ thật không cần suy nghĩ nhiều Sơ Hiểu Hiểu cũng có thể đoán được là tin đồn như thế nào.

Lúc này bài post tr.ên diễn đàn sợ là đã bị đẩy lên rất cao, không thể thiếu âm mưu và cẩu huyết, chỉ thiếu điều quay thành phim truyền hình trăm tập quy mô lớn rồi kêu gọi mọi người cắn hạt dưa cùng nhau bình phẩm nội dung kịch bản.

Hầu hết những thứ mọi người muốn xem, luôn là những thứ mình muốn thấy.

Đợi đến dưới lầu chung cư là đã hơn chín giờ tối.

Giang Diễn lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, dưới ánh đèn lờ mờ, Sơ Hiểu Hiểu hỏi: “Đội phó Giang vất vả rồi, có muốn lên uống một ngụm trà không?”
Nói ra khỏi miệng, Sơ Hiểu Hiểu lại có chút hối hận.

Như vậy liệu có thể hiện là mình quá tùy tiện, quá tự nhiên quen thuộc không?
Ai ngờ Giang Diễn lại dứt khoát mở miệng: “Có tiện không?”
Sơ Hiểu Hiểu trăm triệu lần không ngờ đối phương lại trả lời như vậy: “Hả?”
Ánh mắt Giang Diễn rất sáng, thẳng thắn đảo qua mặt cô: “Vậy làm phiền cô Sơ rồi.”
Hướng phát triển này hoàn toàn không giống với suy nghĩ của Sơ Hiểu Hiểu, tên này cả đêm không chợp mắt sao vẫn có thể có tinh thần như vậy?
Sơ Hiểu Hiểu tò mò hỏi: “Đội phó Giang, anh có chịu nổi không?”
Giang Diễn hờ hững liếc xéo cô một cái.

Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu hắng giọng, trêu chọc: “Hay là anh xài loại có thể phê ba ngày ba đêm? Căn bản không dừng lại được?”
“Đó chẳng phải là do cắn nhiều thuốc quá sao?” Giang Diễn nheo mắt nhíu mày nói, “Quý trọng sinh mệnh không tốt à?”
Sơ Hiểu Hiểu biết rõ Giang Diễn muốn nói gì.

Cô ghét bỏ nói: “Biết rồi, quý trọng sinh mệnh, tránh xa m4 túy, tôi nhớ rõ rồi.”
Giang Diễn gật đầu: “Đọc ngược lại một lần xem nào?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Theo ý Sơ Hiểu Hiểu, Giang Diễn dừng xe xong, hai người cùng đi vào thang máy.

Chưa tới giây lát, cửa thang máy mở ra.

Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên nhớ tới: “Ngoại trừ danh sách lúc trước ở Cục thành phố tôi viết cho anh, Liêu Tĩnh còn rất thân với một ông chủ tên là Vương Nghĩa Khánh, tr.ên tay người này nói không chừng có hàng, nếu như anh cần, tôi có thể nghĩ cách liên lạc với anh ta.”
“Làm sao cô biết?” Giang Diễn hỏi.

Sơ Hiểu Hiểu nói thật: “Người này lúc trước nói muốn bao nuôi tôi.”
Giang Diễn: “...”
Sơ Hiểu Hiểu thấy lông mày Giang Diễn nhíu chặt, tr.ên khuôn mặt tuấn tú viết đầy bốn chữ “Quan hệ phức tạp”.

“Sau đó lúc Liêu Tĩnh quay phim ở đoàn làm phim, người này còn tới tìm cô ta một lần.” Nói xong Sơ Hiểu Hiểu không để ý tới chuyện này nữa, tự lấy chìa khóa ra mở cửa, “Hôm đó ở phòng bao, Liêu Tĩnh gọi điện thoại cho anh ta bị tôi nghe thấy...”
“Chờ một chút.”
Giang Diễn đột nhiên ngắt lời cô, Sơ Hiểu Hiểu bỗng nhiên dừng lại, chìa khóa còn cắm vào khóa cửa, khe cửa mở ra.

Một giây sau, có phong thư màu trắng rơi ra từ khe cửa, theo động tác của Sơ Hiểu Hiểu rơi xuống dưới chân cô và Giang Diễn.

Sơ Hiểu Hiểu sững sờ tại chỗ, Giang Diễn nhặt phong thư lên trước cô một bước, sau khi xem qua thì vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.

Sơ Hiểu Hiểu hỏi: “Là gì vậy?”
Nói xong cô cũng ghé sát đầu vào xem, Giang Diễn đã mở phong thư ra, mí mắt hơi cụp xuống, không nhanh không chậm rút một tấm thẻ từ bên trong ra.

Sơ Hiểu Hiểu trong phút chốc có cảm giác da đầu tê dại.

Đó là một bức ảnh của cô trong bộ phim 《Ánh Rạng Đông》.

Trong phim cô trốn ở góc tối trong phòng, trơ mắt nhìn bố mẹ mình ch.ết thảm dưới tay bọn liều mạng, vũng máu trải dài vô tận tr.ên sàn đá cẩm thạch, giống như hoa hồng nở rộ quỷ dị yêu dã.

Mà giờ khắc này, tr.ên ảnh chụp, vị trí khuôn mặt Sơ Hiểu Hiểu giống như trút giận hoặc nguyền rủa, bị người ta hung hăng dùng lưỡi dao sắc bén xẹt qua nhiều lần, vô cùng thê thảm.

Sơ Hiểu Hiểu chú ý tới mặt sau phong thư, mấy chữ in đỏ tươi diễm lệ kia ——
Đi ch.ết đi!
Đi ch.ết đi! Đi ch.ết đi! Đi ch.ết đi!
Từng chuyện liên tiếp xảy ra, Sơ Hiểu Hiểu cẩn thận nhìn ảnh chụp in màu trong tay, mãi sau mới ý thức được, máu toàn thân như dồn hết l.ên đỉnh đầu cô.

Sơ Hiểu Hiểu cẩn thận đẩy cửa, nhìn căn phòng lạnh lẽo trống trải, trong phút chốc nảy sinh cảm giác sợ hãi mãnh liệt, từng chút từng chút bò lên da, sau lưng như mọc đầy gai nhọn.

“Trợ lý của cô đâu?” Giang Diễn hỏi, “Không phải cô ấy sống cùng cô sao?”
Sơ Hiểu Hiểu nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Giang Diễn, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trần Tuyết.

Đầu kia rất nhanh đã kết nối.

“Em đang ở đâu?” Sơ Hiểu Hiểu vội vàng hỏi.

“Chị đã về đến nhà chưa?” Trần Tuyết mừng rỡ bật khóc, “Lúc trước chị nói không cần tới đón chị, em định ra ngoài mua chút đồ ăn ngon, vừa vặn gặp anh Giản...”
“Em đang ở chung với Giản Diệc Bạch sao?” Sơ Hiểu Hiểu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, không phải ở một mình là tốt rồi.

“Đúng vậy.” Trần Tuyết đột nhiên bối rối nói, “Đang, đang ở bên cạnh em.”
Trong đầu Sơ Hiểu Hiểu toàn là lá thư đe dọa kia, đột nhiên bên tai truyền đến tạp âm rất nhỏ, đổi thành một người khác nghe điện thoại.

Giản Diệc Bạch nói: “Bây giờ anh đang ở cùng Trần Tuyết, mua chút đồ em thích, lát nữa sẽ quay về.”
——
Nếu không có Giang Diễn ở đây, Sơ Hiểu Hiểu cảm thấy mình sắp sụp đổ đến nơi, Giang Diễn nhìn hộp trà cô lơ đãng lấy ra, nhắc nhở: “Nước sôi để nguội là được rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu ngước mắt lên, Giang Diễn nói: “Còn định cho tôi tỉnh táo cả đêm nữa sao?”
Sơ Hiểu Hiểu giật mình giây lát, thần kinh căng thẳng bất tri bất giác cũng thả lỏng một chút, nhịn không được cười cười, dứt khoát đổi lá trà thành lát chanh tươi mới, thêm vào trong nước khoáng.

Đưa ly thủy tinh cho Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu căng thẳng hỏi: “Liệu có khả năng vẫn là người đàn ông đêm qua không?”
Giang Diễn lắc đầu: “Không đâu, tính theo thời gian thì người đó đã ở cục cảnh sát rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Camera giám sát cũng không điều chỉnh được sao?”
Giang Diễn: “Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại hỏi qua, từ bảy giờ rưỡi tối đến bảy giờ bốn mươi phút tối toàn bộ khu chung cư có một lần cúp điện, nguyên nhân là do mạch điện bị trục trặc, thư đe dọa hẳn là trong lúc này.”
“Trùng hợp như vậy sao?” Sơ Hiểu Hiểu chuyển đề tài, “Thật sự kiểm tra không được thì thôi, có lẽ giống như người trước kia, cũng là vì chuyện của Liêu Tĩnh.”
Giang Diễn lại đột nhiên hỏi: “Trợ lý Trần Tuyết của cô có quan hệ tốt với cô chứ?”
“Trần Tuyết?” Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, “Cô ấy đã theo tôi mấy năm rồi, bình thường quan hệ của chúng tôi cũng không tệ, anh hoài nghi cô ấy?”
“Tôi chỉ tùy ý hỏi thôi.” Giang Diễn nhấn mạnh, “Không có nói có liên quan đến cô ấy.”
Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, có một việc, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không...”
Giang Diễn: “Ừm?”
Sơ Hiểu Hiểu chần chờ nói: “Tôi luôn cảm thấy, người đàn ông đêm qua, hình như tôi đã gặp anh ta ở đâu đó.”
Bàn tay Giang Diễn cầm ly hơi siết chặt, đối diện ánh mắt với cô.

Sơ Hiểu Hiểu nói: “Nhưng hiện tại...”
Lời vừa đến bên miệng thì có người móc chìa khóa mở cửa, người ngoài cửa gọi: “Hiểu Hiểu!”
“Cạch” một tiếng vang lên, tiếp theo chính là bóng dáng kích động của Trần Tuyết chân trần vội vã chạy về phía cô.

Có điều còn chưa kịp nói chuyện, khóe mắt thoáng nhìn thấy Giang Diễn ngồi ngay ngắn tr.ên sô pha, thờ ơ uống một ngụm nước chanh, cổ họng Trần Tuyết nghẹn lại, lời đã đến bên miệng lập tức lại nuốt xuống.

“Cảnh sát Giang?” Trần Tuyết hỏi, “Sao anh lại...”
Trần Tuyết nhìn Sơ Hiểu Hiểu muốn nói lại thôi, ánh mắt lại lần nữa dừng tr.ên sườn mặt tuấn tú của Giang Diễn.

Trần Tuyết len lén lấy khuỷu tay chọc chọc Sơ Hiểu Hiểu, ý bảo tình huống gì đây, Sơ Hiểu Hiểu cũng làm lơ, hỏi: “Sao ra ngoài lâu vậy?”
“Anh bảo Trần Tuyết đi dạo với anh một lát.” Giản Diệc Bạch đến gần, tầm mắt dừng về phía Giang Diễn.

Chợt thấy Giang Diễn khẽ vẫy tay, xem như chào hỏi Giản Diệc Bạch.

Giản Diệc Bạch nhìn Sơ Hiểu Hiểu, tiện tay nới lỏng cúc áo tr.ên cùng, mỉm cười nói: “Hiểu Hiểu, sao không nói sớm là cảnh sát Giang cũng ở đây, anh có mua đồ ăn em thích, sợ mấy bữa nay em ăn không ngon, lát nữa tự mình xuống bếp nấu cho em ăn.”
“Nhưng mà, em...”
“Có chuyện gì vậy?”
Sơ Hiểu Hiểu khó mà nói mình đã ăn no rồi, cô suy nghĩ một chút: “Anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, đừng bận rộn nữa.”
Nói xong Sơ Hiểu Hiểu dẫn Giản Diệc Bạch ngồi sang bên kia sô pha, cũng rót cho anh ta ly nước chanh.

Trần Tuyết nhìn hai người đàn ông một trái một phải, có loại cảm giác kỳ lạ nói không nên lời.

Cũng may Giang Diễn đột nhiên lên tiếng: “Được rồi, nếu đã không sao, tôi cũng không quấy rầy nữa.”
Giang Diễn nghiêng người về phía trước, ánh mắt không lộ chút dấu vết liếc qua vẻ mặt hiền hòa của Giản Diệc Bạch, vỗ vỗ nếp quần áo rồi nhanh nhẹn đứng lên.

Sơ Hiểu Hiểu thấy thế cũng đứng lên theo, lập tức tiếp lời: “Tôi tiễn anh.”
“Không cần, cô nghỉ ngơi sớm đi.” Giang Diễn nhìn cô, thờ ơ ra dấu gọi điện thoại, “Có tình huống gì thì liên lạc.”
Kim đồng hồ chậm rãi chỉ đúng mười giờ đêm.

Nhìn Giang Diễn rời đi, Sơ Hiểu Hiểu lúc này mới thong thả trở về phòng khách, nhìn nguyên liệu nấu ăn trong túi nói: “Đã trễ thế này rồi, hai người cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Hiểu Hiểu, kỳ thật...” Trần Tuyết len lén đánh giá Giản Diệc Bạch, có chút rối rắm không biết có nên nói hay không.

Giản Diệc Bạch ngắt lời cô ấy: “Vốn anh nghĩ mấy ngày nữa là Giáng sinh, chuẩn bị cho em một bất ngờ...”
Sơ Hiểu Hiểu quay đầu, nghi hoặc nhìn anh ấy.

Giản Diệc Bạch lấy từ trong túi áo ra chiếc hộp nhung màu lam tinh xảo, cầm tay cô rồi đặt vào lòng bàn tay cô.

Sơ Hiểu Hiểu: “...”
“Mấy ngày nay đã bị dọa sợ rồi.” Giản Diệc Bạch hết sức chân thành, cụp mắt ôn hòa nói, “Em yên tâm, mọi chuyện đều có anh, anh bảo đảm.”
Sơ Hiểu Hiểu im lặng vài giây, lẳng lặng rút tay về.

“Em vốn đã nợ anh quá nhiều, lễ vật này em không thể nhận.” Sơ Hiểu Hiểu chăm chú nhìn Giản Diệc Bạch đang cau mày.

Giản Diệc Bạch híp mắt, trong nháy mắt lại đảo qua vẻ không vui, khẽ cười nói: “Theo như lời em nói, nếu đã nợ anh nhiều như vậy, cần gì phải quan tâm đến một món quà nhỏ bé không đáng kể này.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giản Diệc Bạch: “Em cảm thấy thế nào?”
—Hết chương 8—
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui