Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Mặt Trời treo cao trên không, ánh sáng vàng rực rỡ phủ xuống cánh đồng lương thực trải dài tựa như vô tận ở khoảng thời bên dưới.

Vù Vù!

Âm thanh gió thổi vang lên, một bóng đen khổng lồ đang di chuyển trên mặt đất, nó là cái bóng của một con quái vật bay khổng lồ trên bầu trời cao, Tử Vi Phi Thiên Thuyền, một con thuyền đại biểu cho Tử Vi Kiếm Tông, thế lực ba sao bá chủ Tử Vi Châu.

Hai bên thuyền bay là một đội quân cưỡi Bạch Dực Tuyết Điêu, lá cờ xí in đậm hai chữ “Không Vũ” tung bay theo làn gió, họ là binh lính của Không Vũ Vương Triều đang phụ trách hộ tống và dẫn đường con thuyền bay tiến thẳng đến Quang Minh Thánh Điện.

Số lượng binh lính trong đội quân lên đến năm trăm người, trong đó có hơn năm mươi người là tu sĩ Tứ Dương kỳ, số người còn lại là tu sĩ Tam Dương kỳ, người chỉ huy là Đại Nguyên Soái của Không Vũ Quốc, Tăng Tư Đạo, tu vi nửa bước Ngũ Dương kỳ, luyện hóa một loại thú hỏa của Hỏa Lân Thú giúp ông có khả năng chiến đấu với kẻ địch mạnh hơn một cấp độ nhỏ, lực chiến chân chính hơn cả tu sĩ Ngũ Dương kỳ.

Bên trên Tử Vi Phi Thuyền Thiên, Diệp Vô Ưu vẫn đứng ở mũi thuyền như cũ, sau lưng hắn là Tử Vi Cửu Kiếm thế hệ mới.

Tử Vi Đệ Nhất Kiếm, Liễu Tịnh Kỳ, một đôi mắt xinh đẹp màu xanh lục bích, khí chất tự nhiên nhưng lại thần bí thoát tục, dáng người thon thả cùng với một bộ váy dài màu lục kiểu cổ đại ôm gọn thân thể, mái tóc dài màu đen óng mượt, gương mặt xinh đẹp không tì vết, cánh môi đỏ mọng, làn da ngọc ngà, dường như cô ấy chính là hình mẫu Tiên Nữ mà người người tưởng tượng ra.

Thanh Nhã Như Trúc, Đạm Mạc Như Lan, Thiên Trúc Tiên Nữ, Liễu Tịnh Kỳ!

Cô ấy là thiên tài đứng hàng đầu Thiên Quy Đảo, sở hữu Thiên Trúc Đạo Cốt, nắm giữ Thiên Trúc Đạo Kiếm, cảnh giới Thiên Địa Trúc Cơ lực chiến còn mạnh hơn cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Sau hơn một tháng kể từ khi hành trình Trúc Cơ Cốc kết thúc, không biết cô ấy đã đạt đến trình độ gì.

Mọi người vẫn không thể nào quên chiến tích nổi bật nhất của Liễu Tịnh Kỳ là liên trảm chín mươi Tà Đồ cảnh giới Nguyên Anh kỳ, mặc dù trong trận chiến đó cô nhận được sự trợ giúp lớn lao từ các Tử Vi Cửu Kiếm cùng thế hệ.

Tử Vi Đệ Nhị Kiếm, Cơ Hoàng Thiên Ân, xuất thân từ gia tộc mạnh mẽ trong Tử Vi Kiếm Tông, trang phục kiểu cách cao quý, thần thái khiếp người, hắn sở hữu Thiên Thể là Thanh Ti Thiên Kiếm Thể, từng bước chân vào cảnh giới Trúc Cơ hoàn mỹ.

Tử Vi Đệ Tam Kiếm, Đoàn Tuấn Kiệt, Trọng Thổ Thiên Kiếm Thể, hắn là một người thanh niên cơ bắp đã đột phá giới hạn, đặt chân vào cảnh giới Trúc Cơ hoàn mỹ, vũ khí thuận tay là một thanh trọng kiếm, phối hợp với loại Thiên Thể đó, sức tấn công của Đoàn Tuấn Kiệt tăng lên rất nhiều lần.

Tử Vi Đệ Cửu Kiếm, Hàn Hạo Nguyên, là con cháu của gia tộc họ Hàn trong Tử Vi Kiếm Tông, mang trong mình Địa Thể là Ma Hàn Kiếm Thể, từng dùng tu vi Trúc Cơ viên mãn đánh ngang tay Kết Đan hậu kỳ, lực chiến như thiên tài ba sao, vũ khí gọi là Ma Hàn Linh Kiếm màu lam như khối băng ngàn năm, sắc bén và lạnh lẽo.

Bốn trong số chín Tử Vi Cửu Kiếm thế hệ mới đang ở trên thuyền bay, bên cạnh còn có những tu sĩ gọi là Tử Vi Kiếm Vệ, thanh kiếm sắc bén nhất của Tử Vi Kiếm Tông để thực hiện thi hành thiết luật, bảo vệ Tử Vi Châu khỏi những mối đe dọa cả trong lẫn ngoài.

Cảnh giới trung bình của Tử Vi Kiếm Vệ là Nguyên Anh sơ kỳ, lực chiến rất đáng sợ, nghiền ép tu sĩ cùng cảnh giới thậm chí là chiến đấu vượt cấp, họ là tinh anh của thế lực ba sao, mang trên mình sự kiêu ngạo và niềm tin tuyệt đối với Tử Vi Kiếm Tông, được tuyển chọn từ rất nhiều đứa trẻ của gia đình phàm nhân bình thường đang sinh sống trong Tử Vi Châu, tài năng của họ là thứ không thể phủ nhận, công lao của họ được lập ra bằng máu tươi của kẻ thù.

Tử Vi Kiếm Vệ đứng hai bên mạn thuyền, không nói không rằng, thần thái nghiêm nghị luôn luôn sẵn sàng chiến đấu, hiển nhiên, vũ khí của họ là kiếm.

Tử Vi Kiếm Tông nổi danh dùng kiếm, người trong tông môn thu thập và sáng tạo ra nhiều loại kiếm pháp, kiếm thuật, đặc biệt nhất vẫn là một bộ kiếm thuật tên là Tử Vi Thiên Kiếm Chân Giải.

Tử Vi Thiên Kiếm Chân Giải là kiếm thuật đẳng cấp Thiên Cấp thượng phẩm đặc biệt bao hàm huyền diệu, cách tồn tại hay vận hành của trời đất và muôn loài, thật khó để có thể hiểu rõ nhưng chúng thực sự đang tồn tại xung quanh chúng ta, một bộ kiếm thuật diễn giải giúp tu sĩ từng bước một tìm hiểu ra con đường của riêng mình, tìm hiểu vì sao bản thân nên tồn tại, tìm ra đâu là con đường mà họ nên bước đi.

Cũng chính vì thế nên Tử Vi Thiên Kiếm Chân Giải là một loại kiếm thuật rất khó học tập, nhưng đổi lại khả năng chiến đấu của kiếm tu cũng tăng lên một cách đáng kinh ngạc, kiếm tu luyện bộ kiếm thuật này đều có khả năng chiến đấu, đối ứng trong khi chiến đấu rất tuyệt vời.

Đương nhiên rằng không phải ai cũng có tư cách tiếp xúc với kiếm thuật đó, cần tài năng, lý lịch sạch sẽ như Tử Vi Cửu Kiếm thì mới có cơ hội học tập.

Đệ tử thân truyền, hạt giống, nội môn, ngoại môn, tạp dịch gì đó chỉ được học các loại kiếm thuật Địa Cấp thượng phẩm trở xuống mà thôi.

Với lại tất cả kiếm thuật, pháp thuật, đạo pháp gì gì đó dù mạnh mẽ ra sao nhưng cũng chỉ là cẩm nang chỉ đường dẫn lối cho thế hệ hậu bối để hậu bối tự bước lên con đường riêng biệt của bản thân, gia tăng tâm cảnh, sáng tạo thêm cái mới, đó mới là mục đích chân chính của tu luyện.

Đáng tiếc rằng phần lớn tu sĩ sau này chỉ thích học pháp thuật, kiếm thuật cấp cao chứ không hề nghĩ tới việc đó, ngoại trừ các thiên tài chân chính, những thiên tài kiêu ngạo luôn luôn muốn dựa dẫm vào chính bản thân họ chứ không hề muốn đi theo vết chân của tiền bối.

Như tu sĩ thế hệ trước của Tử Vi Kiếm Tông viết ra rất nhiều sách diễn giải cảm ngộ của họ về Tử Vi Thiên Kiếm Chân Giải nhưng các thiên tài sau này dùng tham khảo, đọc cho vui mà thôi chứ không lấy cảm ngộ đó làm của mình.

Thế hệ trước còn để lại nhiều di sản quý giá, giống như gia tộc họ Cơ của Cơ Hoàng Thiên Ân truyền thừa Thanh Ti Thiên Kiếm Thể, tỷ lệ thức tỉnh thể chất đó cực hiếm, đó là một đại biểu sáng về cách cảm ngộ Tử Vi Thiên Kiếm Chân Giải bằng cách sử dụng sợi tơ kết hợp với kiếm thuật, tạo ra một loại thể chất cường hoành khó lường, cắt chém kẻ địch trong vô hình, mười sợi tơ trên đầu ngón tay là mười lưỡi kiếm vô định.

Giống như gia tộc họ Hàn của Hàn Hạo Nguyên truyền thừa Ma Hàn Kiếm Thể, một loại kiếm thể dựa vào Thiên Ma kết hợp với hệ băng để sáng tạo ra, nhưng vì thế hệ trước lý giải, kinh nghiệm còn chưa đủ, chỉ truyền thừa lại cho con cháu Ma Hàn Kiếm Thể, một loại Địa Thể yếu ớt mà thôi.

Thiên Ma là một dạng sự sống đặc biệt, sinh ra bởi thiên địa nhờ vào ma niệm của chúng sinh, sức mạnh cường hoành vô biên, ma khí ngập trời có thể ăn mòn tâm trí, rất khó để giết chết hoàn toàn một Thiên Ma.

Tử Vi Phi Thiên Thuyền như một con quái vật bay khổng lồ đi ngang qua vùng trời Không Vũ Quốc, rất nhiều tu sĩ hiếu kỳ đang đi theo sau, còn người dân đang sinh sống trong làng mạc, thành trấn thì không khỏi kinh hô thành tiếng mỗi khi nhìn thấy phi thuyền, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời họ nhìn thấy một tạo vật kỳ vĩ của tu sĩ.

Tốc độ di chuyển của phi thuyền khá chậm nên thời gian bay tới Quang Minh Thánh Điện mất khoảng hơn mười lăm phút.

Một dãy kiến trúc hùng vĩ dần dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, ấn tượng đầu tiên là choáng ngợp và kinh ngạc đến ngây người.

Quang Minh Thánh Điện với diện tích 100 km2 đang lơ lửng giữa không trung và nối liền với mặt đất bên dưới bằng một hàng cầu thang lớn, xung quanh là các tòa nhà mới xây dựng chưa lâu bởi các thành viên của Giáo Đình, tất cả làm nổi bật một vùng đất thần thánh trang nghiêm tràn ngập ánh sáng vàng rực rỡ, nó vĩ ngạn, nó thần bí, nó giống như thuộc về một thế giới khác, một tạo vật của Thần Linh.

Phi thuyền ngừng lại cách Thánh Điện ba km vì đằng trước là khu dân cư.

“Đó là Quang Minh Thánh Điện, tổng bộ của Quang Minh Giáo Đình, ngài Giáo Hoàng đang ở đó.”

“Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ nên xin được phép rời khỏi đây.”

Tăng Tư Đạo điều khiển Bạch Dực Tuyết Điệu bay tới gần phi thuyền rồi nói ra.

Diệp Vô Ưu nhìn ông ta, sau đó lên tiếng trả lời: “Cảm ơn Đại Nguyên Soái đã dẫn đường.”

“Tạm biệt!”

Tăng Tư Đạo gật đầu nhẹ, ông liền chuyển hướng quay trở về vương thành, đội quân hộ tống cũng nhanh chóng theo sau ông, họ xếp hàng bay ngay ngắn tạo nên một cảnh tượng trùng kích vào thị giác, giống như một đội quân hùng mạnh quét ngang hết thảy kẻ địch.

Trên phi thuyền, Diệp Vô Ưu, Liễu Tịnh Kỳ, Cơ Hoàng Thiên Ân, Đoàn Tuấn Kiệt và Hàn Hạo Nguyên đang dùng thị giác quan sát nơi ở của thành viên Giáo Đình rồi đưa tầm mắt ra xa hơn để nhìn vào Quang Minh Thánh Điện.

Đây là một khu vực dân cư sạch sẽ, quy hoạch rõ ràng, có một con đường lớn dẫn thẳng từ ngoài khu dân cư đến trước cầu thang lên Thánh Điện, con đường lớn cực kỳ rộng rãi, người dân đang đứng ở đó để nhìn lại phi thuyền.

Hàn Hạo Nguyên nói khẽ: “Tu vi trung bình của người dân nơi đây mạnh hơn vương thành.”

Đoàn Tuấn Kiệt thì nhíu mày, thái độ không vui, hắn nói ra: “Chẳng lẽ bọn họ lại để chúng ta chờ ở đây sao?”

Hắn vừa nói xong thì một nhóm người mặc giáp trắng bạc xuất hiện từ trên Quang Minh Thánh Điện, họ chạy bộ xuống từng bậc thang một rồi xếp hàng hai bên con đường lớn, cứ cách một đoạn thì có hai người đứng đối diện, tư thế nghiêm túc.

Diệp Vô Ưu khép hờ mắt nhìn xuống từ phi thuyền, hắn trầm giọng nói ra: “Hai trăm tu sĩ Nguyên Anh kỳ.”

“Không thể nào!” Đoàn Tuấn Kiệt giật mình.

“Hai trăm Nguyên Anh Chân Quân mở đường đón tiếp chúng ta ư?” Hàn Hạo Nguyên hít một hơi khí lạnh, gương mặt kinh hãi.

“Một màn chào đón rất trang trọng.” Cơ Hoàng Thiên Ân nói một cách bình tĩnh.

Liễu Tịnh Kỳ không lên tiếng bình luận nhưng vẫn có thể nhìn thấy biểu lộ ngạc nhiên của cô ấy.

Chẳng một ai dám nghĩ tới một tổ chức khổng lồ cỡ này lại đang tồn tại trong một thế lực một sao tại vùng đất hẻo lánh hoang vu phía đông Thiên Quy Đảo.

Phải nhấn mạnh rằng, trên phi thuyền chỉ có năm mươi Tử Vi Kiếm Vệ làm nhiệm vụ bảo vệ thôi, chiến lực Nguyên Anh kỳ là lực lượng quan trọng của Tử Vi Kiếm Tông, không thể điều động quá nhiều.

Hai trăm người trực thuộc Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ đoàn do Lưu Úc làm Quân Đoàn Trưởng, cảnh giới Tứ Dương kỳ trở lên.

Diệp Vô Ưu thấy ba người giống như nhân vật quyền lực của Giáo Đình đang đi đến gần phi thuyền, hắn cất tiếng nói: “Chúng ta xuống dưới thôi, còn Tử Vi Kiếm Vệ hãy ở lại đây bảo vệ phi thuyền.”

“Vâng!” Năm mươi Tử Vi Kiếm Vệ trả lời đồng thanh.

Diệp Vô Ưu cùng nhóm Liễu Tịnh Kỳ bay xuống phi thuyền, có ba người đã đứng ở đó chờ họ.

Ba người đó là Lưu Úc, Diêu Hạo và Mặc Hàn.

Mặc Hàn cao giọng nói: “Chào mừng các vị đến với vùng đất thánh, tổng bộ của Quang Minh Giáo Đình!”

“Tôi là Mặc Hàn, Điện Chủ của Trận Pháp Thánh Điện, đồng thời cũng là Hồng Y Giáo Chủ của Giáo Đình.”

Lưu Úc điềm tĩnh nói ra: “Tôi là Lưu Úc, Quân Đoàn Trưởng của Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ đoàn, người phụ trách tiếp đón các vị!”

Diêu Hạo cười nói: “Còn tôi là Diêu Hạo, Điện Chủ của Ám Ánh Thánh Điện, rất hân hạnh được gặp gỡ các vị bằng hữu đến từ phương xa.”

Diệp Vô Ưu đánh giá ba người trước mặt, sau đó bình tĩnh giới thiệu: “Ta là Diệp Vô Ưu, hiện đang giữ chức vị trưởng lão trong Tử Vi Kiếm Tông, cũng là người phụ trách sứ đoàn thăm hỏi Giáo Đình trong chuyến đi lần này.”

Liễu Tịnh Kỳ nhẹ giọng nói, tiếng nói thanh tịnh làm người khác cảm thấy thoải mái: “Tôi là Liễu Tịnh Kỳ, một trong Tử Vi Cửu Kiếm của Tử Vi Kiếm Tông.”

Cơ Hoàng Thiên Ân nhàn nhạt nói ra: “Tôi là Cơ Hoàng Thiên Ân, một trong Tử Vi Cửu Kiếm.”

“Còn tôi là Đoàn Tuấn Kiệt, Tử Vi Đệ Tam Kiếm.”

Đoàn Tuấn Kiệt thản nhiên nói, hắn còn bổ sung thêm một câu.

“Đây là sư đệ Hàn Hạo Nguyên, Tử Vi Đệ Cửu Kiếm.”

Hàn Hạo Nguyên tức giận, cậu ta trừng mắt nhìn vào Đoàn Tuấn Kiệt vì không cho cậu ta cơ hội tự giới thiệu, cứ như cậu ta là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể vậy.

Mặc Hàn điềm tĩnh nói sau khi mọi người đã giới thiệu bản thân xong:

“Giáo Hoàng đang chờ, mời các vị lên xe.”

Mặc Hàn nói hết lời, một chiếc xe bay cách mặt đất nửa mét tiến đến gần, ông làm động tác mời nhã nhặn.

Diệp Vô Ưu, Liễu Tịnh Kỳ nghi ngờ nhìn chiếc xe bay, họ chưa từng thấy loại xe nào như thế này trước đây bởi vì nó là sản phẩm của khoa học kỹ thuật, thiết bị bay ưa chuộng của người dân Hành Tinh Gaia khi di chuyển từ nơi này sang nơi khác, từ căn cứ này sang căn cứ nọ.

Nhóm Diệp Vô Ưu bước lên xe bay nhưng nó lại không rung lắc, cứ yên tĩnh ở một chỗ, cảm giác rất dễ chịu, sự cân bằng đáng kinh ngạc, chiếc xe này khá lớn, cho phép cả nhóm Mặc Hàn lên ngồi cùng, sau đó chiếc xe bay từ từ di chuyển, bay trên con đường cái, đi ngang qua ánh mắt hiếu kỳ của người dân.

Suốt đoạn đường, Mặc Hàn bắt đầu bài giới thiệu sơ qua về Giáo Đình, thông tin công khai bình thường, nhưng Mặc Hàn lại nhấn mạnh một vài điểm quan trọng là Giáo Đình đứng về lẽ phải, bảo vệ người vô tội.

Diệp Vô Ưu lắng nghe từng câu nói của Mặc Hàn để thể hiện sự tôn trọng, họ là phái đoàn sứ giả của Tử Vi Kiếm Tông, dù cho thăm hỏi thế lực nào thì cũng phải tôn trọng người khác, không phải cứ thế lực mạnh mẽ hơn thì có quyền khinh thường và ăn nói ngang ngược, làm vậy khác gì tự hủy danh dự và kết thêm thù oán chứ?

“Tử Vi Kiếm Tông rất trân trọng việc làm của Quang Minh Giáo Đình.” Diệp Vô Ưu nghiêm túc nói.

Tử Vi Kiếm Tông là thế lực của tu sĩ loài người trên Thiên Quy Đảo, ngoài phải chống lại ma tu, yêu ma, họ còn đứng ra bảo vệ hòa bình, bảo vệ con người trước loài yêu, hung thú trên cả lục địa lẫn biển cả, hằng năm, rất nhiều đệ tử của Tử Vi Kiếm Tông bất hạnh chết đi khi đang thi hành nhiệm vụ.

Như Diệp Vô Ưu từng liều mạng ngăn chặn thú triều tạo ra từ hải thú, nếu như Diệp Vô Ưu lùi bước thì thú triều kia sẽ nhấn chìm một phần đất liền Tử Vi Châu, cướp đi mạng sống vô tội của người phàm.

Vì vậy Tử Vi Kiếm Tông rất hoan nghênh các thế lực tự giác làm việc tốt, giảm đi một phần áp lực cho họ, rất thù ghét thế lực ma tu hay tạo ra hỗn loạn, làm mất đi hòa bình trên Tử Vi Châu.

Nhưng vấn đề chính là ở đó, đa phần tu sĩ tự cho bản thân hơn người, ít khi bảo vệ người phàm, chỉ thích kết bè kết phái, chiến tranh chiếm đoạt lãnh địa và tài nguyên tu luyện, xem mạng người phàm như cỏ kiến, giẫm đạp một cách tàn nhẫn máu lạnh.

Xe bay tiếp cận bậc thang dẫn lên Thánh Điện, nó ngừng lại giây lát rồi bay chậm rãi lên cao, sau đó nó tiến thẳng vào Quang Minh Thánh Điện.

“Một trận pháp rất mạnh đang bảo vệ nơi này.”

Diệp Vô Ưu nghĩ thầm trong lòng, hắn rất mẫn cảm với nguy hiểm vì là người trải qua hàng trăm trận chiến.

Mật độ phòng thủ trên Thánh Điện hơn hẳn khu dân cư, cũng có ba trăm tu sĩ Tứ Dương kỳ đang đứng hai bên đường, tính luôn cả số tu sĩ bên dưới, tổng cộng năm trăm tu sĩ Tứ Dương kỳ!

“Nội tình thật kinh người.” Diệp Vô Ưu tỏ ra trịnh trọng.

Đoàn Tuấn Kiệt thu hồi vẻ kiêu ngạo, Hàn Hạo Nguyên dòm ngó quanh tìm kiếm xem có thấy người quen không, Cơ Hoàng Thiên Ân quan sát kiến trúc trên đường với nét mặt suy tư.

Liệu Tịnh Kỳ cười mỉm gật đầu với những người dân đứng bên đường, họ vẫy tay chào đón nồng nhiệt mỗi khi chiếc xe bay ngang qua.

Quang Minh Thánh Điện là nơi làm việc của thành viên chính thức Giáo Đình, cảnh giới trung bình hơn người sống trong khu dân cư một bậc, hầu như không thể nhìn thấy tu sĩ Nhị Dương kỳ.

Càng đi vào khu trung tâm Thánh Điện thì số lượng người càng ít nhưng tu vi cũng tăng lên nhiều, điều đó làm nhóm Diệp Vô Ưu cảm thấy như đang đi vào tổng bộ của một thế lực ba sao như Tử Vi Kiếm Tông, thậm chí là mạnh hơn cả thế lực ba sao vì Giáo Đình sao lại thể hiện ra hết nội tình cho đoàn sứ giả của thế lực khác chứ?

Bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác, họ nhìn thấy tu sĩ Hóa Thần kỳ, họ cảm thấy nguy hiểm phát ra từ một thiếu nữ trẻ tuổi, cô ấy là Chu Tĩnh Nhi đang chơi đùa với Nghiên Trúc, Naela và Bảo Trụ Như Kiều, họ thấy chủng tộc khác con người đang sinh hoạt bình thường ở đây như là Hắc Viên, Thủy Linh Xà, …

Cuối cùng xe bay ngừng hẳn khi đến trước một cung điện, Mặc Hàn từ tốn xuống xe rồi dẫn đường vào bên trong, họ lại nhìn thấy một bất ngờ nữa là cánh cổng dịch chuyển.

“Bí cảnh!” Diệp Vô Ưu kinh ngạc nói.

“Đó là cánh cổng dẫn vào bí cảnh sao?” Hàn Hạo Nguyên giật mình.

“Giáo Hoàng đang chờ ở thế giới bên kia cánh cổng.” Mặc Hàn cười khẽ.

“Xin mời theo tôi!”

Mặc Hàn đi đầu bước vào cổng dịch chuyển, nó là Thế Giới Thông Đạo, một con đường không gian nối tiếp Hành Tinh Gaia.

Nhóm Diệp Vô Ưu, Liễu Tịnh Kỳ đành phải theo sau, còn Lưu Úc và Diêu Hạo ở lại Thánh Điện, họ chỉ phụ trách hộ tống tại thế giới tu sĩ thôi.

Con đường không gian khá dài, họ bước đi hơn năm phút đồng hồ và nhìn thấy cánh cổng ánh sáng ở đầu bên kia.

Cũng là một cung điện rộng lớn được trang hoàng đẹp đẽ, nồng độ linh khí đậm đặc hơn Thánh Điện, hòa lẫn một chút năng lượng kỳ lạ khác với linh lực, đó là năng lượng tiến hóa trộn lẫn chất độc tiến hóa có trong không khí, vì Mặc Hàn tặng cho nhóm Diệp Vô Ưu tinh thể tiến hóa trước nên không bị ảnh hưởng bởi chất độc tiến hóa trong không khí.

Nhóm Diệp Vô Ưu chưa đánh giá cảnh vật xung quanh thì họ nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cung điện, đó là một dãy hành lang rất dài, đặc biệt, rất nhiều tu sĩ tỏa ra linh áp Nguyên Anh kỳ đang đứng hai bên hành lang, trông họ nghiêm cẩn như là hộ vệ trung thành tuyệt đối.

Số lượng hộ vệ là năm trăm người, kéo dài từ hành lang trước cung điện cho đến nhà hàng của Briona ở Thập Linh Hỏa thành.

“Lại thêm rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân.” Hàn Hạo Nguyên lặng người.

“Nơi này còn nguy hiểm hơn cả Thánh Điện, đây không phải là bí cảnh nhỏ, có thể là một thế giới khác.” Diệp Vô Ưu trầm giọng truyền âm cho mọi người.

Liễu Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, nơi này, cực kỳ nguy hiểm!”

Cô nói xong thì vô ý nhìn về phía trên, khá nhiều bóng người đang đứng trên đỉnh các tòa nhà, mỗi một người đều tỏa ra linh áp như tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn, thậm chí còn không phải là Hóa Thần Đại Tôn bình thường, rất cường đại.

Họ là Tiểu Đội Đặc Biệt của Quân Đoàn Gaia đang đóng quân ở Thập Linh Hỏa thành.

Hay có thể là sát thủ của bộ ngoại giao đang nhận nhiệm vụ bảo vệ, cũng có thể là Thái Dương Thần Vệ, không người nào biết rõ rốt cuộc có bao nhiêu tu sĩ Ngũ Dương kỳ đang có mặt ở đây.

Nhưng bấy nhiêu đó còn chưa hết, nhóm Diệp Vô Ưu nghe tiếng bước chân nhẹ vang lên từ hành lang, họ thấy một nhóm hầu gái ba người đang di chuyển tiếp cận, nhưng trong một cái chớp mắt, ba người kia liền xuất hiện trước họ chưa đầy một mét.

“Xin chào, tôi là Behira, Tổng Lãnh Thánh Điện của Quang Minh Giáo Đình.”

Người hầu gái dẫn đầu bình tĩnh lên tiếng, còn hai người khác thì vẫn yên lặng như cũ.

“Cực kỳ nguy hiểm!”

Diệp Vô Ưu rùng mình, hắn nhận thấy tử vong đang hiện diện gần hắn, rất gần, gần tới mức Diệp Vô Ưu muốn rút kiếm phòng thủ, bởi vì Behira cùng hai hầu gái kia đều không phải là người hầu bình thường, tu vi của họ đã vượt qua Ngũ Dương kỳ!

Ngay cả nhóm Liễu Tịnh Kỳ cũng cảm thấy rất khác lạ, cảm giác tử vong chưa bao giờ gần đến thế, cảm tưởng như họ chỉ cần hành động thù địch với Giáo Đình thì cái chết sẽ ập xuống, họ không thể nào phản kháng, cảm giác vô lực tuyệt đối.

Behira, Tổng Lãnh Thánh Điện, người quản lý nội bộ Thánh Điện và các khu vực trung tâm của Quang Minh Giáo Đình, người chỉ huy công việc nội bộ bao gồm quản lý các người hầu và Cận Vệ, năng lực tiến hóa “Thời Gian Gia Tốc”.

Cận Vệ là một nhóm người tinh nhuệ được thu nhận bởi Mặc Hàn, họ phụ trách bảo vệ khu vực trung tâm Thập Linh Hỏa thành, sau này Mặc Hàn giao lại quyền chỉ huy cho Behira.

Mặc Hàn đứng ở một bên không nói gì, Giáo Đình vừa lộ ra một chút nội tình mà thôi, qua một tháng trời ròng rã, rất nhiều tu sĩ đột phá Tứ Dương kỳ, vì giới hạn bởi tâm cảnh nên khá ít người đột phá Ngũ Dương kỳ, họ đều là thành viên của bộ phận mạnh mẽ như Tiểu Đội Đặc Biệt, Thái Dương Thần Vệ và sát thủ của bộ ngoại giao, một số thì là Cận Vệ và hầu gái do chính ông bồi dưỡng.

1.000 tu sĩ Tứ Dương kỳ vừa xuất hiện nhiều không?

Không nhiều chút nào hết, họ đều là thành viên gia nhập Giáo Đình từ thuở ban đầu, tài nguyên tu luyện là tinh thể tiến hóa, lại thêm thời gian chênh lệch ở Huyễn Linh Chiến Trường, còn được Giáo Hoàng ban thưởng cơ hội đột phá cảnh giới nhỏ, hiệu quả từ danh hiệu Giáo Hoàng Cao Cấp và Quang Minh Thánh Thổ nữa.

Bấy nhiêu là lực lượng thường trực bảo vệ Quang Minh Thánh Điện và Thập Linh Hỏa thành, chưa kể bộ phận khác đang viễn chinh bên ngoài, bảo vệ các vùng đất tín ngưỡng khác.

Còn lực lượng mạnh nhất gần với các Điện Chủ là 200 thành viên của Quang Minh Giáo Điện, tập hợp toàn bộ Thánh Sứ mạnh nhất trong tổng bộ Giáo Đình, dưới quyền họ là các Thánh Đồ, Tín Sứ đang thực hiện công việc chung của Giáo Đình được quyết định từ các cuộc họp cấp cao.

Behira thấy nhóm Diệp Vô Ưu đang thất thần, cảm giác nguy hiểm cùng cực tan biến như mây khói, cô mỉm cười nói một cách thân thiện.

“Tôi sẽ là người dẫn đường cho các vị.”

“Xin hãy theo sau tôi, Giáo Hoàng đang chờ đợi các vị ở nhà hàng của ngài Briona.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui