Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

“Xích Nghĩ Ma Tộc đã ngưng tụ thành một thể, thật không khôn ngoan nếu cứ đâm đầu vào bọn chúng, tôi xin phép rời khỏi!” Diệp Hàn Thanh suy nghĩ hồi lâu mới quả quyết nói.
“Tôi cũng vậy, nếu Bách Trưởng vẫn thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm này thì tôi xin chúc phúc cho anh.” Đặng Hoài tiếp lời.
Một tuần cùng nhau chinh chiến nên tình cảm gần lại hơn, hai người cũng kính trọng Thanh Vũ về cách làm người cũng như số phù chú cấp ba trên tay Thanh Vũ.
Mặc dù họ là tu sĩ Kết Đan trung kỳ nhưng không dám cho bản thân hơn Thanh Vũ nữa.
Thật sự thì thu hoạch của tu sĩ Kết Đan lớn nhất trong nhóm, bọn họ lấy toàn vật phẩm cấp ba trở lên, từ linh dược hái trong Xích Nghĩ Sâm Lâm cho đến bột phấn cấp ba, nhiêu thôi đủ cho họ đột phá ít nhất một cảnh giới nhỏ nữa.
Chuyến đi đến Hàn Linh Thành đối với họ là thành công tốt đẹp nhất rồi.
“Xin lỗi vì không thể tiếp tục đồng hành cùng ngài được, chúng tôi không đủ tự tin để thực hiện nhiệm vụ này, chúc ngài may mắn.” Nhóm tu sĩ Trúc Cơ kỳ cử một người đại diện vì cảm thấy hổ thẹn.
Gặp bất công, nguy hiểm thì nhóm người Thanh Vũ luôn đứng ra bảo vệ họ, ấy vậy mà lúc Thanh Vũ gặp rắc rối, họ lại không dám đồng hành, dù cho họ là tán tu cũng không thể không cảm thấy ngại ngùng.
“Rất vui vì có thể đồng hành cùng mọi người, vậy thì hẹn một ngày nào đó gặp lại.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu, không làm khó dễ họ nữa.
Đám người lục tục rời đi, chuẩn bị trạng thái tốt nhất cho cuộc chiến lớn hơn ở phía sau, trận chiến tổng lực giữa nhân loại và Xích Nghĩ Ma Tộc.
“Tiền bối, ngài muốn đi thật à?” Hứa Du Kỳ lo lắng hỏi.
“Đừng đi vào nơi đó nữa, nơi đó rất nguy hiểm.” Chu Tĩnh Nhi nói một cách lo sợ.
Cô không dám tưởng tượng đến cảnh cả bầy đàn cùng nhau xông tới tấn công Thanh Vũ, chẳng một tu sĩ nào có thể sống sót trước bầy đàn đang giận dữ ngập trời đó.
“Ta cảm thấy ngươi nên ngừng lại được rồi, nghe lời hai người trẻ tuổi đi, không cần lại tiếp tục mạo hiểm.” Trần Đình Hải là người nán lại.
Kẻ đứng ra nghi ngờ Thanh Vũ, định giành lấy vị trí Bách Trưởng là hắn, người dành thời gian ở lại để khuyên bảo Thanh Vũ cũng là hắn, người xưa nói không sai chút nào, không đánh một trận, không thành bạn.
Thanh Vũ nhìn họ và tính cất tiếng trả lời, nào ngờ một giọng nói cay nghiệt vang lên từ phía gần đó.
“Muốn từ chối nhiệm vụ? Các ngươi nằm mơ sao?”
“Tất cả bọn ta đều nhận nhiệm vụ kia ít nhất một lần, các ngươi luôn đứng sau hưởng lời rồi rút lui khi đụng chuyện nguy hiểm à?”
“Ai cho các ngươi cái quyền đó?”
Người nói chuyện là một tu sĩ Kết Đan trung kỳ, hắn ta đi cùng một nhóm nhỏ, gần trăm người, hắn cố ý đề cao giọng nói để tạo sức ép lên Thanh Vũ.
Kế hoạch đó thành công tuyệt đẹp, mấy chục nhóm khác cũng nhìn vào Thanh Vũ, khuôn mặt không thân thiện gì.
Bọn họ vào sinh ra tử, mỗi người đều làm nhiệm vụ như nhau, giờ đây nghe thấy có một nhóm từ bỏ nhiệm vụ, ai mà vui vẻ cho được.
“Là bọn chúng, nhóm bị Giáo Hoàng lấy ba phần mười chiến lợi phẩm!” Dương Khả nhẹ giọng nói.
“Bọn chúng đang trả thù chúng ta.” Tiêu Mị gật đầu nói ra.
“Từ bỏ? Ta từng nói đến hai chữ đó sao?” Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn người kia.
“Vậy còn không mau đi làm!” Tu sĩ Kết Đan trung kỳ cười gằn.
“Ngươi thấy không? Có những chuyện không thể không làm, vì thế nếu ngươi không muốn tham gia thì hãy trở về đi.” Thanh Vũ cười nhạt nhìn Trần Đình Hải.
“Hừ, một lũ vô danh tiểu tốt.” Trần Đình Hải lạnh lùng nói ra.
“Bọn chúng sẽ nhắm vào ngươi, chuyến đi này không an toàn chút nào, nể tình người luôn giành lợi ích cho cả nhóm, ta sẽ ngoại lệ một lần, chiến đấu cùng ngươi!” Trần Đình Hải trầm giọng nói.
“Ngươi muốn tham gia?” Thanh Vũ kinh ngạc hỏi lại.
“Tất nhiên, Trần Đình Hải ta xưa nay không phải là người tốt lành gì, nhưng ta vẫn biết cái gì nên làm!” Trần Đình Hải nhàn nhạt nói ra.
Không hiểu tại sao, một phút nông nỗi, Trần Đình Hải lại lựa chọn đi cùng Thanh Vũ.
“Ngươi có chắc không?” Thanh Vũ nghiêm giọng hỏi lại.
“Chắc chắn!” Trần Đình Hải gật đầu thật mạnh.
“Đương nhiên, nếu ngươi tặng ta vài lá phù cấp ba sau chuyến đi thì ta sẽ ra sức nhiều hơn.”
“Nếu còn sống trở về, ta sẽ không làm ngươi thất vọng!” Thanh Vũ cười nhẹ nói.
“Mau lên, còn đứng đó nói chuyện phiếm à?” Tu sĩ Kết Đan trung kỳ lớn tiếng thúc giục.
“Gấp cái gì? Ta còn có thời gian để chơi đùa với các ngươi một chút!” Thanh Vũ bình thản nói trong khi tay cầm vài lá phù cấp ba khiến đám tu sĩ biến sắc, lùi ra thật xa.
“Một lũ nhát gan!” Thanh Vũ mỉm cười nói một tiếng rồi quay đầu bước đi.
“Cho chúng tôi đi cùng với.” Hứa Du Kỳ chạy theo.
“Tiền bối, ngài đứng bỏ rơi chúng tôi.” Chu Tĩnh Nhi cũng đi theo nốt.
Đây là một việc làm nguy hiểm lớn, ấy vậy mà họ vẫn đi theo sau Thanh Vũ, nên Thanh Vũ trân trọng tấm lòng của bọn họ.
Ít ra, họ cho Thanh Vũ thấy, tán tu cũng có người tốt, kẻ xấu, người xứng đáng được cứu giúp và người không xứng đáng để được sống.
“Chúng ta cùng đi thôi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Lại chuẩn bị đánh nhau rồi!” Hắc Tinh hớn hở nói.

Đi vào nơi quen thuộc, khu rừng này không còn dáng vẻ sâu thẫm, thần bí như trước nữa, tu sĩ, Xích Nghĩ Ma Tộc chiến đấu với nhau không dưới mấy trăm trận chiến, phá hoại nghiêm trọng cảnh quan xinh đẹp của nó.
Trên đường đi, nhóm Thanh Vũ chưa nhìn thấy một sinh vật nào tồn tại, như thể khu rừng đang cuộn mình nằm ngủ một cách say xưa vậy.
“Tất cả Xích Nghĩ Ma Tộc đều tập trung lại với nhau, chúng ta cần đi đến gần lối vào Trúc Cơ Cốc.” Lý Duy Mạnh ngưng trọng nói.
“Đúng là vậy, nhưng coi bộ có kẻ không cho chúng ta đến đó.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra, hắn đang dùng thần thức quan sát xung quanh, thần thức mạnh hơn tu sĩ khác nên Thanh Vũ nhìn xuyên qua cả lớp phòng thủ của thiên nhiên, thấy rõ cảnh vật trong bán kính năm km.
“Ý của ngài là…” Lý Duy Mạnh ngạc nhiên.
“Có kẻ đang chặn đường!” Hắc Tinh vừa bóp mười đầu ngón tay vừa nói, giọng nói phấn khởi.
“Tại sao lại có người muốn chặn đường chúng ta?’ Trần Đình Hải ngạc nhiên hỏi, hắn không tìm ra một lý do nào để tu sĩ khác nhắm vào nhóm người mình cả, ai lại đối đầu với một Thanh Vũ nắm trong tay số phù chú lớn chứ?
Ai cũng biết rằng Thanh Vũ là bạn của Kỷ Lãnh Hoàng nên sở hữu nhiều phù chú từ vị Nguyên Anh Chân Quân, sư phụ của Kỷ Lãnh Hoàng.
“Mọi chuyện đều có lý do của nó.” Ngọc Trang nói khẽ, cô chẳng quan tâm đến đám người cản đường vì bọn họ đang tự tìm đường chết.
Tạm thời, Ngọc Trang không muốn xen vào cách làm việc của Thanh Vũ, hơn nữa, thật sự thì bọn người đang nhằm vào Tiêu Mị rất đáng ghét.
“Họ có thể cảm nhận tu sĩ khác từ phạm vi xa đến vậy ư?” Trần Đình Hải nghiêm túc nói thầm, Hắc Tinh, Ngọc Trang, Lâm Phong, Không Yên cả tu sĩ Kết Đan sơ kỳ tên Thanh Vũ, tất cả họ đều có vẻ gì đó rất khác so với tu sĩ cùng cấp.
Trần Đình Hải nhận ra sự khác biệt nhưng lại không dám chắc chắn, hắn bắt đầu coi trọng Thanh Vũ vì Lý Duy Mạnh – Trưởng Lão của Khai Sơn Tông, Lê Nhật Thy, Trịnh Quốc Tấn, hai thiên tài một sao, bọn họ đều nói chuyện với Thanh Vũ bằng thái độ tôn trọng.
“Không những có kẻ chặn đường, chúng còn rất đông nữa.” Thanh Vũ chậm rãi nói tiếp.
“Bọn chúng không đến để chào hỏi chúng ta đâu, vì thế đây sẽ là một trận chiến không thể tránh được.” Không Yên bình thản nói ra.
“Mọi người hãy chuẩn bị đánh một trận cho đã nào.” Hắc Tinh hào hứng nói.
“Lại có thêm một đám người mù mắt, chọc ai không chọc, đi chọc tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân.” Lý Duy Mạnh cười khổ trong lòng.
Mọi người tiếp tục tiến lên, vượt qua nhiều khu rừng tan hoang vì ảnh hưởng bởi các trận chiến, đất đá thì sụp lún, cây cối thì đổ ngã lộn xộn, chừng ba phút sau, bầu không khí trở nên ngưng đọng hơn rất nhiều.
“Đúng là có kẻ chặn đường!” Trần Đình Hải nói thầm trong khi nhìn về phía trước, đó là một khu đất trống màu đỏ khá lớn.
Trần Đình Hải nhìn thấy mấy chục tu sĩ Kết Đan kỳ đang dàn trận thế, ngăn cản toàn bộ con đường tiến lên trước.
“Các ngươi muốn gì?!” Trần Đình Hải trầm giọng nói đầu tiên.
“Chúng ta sẽ tha cho các ngươi một mạng nếu như chịu giao nộp người con gái tên Tiêu Mị kia và đừng quên để lại tất cả túi trữ vật trên người nữa.” Một tu sĩ đứng đầu cười nói, tư thái thong dong vì sau lưng hắn có bốn mươi tu sĩ Kết Đan trung kỳ đang gây sức ép.
“Chúng ta không làm thì sao?” Lâm Phong lạnh nhạt nói ra.
“Vậy thì hãy hỏi các vị bằng hữu sau lưng ta rồi.” Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ cười khẩy.
“Các ngươi làm vậy không sợ làm ảnh hưởng đến Diệt Kiến Hội, làm lòng người hoang mang sao? Tự ý tranh đấu lẫn nhau, còn người nào dám đứng cạnh các ngươi trên chiến trường?” Trần Đình Hải quát lớn một tiếng, lấy thế nghĩ cho Diệt Kiến Hội để giữ vị trí chủ đạo, nhằm chèn ép đối phương.
Trần Đình Hải không lo lắng lắm vì hắn biết Thanh Vũ dư sức đối phó với bốn mươi mốt tu sĩ Kết Đan trước mặt.
“Chúng ta rất sợ, nhưng lại không sợ bằng việc trái lệnh của Thiếu Tông Chủ Hợp Ma Tông, Lương Phi Nguyên!” Người tu sĩ kia trầm giọng nói, lấy danh nghĩa Lương Phi Nguyên ra, chặn đứng mọi lời buộc tội.
“Lương Phi Nguyên.” Trần Đình Hải giật mình, hắn không ngờ kẻ đứng sau lại là Thiếu Tông Chủ nổi tiếng kia.
“Đúng là Lương Phi Nguyên, các tu sĩ của Hợp Ma Tông đang nhằm vào Tiêu Mị bởi Lương Phi Nguyên ngầm ra lệnh.” Lý Duy Mạnh xác định.
“Nào, cô gái kia được Thiếu Tông Chủ để ý đến đã là phước phần tu đức mười tám đời của tổ tiên, đừng nên làm chuyện ngu xuẩn, nếu không các ngươi chẳng thể rời khỏi đây được đâu!” Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ cười gằn.
Đám tu sĩ sau lưng hắn cũng cười theo, vẻ mặt hầm hầm, linh lực tản mát ra xung quanh, bọn họ đã vào thế chuẩn bị chiến đấu.
Có Lương Phi Nguyên bảo kê ở phía sau, bọn họ còn sợ gì nữa?
Lương Phi Nguyên đã hứa hẹn rằng sau khi làm xong chuyện này, hắn ta cho phép tất cả gia nhập Hợp Ma Tông, còn nâng đỡ bọn họ để họ giữ một chức vụ cao nữa.
Một cơ hội tốt để tiếp xúc tới tu sĩ Chân Quân, thậm chí còn được tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân chỉ điểm về tu luyện, sớm ngày đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Gia nhập Hợp Ma Tông thì dễ, thế nhưng không có chỗ dựa vững chắc thì đừng mong sống tốt trong thế lực điên rồ đó.
“Miệng mồm đê tiện, vô sỉ!” Dương Khả phẫn nộ quát lớn.
“Haha, vậy thì sao nào? Các ngươi có thể làm gì bọn ta?’ Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ cười lớn.
“À, ta nghĩ ra rồi, với vẻ đẹp của ngươi thì ngươi có thể trở thành một người hầu của Thiếu Tông Chủ đó, sao nào, có cần ta giới thiệu cho không?”
“Ý của Ngôn Hưng hay đó, nói không chừng, Thiếu Tông Chủ lại coi trọng cô thì sao? Khi đó đừng quên công lao của bọn ta nhé.” Một tu sĩ Kết Đan trung kỳ cười lớn.
“Haha!” Cả đám người cười theo, trông rất thoải mái và vui vẻ.
“Các ngươi nói xong chưa?” Bỗng nhiên, một âm thanh lạnh lùng vang lên, người vừa lên tiếng là Thanh Vũ.
“Nói xong thì sao nào?” Ngôn Hưng khiêu khích.
“Nói xong thì tránh sang một bên, chỉ là hạng tay chân cũng dám đứng trước mặt ta?”
“Gọi kẻ đứng trong bụi rậm kia ra đây đi!” Thanh Vũ lạnh lùng nói.
“Hạng tay chân?” Ngôn Hưng ngưng tụ ánh mắt, khuôn mặt trầm xuống, hai mắt hiện lên sát khí nồng đậm.
“Các ngươi đã lựa chọn sai lầm, vậy thì hãy để anh em ta cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết! Giết sạch bọn chúng trừ các cô nàng xinh đẹp ra!” Ngôn Hưng gầm lên.
Đúng là bọn họ đang định trở thành thuộc hạ của Lương Phi Nguyên, thế nhưng bị người khác nói thẳng ra thì lòng kiêu hãnh không chịu đựng nổi nên họ đã tức giận.
“Giết!” Ngôn Hưng dẫn đầu, một người một kiếm xông tới.
“Giết!!!” Bốn mươi tu sĩ Kết Đan trung kỳ cũng theo sát phía sau, tất cả họ bùng lên linh lực ngập trời, tạo thành các đòn pháp thuật lóe sáng tấn công Thanh Vũ.
“Không phải ta đã nói rồi sao? Hạng tay chân thì hãy tránh sang một bên!” Thanh Vũ nói với vẻ mặt bình tĩnh, một tay kích hoạt mười lá phù cấp ba thượng phẩm, mỗi một lá phù đều ẩn chứa năng lượng ngang với tu sĩ Kết Đan đỉnh phong.
Ầm! Ầm! Ầm!
Các đòn pháp thuật giao nhau giữa không trung, chúng nổ tung thành các pháo hoa đẹp đẽ, tiếng động lớn vang rộng ra bên ngoài, thậm chí đến tai của lũ Xích Nghĩ Ma Tộc.
Bịch! Bịch! Bịch!
Sau đợt tấn công đầu, mấy chục tu sĩ Kết Đan trung kỳ ngã mạnh lên mặt đất, dáng vẻ chật vật, khuôn mặt tái xanh, bị thương rất nặng.
“Không thể nào, phù chú này còn mạnh hơn phù chú lúc trước!” Ngôn Hưng hoảng sợ, một tay ôm ngực một tay sử dụng đan dược hồi phục.
“Cút sang một bên!” Ngôn Hưng còn chưa kịp luyện hóa đan dược, bỗng dưng, một bàn chân đạp trúng vào bụng của hắn, đá bay hắn ngã lăn về một bên.
Hắc Tinh thản nhiên thu chân lại, sau đó trở về vị trí cũ, dọn dẹp xong Ngôn Hưng, bây giờ thì một con đường dẫn đến vùng bụi rậm phía sau đã thông thoáng.
“Ngươi còn không chịu ra đây à?” Thanh Vũ nhìn thẳng vào vùng bị cây che khuất, giọng nói điềm tĩnh.
“Bạch Vệ Tư!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui