Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

“Trước tiên, tôi sẽ dẫn hàn khí trong cơ thể cậu bé ra ngoài, sau đó Giáo Hoàng hãy để cậu ta sử dụng Sinh Mệnh Chi Thủy để bồi bổ cơ thể.” Mặc Hàn nói ra.

“Được.” Thanh Vũ gật đầu đồng ý, hắn lập tức mua mười giọt Sinh Mệnh Chi Thủy cấp một dành cho người có cảnh giới Nhất Dương sử dụng.

Khi sống sót qua quá trình thức tỉnh của tiến hóa, cơ thể con người sẽ tự động hấp thu các dạng năng lượng bên ngoài môi trường mà họ tiếp xúc để cường hóa bản thân, nhưng không có tác dụng bằng cơ thể tiến hóa thất bại, ngập tràn độc tính của lũ Venger.

Ngược lại, họ còn cần phải có năng lượng để duy trì quá trình hấp thụ đó, vì vậy, thức ăn, nguồn nước là thứ dùng để bổ sung cho cơ thể. Ivac đã tiến hóa đến cấp một hậu kỳ, nên loại Sinh Mệnh Chi Thủy kia rất thích hợp cho cậu bé, không thể sử dụng loại cấp cao hơn, nếu không, cơ thể cậu bé tất không chịu đựng được, bệnh càng thêm bệnh.

“Bắt đầu đi.” Thanh Vũ ra lệnh.

“Vâng!” Mặc Hàn gật đầu, trong sự chú ý đến im lặng, chẳng dám phát ra một tiếng động dù là nhỏ nhất của mọi người, nhất là Issac, đây là thời khắc quan trọng đối với cậu và em trai cậu, Mặc Hàn hít thở sâu một hơi để tinh thần ông ta bình tĩnh trở lại, ý cảnh vô thức phát tán ra xung quanh khiến cả căn phòng ngập tràn trong sự tĩnh lặng của một mặt hồ, y như họ đang đứng trên một hồ nước đẹp thơ mộng và yên bình đến kỳ lạ.

Mặc Hàn tập trung vào Ivac, ba viên Mặt Trời trong cơ thể ông ta đột ngột phát tán ra luồng ánh sáng cực mạnh, mỗi một viên đều như đang tỏa ra lực lượng bổ sung cho linh hồn của ông, khiến linh hồn ông trở nên cứng cỏi hơn lúc bình thường nhiều lần.

Lực lượng tinh thần kia tràn ra ngoài, xâm nhập vào cơ thể Ivac, Mặc Hàn nhìn thấu toàn bộ cơ thể của cậu bé ở dưới dạng năng lượng, đủ loại màu sắc, ông còn thấy được linh hồn nhỏ bé đang ngủ say trong một tảng băng khổng lồ, đó là Chân Hàn Hồn Thể, mà tản băng kia chính là thứ đang phong ấn linh hồn của Ivac.

“Thật lạnh lẽo, không hổ danh là Đạo Thể, chỉ mới nhỏ yếu, vừa được kích hoạt không lâu lại có uy năng kinh người đến thế này, cho dù mình có thể đánh một trận với cường giả Tứ Dương sơ kỳ, nhưng cũng bị thứ hàn khí này ảnh hưởng.” Mặc Hàn lẩm bẩm nói.

“Mở!” Mặc Hàn quát to một tiếng, linh lực của ông ta tràn vào cơ thể Ivac, đâm ra những lỗ hổng tại các huyệt đạo để hàn khí tồn trữ trong cơ thể đứa bé bay ra ngoài.

Răng rắc! Cái giường ở bên dưới Ivac phát ra tiếng động kỳ lạ, khi mọi người nhìn lại, họ thấy được các không khí xung quanh Ivac càng lúc càng lạnh và xuất hiện những cục băng nhỏ, rơi vãi ở xung quanh cái giường, mà cái giường lại đang đông cứng lại.

“Cái giường đang bị đóng băng?” Mira ngạc nhiên thốt ra.

“Đây chính là Hàn Khí của Chân Hàn Hồn Thể sao?” Thanh Vũ bước lại gần, lấy một tay chạm vào cái giường để kiểm tra sức mạnh của hàn khí, hắn cảm nhận được đầu ngón tay tê dại, một luồng cảm xúc lạnh lẽo truyền ra khắp toàn thân Thanh Vũ, rất nhanh, Thanh Vũ sử dụng linh lực để bài trừ các hàn khí này.

“Chỉ là một tia hàn khí thôi mà cũng mạnh đến thế? Xem ra, Chân Hàn Hồn Thể được xếp vào Đạo Thể là có lý do chính đáng.” Thanh Vũ kinh ngạc nói.

“Ivac, em phải cố lên, đừng có bỏ cuộc, anh và cha vẫn đang chờ em trở về.” Ivac nắm chặt tay lại và cầu nguyện như muốn truyền tải giọng nói của mình đến Ivac, tiếp thêm động lực cho đứa trẻ đáng thương, cha của Issac đứng bên cạnh, ông ta ngơ ngác nhìn đứa bé, một đứa con của mình bằng ánh mắt vô hồn, tinh thần ông ta rất hỗn loạn để có thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng bản năng của một người cha đã giúp ông nhìn vào đứa con của mình, một cảm xúc hi vọng tràn ngập trong cơ thể ông.

Trong lúc đó, linh hồn Mặc Hàn nhận lấy áp lực vượt qua những gì mà ông suy tính, lượng hàn khí rất đặc thù, muốn bài trừ chúng cần phải bỏ ra lượng linh lực lớn hơn bình thường, Mặc Hàn dần cảm nhận được cái lạnh đeo bám trên linh hồn ông.

“Không thể để thế này được.” Mặc Hàn quyết định, theo như ông tính toán, cần năm phút để hàn khí thoát khỏi cơ thể đứa bé, bằng chứng lại tảng băng khổng lồ kia đang tan đi nhanh chóng.

“Mình phải sử dụng toàn lực.”

Bỗng nhiên, Mặc Hàn đang đứng ở gần cái giường tỏa ra một luồng uy áp cực kỳ khổng lồ đè xuống cả căn phòng, Mira, Issac, Briona, và cha của Issac bị luồng khí tức của Mặc Hàn ảnh hưởng, họ không thể chịu nổi uy áp của cường giả như ông, vì vậy, họ cảm nhận được cơ thể mình đang bị một tảng đá có sức nặng khủng khiếp đè lên.

Uy nghiêm của cường giả không thể xâm phạm, chỉ là uy áp khi Mặc Hàn sử dụng toàn lực thôi đủ để tất cả người có cảnh giới từ Nhị Dương kỳ trở xuống phải tuyệt vọng, không có năng lực chống trả.

Thanh Vũ cũng cảm nhận được luồng uy áp mạnh mẽ từ Mặc Hàn, hắn lập tức sử dụng năng lực từ Thánh Dực, tăng chiến lực lên năm lần mà không cần phải phô ra cả đôi cánh, sau đó Thanh Vũ sử dụng linh hồn che chở tất cả mọi người, lúc này, họ mới có thể đứng vững, nhưng ánh mắt nhìn về phía Mặc Hàn đã có thêm một tia hoảng sợ và kính nể.

“Đó là sức mạnh của Mặc lão?” Mira thở ra một hơi rồi nói, cô từng nói chuyện vời Rinka về vấn đề sức mạnh trong Giáo Đình và đã được Rinka cho biết một số thông tin, đó là ba Quân Đoàn Trưởng không thể đánh lại một mình Mặc lão.

Lúc đầu, Mira chỉ nghĩ lời Rinka nói chỉ là nói chơi mà thôi, nhưng đến tận giờ phút này, cô mới biết được Rinka nói thật đến như thế nào.

“Hai người họ thật kinh khủng.” Issac lau một vệt mồ hôi rồi nghĩ. Luồng sức mạnh kia y như một ngọn núi cao và Issac chính là người đang ở dưới ngọn núi ấy, căn bản là chỉ có thể ngước nhìn sự vĩ đại đó, không thể nào phản kháng được.

“Có chuyện gì ngoài ý muốn sao?” Briona lo lắng nghĩ, cô biết Mặc Hàn đã sử dụng sức mạnh lớn hơn trước đó rất nhiều rồi, cơ thể Ivac có gì đó đáng để Mặc Hàn làm như vậy à?

Xẹt! Bỗng nhiên, một vài tia máu tươi phá da thịt của Ivac rồi chảy ra ngoài, chúng có màu lam lạnh băng, hàn khí tỏa ra từ các giọt máu tươi khiến mọi người ở đây cảm thấy lạnh lẽo, như đang đứng giữa trời đông giá rét, như đang trong cơn bão tuyết đáng sợ vậy.

“Mọi người hãy lùi lại.” Thanh Vũ nhắc nhở, ngay lập tức đám người lùi về phía sau, không khí trong căn phòng rơi xuống nhiệt độ đủ để đông thành đá rồi.

Vù vù! Hàn khí thoát khỏi cơ thể Ivac càng lúc càng nhiều, Mặc Hàn, người đang sử dụng cả linh hồn và linh lực của mình để duy trì trạng thái kia đang gặp phải áp lực nặng nề hơn bao giờ hết.

“Không ổn, Chân Hàn Hồn Thể đã phản ứng lại vì gặp phải lực lượng đến từ bên ngoài.” Mặc Hàn biến sắc nói, ngay lúc đó, vô số hàn khí từ tảng băng kia đột ngột dâng trào, chúng đâm thẳng về phía Mặc Hàn như muốn xé nát ông ta thành mảnh vụn.

“Mình phải làm linh hồn của đứa trẻ tỉnh lại mới có thể xóa bỏ sự phản ứng vô thức đó.” Mặc Hàn bẩm lẩm, thời khắc nguy hiểm, Mặc Hàn không có thời gian để nghĩ ra biện pháp hay hơn, linh hồn ông ta tỏa ra ánh sáng chói lóa, ba vầng Mặt Trời nhập vào linh hồn để linh hồn ông có thể thoát khỏi cơ thể trong một thời gian ngắn.

Thông thường, chỉ có tu sĩ đạt đến Nguyên Anh kỳ trở lên mới làm được điều đó.

Trong sự chú ý của mọi người, linh hồn vàng chóe của Mặc Hàn bay vào trán Ivac.

“Linh hồn xuất thể?” Thanh Vũ bất ngờ, xem ra tình cảnh của Ivac ở hiện tại khá gay go.

“Hi vọng Mặc lão có thể cứu được cậu bé.” Briona chấp tay cầu nguyện.

“Đó là linh hồn của con người?” Mira bị giật mình không nhỏ khi nhìn thấy linh hồn vàng chóe kia.

“Người tu luyện thật thú vị, làm mình ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, mình phải tìm hiểu về họ nhiều hơn nữa mới được.” Mira nghĩ thầm, một bác sĩ hiểu rõ con người như cô khi nhìn thấy cái lạ xuất hiện ở cơ thể con người, làm sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Cô hận không thể giải phẫu Mặc Hàn để nghiên cứu nữa kìa.

“Chân Hàn Hồn Thể, chủ yếu là linh hồn, mình phải phá vỡ lớp băng xung quanh linh hồn mới có thể làm cho đứa bé tỉnh lại.” Mặc Hàn nhìn tảng băng khổng lồ, ông cảm nhận được áp lực nặng trĩu.

“Phá!” Linh hồn Mặc Hàn gào thét một tiếng rồi hóa thành một tia sáng màu vàng đâm thẳng vào tảng băng, ba vầng Mặt Trời phát ra lực lượng của mình duy trì cho Mặc Hàn, ông xuyên thủng từng lớp băng giá lạnh, thẳng đến trung tâm tảng băng.

“Đáng tiếc, nếu như mình đột phá đến Tứ Dương kỳ thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Mặc Hàn thầm than trong khi chống lại áp lực lạnh giá trừ tảng băng, ông gần như nhìn thấy hình ảnh đứa bé càng lúc càng gần.

“Linh hồn và cơ thể của đứa bé quá yếu, nếu như tỉnh lại tất nhiên không chịu nổi hàn khí của Chân Hàn Hồn Thể, như vậy thì không ổn rồi, cậu bé cần phải ngăn chặn lại chính thể chất của mình phát tác mới được.” Mặc Hàn đến trung tâm của tảng băng, tuy nhiên, ông lại gặp phải một vấn đề lớn, hôn mê là một lớp phòng vệ của cơ thể, khi Ivac tỉnh lại, cậu ta sẽ chịu đau đớn cả về linh hồn và thể xác và chắc chắn rằng một đứa trẻ không thể chịu nỗi đau đớn ấy, dẫn đến tình trạng xấu hơn nữa.

“Giáo Hoàng, tôi cần ngài giúp đỡ.” Mặc Hàn truyền âm cho Thanh Vũ, dù ông không biết Thanh Vũ có thể giúp được gì, nhưng Mặc Hàn vẫn hi vọng Thanh Vũ nghĩ ra cách gì đó để cứu Ivac.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui