Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Khi nhìn thấy ông lão này, cho dù là Không Bá Hưng cũng phải đứng lên tiếp đón, khuôn mặt nở nụ cười nói: “Hoan nghênh Trương Dư Hi đan sư tới đây làm khách.”

Trương Dư Hi là nhất tinh luyện đan sư của luyện đan sư công hội, ở nhất tinh thế lực này chỉ cần một mình hắn tọa trấn đã đầy đủ.

Trương Dư Hi không dám lạnh đạm, nói trong khi khom người: “Tham kiến quốc vương bệ hạ.”

“Không cần đa lễ.” Không Bá Hưng tiến lại gần Trương Dư Hi, đỡ lấy hắn rồi cười nói, biểu hiện như vậy, làm cho nhiều vị thành chủ giật mình, dù sao đây cũng là quốc vương, lại cho một tên đan sư mặt mũi như vậy, xem ra địa vị của người đan sư này cao ngoài sức tưởng tượng của họ.

Không Bá Hưng cảm thấy đây là việc nên làm, Trương Dư Hi là người của luyện đan sư công hội, một tổ chức khổng lồ có thể nghiền ép Không Vũ vương quốc như đạp chết một con kiến hôi.

Không Bá Hưng nhìn trời một chút rồi khoát tay nói ra trong khi bước đi về phía cổng: “Thời gian cũng đã không còn sớm, đại hội tỷ tý cũng nên bắt đầu.”

Lời nói của Không Bá Hưng vừa ra, giống như là thánh chỉ, không có một ai dám từ chối, lập tức theo sau Không Bá Hưng đi ra ngoài, hướng về phía chổ tổ chức đi tới.

Trương Dư Hi đi theo sau Không Bá Hưng, hắn cũng không dám ngang hàng, cố tình đi chậm hơn một bước thể hiện địa vị của Không Bá Hưng, dù sao đây cũng là quốc gia của người ta, hắn không cần phải vì điều này mà đắc tội.

Làm một tên luyện đan sư, hắn có kỹ năng mềm của mình, lăn lộn lâu như vậy cũng là một việc không dễ dàng.

Bên ngoài quảng trường đã được dựng lên một cái đài cao, bên dưới đài cao là gần năm trăm ghế ngồi, mặc dù xếp xa nhau, nhưng với sức mạnh của tu sĩ thì khoảng cách ấy chẳng tính là gì.

Nhận được mệnh lệnh của Không Bá Hưng, nhóm người cũng đã tụ tập đầy đủ, đứng bên ngoài quảng trường để chờ đợi người đến.

“Tham kiến quốc vương bệ hạ.”

Khi nhìn thấy Không Bá Hưng cùng một đám thành chủ bước vào, đám đông người cung kính khom người bái kiến.

Trong đó có Không Huy, Vương Lăng và hai mươi vị cường giả vừa tấn cấp Trúc Cơ kỳ. Không có thân ảnh của Thanh Vũ.

Không Bá Hưng cười nhạt nói trong khi bước đến chổ ngồi hàng đầu của mình: “Các khanh bình thân.”

Không Bá Hưng ngồi xuống, sau đó mới nói tiếp: “Các khanh có thể an tọa.”

Được sự cho phép của Không Bá Hưng, đám đông mới dồn dập đi đến, tìm kiếm chổ ngồi cho riêng mình, chổ ngồi đại diện cho sức mạnh và quyền lợi, nếu ngồi sai sẽ gây ra phiền phức lớn.

Ngoại trừ Không Bá Hưng ngồi đầu, bên dưới hắn là Không Thiên Hà, Nguyễn Vu vàTrương Dư Hi, sau đó mới đến phiên các thành chủ. Mặc cho Nguyễn Vu thuộc hệ phái chống đối với quốc vương, nhưng mà thực lực của hắn mạnh mẽ, Không Bá Hưng cũng không muốn chèn ép quá đáng, có thể làm cho hắn bắn ngược cũng không chừng.

Tới đây, tất cả đều là anh tài của vương quốc, sau này có người có thể là trụ cột vững vàng, không nói quá nhưng ở đây đã tụ tập gần 90% sức mạnh và tiềm lực của vương quốc, hơn năm trăm người.

Nhìn thấy nhiều khuôn mặt mới trở thành Trúc Cơ cường giả, trong lòng Không Bá Hưng cũng có một chút vui sướng, cường giả càng nhiều đại diện cho quyền lực của hắn càng lớn, dù sao hắn cũng là một quốc vương có dã tâm, trong đầu Không Bá Hưng đã mơ tưởng đến trở thành một cái nhị tinh thế lực.

Mỗi một lần có thịnh hội như thế này được tổ chức, ước mơ của Không Bá Hưng lại được đẩy lên một bước.

Hoàng Tinh Long là một người đàn ông lớn tuổi, râu tóc đã có hoa râm, dáng người cao lớn giống như một tòa tháp cao màu đen. Nhờ vào tham gia trận chiến tranh với Tà Đồ lần này, mà hắn đã đột phá Trúc Cơ đỉnh phong.

Giờ phút này, Hoàng Tinh Long bước lên đài cao, nói với giọng to lớn, hùng hồn: ‘’Hôm nay, thời gian mười năm đã tới, quốc vương bệ hạ cùng với Trương đan sư thuộc công hội Luyện Đan Sư kết hợp với nhau, tổ chức một cái thịnh hội tỷ thí, người chiến thắng sẽ được cung cấp danh ngạch luyện đan nhiều gấp năm lần trong mười năm tới và có cơ hội vào trong vương cung tu luyện một tháng.’’

Người ở bên dưới, nghe được danh ngạch luyện đan tăng đến năm lần, hai mắt tỏa sáng, danh ngạch luyện đan không phải là đem dược liệu cho đan sư luyện chế, mà là mua thẳng từ công hội Luyện Đan Sư.

Người trẻ tuổi thì chỉ chờ mong được vào trong vương cung tu luyện, bởi vì linh khí ở đây tinh thuần, nồng nặc quá nhiều, nhất là ở sâu trong vương cung, đó mới là nơi họ mong muốn nhất.

Không Vũ vương quốc không có đủ linh dược để cho thành chủ đi hái, mà phải bồi dưỡng, nuôi trồng linh dược từ từ, rất hao tổn thời gian.

Hoàng Tinh Long nói tiếp: ‘’Quy tắc của thịnh hội tỷ thí này rất đơn giản, người trên ba mươi tuổi không được tham gia, người đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ trở lên không được tham gia.’’

‘’Ta tuyên bố, thịnh hội tỷ thí bắt đầu, mời những người đủ điều kiện tiến lên nhận lấy số thứ tự của mình.’’

Hoàng Tinh Long vừa nói xong, bên dưới có một người thị vệ cầm lấy một cái hộp đã được đóng kín, chỉ để hở một khe nhỏ.

Trong số gần năm trăm người có mặt tại đây, chỉ có khoảng hai mươi tám người là thí sinh tham gia, họ đều lần lượt tiến lên nhận lấy số thứ tự của mình, bất thình lình, Không Huy cũng tiến lên nhận số thứ tự, khuôn mặt của Không Huy háo hức.

‘’Ở đây chỉ có Cù Minh Văn là đối thủ của ta, những người còn lại không đáng để lo.’’

‘’Lần này chính là cơ hội để bổn thiếu gia đại triển thần uy, làm cho người người đếu biết đến thiếu gia vô địch như thế nào, các ngươi hãy chờ xem đi.’’

Không Huy chà sát tay của mình, thầm nghĩ trong lòng.

‘’Ngươi xem, đó là Cù Minh Văn, người làm việc cho đại vương tử Không Thiên Hà, được đại vương tử dốc lòng bồi dưỡng, chỉ mới hai mươi tuổi đã đạt đến nửa bước Trúc Cơ, lần này tỷ lệ thắng của hắn đã lên chín phần mười.’’ Một vị thành chủ nhìn Cù Minh Văn, chậc lưỡi một cái rồi nói.

Một vị thành chủ ở kế bên nghe được, không khỏi gật đầu đồng ý: ‘’Cảnh giới của Cù Minh Văn vững chắc, lại học thêm thuật pháp của vương thất, lần này hắn giành được quán quân cũng không có gì ngoài ý muốn.’’

Tiếng bàn luận xôn xao bên dưới từ từ vang ra, những vị thành chủ đều coi trong Cù Minh Văn, đó là một tên thanh niên cầm một cái chùy to lớn có đầy gai nhọn, khuôn mặt hung ác, nhưng khi nhìn về phía Không Thiên Hà, thần tình lập tức trở thành kính ngưỡng.

‘’Hừ hừ, các ngươi chờ xem, bổn thiếu gia sẽ đánh tên Cù Minh Văn thành đầu heo.’’ Không Huy nghe được các vị thành chủ bàn tán, lập tức không vui, nhìn về phía Cù Minh Văn, bộc phát chiến ý mãnh liệt.

Cù Minh Văn cảm nhận được ánh mắt khác thường của Không Huy, hắn trừng hai mắt lại, không một chút kiêng kỵ nào, hứng thú đánh giá Không Huy.

Không Huy bị Cù Minh Văn trừng một cái, hắn cảm nhận được mình giống như là một con thỏ đang bị một con báo đốm rình, không những vậy con báo đốm còn nhe răng, làm nước dãi chảy xuống từ miệng.

Là một tên thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ, nào có biết được cảm giác bị coi là con mồi như thế nào? Không Huy bị trừng một cái thôi đã hốt hoảng lùi lại một bước, sau đó hắn mới nhận ra mình vừa thất thố, giận tím mặt.

Cù Minh Văn cười ha ha, một tên nhát gan như vậy cũng muốn đánh với hắn? Nói không chừng vừa bước lên võ đài đã bị hắn hù đến tiểu trong quần.

Ánh mắt của Cù Minh Văn rơi vào Nguyễn Vu, hai hàng lông mày nhíu lại, hắn không thấy người mà Nguyễn Vu chọn để tham gia thi đấu lần này, chuyện này quá khác thường đi? Rồi Cù Minh Văn vội vàng nhìn về phía Không Thiên Hà, cũng thấy Không Thiên Hà đang suy tư, xem ra vị vương tử này giống như hắn, không biết Nguyễn Vu đang tính toán gì.

Hoàng Tinh Long đợi cho các thí sinh lấy số thứ tự của mình xong, mới nhàn nạt nói: ‘’Trận đấu đầu tiên, số thứ tự một đấu với số thứ tự hai, mời hai tuyển thủ bước lên lôi đài.”

Tuyển thủ số một là một người thanh niên lùn, tay chân dài hơn người bình thường, ánh mắt cay độc.

Đối thủ của hắn là một thiếu nữ, khuôn mặt thanh tú, có mái tóc ngắn, tay cầm song đao sắc bén.

Khi vừa bước lên lôi đài, chiến ý giống như thủy triều tràn ra, Hoàng Tinh Long là người chủ trì trận đấu, khi hắn vừa ra lệnh, cả hai người đồng thời xuất thủ, vừa ra tay chính là sát chiêu, toàn lực sử dụng sức mạnh, trận chiến rất kịch liệt.

Vì sân đấu được tạo nên bằng vật liệu đá đạt đến cấp bậc nhất tinh, cho nên sức mạnh của hai người không thể tạo cho sân đấu bị tổn hao gì.

Hoàng Tinh Long chăm chú nhìn vào trận chiến, đây là tỷ thí chứ không phải sinh tử, hắn phải tập trung để xuất thủ lúc nguy cấp.

Bên dưới, đám người nhìn thấy trận kịch chiến này, không khỏi thấp giọng bàn luận, chỉ ngoại trừ Nguyễn Vu đang nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không để ý đến tình cảnh xung quanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui