Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

Sau khi ăn xong bữa sáng, trong lúc mọi người tiếp tục thưởng thức món tráng miệng là một vài loại linh quả óng ánh tỏa ra mùi hương ngào ngạt. Chúng được Tiểu Hắc tìm thấy trong Hắc Viên sâm lâm, có cả một khu vực toàn cây linh quả gọi là Hồng Linh Quả.
Chi nhánh Hắc Viên tộc cho Tiểu Hắc làm tộc trưởng chuyên hái các loại linh quả kia rồi bán cho người của Không Vũ quốc, Kinh Hồng quốc, người mua chủ yếu là những người có địa vị như thành chủ hay Kinh Nhân Đức và Không Yên.
Hai người họ quản lý hai quốc gia khá lớn, tổng cộng hai quốc gia có hơn một triệu bốn trăm ngàn người, gia tộc tu chân nhỏ lẻ rất nhiều, vì vậy họ phải thu phục các gia tộc nhỏ, không thể thiếu các phần quà xã giao như linh quả, linh đan hay pháp bảo từ Thánh Điện.
“Tôi nghe nói cánh rừng nơi ở của Nguyệt Linh và mọi người rất lớn, thường hay bộc phát vài đợt hung thú triều, xem ra việc sinh sống ở đó khá nguy hiểm phải không?” Thanh Vũ tận tình nói chuyện với Nguyệt Thần, một người thanh niên kỳ lạ làm Thanh Vũ hứng thú, nhất là đôi mắt kỳ dị như có thể nhìn xuyên vạn vật rất đặc biệt.
Quan trọng hơn hết, cảnh giới của Nguyệt Thần là Tam Dương đỉnh phong, và là anh trai kết nghĩa của Nguyệt Linh – một đường chủ quan trọng của Giáo Đình. Thanh Vũ rất coi trọng Nguyệt Thần, cũng như Nguyệt Bảo và Nguyệt Yến.
Nguyệt Bảo thuộc chủng loài Tầm Linh Thử, một loại quý hiếm rất khó tìm thấy ở bất cứ nơi đâu, các tu sĩ thường hay kết giao, thậm chí là thu phục Tầm Linh Thử để Tầm Linh Thử tìm kiếm mạch khoáng linh thạch, linh dược.
Một vài tông môn đều có Tầm Linh Thử, địa vị cũng khá cao.
Còn Nguyệt Yến thuộc về bộ tộc Sinh Uyên Điểu, khi trưởng thành linh khí trong người Sinh Uyên Điểu chuyển thành sinh khí tỏa ra xung quanh, người ở gần hấp thụ sẽ gia tăng tuổi thọ, cũng là một chủng loại quý hiếm.
Vì Sinh Uyên Điểu có nhiều sinh khí trong cơ thể, nên việc chiến đấu với một Sinh Uyên Điểu luôn luôn là một trận chiến ác liệt, cái gì mất cánh, cái gì trọng thương, Sinh Uyên Điểu chỉ cần bỏ ra vài giây là khôi phục, sức chiến đấu cực mạnh.
Và tất nhiên Nguyệt Yến, một cô gái trẻ với nét mặt ngây ngô, đôi mắt chớp động khi nhìn về phía Thanh Vũ chắc là ngoại lệ rồi.
“Đúng vậy.” Nguyệt Thần nói với ánh mắt tưởng nhớ về cuộc sống của bọn họ. Khi đó Nguyệt Thần bị thương nặng, ba người Nguyệt Linh đã cứu Nguyệt Thần một mạng, kể từ đó trở về sau, Nguyệt Thần hồi phục thương thế rồi bảo vệ ba người sống trong Minh Hàng sâm lâm.
Một đoạn ký ức tuyệt đẹp mà Nguyệt Thần khắc ghi nó vào sâu trong đáy lòng.
“Diện tích của Minh Hàng sâm lâm rất rộng, có ba đại chủng tộc chiếm lấy một phần hai Minh Hàng sâm lâm, bao gồm Thiết Thạch Nghĩ Tộc, Mộng Hương Điệp tộc và Đại Lực Xích Hùng tộc.”
“Bọn chúng thường hay chiến tranh giành lãnh thổ, dẫn đến cuộc sống của các loài yêu tộc khác trở nên thật tồi tệ.”
“Với thực lực hiện giờ, cậu không thể giải quyết được ba tộc đó sao?” Thanh Vũ hơi bất ngờ hỏi, Minh Hàng sâm lâm có tận ba đại chủng tộc đang chiến tranh giành lãnh thổ, một hoàn cảnh khá khốc liệt.
Nguyệt Thần lắc đầu, chậm rãi nói: “Ba đại chủng tộc đều có một Nguyên Anh Vương Giả tọa trấn, tôi không muốn mọi người bị kéo vào vòng chiến của bọn chúng.”
“Nguyên Anh Vương Giả à?” Thanh Vũ gật đầu như đã hiểu. Nguyên Anh tu sĩ gọi là Nguyên Anh Chân Quân, còn yêu tộc thì gọi là Yêu Vương, hung thú gọi là Thú Vương.
Thanh Vũ cảm nhận áp lực của Nguyệt Thần, sức chiến đấu hơn cả Tứ Dương sơ kỳ dù Nguyệt Thần mới có cảnh giới Tam Dương đỉnh phong. Nguyệt Thần vì lo cho ba người anh em khác nên chẳng muốn động vào ba chủng tộc kia làm gì.
“Bên cạnh ba đại chủng tộc, có khoảng mười mấy Thú Vương chia cắt Minh Hàng sâm lâm, mỗi một lãnh thổ của chúng đều có hàng chục ngàn hung thú, bọn chúng thường tấn công ba đại chủng tộc để đuổi ba đại chủng tộc ra khỏi Minh Hàng sâm lâm.”
“Còn ba đại chủng tộc mặc dù có ma sát với nhau, nhưng đôi khi họ hợp tác tấn công vào các mỏ linh thạch hay thiên tài địa bảo thành thục ở trong lãnh thổ của Thú Vương, mỗi lần đều tạo ra động tĩnh lớn, nhiều yêu tộc, hung thú chết thảm.” Nguyệt Thần tiếp tục kể về hoàn cảnh trong Minh Hàng sâm lâm, mọi người ngưng thần, chăm chú nghe từng chữ một.
Ngay cả TIểu Hắc đang nhìn chằm chằm mấy món ăn còn dư cũng phải gạt đi nước miếng, ánh mắt đầy chiến ý nhìn vào Nguyệt Thần, hay nói đúng hơn là Tiểu Hắc muốn chiến đấu với các chủng tộc khác, để xem Hắc Viên tộc đang ở trình độ nào giữa các loài yêu tộc.
“Nhắc đến Thú Vương mới nhớ, tên khốn kiếp Xích Diệm Hỏa Sư đã từng tấn công tôi, hên là tôi có pháp lực cao cường mới chạy trốn được.” Nguyệt Bảo bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói không có tức giận, ngược lại đôi mắt rất đắc ý, tựa như chuyện đó là một chiến tích huy hoàng của Nguyệt Bảo vậy.
“Hừ, bớt khoe khoang đi, nếu không phải Nguyệt Thần ca tới kịp thì có một con chuột bị nướng rồi.” Nguyệt Yến lập tức chen miệng vào, nét mặt khinh thường, chạy trốn khỏi một Thú Vương có gì hay ho?
“Lần đó, tên chuột chết bầm không biết trời cao đất rộng này lẻn vào một mạch khoáng linh thạch trung phẩm ăn trộm mấy viên linh thạch, bị Xích Diệm Hỏa Sư phát hiện, nó tức giận truy sát Nguyệt Bảo mấy trăm dặm.” Nguyện Yến nhìn mọi người rồi giải thích trong khi Nguyệt Bảo quăng cho cô một ánh mắt long lanh cầu xin.
“Minh Hàng sâm lâm giàu tài nguyên, còn có cả mạch khoáng linh thạch trung phẩm, vậy thì tại sao các tu sĩ không có ý định tấn công vào Minh Hàng sâm lâm vậy?” Thanh Vũ khó hiểu.
Nguyệt Thần lắc đầu nói: “Hơn mười Thú Vương và ba đại chủng tộc có thực lực rất mạnh, cho dù Đà La Môn có tấn công thì cũng vô ích, một thế lực cấp hai chưa đủ để chiếm lấy Minh Hàng sâm lâm.”
“Xem ra Đà La Môn có lòng như lại vô lực.” Vũ Hy cười nhạt một tiếng đánh giá.
“Bọn họ rất ham muốn Minh Hàng sâm lâm, một miếng bánh ngon ngọt trước mặt nhưng không thể cắn, chắc chắn bọn họ rất bực bội.” Nguyễn Thanh nhẹ nhàng nói.
“Ngày thường, bọn họ không dám xâm phạm Minh Hàng sâm lâm, nhưng có một dịp đặc biệt, hơn mười thế lực cấp hai sẽ hợp tác với nhau để chiếm lấy một nơi gọi là Vạn Thú Uyên, ở trong đó có một linh mạch cao cấp, trải qua năm tháng tẩy rửa, địa hình bắt đầu biến đổi kỳ dị, tạo ra một ngọn gió thổi từ vực sâu gọi là Vạn Thú Phong.”
“Nghe nói, trong Vạn Thú Uyên có rất nhiều hung thú chết đi, hình thành một loại lửa gọi là Vạn Thú Hỏa. Vạn Thú Phong kết hợp với Vạn Thú Hỏa thổi lên từ vực sâu, không một ai dám tới gần Vạn Thú Uyên, mỗi mấy chục năm một lần, cơn gió lửa kia bắt đầu dịu lại, tu sĩ, yêu tộc và hung thú sẽ xuống Vạn Thú Uyên tìm kiếm cơ duyên, thiên tài địa bảo, và một số thú hồn có giá trị.” Nguyệt Thần nhẹ giọng kể.
“Quả là một nơi thần kỳ.” Thanh Vũ trầm trồ khen ngợi. Vạn Thú Phong, Vạn Thú Hỏa, tất cả chúng đều là bảo vật khiến bất cứ ai cũng muốn có được.
“Thời gian Vạn Thú Uyên mở ra còn bao lâu nữa?” Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Chắc khoảng trên dưới một năm nữa.” Nguyệt Thần hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Nghe đến Vạn Thú Phong, Vạn Thú Hỏa thì Lâm Phong, Nguyễn Thanh, Vũ Hy đều có ánh mắt khác thường, Lâm Phong chuyên tu luyện linh lực hệ phong, có thể chất Phong Lực Chi Thể, Vạn Thú Phong là bảo vật dành cho Lâm Phong.
Nguyễn Thanh và Vũ Hy có nghề nghiệp cần sử dụng lửa để luyện đan, luyện chế pháp bảo. Vạn Thú Hỏa là một trợ lực rất lớn với họ.
Nhóm người trò chuyện khoảng chừng nửa tiếng, lúc này, Nguyệt Thần đứng lên cười nói: “Thôi, chúng tôi không làm phiền anh nữa, xin phép cáo từ.”
“Được trò chuyện với cậu làm ta rất vui, đáng tiếc là không có rượu tiếp đãi, một ngày nào đó ta sẽ chiêu đãi cậu thật tốt.” Thanh Vũ mỉm cười, đưa tay ra bắt lấy tay Nguyệt Thần, thể hiện mối liên kết đạt tới bạn bè.
Nguyệt Thần thì có thiện cảm với Thanh Vũ, một người Giáo Hoàng có tính cách thương người, giúp yếu đánh mạnh, Nguyệt Linh rất an toàn khi sinh sống ở Thánh Điện, cuộc gặp mặt ở ngày hôm nay là một lần thăm dò của Nguyệt Thần dành cho Thanh Vũ. Nếu như Thanh Vũ thể hiện thái độ khinh người gì đó, Nguyệt Thần lập tức dẫn Nguyệt Linh rời khỏi đây.
“Tôi rất chờ mong đến ngày đó!” Nguyệt Thần mỉm cười nói, sau đó dẫn theo Nguyệt Bảo cùng Nguyệt Yến ra khỏi căn phòng, Thanh Vũ tiễn đưa họ cho đến cửa mới ngừng lại.
“Ba người kia rất thú vị.” Thanh Vũ nhìn Nguyệt Linh rồi cười nói.
Nguyệt Linh tự hào: “Đương nhiên rồi, họ là người thân duy nhất của tôi mà.”
Thanh Vũ gật đầu nhẹ, quay sang nhìn Vũ Hy, Nguyễn Thanh và Lâm Phong.
“Vạn Thú Hỏa, Vạn Thú Phong, xem ra chúng ta không thể bỏ lỡ chuyến đi tới Vạn Thú Uyên rồi.”
“Nếu có Vạn Thú Hỏa, cảnh giới luyện đan sư của tôi sẽ đột phá ngay lập tức.” Nguyễn Thanh tự tin nói.
“Tôi cũng vậy!” Vũ Hy tiếp lời.
“Thế nào, cậu có hứng thú với Vạn Thú Phong không?” Thanh Vũ nhìn Lâm Phong rồi hỏi.
Lâm Phong bình tĩnh gật đầu nói: “Vạn Thú Phong rất tốt, theo lời kể của Nguyệt Thần, Vạn Thú Phong kết hợp từ linh mạch cao cấp với linh lực còn sót lại của mấy chục ngàn hung thú khi chết, nó tất nhiên ẩn chứa sát khí từ hung thú, một loại Phong có thể giúp tôi củng cố ý cảnh.”
“Nếu có thể dung hợp với Vạn Thú Phong thì càng tốt hơn.”
“Yên tâm đi, đến ngày đó, Vạn Thú Hỏa, Vạn Thú Phong sẽ thuộc về chúng ta!” Thanh Vũ trầm giọng nói, hắn cần sức mạnh, cần Giáo Đình phát triển và đừng mong làm việc đó bằng cách ở yên một chỗ không làm gì, Thanh Vũ muốn thu thập thật nhiều thiên tài địa bảo vào trong Cửa Hàng, để sau này mua chúng dễ hơn.
“Tôi cũng muốn đi tham quan Vạn Thú Uyên nữa.” Nguyệt Linh phấn khởi nói.
“Đừng có mà nghịch dại, nơi đó rất nguy hiểm.” Lâm Phong liền từ chối Nguyệt Linh.
Mấy chục thế lực cấp hai, có cả ba đại tộc cùng rất nhiều hung thú tập hợp, nơi đó lập tức trở thành chiến trường, dù là tu sĩ Tam Dương đỉnh phong cũng có nguy cơ vẫn lạc chứ nói gì đến Nguyệt Linh, một người mới đạt tới cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui