Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

Ba Tộc Trưởng của ba bộ tộc là Thiết Ma Hạo, Điệp Uyển, Hùng Bá đều đang ở dạng nửa người nửa yêu dáng vóc như con người nhưng vẫn giữ lại các bộ phận đặc biệt nổi bật của chủng tộc như cao lớn của Thiết Thạch Nghĩ, đôi cánh hòa cùng mùi hương dịu nhẹ của Mộng Hương Điệp, làn da hơi ngả sang màu đỏ đậm của Đại Lực Xích Hùng.
Điều đó không làm ba Tộc Trưởng trở nên dị hợm trong mắt kẻ khác, ngược lại đó chính là đặc điểm làm tôn vinh lên sự kiêu ngạo, còn toát lên thần thái độc nhất của ba chủng tộc và làm cho uy nghiêm của ba Tộc Trưởng tăng lên cực cao.
Ba Tộc Trưởng đứng tại đó liền có thể trấn nhiếp toàn trường, không một kẻ nào dám nhìn thẳng vào đôi mắt của bọn họ.
“Xem ra quan hệ của ba bộ tộc lớn này ngày càng gắn kết!” Có Hồ Ly Mắt Bạc khẽ nói.
“Đúng nha, ba bộ tộc này đứng đầu liên minh của yêu tộc tại Minh Hàng Sâm Lâm, có mấy trăm bộ tộc khác lấy họ làm lãnh đạo, không thể không nói, có lẽ sau này, Minh Hàng Sâm Lâm sẽ là vật trong túi của ba bộ tộc!” Có yêu tộc cảm khái một tiếng.
“Chưa chắc, kết quả của trận chiến ngày hôm nay sẽ quyết định tất cả, nếu như Thiết Thạch Nghĩ tộc thất bại thì Hắc Viên tộc sẽ lấn vào Minh Hàng Sâm Lâm, khi đó tranh đấu càng ác liệt hơn nữa!” Hồ Ly Mắt Bạc ngưng trọng nói.
“Những yêu như chúng ta làm sao có đất dung thân nếu như chiến tranh cứ xảy ra liên miên đây?” Có yêu tộc khẽ nói, ánh mắt lo lắng không biết tương lai ra sao.
Chiến tranh giữa các bộ tộc lớn chắc chắn liên lụy đến các yêu tộc nhỏ, bọn họ tới đây quan chiến vì muốn tìm ra một con đường thích hợp giúp bộ tộc phát triển hơn nữa, không bị nhấn chìm bởi ngọn lửa chiến tranh.
Khác hẳn với tu sĩ nhân loại, yêu tộc rất coi trọng trận chiến quyết định Minh Hàng Sâm Lâm này!
Sau lưng ba Tộc Trưởng là hàng ngàn Thiết Thạch Nghĩ đang đứng thẳng tắp, cơ thể thô to trông rất mạnh mẽ, tựa như một nắm đấm của bọn họ có thể phá hủy luôn cả một ngọn núi, nhất là đôi mắt hoang dã hình viên đạn, không hề giống như loài kiến bé nhỏ, mà đây là một chủng tộc đứng đầu rừng rậm.
Thiết Ma Hạo bình tĩnh nhìn về phía trước, hắn ta đã nghe về Hắc Viên tộc tấn công vì Thiết Xa tộc lão gây sự trước, tuy vậy, đó không phải là vấn đề quan trọng.
Các yêu tộc thường xảy ra xích mích dẫn đến nhiều trận chiến sinh tử, hôm nay, cũng không khác gì một lần xích mích đó, có điều xích mích này hơi lớn một chút vì nó liên quan đến danh dự của Thiết Thạch Nghĩ tộc hay thậm chí là cả liên minh của Minh Hàng Sâm Lâm.
Bị một bộ tộc nhỏ bé sinh sống ở khu rừng hoang dã nghèo nàn khiêu khích, Thiết Ma Hạo không cảm thấy vui vẻ chút nào.
“Lai lịch của tộc Hắc Viên có phải là sự thật không?” Bỗng dưng, Hùng Bá Tộc Trưởng nhíu mày hỏi.
“Chính xác, không thể nào có sai sót!” Thiết Ma Hạo bình tĩnh gật đầu đáp.
“Thật kỳ lạ, tại sao một bộ tộc nhỏ bé lại có nhiều Yêu Tướng, thậm chí còn có Yêu Tướng tên Hắc Tinh đánh bại luôn cả Yêu Vương một cách đơn giản.” Hùng Bá cau chặt hàng chân mày, khuôn mặt khá lớn với hai hàng chân mày màu đỏ đủ để hù dọa cả hung thú.
Yêu Tướng là danh hiệu của cá thể yêu đạt tới cảnh giới Kết Đan kỳ, giống như Quỷ Tướng, nhỏ hơn thì không có danh hiệu hoặc chỉ đơn giản gọi là quỷ tốt, tiểu yêu.
“Chúng ta cần dò xét rõ ràng, không thể cứ đâm đầu vào chiến đấu mà không biết gì về kẻ địch!” Điệp Uyển nhẹ giọng nói, mùi hương thơm nhẹ lan tỏa xung quanh cô khiến cho bất cứ yêu tộc nào cũng phải cảm thấy mê mẩn, khó cưỡng lại vẻ đẹp, nhất là gương mặt trắng trẻo, đôi mắt hơi cuồng dã, thêm một chút yêu kiều, đúng là một cô gái mang hình tượng chuẩn mực tuyệt vời giống như trong sự tưởng tượng của các loài yêu.
“Quang Minh Giáo Đình là một tổ chức không đơn giản, chúng ta không cần thiết đánh nhau sống chết với bọn họ làm gì!” Hùng Bá khẽ gật đầu trong khi nói.
Dù yêu tộc hơi nóng tính, thích đánh nhau nhưng không đồng nghĩa với việc bọn họ ngu xuẩn mất khôn, bọn họ biết xây dựng mối quan hệ với thế lực, bộ tộc xung quanh, kết thêm đồng minh mở rộng sức mạnh hay lực ảnh hưởng.
Liên minh này chính là một ví dụ điển hình!
“Hắc Viên tộc ngang nhiên xâm phạm Thiết Thạch Nghĩ, ta không thể bỏ qua cho bọn chúng dễ dàng như vậy được!” Thiết Ma Hạo trầm giọng nói, ánh mắt hùng hổ có thêm một sự tức giận đang bị đè nén.
Ai cũng biết Thiết Thạch Nghĩ đang bại lui trước Hắc Viên tộc, điều này không khác gì một sư sỉ nhục công khai cả!
Thiết Ma Hạo, thân là Tộc Trưởng của Thiết Thạch Nghĩ, làm thế nào để hắn không nổi giận cơ chứ?
Nếu như bỏ qua mọi chuyện vì kẻ địch mạnh, vậy thì ai gánh vác sự phẫn nộ của mấy triệu tộc nhân trong Thiết Thạch Nghĩ?
Trận chiến hôm nay cực kỳ quan trọng, vì vậy, Thiết Ma Hạo còn đặc biệt gửi lời mời cho hai vị Tộc Trưởng khác tới đây để áp trận.
Còn hai Tộc Trưởng vì lợi ích của liên minh, không thể bỏ rơi Thiết Thạch Nghĩ tộc, bọn họ cần lực lượng của Thiết Thạch Nghĩ tại Vực Sâu Vong Sương.
Nơi đó, dù cho nguy hiểm trùng trùng, nhưng lại có Hồn Châu từ các vong hồn, quỷ hồn không có thần trí, lại còn có Ngũ Hành Linh Thạch từ hạ phẩm, trung phẩm cho đến thượng phẩm.
Phải biết rằng, một viên Linh Thạch trung phẩm bằng với mười ngàn viên hạ phẩm.
Một viên Linh Thạch thượng phẩm bằng với một trăm viên trung phẩm, tính ra thì một triệu hạ phẩm mới bằng một thượng phẩm, số tài phú không thể nào cưỡng lại được, dù cho đó là bộ tộc bá chủ của Minh Hàng Sâm Lâm rộng lớn như ba tộc Thiết Thạch Nghĩ, Mộng Hương Điệp và Đại Lực Xích Hùng.
“Bên phía Vực Sâu Vong Sương đang rất căng thẳng, liên minh không thể chịu nổi kẻ địch đến từ hai hướng khác nhau!” Hùng Bá trầm giọng nhắc nhở, ngụ ý của Hùng Bá chính là yêu cầu Thiết Ma Hạo không được làm càng dẫn đến liên lụy liên minh, nếu không liên minh sẽ từ bỏ Thiết Thạch Nghĩ, đứng bên ngoài, không can hệ đến việc này nữa.
Thiết Ma Hạo nghe vậy, hắn ta cũng hiểu rõ ý tứ của Hùng Bá, hắn ta không lên tiếng trả lời, vẻ mặt hơi chuyển sang âm trầm như thể đang suy nghĩ gì đó.
Toàn trường dần chìm vào sự yên tĩnh, ai cũng biết sóng gió chuẩn bị bắt đầu!
Khoảng chừng mười phút sau, trước toàn bộ các đôi mắt hiếu kỳ, dò xét của yêu tộc, tu sĩ nhân tộc, vùng trời phía xa xa ở đối diện với nhóm Thiết Ma Hạo, Điệp Uyển, Hùng Bá, có một đám mây đen khổng lồ kéo đến với tốc độ khá nhanh, chẳng mấy chốc sau đám mây đen kia đã biến thành các Hắc Viên với đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống trong khi hạ vào mặt đất, đứng đằng trước đám Thiết Thạch Nghĩ.
Vẫn như thường lệ, dẫn đầu đội quân Hắc Viên là Hắc Ni Tộc Trưởng, Hắc Tiều Đại Trưởng Lão và hai phó Tộc Trưởng là Hắc Diên Sương cùng Hắc Tần, bên cạnh đó còn có những tộc lão khác, cảnh giới trung bình là Tam Dương trung kỳ, hậu kỳ.
Tất nhiên, thu hút nhiều sự chú ý nhất chính là Hắc Tinh cùng với một người thanh niên nhân loại đang đứng song song với Hắc Tinh, người này chính là Trần Thanh Vũ.
Để chuẩn bị cho trận chiến, Hắc Ni Tộc Trưởng mang theo mười ngàn tộc nhân, trong đó sáu, bảy phần mười là Hắc Viên vừa mới gia nhập bộ tộc, bọn họ cũng mang theo vũ khí chiến đấu, chỉ là tâm trạng có hơi căng thẳng đôi chút.
Thông thường, khi gặp phải Thiết Thạch Nghĩ thì các Hắc Viên này thường cung kính, nói chuyện lễ phép để tránh gây họa sát thân, nhưng hôm nay, bọn họ đang chỉ mũi vũ khí vào Thiết Thạch Nghĩ tộc, một trong ba bộ tộc bá chủ rừng rậm đại ngàn.
Đây đúng là một điều không tưởng đối với các Hắc Viên đến từ bên ngoài bộ tộc của Hắc Ni Tộc Trưởng!
Hiển nhiên, sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ được chính thức công nhận là tộc nhân, không phải là người bên ngoài bộ tộc nữa, họ sẽ được đối xử công bằng như những Hắc Viên khác.
Tài nguyên, pháp thuật, cách rèn luyện thể chất, đủ loại thứ tốt đang chờ đợi bọn họ sau ngày hôm nay!
Ngoại trừ Hắc Viên, còn có một cái lồng giam làm bằng sắt thép cứng cáp đủ chống lại tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ tấn công trong vòng mười phút đồng hồ, bên trong lồng giam chính là các Yêu Vương thuộc Thiết Thạch Nghĩ tộc.
Hắc Ni Tộc Trưởng quyết định mang theo các tù binh này để làm giảm sĩ khí của Thiết Thạch Nghĩ tộc, giương lên uy danh của Hắc Viên tộc.
Còn những Thiết Thạch Nghĩ bị bắt khác đang bị giam ở một nơi khác, không tiện mang tới đây làm gì.
Tổng cộng sáu Yêu Vương, trong đó có Thiết Xa tộc lão nữa!
Nhìn thấy sáu Yêu Vương bị giam giữ, còng sắt khóa chặt tay chân làm bọn họ không thể động đậy, chỉ đành trơ mắt ra nhìn xung, vẻ mặt tức giận xen lẫn nhục nhã.
“Hắc Viên tộc, các ngươi sẽ chết không được toàn thây!” Thiết Xa tộc lão tức giận hét lên.
“Hắc Viên tộc, các ngươi còn không chịu thả chúng ta ra ư? Một hồi nữa, các ngươi sẽ bị xé xác thành mấy chục mảnh!” Một Yêu Vương khác hét lên.
“Ngậm mồm!” Hắc Tiều Đại Trưởng Lão lạnh lùng nói một tiếng, ông ta căn bản không cần quan tâm lời nói của các Yêu Vương mặc dù mỗi một tên bị nhốt đều có thể đánh bại ông trong một nốt nhạc.
“Hắc Viên tộc, các ngươi hãy mau thả tộc nhân của Thiết Thạch Nghĩ tộc ta ra, nếu không, hôm nay không chết không thôi!” Các Thiết Thạch Nghĩ đứng phía xa xa liền gào thét, vẻ mặt phẫn nộ ngập trời.
“Thật sao? Hôm nay, Hắc Viên tộc bọn ta đến đây là để hỏi tội Thiết Thạch Nghĩ tộc các ngươi!”
“Ta muốn một phần năm lãnh thổ của Thiết Thạch Nghĩ tộc, nếu như không đáp ứng vậy thì hãy nhìn xem nắm đấm của kẻ nào lớn!” Hắc Ni Tộc Trưởng cao giọng nói, vẻ mặt bình tĩnh.
“Xem ra, trận chiến này không thể không bắt đầu!” Thiết Ma Hạo nhàn nhạt cất tiếng nói.
“Nếu như các ngươi đã ngoan cố, dám lấn át Thiết Thạch Nghĩ tộc ta, vậy thì hãy quyết đầu đi!”
“Ước Pháp Tam Chiến!” Thiết Ma Hạo đề cao giọng nói.
Ngay lập tức, toàn bộ yêu tộc, tu sĩ nhân tộc ở đây đều kinh ngạc đến ngây người!
Vừa mới đối mặt chưa đầy ba phút thì đã căng thẳng tới mức chuyển sang giai đoạn Ước Pháp Tam Chiến!
Quả đúng là cách làm việc của yêu tộc, nhanh, gọn, lẹ và hiệu quả hơn tu sĩ nhân tộc nhiều!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui