Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

Ngẫm lại thì từ khi Zynei biến đổi thành Venger, thời gian trôi qua có mấy chục phút mà thôi, sức mạnh của Zynei tăng lên liên tục không ngừng nghỉ trong khoảng đó, một cường giả Tứ Dương sơ kỳ cứ thế mà xuất thế, chuyện này quả thật rất rợn người.
Lực chiến Zynei còn không thấp chút nào, một mình chống lại Thanh Vũ, Mặc Hàn Ngạc Thiên Quang mà không hề bại lui, ngược lại Zynei còn đánh Ngạc Thiên Quang kêu to, làm Thanh Vũ bị thương nặng và Mặc Hàn gặp phải phản phệ từ thần thông.
Một mình Zynei chống lại ba chiến lực mạnh nhất Giáo Đình tại Hành Tinh Gaia, chiến tích này đủ để bất kỳ một tu sĩ nào tự hào.
Thanh Vũ nhận ra luồng sương đen xung quanh Zynei chính là cội nguồn của sức mạnh, và cũng là thứ giúp Zynei có được năng lực tái sinh cấp tốc, lúc này, đám sương đen đã tan biến, đồng nghĩa với việc Zynei đã mất đi khả năng khôi phục cấp tốc.
“Hahaha, cho ngươi hung hăng này.” Ngạc Thiên Quang cười to, một móng vuốt quất tới rồi đánh bay Zynei ra ngoài xa, đụng nát vài chục cây xanh to lớn mới dừng lại.
Cả người Zynei chằn chịt vết thương, bỗng nhiên, vết thương nhúc nhích rồi khép lại, máu tươi ngừng chảy, đổi lại Zynei lại gầy thêm một vòng, hắn đang sử dụng sinh cơ của mình để chữa trị vết thương, việc làm này chứng tỏ Zynei đã đến sơn cùng thủy tận.
Biết rằng không thể chạy trốn khỏi Ngạc Thiên Quang, Zynei gầm lên một tiếng rồi xông tới, một quyền oanh ra như pháo nổ, không khí ầm vang nổ tung.
“GÀO!” Tiếng gầm gừ của Zynei dư sức làm cho một tu sĩ Nhị Dương kỳ phải ngồi bệch xuống đất, sợ hãi đến ngẩn người.
“Đến đây, ta sợ ngươi chắc.” Ngạc Thiên Quang cười đắc ý nói, lại dùng một chân cá sấu đập tới.
Ầm!
Đám thực vật ở gần đó biến thành bột mịn, Ngạc Thiên Quang hiện ra giữa trận chiến với khuôn mặt cá sấu nhăn nhó, đau đớn, vì một chân của hắn bị Zynei đánh thủng, vết thương cực sâu, thậm chí ảnh hưởng đến xương chân của hắn luôn rồi.
Còn Zynei thì bay ở lúc đằng xa, thân thể rách nát, tấn công trực diện khiến Zynei gặp phải thương thế nặng, dù sao Ngạc Thiên Quang thuộc loài bò sát có lớp vảy dày cộp, Zynei do con người biến thành, không thể có sức phòng ngự bằng Ngạc Thiên Quang được, nhất là trong trạng thái suy yếu, Zynei rơi vào thế hạ phong.
“Mẹ kiếp, để xem ngươi còn có thể làm được bao nhiêu lần.” Ngạc Thiên Quang oa oa kêu lên, hắn liền sử dụng năng lực tiến hóa hệ thủy chữa trị vết thương, chưa dừng lại ở đó, Ngạc Thiên Quang còn mua một viên Liệu Thương đan cấp ba rồi nuốt vào, vì sao không phải cấp bốn? Ngạc Thiên Quang làm gì đủ điểm cống hiến để mua Liệu Thương Đan cấp bốn dành cho cường giả Tứ Dương kỳ sử dụng cơ chứ?
Đó là phần điểm cống hiến do Thanh Vũ đưa tới, để cho Ngạc Thiên Quang muốn xài như thế nào thì xài, ví dụ như là xây tổ, xây nhà gì đó, Thanh Vũ tận hết trách nhiệm bao ở rồi.
“Không ngờ tới, một Venger lại có chiến lực khủng bố đến như thế này, xem ra mình cần phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa.” Mặc Hàn cảm khái nói, hắn và Thanh Vũ đang dùng thần thức quan sát trận chiến, tuy Zynei suy yếu đi nhiều, nhưng Zynei vẫn hung ác và bá đạo, sử dụng đến sinh cơ của bản thân, đủ để Ngạc Thiên Quang gào khóc một hồi.
“Chúng ta cần phải tăng thêm nhân khẩu ở đây, xây dựng một khu vực chỉ dành riêng cho nhân loại.” Thanh Vũ nói bằng giọng sâu kính.
“Giáo Hoàng yên tâm, kế hoạch mà tôi thực hiện lúc trước đã bắt đầu có hiệu quả, Trinh Sát Đoàn phát hiện mấy chục căn cứ, và một số địa điểm tồn tại người sống sót, sau hôm nay tôi sẽ gửi thông tin đó cho Quân Đoàn Gaia, để họ có thể viễn chinh đến đó rồi thu nhận các nạn dân.” Mặc Hàn cười nói, thần thái tự tin.
“Vậy thì tốt, nhưng Mặc lão hãy nhớ kỹ, chúng ta là Quang Minh Giáo Đình, không phải Tà Đồ, tất cả mọi người phải tự nguyện, dù Mặc lão có nghĩ ta là một người mềm yếu cũng không sao, có một chút nguyên tắc là không thể bị vượt qua, chỉ có đặt những luật lệ như vậy, Giáo Đình mới vĩnh tồn.” Thanh Vũ nhìn Mặc Hàn thật sâu rồi nói.
“Tôi biết nên làm gì thưa Giáo Hoàng, nếu như ngay cả Giáo Đình còn không làm được việc đó, thì tôi sẽ là người tự sát chuộc tội đầu tiên.” Mặc Hàn nhìn Thanh Vũ rồi nói như chém đinh chặt sắt.
“Có một người như Mặc lão tại Giáo Đình làm ta cảm thấy yên tâm.” Thanh Vũ gật đầu nói.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đã tín nhiệm, Mặc Hàn rất hân hạnh khi được giúp sức hết mình.” Mặc Hàn khom người nói.
“Quang Minh Chi Thần đã có lệnh, cần phải thanh lý tất cả Venger ở xung quanh Thập Linh Hỏa thành, bao gồm mấy trăm ngàn Venger tại Thành Phố Nikasa.” Thanh Vũ trầm giọng nói.
“Chỉ lệnh của Quang Minh Chi Thần?” Mặc Hàn kinh ngạc, nhưng rất nhanh, ánh mắt kiên quyết và tính toán làm sao để hoàn thành.
“Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian, nhưng muốn công phá một thành phố đầy rẫy Venger thì có hơi quá sức, cần phải lập nên kế hoạch thật hoàn mỹ.” Thanh Vũ từ tốn nói.
“Giáo Hoàng nói phải.” Mặc Hàn cười gật đầu.
“Đương nhiên, khi hoàn thành chỉ lệnh của Quang Minh Chi Thần, tất cả mọi người tham gia đều sẽ được ban thưởng thích đáng.” Thanh Vũ cổ vũ nói, nói lý do hoàn thành nhiệm vụ do Hệ Thống ban bố cho mọi người dưới danh nghĩa chỉ lệnh của Quang Minh Chi Thần, khiến cho mọi người không dám nghi ngờ và trái lệnh.
“Quét sạch tất cả Venger, bao gồm Thành Phố Nikasa.” Mặc Hàn lẩm bẩm ở miệng, ánh mắt lập lòe suy tính, dĩ nhiên Mặc Hàn cũng để ý đến phần thưởng của Quang Minh Chi Thần, đồ vật xuất từ tay Quang Minh Chi Thần tất không phải vật phàm, Mặc Hàn khá mong đợi về điều đó.
Công lao được hồi báo xứng đáng bằng phần thưởng, có nỗ lực, có cố gắng, tất nhiên sẽ được Thanh Vũ đối xử tốt và coi trọng, bất cứ ai chỉ cần là thành viên của Giáo Đình, bao gồm những người chưa thật sự là thành viên của Giáo Đình như Quân Đoàn Gaia, Thanh Vũ vẫn làm việc với họ một cách công bằng.
Chỉ cần họ có vươn lên, giúp đỡ Giáo Đình, Thanh Vũ không tiếc đưa cho họ những vật phẩm như Tạo Hóa Đan, Thiên Phú Chi Tinh, dù họ là một người bình thường, không gì đặc biệt, Thanh Vũ có tự tin làm cho họ trở thành một viên ngôi sao sáng nhất thế giới này, sự tự tin đó không mù quáng, mà nó bắt nguồn từ chức vụ của Thanh Vũ, một Giáo Hoàng!
Phong ấn nỗi sợ hãi của bản thân, Thanh Vũ lột xác hoàn toàn, hôm nay hắn chỉ là một thiên tài Nhất Tinh, nhưng có lẽ vài ngày sau, cũng có thể là vài năm sau, hắn sẽ là một thiên tài đỉnh cao của Thế Giới, mà muốn đạt được những thứ đó, Thanh Vũ phải bỏ ra một cái giá xứng đáng.
Tiêu diệt toàn bộ Venger ở gần Thập Linh Hỏa thành là một công việc hết sức khó khăn, đỉnh điểm là phải thanh tẩy toàn bộ thành phố Nikasa, thậm chí Thanh Vũ có thể mất mạng vì nhiệm vụ đó, hắn cần sự giúp đỡ của mọi người như Mặc Hàn, các Quân Đoàn Trưởng đầy nhiệt huyết và giàu tình yêu thương như Rinka, Richard, Dieter, các thành viên chiến đấu không một lời kêu ca như Derek, Nathan, Lucas, … họ chiến đấu hết mình không phải để chết, mà họ chiến đấu vì họ muốn sống, họ có mục tiêu cần thực hiện.
Thanh Vũ cam đoan với lòng, tất cả những nỗ lực kia đều được đền đáp một cách xứng đáng!
Mỗi một con người tồn tại đều có giá trị riêng của mình, Thanh Vũ không khinh thường một người phàm bởi vì hắn là tu sĩ, vì họ cũng có ý nghĩa tồn tại của riêng họ, có thể một thời gian sau, họ đã trở thành một cường giả mà Thanh Vũ phải ngưỡng mộ.
“Giáo Hoàng, tôi có một đề nghị không biết có nên nói ra hay không?” Mặc Hàn đột nhiên cất tiếng nói.
“Ồ? Mặc lão có chuyện gì cứ nói, chúng ta không phải là người ngoài.” Thanh Vũ cười nhạt trả lời.
“Tôi nghĩ, bây giờ Giáo Đình còn không hoàn thiện, dù thời gian Giáo Đình tồn tại chỉ mới có vài tháng, nhưng tôi nghĩ chúng ta phải cải cách, tạo ra một nền tảng của Giáo Đình, sau này Giáo Đình sẽ phát triển dựa trên nền tảng đó, có mục đích mới phát triển nhanh được.” Mặc Hàn trầm ngâm một chút rồi nói.
“Ta cũng cảm thấy giống như Mặc lão vậy, nói thật ta không có một chút kinh nghiệm gì về việc quản lý và sắp xếp cả, Mặc lão có thể nói ra ý kiến của mình, ta có thể xem xét và đưa cho mọi người nhìn xem.” Thanh Vũ cười trả lời, đây là lúc nên cải biến Giáo Đình rồi.
“Tôi xin phép.” Mặc Hàn gật đầu.
“Đầu tiên Giáo Hoàng nên lập ra một bộ luật lệ quy định chức vụ của các thành viên từ Thánh Đồ trở lên, các Tín Sứ muốn trở thành Thánh đồ cần phải có một số lượng điểm cống hiến nhất định, nhưng điểm cống hiến này không phải là điểm dùng đổi đồ, mà chúng do Giáo Đình định ra, ví dụ như một Luyện Đan Sư của Đan Đường khi đột phá cấp bậc từ Học Đồ đến Nhất Tinh Luyện Đan Sư, hoặc luyện chế ra một số lượng đan dược nhất định thì sẽ nhận được điểm cống hiến, suy cho tất cả những Đường khác.”
“Còn nữa, Giáo Đình không nên trực tiếp nhúng tay vào quản lý một quốc gia hay các thế lực thuộc về Giáo Đình, việc này gây ảnh hưởng rất lớn đối với các quốc gia, thế lực đó, gây nên những hỗn loạn không cần thiết, cũng có thể làm tổn thất, mất đi lòng tin của mọi người dành cho Giáo Đình, chúng ta chỉ cần Tín Đồ và một nguồn lực rộng lớn, không cần phải làm đến mức đó.”
“Giáo Hoàng có thể chia quyền lực cho các thành viên từ Thánh Đồ trở lên quản lý một quốc gia, thế lực, đương nhiên thành viên đó phải là người của quốc gia, thế lực đó, và phải có một danh vọng lớn, ví dụ như Không Tinh, Không Yên đều có thể đảm nhận Không Vũ quốc.”
“Mà điểm cống hiến của họ, thậm chí toàn bộ các thành viên tham gia vào quản lý quốc gia sẽ tăng lên thông qua sự đánh giá của Giáo Đình, như độ phồn vinh, số lượng nhân khẩu, mức sống xã hội... vậy thì Giáo Đình làm một công, đôi việc, những thành viên đó sẽ tích cực phát triển khu vực mà họ quản lý, tạo nên những cạnh trạnh dồn dập gay gắt không dính đến chiến đấu, …” Mặc Hàn chậm rãi nói trong khi Ngạc Thiên Quang sống mái với Zynei, Thanh Vũ bình tĩnh đứng nghe hết những lời nói của Mặc Hàn rồi ghi nhớ trong đầu.
Mặc Hàn là một người từng trải, có dư thừa kinh nghiệm trong việc quản lý một quốc gia, Thanh Vũ tiếp thu các kinh nghiệm đó một cách chậm rãi, phân tích lợi và hại, tiến hành bổ sung cải tiến, đương nhiên, đây chỉ là một phản phác thảo thô sơ, muốn hoàn thiện cần phải bàn bạc với tất cả thành viên của Giáo Đình, nhiều người nhiều sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui