Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Ông lão ngồi thả câu thở dài một hơi, vì cảm nhận thấy Trương Hằng và Văn Phác Chân đang đến gần đây nên không còn tâm trạng nữa, ông chỉ muốn khoảng thời gian cuối cùng này bình yên giữa nơi thiên nhiên tươi đẹp mà cũng không được.

“Đây là Kiến Thư Tôn Giả.” Trương Hằng nhỏ giọng nói với Văn Phác Chân sau khi hai người đến gần Phan Kiến Thư.

Văn Phác Chân nhẹ nhàng gật đầu, ông chỉnh chu quần áo rồi bước về phía trước, giọng nói hòa nhã:

“Xin chào đạo hữu, tôi là Văn Phác Chân, đến từ Quang Minh Giáo Đình.”

Phan Kiến Thư bình tĩnh ngồi yên, không quay đầu, tâm trạng của ông không vui lắm: “Đạo hữu, chốn thâm sơn không có gì tốt, xin mời trở về đi!”

Cảnh giới của Văn Phác Chân không yếu, Phan Kiến Thư cũng dành cho Phác Chân một sự tôn trọng nhất định, không đến nỗi nói lời xa cách.

“Xin thứ lỗi cho tôi vì đã làm phiền đạo hữu, tôi có một cuộc cần đạo hữu lắng nghe, nếu như không được, tôi liền quay đầu rời đi.” Văn Phác Chân không tức giận, giọng nói ôn hòa.

Tôn Giả là danh hiệu của Phan Kiến Thư, ở trạng thái đỉnh cao, Kiến Thư Tôn Giả đủ sức đánh một trận với cả tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn, lại được nhiều người ngưỡng mộ và sùng bái, danh vọng đứng ở hạng cao nhất trong các thế lực hai sao.

Nhưng vì dùng quá nhiều tinh lực vào thư viện và giúp đỡ Kỷ Hằng Vương Triều, Kiến Thư Tôn Giả kiệt lực quá độ, tuổi thọ dần rút ngắn lại, dù sống chưa đến tám trăm năm nhưng Kiến Thư Tôn Giả lại gần như đi đến đầu cuối của sinh mệnh, chỉ còn lại vài năm trời để sống, vì thế Kiến Thư Tôn Giả quyết định từ chức, ở ẩn nơi thâm sơn cùng cốc, an tĩnh nhắm mắt.

Văn Phác Chân vừa đọc xong tiểu sử của Kiến Thư Tôn Giả, ông kinh động không thôi, lập tức lên đường tìm kiếm Kiến Thư Tôn Giả, người nỗ lực, cần kiệm, hết mực như vậy đáng giá để Giáo Đình mời chào, nói không chừng, đây sẽ là một viên ngọc sáng giá trong tương lai.

Phác Chân thổn thức vì cuộc đời lao lực của Kiến Thư, cống hiến của ông đối với Kỷ Hằng Vương Triều là quá lớn, công lao còn hơn cả Quốc Vương đương nhiệm, tuổi thọ của tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong là một ngàn năm, giờ đây Kiến Thư sống mới gần tám trăm năm thì phải dừng lại, cuối đời còn không ai bầu bạn.

Kiến Thư Tôn Giả nghe vậy, ông quay đầu nhìn Văn Phác Chân, một người đi đường xa nên dù tu vi cao là Tứ Dương kỳ cũng phải thở mạnh, quần áo được chỉnh chu lại cho gọn gàng nhưng cũng chẳng thể che dấu được các vết bẩn vì đi đường, ấn tượng ban đầu Kiến Thư dành cho Văn Phác Chân là một người cố gắng hết lòng.

“Nếu đạo hữu đã có lòng, đường xa mà đến, vậy thì bần đạo xin phép lắng nghe.” Kiến Thư từ tốn nói.

Văn Phác Chân mỉm cười, giọng nói tự tin: “Tôi là người được Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình giao cho trách nhiệm xây dựng hệ thống học viện trong vùng đất tín ngưỡng, bước đầu tiên là mời chào người tài giỏi thực hiện công việc giáo dục trong học viện…”

Văn Phác Chân đã soạn thảo ngôn từ để nói từ trước rồi, nên ông nói một mạch, giọng nói tự tin mà hào hùng, diễn giải ra một tương lai tốt đẹp của học viện khiến người nghe rạo rực, nhiệt huyết cháy bỏng.

Kiến Thư Tôn Giả xuất thân từ gia đình nhà quan, lại có kinh nghiệm dạy học mấy trăm năm trời, quản lý học viện lớn của Kỷ Hằng Vương Triều một cách ngay ngắn, đào tạo hàng tá thiên tài cho vương triều, thế nên ông vừa nghe vừa suy nghĩ chăm chú, hai mắt dần dần có thần hơn, vẻ mặt vừa ngưng trọng, vừa kinh ngạc.

“Thật sự muốn tạo ra một hệ thống học viện như vậy sao?” Kiến Thư Tôn Giả trầm giọng hỏi lại.

“Đây chính là kế hoạch mà Giáo Đình muốn thực hiện!” Văn Phác Chân nghiêm nghị nói.

Kiến Thư Tôn Giả bỗng dưng thở dài, ông lắc đầu, chán nản nói: “Chưa kể đến vấn đề thực lực, chỉ cần hệ thống học viện vừa xây dựng, nó liền thu hút toàn bộ nhân tài của các thế lực khác, chắc chắn bọn họ sẽ tìm cách phá hủy, thậm chí Quang Minh Giáo Đình cũng sẽ bị chôn vùi theo hệ thống đó!”

Học viện tuyển học viên sáu tuổi trở lên, theo kế hoạch ban đầu, học viện sẽ chỉ dẫn học viên rèn luyện cơ thể, đánh bóng căn cơ, học tập kiến thức văn hóa cơ bản như toán, hóa, văn, sử, địa, … Cho đến khi học viên mười hai tuổi thì dạy dỗ luôn cách tu luyện bên cạnh các môn học khác.

Mỗi nửa năm sẽ tổ chức thi lấy thành tích để biết được năng lực của từng học viên, sau đó chuyển học viên tài năng lên học viện cấp cao hơn, từ học viện sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đến Học Viện Thánh Giả, Diệu Thế Thánh Viện, có những giáo viên tài giỏi đứng lớp hướng dẫn, còn có phần thưởng, làm tăng sự cạnh tranh, kích thích học sinh phát huy ra tiềm lực của bản thân.

Một hệ thống triệt để toàn vẹn như thế chắc chắn trùng kích vào các thế lực khác, thiên tài đều ở trong học viện, phải biết rằng, đệ tử nhỏ tuổi gia nhập thế lực mới có thể làm gia tăng độ trung thành đối với thế lực, còn người lớn hơn biết suy nghĩ, gia nhập thế lực nhưng độ trung thành lại thấp, các tông môn, vương triều sẽ bài xích hiện trạng đó.

Văn Phác Chân cười xán lạn trong khi nhìn Kiến Thư Tôn Giả, vừa nghe qua liền biết ảnh hưởng của học viện cả mặt xấu lẫn mặt tốt, quả là một người có kinh nghiệm dày dặn, chuyến đi này không uổng công rồi.

“Chúng tôi đương nhiên biết điều đó…” Văn Phác Chân bình tĩnh giải thích, ông muốn thuyết phục Kiến Thư Tôn Giả theo ông về Giáo Đình, nhưng mà ông lại bị ngắt ngang bởi một tiếng cười cay nghiệt vọng ra từ phía xa, bên trong khu rừng bị cây cối che khuất.

“Hahaha! Tìm thấy hắn rồi!”

Một nhóm người phóng đến, một vài người ăn mặc áo bào trắng, cột tóc gọn gàng chuẩn mực như học sinh ở thời cổ đại, số người còn lại thì mang giáp như đang ở chiến trường, tư thế oai phong hùng dũng, sát khí ngút trời.

Ầm!!

Đám người mới vừa xuất hiện, không nói không rằng, lập tức dùng pháp thuật, pháp bảo tấn công đến vị trí Trương Hằng đang đứng, pháp thuật nổ tung, pháp bảo đào ra một cái hố to lớn, nhưng lại chẳng thể đánh trúng Trương Hằng vì Trường Hằng đã né tránh.

“Hừ!” Một người khó chịu nói, hắn mặc áo giáp, tay cầm một cây trường kiếm chỉ thẳng vào Trương Hằng, giọng nói lạnh lùng.

“Ngoan ngoãn chịu trói giao nộp ra số đan dược và thành thật khai báo nguồn gốc của chúng, nếu không thì ngươi sẽ chết rất thảm!”

“Kỷ Dục Hoành!” Trường Hằng nhíu mày nhìn người thanh niên đó.

“Ta và các ngươi không thù không oán, làm sao lại muốn ta chịu trói?”

Kỷ Dục Hoành và năm người đi cùng cười lạnh trong khi nhìn Trương Hằng với ánh mắt chưa đầy sát khí, bọn họ cũng là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí Kỷ Dục Hoành đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, căn bản không sợ Trương Hằng.

Bọn họ liếc qua mà không hề quan tâm đến Kiến Thư Tôn Giả và Văn Phác Chân vì hai người chỉ là hai ông lão bình thường, không có gì khác biệt, với lại Kiến Thư Tôn Giả đang đội một cái mũ vành che mất gương mặt.

“Ngươi còn không biết tội?” Kỷ Dục Hoành lạnh lùng nói.

Trương Hằng thản nhiên trả lời: “Ta và các ngươi chưa từng gặp nhau chứ đừng nói đến ân oán gì! Có phải các ngươi nhận lầm người?”

Kiến Thư Tôn Giả và Văn Phác Chân yên lặng theo dõi, bị người khác cắt ngang cuộc trò chuyện thì cảm thấy rất khó chịu, nhưng Kỷ Dục Hoành là dòng dõi của vương thất trong Kỷ Hằng Vương Triều, có quan hệ máu mủ với Quốc Vương, đại diện cho cả một vương triều hùng mạnh.

Kỷ Dục Hoành trầm giọng nói: “Ngươi chính là kẻ bán Kết Anh Đan cho đám quân phản loạn do Cao Quốc Dũng cầm đầu, đó chính tội lớn, nếu biết điều thì hãy phối hợp với ta để được tha thứ!”

Kỷ Dục Hoành nhận lệnh từ Quốc Vương truy bắt người thần bí bán đan dược tiếp tế cho Cao Quốc Dũng, người đứng đầu quân phản loạn, cũng từng làm Đại Nguyên Soái nắm binh quyền. Nhờ vào số đan dược đó, quân phản loạn gây ra nhiều thiệt hại đối với Kỷ Hằng Vương Triều, nếu không phải bọn họ mời Hộ Quốc Vương Thú – Hắc Viêm Ma Điêu giúp đỡ thì mọi chuyện càng tồi tệ hơn nữa.

“Các ngươi đuổi theo ta vì chuyện đó?” Trương Hằng cười cười, vẻ mặt tự nhiên không tỏ ra hoang mang dù đối mặt là sáu tu sĩ Nguyên Anh, trong đó có cả tu sĩ thiện chiến từng lãnh quân chinh chiến.

“Tính ra ta cũng từng chuẩn bị đến Kỷ Hằng Vương Thành buôn bán đan dược với các ngươi, nhưng trên đường đi lại nhìn thấy các ngươi thảm sát người dân vô tội nên đành phải quay đầu, bán một ít đan dược cho quân khởi nghĩa!”

Trương Hằng cố ý đổi quân phản loạn thành quân khởi nghĩa khiến Kỷ Dục Hoành nghe vào chói tai và tức giận, hắn cầm chặt cây trường kiếm pháp bảo cấp bốn, gằn từng chữ một:

“Bọn phản quân đáng chết, ngươi tiếp tế cho bọn chúng thì đáng chết gấp trăm lần, người đâu, bắt lấy hắn mang về tra khảo!”

“Vâng thưa Thất Vương Gia!” Năm người đồng thanh đáp lại, sau đó chuyển người, tiếp cận Trương Hằng, pháp bảo lập lòe ánh sáng, tay kết thành ấn tạo thành pháp thuật tấn công.

Trương Hằng không sợ hãi, giọng nói bình tĩnh nhưng lại có thêm cảm giác hưng phấn kích thích: “Đã lâu rồi không hoạt động tay chân, hôm nay mượn các ngươi khởi động một chút!”

Vừa nói xong, bốn vầng Mặt Trời hiển hiện ra sau lưng Trương Hằng, một làn sương mù đỏ bao phủ quanh cơ thể cậu, đó là cậu đã vào trạng thái chiến đấu mạnh nhất, kích hoạt luôn cả kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ, lực chiến tăng lên gấp mấy lần.

Trương Hằng từng làm tán tu nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lại nhiều lần nếm trải cảm giác nguy hiểm cận kề cái chết nên bộc phát ra chiến lực kinh người, một mình chọi năm mà không thua kém chút nào.

Một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ trông như học sinh thời cổ nhanh nhẹn kết ấn quyết, linh lực trong cơ thể sôi trào, sau đó hắn há miệng phun ra một đám lửa biến thành chữ “Trấn” xuyên qua không khí, tấn công Trương Hằng nhưng bị phá bởi một nắm đấm rất nhẹ nhàng.

“Sao có thể? Chẳng lẽ thân thể của hắn bằng với cả thể tu Nguyên Anh sơ kỳ?” Hắn phát ra tiếng nói với vẻ mặt kinh hãi.

Trương Hằng cười nhạt một tiếng, tiếp cận rồi đánh bay mấy tên dùng pháp thuật tấn công từ xa, sau đó lại trực tiếp đối cứng với pháp bảo của mấy tên tướng quân hung hãn, một mình đánh năm nhưng phần thắng lại đang nghiêng về Trương Hằng.

“Là học sinh của thư viện.” Kiến Thư Tôn Giả quan sát trận chiến, giọng nói nhỏ nhẹ. Ông không ngờ rằng lại gặp gỡ học sinh thư viện ngay trong rừng sâu, mà lại còn đang chém giết với Trương Hằng, ông rơi vào tình cảnh khó xử.

“Anh bạn nhỏ hiền lành này lại là một tu sĩ mạnh mẽ, đúng là không thể đánh giá con người từ vẻ ngoài.” Kiến Thư Tôn Giả lắc đầu sau khi nhìn Trương Hằng, ấn tượng của ông với Trương Hằng là một người gần gũi, nói chuyện dễ nghe, tiếp cận ông vì muốn bán cho ông đan dược gia tăng tuổi thọ.

Văn Phác Chân không tham gia cùng Trương Hằng, ông biết Trương Hằng không đi một mình, còn có người bảo vệ đang ẩn trong bóng tối.

“Viện Trưởng?” Lúc này, Kỷ Dục Hoành vừa hỏi với nét mặt nghi ngờ vừa nhìn thẳng vào vị trí của Kiến Thư Tôn Giả.

Kiến Thư Tôn Giả nghe tiếng nói, ông liền bước từng bước lên không trung, linh lực của tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong tản mát ra khiến trận chiến ngừng lại, ông lấy cái mũ vành xuống, gương mặt nhiều nếp nhăn nhưng vẫn nhìn ra thần thái uy nghiêm của một người từng là Viện Trưởng, giọng nói nhàn nhạt:

“Ngừng ở đây thôi, nếu như muốn chém giết thì hãy rời khỏi đây!”

“Viện Trưởng, không thể!!” Kỷ Dục Hoành liền vội vàng nói lớn tiếng, hắn nhìn vào Kiến Thư Tôn Giả với ánh mắt kỳ dị, nội tâm chuyển động rồi quyết định nói tiếp:

“Viện Trưởng, hắn là kẻ tiếp tay cho đám quân phản loạn tàn bạo, không thể để hắn chạy khỏi đây!”

“Dục Hoành, ngươi cũng gọi ta là Viện Trưởng, vậy thì ngay cả lời nói của ta ngươi cũng không nghe sao?” Phan Kiến Thư chậm rãi liếc Dục Hoành một cái khiến toàn thân Dục Hoành căng cứng.

Uy vọng của Kiến Thư Tôn Giả cực cao trong Kỷ Hằng Vương Triều, ngay cả Kỷ Dục Hoành cũng nghe giai thoại của Kiến Thư Tôn Giả mà lớn lên, nên Dục Hoành cảm thấy e ngại Kiến Thư Tôn Giả.

“Còn nữa, ta từ chức chưa đến mười năm, không ngờ Kỷ Hằng Vương Triều lại rơi vào nội loạn, các ngươi khiến ta cảm thấy thất vọng!”

“Viện Trưởng, thật sự không thể thả hắn đi, hắn rất trơn trượt, chúng tôi tốn nhiều công sức mới bắt được hắn!” Kỷ Dục Hoành cắn răng nói ra.

“Cút!” Phan Kiến Thư hờ hững đáp lại. Vừa nãy nghe hai bên nói chuyện, thái độ của ông với Kỷ Dục Hoành liền trở nên xa lánh vì nghe thấy đến việc giết người vô tội, chiến tranh lớn xảy ra, giết nhầm người vô tội là điều không thể tránh khỏi, ông không còn là người của Kỷ Hằng Vương Triều nên không quản việc đó.

Kỷ Dục Hoành chịu áp lực lớn từ Kiến Thư Tôn Giả, nhưng hắn không thể không hoàn thành nhiệm vụ này, hắn phải tìm kiếm nguồn đan dược để gia tăng sức mạnh của vương triều, thế là hắn cắn răng, nói với vẻ mặt tức giận:

“Viện Trưởng, nếu ngài quyết định giúp đỡ bọn phản loạn này thì Dục Hoành đành phải nói ra sự thật!”

“Gia tộc họ Phan, hậu nhân của ngài, toàn bộ một ngàn bảy trăm người, trên dưới già cả lớn bé đều bị giết hại, không người nào còn sống!!”

Kỷ Dục Hoành mới nói xong, toàn bộ mọi người đều lặng người vì kinh ngạc, chỉ có Phan Kiến Thư mở to mắt, linh áp bùng nổ tạo thành từng làn sóng linh lực thổi bay cây cối, đất đá rung chuyển, cảnh tượng hết sức đáng sợ, nhất là Kiến Thư Tôn Giả còn tỏa ra sát khí lạnh thấu xương trong khi nhìn vào Kỷ Dục Hoành.

Trương Hằng giật mình nhìn Kỷ Dục Hoành, khóe miệng hơi co giật, không ngờ tên này lại lấy ra tin tức nổ tung đến vậy, chẳng khác gì kích thích Kiến Thư Tôn Giả đến điên mất?

“Nói! Là kẻ nào…!” Kiến Thư Tôn Giả băng lãnh nói.

“Quân phản loạn! Chúng nhờ vào đan dược nên thực lực tăng mạnh, vương triều thất bại, không thể cứu viện Phan gia, khiến cho toàn bộ Phan gia bị giết hại, chính hắn là người gây ra thảm kịch đó!” Kỷ Dục Hoành chỉ tay vào Trương Hằng, giọng điệu căm phẫn.

“Là ngươi tiếp tay cho bọn chúng?” Phan Kiến Thư quay qua đối mặt với Trương Hằng, sát khí tập trung vào cậu ta khiến cậu ta hô hấp chập chùng, bị áp chế nghiêm trọng.

Vù! Vù!

Lúc này, hai bóng người xuất hiện bên cạnh Trương Hằng, trực tiếp đứng ra đối kháng Kiến Thư Tôn Giả, hai người mặc đồ đen xuyên suốt từ đầu đến chân, cảm giác thần bí, mà dao động linh lực phát ra từ hai người lại mạnh đến khó tin, đạt đến nửa bước Hóa Thần kỳ!

“Sao mọi chuyện lại chuyển hướng đột ngột thế này?” Văn Phác Chân ngây người, Im lặng nhìn Trương Hằng, sau đó lại nhìn vào Kiến Thư Tôn Giả, chẳng biết phải xử lý ra sao, rõ ràng, Kiến Thư Tôn Giả bị kích thích quá độ, đang mất khống chế.

Đổi lại là người khác nghe thấy tin dữ kia, họ không bị điên ngay lập tức thì nên cảm ơn trời đất chiếu cố rồi!

Kỷ Dục Hoành mặt ngoài thì giận dữ căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống, thực chất hắn đang mừng thầm ở bên trong, diệu kế mà hắn nghĩ ra làm Kiến Thư Tôn Giả đứng về phe hắn, thậm chí sau này Kiến Thư Tôn Giả sẽ giúp bọn hắn đánh bại bọn phản loạn, giành lại giang sơn, một lần nữa trở về vị trí thống trị!

Trương Hằng quái lạ nhìn Kỷ Dục Hoành, cậu bước đến đẩy hai người bảo vệ là Trần Anh Tây và Trần Anh Đông sang một bên, nhìn trực diện với Kiến Thư Tôn Giả:

“Tôi có thể giải thích được không?”

“Thật đúng lúc là lúc đó tôi đi ngang qua và nghe ngóng được một tin tức, Phan gia định gia nhập quân khởi nghĩa, nhưng chưa kịp di chuyển thì bị tấn công bất ngờ, toàn bộ chết thảm, ngay cả người trong thành cũng bị tàn sát sạch sẽ!”

“Gia chủ Phan Định tử chiến với một người là Thân Vương của Kỷ Hằng Vương Triều, Kỷ Chính Thiên!”

“À! Quá trùng hợp, năm người bọn họ cũng tham gia vào trận chiến đó, còn đánh rất hăng nữa!”

Hình như nói không còn chưa đủ, Trương Hằng còn lấy ra một quả cầu thủy tinh, nó chiếu ra hình ảnh trận chiến nhưng hình ảnh gián đoạn lại không dài, chỉ cho thấy một phần trận chiến, nhìn thấy luôn cả Kỷ Chính Thiên và Phan Định, còn có năm người đi cùng Kỷ Dục Hoành.

Chủ nhân của quả cầu thủy tinh dùng bí thuật lưu trí nhớ, lén cất dấu quả cầu thủy tinh rồi bị giết chết. Kế đến Trương Hằng tìm được nó và nói rõ mọi chuyện với quân khởi nghĩa, từ đó thiết lập quan hệ ngoại giao, dễ bán đồ hơn.

Năm người đó sau khi xem xong: “…”

Kỷ Dục Hoành nhìn Trương Hằng, lại nhìn năm người đi cùng, sau đó đưa mắt len lén quan sát Kiến Phan Tôn Giả rồi nuốt một ngụm nước bọt: “…”

Văn Phác Chân mơ hồ, nội tâm thầm nghĩ: “Tình tiết lại thay đổi nữa?!”

Phan Kiến Thư trầm mặc vài giây rồi nhìn vào nhóm người Kỷ Dục Hoành, bình thản cất tiếng nói: “Các ngươi có di ngôn gì không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui