Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

Hắc Diên Sương hiếu kỳ hỏi trong lúc chờ đợi Hắc Tiều đi tìm tài liệu.
“Tại sao ngươi lại quan tâm về Dị Hồn Chân Quân và an uy của Hắc Viên tộc? Theo ta thấy, một tu sĩ nhân loại như ngươi không có liên quan gì đến mấy việc này thì phải?”
Một số bô lão, Tộc Trưởng cũng ngó sang, bọn họ cũng không hề biết về mục đích của Thanh Vũ khi tới Hắc Viên tộc, tuy nhiên, Thanh Vũ đi cùng cường giả số một của tộc, bọn họ coi Thanh Vũ là đồng minh.
“Về câu trả lời, ta có thể nói rằng nó rất đơn giản.” Thanh Vũ cười nhẹ trả lời.
“Ta là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, ở gần với Hắc Viên Sâm Lâm, tất cả việc ác xảy ra xung quanh Giáo Đình đều thuộc trách nhiệm của ta cùng những thành viên Giáo Đình, nên ta tới đây điều tra về Dị Hồn Chân Quân, nhận thấy rằng mọi việc làm của hắn đều vô cùng ác độc, vì vậy ta muốn bắt hắn phải nhận lấy hình phạt thích đáng, trả lại một môi trường trong sạch cho khu vực này.”
“Ta muốn trừng phạt kẻ xấu.” Thanh Vũ kết luận một câu cuối cùng, đôi mắt nhìn thẳng vào Hắc Diên Sương.
“Câu trả lời có làm cô hài lòng không?” Thanh Vũ nhẹ giọng hỏi.
Hắc Diên Sương sững người vài giây, sau đó cô mới kịp lấy lại tinh thần, nhanh chóng đáp: “Rất hài lòng, rất hài lòng.”
Mặc dù miệng nói liên tục, nhưng nội tâm Hắc Diên Sương nào tin tưởng về những lời ba hoa của Thanh Vũ, nói giỡn, con người mà biết trừng trị cái ác thì mọi việc ở Tu Chân Giới đã không khủng khiếp đến mức mỗi giây đều có vô số sinh mạng chết đi, mỗi giây đều có vô số người chết trong oan ức.
Mọi người trầm mặc một vài phút, không gian yên tĩnh đến nổi tiếng một con ruồi bay vo ve cũng nghe được rất rõ ràng, Hắc Tiều đột nhiên mở cánh cửa rồi bước vào căn phòng với một vài tấm gỗ trên tay.
“Tôi đã tìm được danh sách thưa Tộc Trưởng.” Hắc Tiều đưa tấm gỗ cho Hắc Ni và ngồi xuống ghế.
Hắc Ni xem nhanh một chút rồi đưa nó cho Thanh Vũ.
“Có khoảng ba mươi sáu tộc tham dự buổi lễ, ta nghi ngờ là bọn họ đều bị điều khiển.” Thanh Vũ trầm ngâm nói.
“Không phải như vậy chứ?” Hắc Hòa ngạc nhiên thốt lên. Ba mươi sáu tộc, vài tộc trong đó có cường giả siêu cấp Nguyên Anh kỳ trấn giữ, một Dị Hồn Chân Quân gan to đến mức điều khiển nhiều người, chọc giận cả đống Nguyên Anh kỳ khác sao?
“Thân phận của Dị Hồn Chân Quân rất thần bí, ta chưa từng nghe về tên của hắn trong một vài thế lực xung quanh đây, có lẽ hắn thuộc một thế lực nào đó cho phép hắn làm một vài chuyện tưởng chừng như là không thể.” Thanh Vũ bình tĩnh phân tích.
“Ở đây có tên một bộ tộc tham gia tấn công Hắc Viên tộc của các người.” Thanh Vũ chỉ vào một cái tên.
“Đó là tộc gì?” Hắc Tiều hỏi.
“Thủy Linh Xà tộc!” Hắc Ni trầm giọng trả lời.
“Xem ra bọn chúng tấn công Hắc Viên tộc và trợ giúp Hắc Phen là có lý do cả.” Hắc Diên Sương tức giận nói.
“Hoặc cũng có thể là không!” Thanh Vũ nhẹ giọng lắc đầu.
“Tại sao không? Thủy Linh Xà tộc bị Dị Hồn Chân Quân điều khiển, bọn chúng nghe lệnh của Dị Hồn Chân Quân, hợp tác với Hắc Phen.” Hắc Tiều cau mày nói.
“Mọi chuyện đến đây là quá rõ rồi.”
“Không phải.” Tiểu Hắc nhàn nhạt phản bác.
“Bảo vật trấn tộc của Thủy Linh Xà rơi vào tay chúng ta, nhưng khi đó, số lượng cường giả của Thủy Linh Xà rất ít, chỉ khoảng một phần hai mà thôi, bọn họ không tấn công Hắc Viên tộc với toàn bộ lực lượng.”
“Suy ra, nội bộ Thủy Linh Xà tộc cũng đã rối loạn, và Vân Thùy Tộc Trưởng muốn giải quyết nội loạn bằng cách hợp tác với Hắc Phen, ta cam đoan Hắc Phen đưa một lời mời rất hấp dẫn đánh động cả Vân Thùy Tộc Trưởng.”
“Hắc Tinh nói rất có lý.” Hắc Ni gật đầu đồng ý.
“Hơn nữa, Thủy Linh Xà tộc biến động là vì tên bị nô dịch bởi Dị Hồn Chân Quân, ép cho Vân Thùy Tộc Trưởng phải tìm cách giải quyết, ổn định Thủy Linh Xà tộc.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.
“Hắc Đinh chiếm đoạt bảo vật trấn tộc, làm cho vị thế của Vân Thùy Tộc Trưởng rơi thấp xuống, khi trở về tộc, Thủy Linh Xà tộc sẽ nằm trong tay tên bị nô dịch, lúc đó, bọn chúng tất tấn công Hắc Viên tộc, hợp tác với Liệt Sơn Hổ tộc để đòi lại bảo vật từ trong tay Hắc Viên tộc.”
“Chúng ta sắp có một trận chiến tranh.” Tiểu Hắc trầm giọng nói ra.
“Hắc Viên tộc không sợ ai cả.” Hắc Diên Sương cao giọng nói.
“Đúng vậy, cứ để bọn họ tới đây đi.” Hắc Hòa cũng nói lớn.
“Các ngươi quá hồ đồ.” Hắc Ni thì ngược lại, ông lắc đầu nói. Chiến tranh đâu phải là trò chơi của trẻ con? Động một chút là có người chết, với lại, đối mặt với hai tộc mạnh thì Hắc Viên tộc không có quả ngon để ăn.
Chiến tranh với bọn họ không mang cho Hắc Viên tộc bất kỳ lợi ích nào!
Huống hồ, Hắc Viên tộc còn có hai kẻ thù mạnh hơn là Dị Hồn Chân Quân cùng một bộ tộc cường đại như Thiết Thạch Nghĩ tộc.
“Hắc Ni Tộc Trưởng suy nghĩ thấu đáo.” Hắc Tiều gật đầu.
“Chúng ta không sợ chiến tranh, nhưng lại sợ Hắc Viên tộc suy sụp.”
“Vì vậy, việc chiến tranh với các tộc khác chỉ xảy ra nếu không có biện pháp nào để thực hiện nữa.”
“Chúng ta nên làm gì đây? Chạy trốn sao?” Hắc Diên Sương nói với giọng khó chịu.
“Không!” Tiểu Hắc lắc đầu, bình tĩnh lên tiếng.
“Chúng ta còn có một cách khác, trả lại bảo vật cho Thủy Linh Xà tộc, trợ giúp Vân Thùy Tộc Trưởng đoạt lại quyền lực, khi đó Thủy Linh Xà tộc sẽ trở thành bạn của chúng ta.”
“Rồi dùng Hổ Kinh Tuyên cùng các tộc nhân của hắn bị chúng ta bắt giữ đổi lấy tài nguyên từ Liệt Sơn Hổ tộc, cấp tốc phát triển bộ tộc thông qua tài nguyên đó.”
Mọi người yên lặng lắng nghe kế hoạch của Tiểu Hắc và họ cảm thấy mọi việc rất khả thi, vừa tránh khỏi chiến tranh, vừa kết bạn và vừa kiếm được một khoản tài nguyên lớn từ đối thủ là Liệt Sơn Hổ tộc.
“Vậy còn Thiết Thạch Nghĩ tộc? Tôi cho là bọn họ tới đây tính sổ còn sớm hơn cả Dị Hồn Chân Quân ấy.” Hắc Diên Sương đưa tay chống cằm và nói.
“Chúng ta bắt giữ mười hai tộc nhân của bọn họ, vì thế bọn họ không đến đây để nói chuyện cho vui với chúng ta đâu.” Hắc Hòa nói khẽ.
Tiểu Hắc lắc đầu nói: “Ta không biết đối phó với họ làm sao, tuy vậy, vì một số việc nhỏ như này, sợ rằng cường giả Nguyên Anh không bận tâm tới.”
Thông thường, các cường giả Nguyên Anh kỳ thì chuyên tâm tu luyện hoặc làm những việc lớn lao như chiếm đất, đánh đuổi hay thu phục những thế lực nào đem lại lợi ích cho họ, còn chuyện giải cứu vài tộc nhân Kết Đan kỳ khỏi một bộ tộc nhỏ thì miễn đi, thời gian của họ cực kỳ eo hẹp.
Với lại, cả tộc Thiết Thạch Nghĩ to lớn, tộc nhân hơn mấy trăm ngàn, cường giả Kết Đan đi đầy đất, tùy tiện chọn ra một vài trưởng lão đã đủ giải cứu tộc nhân bị bắt rồi.
“Đó là hy vọng một phía, đừng để kẻ địch nắm bắt cuộc sống của ngươi.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra. Tiểu Hắc đang gửi gắm cả sinh mạng toàn tộc cho kẻ thù và cầu nguyện trong vô vọng, một nước đi ở đường cùng, vốn dĩ Tiểu Hắc phải tiếp tục tìm ra cách để giải quyết một cách tốt hơn mới phải.
“Ngươi có cách nào hay hơn sao?” Hắc Diên Sương hiếu kỳ. Với thực lực ở hiện nay của tộc, Hắc Diên Sương hoàn toàn bỏ đi niềm tin chiến thắng một Thiết Thạch Nghĩ tộc hay Dị Hồn Chân Quân, huống chi, bọn họ đối mặt không chỉ hai kẻ địch khủng bố kia, còn rất nhiều tộc dưới trướng của Dị Hồn Chân Quân và Thiết Thạch Nghĩ.
Các tộc kia vui vẻ tiêu diệt một Hắc Viên tộc nhỏ yếu để giành lấy sự ưu ái của Dị Hồn Chân Quân và Thiết Thạch Nghĩ tộc.
Mọi hướng đi đều xấu cả, và Tiểu Hắc và mọi người đành phải trông chờ vào quyết định của Thiết Thạch Nghĩ tộc. Bọn họ dư sức chống lại một trưởng lão Kết Đan đỉnh phong, hay nửa bước Nguyên Anh nhờ vào Tiểu Hắc, tuy nhiên họ vô lực trước cường giả Nguyên Anh kỳ.
“Giáo Đình sẽ lo tất cả sự an toàn, đối phó toàn bộ mối nguy hiểm chỉ thẳng vào Hắc Viên tộc.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra.
“Quang Minh Giáo Đình?” Hắc Hòa giật mình thốt lên.
“Ý ngươi là Giáo Đình của ngươi trợ giúp tộc của chúng ta sao?”
“Đúng thế.” Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh bình thản và tự nhiên, mấy mối nguy hiểm mà Hắc Viên tộc coi trọng không có làm Thanh Vũ lùi bước, Thanh Vũ rất tự tin vào thực lực bản thân, huống chi Giáo Đình có nhiều tu sĩ mạnh mẽ.
Một Mặc Hàn chuẩn bị đột phá Tứ Dương kỳ, lĩnh ngộ ý cảnh, sử dụng Tạo Hóa Đan, hấp thụ một viên tinh thể biến dị hệ thủy, và hàng đống kỹ năng phụ trợ, sức chiến đấu của ông ta vượt hai cấp bậc nhỏ, khi đạt tới Từ Dương sơ kỳ, thì Mặc Hàn mạnh ngang Tứ Dương hậu kỳ.
Khi nào đạt tớ Ngũ Dương kỳ, nơi mà ý cảnh không ảnh hưởng đến sức chiến đấu lắm thì Mặc Hàn mới yếu đi nhiều, thực lực vượt một cấp nhỏ mà thôi.
Còn có tên cá sấu với cái đầu óc đen tối luôn luôn tính toán mọi thứ để tất cả đều có lợi cho bản thân như Ngạc Thiên Quang.
Nếu thả một Ngạc Thiên Quang vào giữa Thiết Thạch Nghĩ tộc, Thanh Vũ cam đoan kẻ sống sau cùng là Ngạc Thiên Quang và một cái bụng căng tròn, miệng thì ợ một tiếng vang dội.
“Tới rồi.” Hắc Ni nói thầm một tiếng, sau đó ông hít thở sâu để tinh thần vững vàng hơn trong khi mọi người đều đưa ánh mắt khó hiểu và chờ mong về phía Thanh Vũ.
“Giáo Đình có bảo vệ được Hắc Viên tộc trước nhiều cường giả như thế không?” Hắc Diên Sương nói một cách nghi ngờ, cô không hiểu về con người xa lạ tự xưng là Giáo Hoàng.
Với lòng tôn kính dành cho Tiểu Hắc, một người cứu rỗi toàn tộc trước Dị Hồn Chân Quân, cô mới thể hiện thái độ ôn hòa với Thanh Vũ.
Tuy nhiên, Thanh Vũ quá bình thường, y như một cọng cỏ xanh hay một chú chim hót vào buổi sáng, muốn tìm là thấy.
Sự bình thường đến mức độ kia làm lòng tin của họ lung lay.
“Tất nhiên là được rồi, ta cam đoan điều đó.” Thanh Vũ mỉm cười.
“Tuy nhiên, đổi lại, Hắc Viên tộc phải chấp nhận một yêu cầu từ Giáo Đình.” Thanh Vũ lên tiếng nói tiếp.
Mọi người nghe từng chữ một vào tay, họ bình tĩnh nhìn vào Thanh Vũ và chờ Thanh Vũ đưa ra điều kiện để Thanh Vũ cứu lấy tộc Hắc Viên.
“Hi vọng mọi thứ đều ổn thỏa.” Trong lòng Hắc Ni cảm thán. Chỉ cần Thanh Vũ đưa điều kiện hợp lý với lợi ích và sự bình ổn của Hắc Viên tộc, dù Hắc Viên tộc chịu thiệt một chút cũng được. Hắc Ni Tộc Trưởng, chức vụ nặng nề, an toàn của tộc là trên hết, tuy vậy, ông không thể vứt bỏ lòng kiêu hãnh của chủng tộc, tuyệt đối không bao giờ, dù cho tan xương nát thịt, lòng kiêu hãnh kia vĩnh tồn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui