Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

Giữa khoảng sân trống trải không có một cây cỏ nào, sân tập luyện của Quân Đoàn Gaia khá lớn đủ để mọi người có thể chiến đấu với nhau.
Bởi vì thời gian này toàn bộ thành viên của Quân Đoàn Gaia rất bận rộn dọn dẹp từng bầy Venger lang thang ở bên ngoài cho nên chẳng có một người nào ở đây vào ban ngày cả.
Giờ cũng gần trưa rồi, nắng khá gắt, tuy nhiên vẫn có một nhóm người mặc áo khoác trắng đi qua đi lại ở trên sân.
Ở một góc trong sân, Mira – cô gái bác sĩ tài giỏi với kiến thức chuyên môn sâu rộng về nhiều lĩnh vực, giờ đây có thêm sức mạnh từ Quang Minh Thánh Điển và Thánh Kỵ Sĩ, thể chất, linh hồn mạnh hơn lúc trước nhiều lần làm cho cô làm việc dễ dàng hơn rất nhiều.
Mái tóc màu nâu vàng óng mượt rạng rỡ, với một khuôn mang theo vẻ đẹp sang trọng, đôi chân trắng noãn như ngọc như ngà tùy ý bắt chéo vào nhau, Mira ngồi trên một cái ghế gỗ, đôi mắt mỹ miều sắc sảo đang nhìn chăm chú khu vực ở giữa sân.
Chỉ với một dáng ngồi thôi thì sức hấp dẫn của Mira và vẻ đẹp thanh cao ấy đã khiến biết bao người nhịn không được nhìn Mira lâu một chút, y như bọn họ muốn khắc ghi hình ảnh này vào trong tâm trí và ước gì trí nhớ đó sẽ không bao giờ biến mất.
“Gừ!” Tiếng gầm gừ có vẻ như là giọng của một người đàn ông trưởng thành vọng ra từ phía sân đất.
Dõi theo đôi mắt trí thức của Mira, ở giữa sân đất, một vài bóng người đang giao nhau, hình như bọn họ đang chiến đấu rất ác liệt.
Trong đó, khoảng ba bóng người thuộc về Venger, theo sự tiến hóa ngày càng lâu, chân tay lũ Venger đều chuyển thành các loại vũ khí sắc bén phục vụ cho mục đích chém giết và săn mồi.
Ba con Venger này cũng vậy, bọn chúng tỏa ra áp lực ở cảnh giới Tam Dương sơ kỳ.
Và một người đàn ông cao to đang chiến đấu với ba Venger bằng tay không, từng quyền, từng cước tung mạnh đều tạo ra âm thanh xé gió chói tai, mặt đất thì hơi run rẩy cho thấy sức mạnh của người đàn ông này không dưới Tam Dương kỳ.
Dù cho có trận pháp bảo vệ thì sau trận chiến này, sân đất sẽ bị hủy hoại lớn, cần một vài ngày để tu bổ.
“Thanok đang ở trạng thái cuồng nộ này ba phút và trạng thái cơ thể của ông ấy vẫn đang tăng lên.” Một người nam mặc áo khoác trắng nhìn vào các số liệu đang xuất hiện trên một màn ảnh máy tính, sau đó nói với Mira.
Mira gật đầu, giọng nói lạnh lùng trời sinh càng khiến cô hấp dẫn ở và kích thích lòng hiếu kỳ của phái mạnh.
“Đây là một loại năng lực tiến hóa nghiêng về cảm xúc phẫn nộ, tức giận.”
“Thanok có một quá khứ không tốt đẹp gì với Venger nên khi chiến đấu với Venger, ông ấy sẽ cảm thấy tức giận, và cảm xúc kia trở thành sức mạnh tăng thêm cho Thanok.”
“Một năng lực tiến hóa rất mạnh.” Người kia trầm trồ khen ngợi và nét mặt thì tỏa ra vẻ ước ao.
Thanok chỉ ở cảnh giới nửa bước Tam Dương kỳ, nhờ vào năng lực tiến hóa cảm xúc phẫn nộ này mà ông có thể đánh ngang tay với Venger tiến hóa ba lần, mạnh hơn nhiều so với các năng lực khác.
“Theo tình trạng này, sức mạnh của ông ta sẽ đạt tới Tam Dương trung kỳ, dễ dàng tiêu diệt lũ Venger đó.” Người kia lên tiếng nói.
Mira lẳng lặng nhìn Thanok, và sau đó cô lại đánh giá các số liệu về thân thể của Thanok, ông ấy được người của Mira gắn các thiết bị kiểm tra ở trên da thịt nên bất kỳ một thay đổi nào về cơ thể cũng được truyền lại cho Mira thành các số liệu cụ thể.
“Không có một thứ gì hoàn mỹ trên thế giới này.” Mira lắc đầu, chậm rãi lên tiếng.
Âm thanh của Mira vừa vang ra ngoài thì Thanok đã hống lớn một tiếng thật dài, một tay đấm tới đánh nổ đầu một Venger, sau đó ông ta lấy tốc độ nhanh như chớp nghiền nát hai Venger còn lại bằng những đòn tấn công cực kỳ tàn bạo, khác hẳn với cách thức chiến đấu nghiêng về kỹ xảo vừa nãy.
“Sử dụng thuốc mê cực mạnh đi.” Mira đứng lên, cô ra lệnh cho mấy người mặc đồ trắng đang cầm một cây súng.
“Tại sao?” Người đứng bên cạnh Mira không hiểu.
Nhưng rất nhanh, cậu ta liền biết tại sao Mira lại ra mệnh lệnh tấn công Thanok làm ông ta gục ngã, bởi vì Thanok tiêu diệt Venger xong, ánh mắt đỏ ngầu, còn cơ bắp thì cứ tiếp tục căng to lên, cơ thể cao đến ba mét, giống như một người khổng lồ vô địch không thể bị đánh bại.
Quan trọng hơn hết nữa, Thanok đang nhắm vào những người cầm súng thuốc mê rồi chạy nhanh, hành động của ông ấy rõ ràng là mất trí, không thể điều khiển được bản thân và đang muốn tấn công mọi người.
“GAAA!” Thanok gầm lên một tiếng, âm thanh nổ tung như một quả lựu đạn bị kích nổ làm mọi người phải che đôi tai lại.
“Mau bắn!” Người dẫn đầu nhóm cầm súng thuốc mê liền vội vàng hét lớn, hơn mười cây súng chỉ thẳng vào Thanok rồi các mũi kim tiêm bén nhọn bay ra từ nòng súng, với tốc độ cực nhanh khiến Thanok không thể nào nhìn thấy, chúng cắm vào cơ thể Thanok, bơm cho ông những liều thuốc mê cực mạnh có thể làm mười con voi gục ngay tức khắc.
Ầm!
Thanok cách đám người cầm súng chưa đến hai mươi mét, ở trong đôi mắt hoảng sợ kinh hồn của đám người, Thanok bỗng nhiên lảo đảo rồi khụy gối, hai giây sau, ông ta nằm bất tỉnh trên mặt đất, không động đậy nữa, cơ bắp của Thanok nhỏ lại cho đến khi Thanok trở thành một người bình thường.
“Thật là nguy hiểm!” Người đứng cạnh Mira lau mồ hôi lạnh rồi thở dài. Đôi mắt nhìn Mira mang theo sự hâm mộ và kính trọng.
“Cảm xúc phẫn nộ đang chi phối Thanok, càng ở trong trạng thái đó lâu thì Thanok sẽ càng lạc lối, nếu vượt qua một giới hạn nào đó thì ông ta không thể trở lại bình thường được nữa, tốt nhất nên giữ trạng thái kia trong năm phút đồng hồ, không thể vượt hơn khoảng thời gian đó.” Mira nhẹ giọng nói.
“Vâng, tôi sẽ ghi kết luận này vào.” Người đứng cạnh Mira gật đầu, nghiêm túc nói.
“Năng lực tiến hóa cảm xúc phẫn nộ, điểm yếu của nó chính là cảm xúc phẫn nộ, thật không biết phải nói gì hơn.” Mira lắc đầu nói.
“Được rồi, Waldon, hãy kết thúc cuộc kiểm tra này thôi, gửi kết quả lên cho Mặc lão.” Mira thản nhiên ra lệnh cho người thanh niên ở cạnh, sau đó cô bước đi ra khỏi sân đất.
“Vâng.” Waldon gật đầu nói, cậu ta liền chạy đi thông báo cho mọi người đang bận ở bên trong sân cát, rất nhanh thì bọn họ tiêm một ít liều thuốc đánh thức Thanok dậy, nhiều người nhanh chóng dọn dẹp sân đất, bầu không khí rất nghiêm túc và chuyên nghiệp.
Đó là đội ngũ nghiên cứu do Mira vừa lập ra, cô đã đi khắp Thập Linh Hỏa thành để tìm người phù hợp với mục đích nghiên cứu về tiến hóa này và thu nhận được hơn năm mươi người có chuyên môn, một khởi đầu khá tốt.
Mira vừa bước ra cổng của sân tập, nào ngờ cô nhìn thấy một người thanh niên có khuôn mặt bình thường đang đứng ở cửa, và mỉm cười thân thiện với cô.
“Giáo Hoàng?!” Mira kinh ngạc thốt ra. Cô chưa bao giờ nghĩ đến một Giáo Hoàng đã biến mất vài ngày lại xuất hiện ở đây, có vẻ như Giáo Hoàng có việc gì đó.
“Xin chào, bác sĩ Mira.” Thanh Vũ cười nhẹ gật đầu.
“Ngài có chuyện gì ở đây sao?” Mira nhẹ nhàng hỏi, khác hẳn với thái độ với những người khác, khi nói chuyện với Thanh Vũ thì Mira tươi tắn và ít lạnh lùng hơn nhiều.
“Đúng vậy, ta đang đi đến gặp Thanok, nào ngờ nhìn thấy cuộc kiểm tra của cô, tất cả thật tuyệt vời.” Thanh Vũ đi đến gần Mira, nói với giọng khen ngợi.
“Chúng tôi nhận được yêu cầu từ Mặc lão, kiểm tra năng lực của Thanok nên mới có một cuộc kiểm tra thú vị như thế này.” Mira cũng nở nụ cười nói, nét mặt tự tin dù cho cô đang đứng trước một Giáo Hoàng với danh tiếng lớn đến mức không người có thể so sánh ở Thập Linh Hỏa thành này.
“Ta nghĩ Giáo Đình nên có những lần kiểm tra giống vậy, vì thế ta sẽ chi ra một khoản ngân sách cho việc này, và cô là người thích hợp nhất để nhận khoản tiền đó.” Thanh Vũ điềm tĩnh nói.
“Cảm ơn Giáo Hoàng.” Mira hơi gật đầu và nói một cách vui vẻ. Nhóm nghiên cứu tự phát này do Mira chỉ huy đang hoạt động dưới sự trợ giúp của Quân Đoàn Gaia, tuy nhiên nếu như có nhiều nhân viên nghiên cứu, khoa học gia hơn nữa thì Quân Đoàn Gaia không chi ra nổi số tiền để cho nhóm của Mira hoạt động.
Quyết định ở lần này của Thanh Vũ giúp đỡ cho Mira rất nhiều. Ít nhất thì cô có thể điều hành nhóm nghiên cứu này mà không lo lắng gì đến số chi phí cả.
“Ta cảm thấy vinh hạnh vì có một người như cô ở trong Giáo Đình và càng yên tâm hơn khi Quân Đoàn Gaia có được cô.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói.
“Giáo Hoàng đã đánh giá tôi cao quá mức rồi.” Mira vừa lắc đầu vừa nói.
“Thời gian sẽ thể hiện tất cả.” Thanh Vũ bình thản nói, không nguyện ý tranh cãi với Mira về năng lực của chính cô ấy.
Một người sở hữu nhiều bằng tiến sĩ về các lĩnh vực khoa học, y tế còn là một người bình thường mới lạ!
“Mira, cảm ơn cô vì bỏ thời gian ra giúp tôi kiểm tra năng lực khốn kiếp này.” Chợt một giọng nói phát ra từ phía sân tập, đó là Thanok vừa tỉnh lại, ông ta có vẻ cáu gắt vì năng lực này không đáng tin cậy, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra ở trên chiến trường thì ông ta không có đủ mạng sống để chết.
Và nhờ vào Mira thì ông mới hiểu rõ năng lực tiến hóa của bản thân hơn, làm ông cẩn trọng hơn trong khi chiến đấu với kẻ thù, quái vật.
“Không có gì, chúng tôi nhận được yêu cầu đó từ Mặc lão.” Mira quay người sang nhìn Thanok rồi lên tiếng nói.
“Giáo Hoàng?” Thanok ngây người nhìn Thanh Vũ. Bởi vì ông cát bụi dính đầy trên cơ thể nên ông ta vừa đi vừa lau người bằng một cái khăn lấy từ người của Mira, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thanh Vũ.
“Thanok, ta vừa nhìn thấy trận chiến đó của anh, đúng là năng lực tiến hóa mang lại sức mạnh cho anh rất nhiều, nhưng ta nghĩ anh nên luyện tập điều khiển nó và đừng để nó làm anh như một con rối giống vừa rồi nữa.” Thanh Vũ từ tốn nói.
Thanok nghe xong liền gật đầu, giọng nói thành thật: “Cảm ơn Giáo Hoàng nhắc nhở, tôi sẽ chú ý luyện tập điều khiển năng lực tiến hóa hơn nữa, để có thể giúp ích cho Giáo Đình, trừ khử bọn sinh vật tàn bạo cướp đi quê hương của chúng tôi.”
Thanh Vũ gật đầu nhẹ với Thanok, sau đó hắn quay qua nhìn Mira rồi nói: “Số thuốc mê có thể hạ gục Thanok rất hữu ích, nếu có thể…”
Thanh Vũ còn chưa nói xong, Mira đã ngắt lời bởi vì cô biết Thanh Vũ sẽ nói gì tiếp theo, ai khi nhìn thấy số thuốc mê đó cũng có đề nghị giống Thanh Vũ cả.
Mira lắc đầu, bình tĩnh nói ra: “Số thuốc mê kia do chính tay tôi chế tạo nên từ nhiều loài cây tiến hóa, tuy nhiên, chúng rất khó tìm, tôi chỉ chế được một ít và không thể đem nó như một món vũ khí được.”
“Còn nếu đổi chúng từ Cửa Hàng thì giá trị mỗi một mũi kim tiêm rất lớn, Quân Đoàn Gaia không thể dùng số tài nguyên đó đổi loại vũ khí thuốc mê này được, và hơn nữa, lũ Venger hay các loài sinh vật khác rất đông đúc và nhanh nhẹn, việc bắn trúng bọn chúng là rất khó.”
“Sau khi tính toán những gì được và mất nếu trang bị vũ khí thuốc mê, các Quân Đoàn Trưởng quyết định chỉ sử dụng một ít trong các trường hợp cần thiết và phục vụ cho mục đích nghiên cứu.”
Nghe Mira giải thích tường tận và tỉ mỉ, Thanh Vũ không khỏi gật đầu đồng ý với quyết định của Mira, và hơn nữa, hắn đã xem số thuốc mê kia ở trong cửa hàng, một mũi kim tiêm thuốc mê có giá trị rất cao, việc trang bị cho mỗi người và số kim tiêm tổn hao trong chiến đấu lên đến một số lượng lớn đáng sợ.
Phải nói là, chỉ với một trận chiến quy mô nhỏ khoảng một nghìn người, Quân Đoàn Gaia sẽ mất đi tất cả toàn bộ số điểm cống hiến có được từ trước đến nay, và hiệu quả thì thấp hơn nhiều, bọn Venger hay sinh vật rất đông, cảnh giới không đồng đều, đương nhiên số cá thể mạnh mẽ hơn Tam Dương kỳ thì rất hiếm.
Dùng số điểm cống hiến kia đổi lấy tài nguyên, nguyên liệu chế tạo pháp bảo, phù chú thì tốt hơn.
Còn nữa, Thanh Vũ phát hiện một điều rất thú vị, giá trị của liều thuốc mê tăng lên tận mười phần trăm, và số tiền tăng lên kia sẽ chuyển về cho Mira, người sở hữu bản quyền chế tạo thuốc mê!
Thậm chí, Mira còn có quyền không cho Cửa Hàng bán loại thuốc mê đó! Và chỉ dành cho một mình cô mua cũng được!
Quả nhiên, Hệ Thống tính toán toàn diện và không để lọt một chút gì, tính luôn cả quyền lợi của người chế tạo ra một vật phẩm mới, tiền bản quyền!
Thông qua đó, Thanh Vũ chưa khám phá ra nhiều điều nữa về Hệ Thống.
“Thật là đáng tiếc.” Thanh Vũ thở dài nói.
“Không hẳn là đáng tiếc, Quân Đoàn Gaia vẫn đang tìm kiếm các loại thực vật chế tạo thuốc mê cực mạnh, nếu may mắn thì chúng tôi có thể trang bị một trăm khẩu súng thuốc mê cho các thành viên khác.” Mira cười nhẹ nói, an ủi Thanh Vũ một câu vì thấy được ánh mắt thất vọng từ Thanh Vũ.
“Thấy chưa, tôi đã nói là cô rất tài giỏi mà.” Thanh Vũ liền cười nhẹ, nói với Mira.
Mira nghe vậy, cô liền sửng sốt trong một vài giây rồi cô cười vui vẻ, không có lên tiếng từ chối lời khen ngợi này của Thanh Vũ.
Thanh Vũ tiếp tục nhìn tới Thanok rồi nói: “Thanok, ta có một nhiệm vụ giao cho anh.”
“Xin Giáo Hoàng cứ ra lệnh.” Thanok hơi khom người và nói bằng giọng tôn kính. Nhìn hai người nói chuyện với nhau giống như liếc mắt đưa tình, Thanok vẫn đứng yên tại chỗ, coi như không nghe thấy gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui