Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

“Hãy nói chuyện với Quân Đoàn Trưởng Lưu Úc nếu như mọi người cần sự giúp đỡ!” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
“Vâng!” Văn Phác Chân cùng những người khác đều gật đầu.
Bọn họ biết rằng bản thân chưa thật sự đủ khả năng chèo gánh một cái học viện lớn của Giáo Đình nhưng bọn họ đã được Thanh Vũ tin tưỡng và giao cho trọng trách, vì thế bọn họ phải cố gắng hết mình.
Vì một tương lai tươi sáng, vì để lưu danh trong sử sách!
Bọn họ đều là tu sĩ sinh sống mấy trăm năm, kiến thức lão luyện, Thanh Vũ giao cho họ làm việc đó vì hắn cho rằng bọn họ sẽ làm tốt hơn hắn rất nhiều.
Với lại, kế hoạch kia còn phải qua tay nhiều thành viên cấp cao trong Giáo Đình như Thanh Vũ, Nguyễn Thanh, Mặc Hàn, …
Sau khi mọi người đồng ý thì mới bắt đầu thông báo tuyển nhận học viên cho học viện của Giáo Đình.
Ngoài ra, Giáo Đình đang cần rất nhiều nhân lực để bổ sung vào các vị trí của học viện, Thanh Vũ đã suy nghĩ về điều đó từ rất lâu và tìm thấy một phương án thích hợp để hoàn thành.
Đó là nhờ vào những mối quan hệ có sẵn để tìm kiếm những tu sĩ tài giỏi.
Mọi thứ đang dần đi đúng hướng với những gì Thanh Vũ đang tính toán.
Tam biệt nhóm người Văn Phác Chân, Chu Tĩnh Nhi, Thanh Vũ tìm đến một ngôi nhà dành cho khách của Quang Minh Giáo Đình.
Một nhóm tu sĩ đang nghỉ ngơi ở đó trong ít ngày qua, bọn họ đến từ Khai Sơn Tông, một tông môn nằm ở gần Xích Nghĩ Sâm Lâm, Thanh Vũ từng cứu Khai Sơn Tông khỏi cơn thú triều từ Tử Mộ Sâm Lâm dưới sự dẫn dắt của một bầy Tử Mộ Thú đáng sợ.
Đó Thanh Vũ còn tặng cho Khai Sơn Tông một bản pháp thuật đạt đến Thiên Cấp hạ phẩm là Khai Sơn Ấn.
Có vẻ như nhóm người đến từ Khai Sơn Tông tới đây là vì chuyện đó.
Pháp thuật Thiên Cấp hạ phẩm, một vật quá quý giá, nếu như người khác biết được sự tồn tại của nó từ Khai Sơn Tông không giữ nỗi.
Pháp thuật trấn tông của bọn họ cũng chỉ là Hoàng Cấp thượng phẩm mà thôi!
Vì thế cho nên, họ tìm đến Quang Minh Giáo Đình, chủ nhân chân chính của Khai Sơn Ấn Thiên Cấp hạ phẩm.
Người dẫn đầu đoàn người là Tông Chủ, Đinh Ngọc Thạch, đi cùng còn có một số Trưởng Lão Nội Môn, có cả Lý Duy Mạnh, tu sĩ từng dẫn đường cho Thanh Vũ tới Trúc Cơ Cốc.
Vào lúc này, Thanh Vũ bước đi vào trong sân vườn của khu nhà rộng lớn, hắn nhìn thấy những tu sĩ của Khai Sơn Tông đang quây quần bên một cái bàn đá cẩm thạch, có khoảng bảy tám người kể cả hai tu sĩ thiên tài trẻ tuổi là Trịnh Quốc Tấn và Lê Nhật Thy.
Hai tu sĩ trẻ tuổi này không trở về Khai Sơn Tông, họ theo sau Thanh Vũ tới Quang Minh Giáo Đình để học tập.
Dựa theo linh áp của hai người thì họ đã đặt chân vào cảnh giới Tam Dương hậu kỳ nhưng nội tình hùng hồn vì từng đột phá Trúc Cơ viên mãn cho nên sức chiến đấu không dừng lại ở cảnh giới hậu kỳ đó.
Có vẻ như Nhật Thy và Quốc Tấn đã nhận được nhiều lợi ích từ việc học tập bên trong Giáo Đình.
Lý Duy Mạnh, Đinh Ngọc Thạch rất coi trọng hai người, nhất là Lý Duy Mạnh thì tỏ vẻ tự hào vì ý kiến sáng suốt của ông ta, đưa hai người đến Giáo Đình mở rộng tầm mắt.
“Giáo Hoàng!” Mọi người đứng lên chào hỏi khi nhìn thấy Thanh Vũ.
“Từ biệt đã lâu, không biết mọi người thế nào rồi?” Thanh Vũ cười hỏi xã giao một tiếng.
“Nhờ vào ngài nên hung thú không còn bạo động, cuộc sống của con dân trong Khai Sơn Tông đã dần trở về như bình thường.” Đinh Ngọc Thạch nhẹ nhàng đáp lại.
“Ồ, ta rất vui vì nghe thấy điều đó.” Thanh Vũ bình tĩnh nói.
“Nhưng ta nghĩ rằng với cương vị một Tông Chủ thì ông phải rất bận rộn, vậy thì không biết tại sao ông lại dành nhiều thời gian để đến đây gặp ta?” Thanh Vũ khẽ hỏi.
“Không dấu gì ngài Giáo Hoàng, chúng tôi đến đây là để cảm ơn ngài.” Đinh Ngọc Thạch thành thật nói ra.
“Bản pháp thuật mà ngài giao cho chúng tôi cất giữ sẽ giúp chúng tôi mạnh mẽ hơn nhưng chúng tôi nhận thấy vật đó quá quý giá, sẽ thật hổ thẹn nếu như nó bị kẻ xấu đánh cắp, vì thế chúng tôi muốn nghe ý kiến của ngài.” Đinh Ngọc Thạch khẽ nói tiếp.
Thân là Tông Chủ, quản lý một tông môn to lớn, Đinh Ngọc Thạch không phải là một kẻ ngu đần.
Ông ta hiểu rõ giá trị của Khai Sơn Ấn Thiên Cấp hạ phẩm, cũng suy đoán tại sao Giáo Hoàn lại tặng cho bọn họ bản pháp thuật đó.
Chắc chắn có ẩn tình gì trong đây.
Đáng tiếc, Thanh Vũ căn bản không có dụng ý gì ngoài việc thiết lập quan hệ ngoại giao với Khai Sơn Tông nhưng Đinh Ngọc Thạch lại không nghĩ như thế.
Thiên Cấp hạ phẩm, pháp thuật của tu sĩ Cửu Dương, Thập Dương nào lại có thể tặng cho người khác như thể quăng một bó rau xanh?
Đinh Ngọc Thạch luôn cảm thấy không yên lòng, sau cùng ông ta quyết định tới nói chuyện với Thanh Vũ để làm rõ một lần.
Ông không muốn mất đi Khai Sơn Ấn Thiên Cấp hạ phẩm nên lựa lời nói rất dẻo để biểu thị quan điểm, một Khai Sơn Tông không chiếm giữ Khai Sơn Ấn đó làm của riêng, chỉ làm người “cất giữ” cho Giáo Đình, hai Khai Sơn Tông không đủ thực lực để bảo quản nó cho nên cần Giáo Đình giúp đỡ.
“Tình cảnh của Khai Sơn Tông bết bác như vậy ư?” Thanh Vũ nói với vẻ mặt bất ngờ.
“Đúng thế, chúng tôi vừa trải qua thú triều, rất nhiều đệ tử đã hi sinh…” Đinh Ngọc Thạch thở dài.
“Là do ta không suy nghĩ kỹ càng.” Thanh Vũ khẽ lắc đầu.
“Được rồi, nếu như Khai Sơn Tông cần sự giúp đỡ thì Giáo Đình sẽ không từ chối.”
“Nhưng chúng ta cần phải xác lập quan hệ đồng minh trước đã.”
“Khai Sơn Tông luôn là đồng minh tin cậy nhất của Quang Minh Giáo Đình.” Đinh Ngọc Thạch nói với âm thanh to rõ.
“Đúng vậy, nếu như không có sự giúp đỡ của ngài thì Khai Sơn Tông đã không còn tồn tại.” Lý Duy Mạnh tiếp lời.
Trước khi đến đây thì bọn họ đã điều tra về Quang Minh Giáo Đình, còn có Nhật Thy và Quốc Tấn giới thiệu, bọn họ biết là Quang Minh Giáo Đình luôn đứng ra giúp đỡ người dân bình thường, hay nói đúng hơn là cần mở rộng vùng đất tín ngưỡng.
Như ở Không Vũ Vương Triều, Quang Minh Giáo Đình ngoài việc truyền bá tín ngưỡng ra thì không can thiệp vào công việc triều chính, Khai Sơn Tông muốn nhắm vào điều đó để trở thành đồng minh của Giáo Đình.
“Vậy thì từ giây phút này, Quang Minh Giáo Đình và Khai Sơn Tông chính thức trở thành đồng minh.” Thanh Vũ trang trọng nói ra.
“Giáo Đình sẽ giúp đỡ cho Khai Sơn Tông phát triển đổi lại Giáo Đình có quyền truyền bá tín ngưỡng trong lãnh thổ của Khai Sơn Tông, Ngọc Thạch Tông Chủ, ông có đồng ý không?”
“Tôi thay mặt cho toàn thể Khai Sơn Tông đồng ý với điều kiện này.” Đinh Ngọc Thạch liền trả lời với vẻ mặt vui vẻ.
Một thế lực một sao nhỏ bé như bọn họ làm gì có tư cách bàn điều kiện với Quang Minh Giáo Đình.
Với lại bọn họ không thể không kết minh vì Giáo Đình đang nắm giữ điểm yếu của bọn họ, nếu như Giáo Đình truyền ra tin tức về Khai Sơn Ấn Thiên Cấp hạ phẩm thì chắc chắn một trăm phần trăm rằng Khai Sơn Tông bị những thế lực mạnh mẽ khác tấn công.
Đầu tiên là bọn ma tu, Tà Đồ hay những thế lực tà ác luôn hoạt động trong bóng tối.
Chưa kể đến Khai Sơn Tông ở gần với lãnh thổ của Hợp Ma Tông.
Hợp Ma Tông làm sao bỏ qua cơ hội chiếm giữ một bản pháp thuật cao cấp như vậy?
Đinh Ngọc Thạch cho rằng ngài Giáo Hoàng, Trần Thanh Vũ đã lập ra một dương mưu để tính kế Khai Sơn Tông, làm cho họ phải thuận theo, chấp nhận trở thành một minh hữu của Giáo Đình.
“Quả là một người có tâm cơ thâm trầm!” Đinh Ngọc Thạch thở dài trong lòng.
Nói thật thì Đinh Ngọc Thạch cũng muốn có được Khai Sơn Ấn Thiên Cấp hạ phẩm, cũng muốn có được điều kiện phát triển như Không Vũ Vương Triều nhưng ông lại không muốn bị thế lực khác thao túng.
Tuy vậy, Đinh Ngọc Thạch suy nghĩ nhiều lần, ông không có lựa chọn thứ hai ngoài cầu cạnh Giáo Đình.
Còn đứng trên góc nhín của Thanh Vũ, hắn không suy tính nhiều như thế, hắn chỉ nhìn thấy Đinh Ngọc Thạch tự đâm đầu tới, vậy thì Thanh Vũ còn ngại ngần gì nữa?
Có thêm đồng minh, có thêm vùng đất tín ngưỡng, rốt cuộc, kẻ được lợi vẫn là Quang Minh Giáo Đình.
Thế là hai bên bắt đầu bàn bạc những vấn đề liên quan đến việc kết minh, cũng giống như đối với Hắc Viên và Thủy Linh Xà tộc, Thanh Vũ trao tặng cho bọn họ một phần quà nho nhỏ và cử một số Thánh Đồ, Thánh Sứ tới Khai Sơn Tông để bảo hộ bọn họ cùng với truyền bá tín ngưỡng.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài.” Đinh Ngọc Thạch nở nụ cười niềm nở.
Những Trưởng Lão khác đề vui vẻ không thôi, bọn họ tận mắt nhìn thấy năm viên Kết Anh Đan chạy vào túi của Đinh Ngọc Thạch, nói không chừng bọn họ cũng có cơ hội đột phá trở thành tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân thì sao?
Quả nhiên, hành động của Tông Chủ rất sáng suốt.
“Chúng ta là đồng minh.” Như thường lệ, Thanh Vũ nhấn mạnh bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“À, ta có một chuyện cần sự giúp đỡ của Ngọc Thạch Tông Chủ.” Thanh Vũ chợt nói.
“Xin mời ngài cứ nói.” Đinh Ngọc Thạch khẽ gật đầu.
“Ta cần một số tu sĩ có kinh nghiệm trong việc dạy dỗ người khác, Ngọc Thạch Tông Chủ có biết những tu sĩ giống vậy không?” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.
“Những tu sĩ có kinh nghiệm dạy học à? Tôi biết những người như thế, bọn họ đã cao tuổi nên ẩn cư, thường hay thu nhận một số phàm nhân có tư chất để tu luyện.” Đinh Ngọc Thạch trả lời.
“Nếu như ngài cần thì tôi sẽ liên lạc với họ, sau đó đưa họ đến đây để ngài gặp gỡ.”
“Không cần phiền phức Ngọc Thạch Tông Chủ, ông chỉ cần chỉ ra nơi ở của họ là đủ rồi, Giáo Đình sẽ tiến tới chiêu mộ họ.” Thanh Vũ mỉm cười nói.
“Được, sau khi trở về tôi sẽ thu thập thông tin và gửi cho ngài.” Đinh Ngọc Thạch gật đầu nói ra.
“Để đáp lại điều đó, Giáo Đình sẽ tặng cho Khai Sơn Tông hai mươi vị trí tiến vào bí cảnh dành cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Cảm ơn ngài Giáo Hoàng.” Đinh Ngọc Thạch cười nói.
“Chúng tôi phải trở về Khai Sơn Tông, không thể ở đây quá lâu cho nên chúng tôi xin được phép tạm biệt ngài.”
“Được rồi, những thành viên của Giáo Đình sẽ đi cùng các vị trở về Khai Sơn Tông.” Thanh Vũ khẽ nói.
“Nhật Thy, Quốc Tấn, hai người phải chăm chỉ tu luyện có biết không?” Đinh Ngọc Thạch nghiêm nghị nói với hai thiên tài trẻ tuổi.
“Vâng!” Nhật Thy, Quốc Tấn lập tức trả lời với vẻ mặt chăm chú. Bọn họ biết rõ bản thân đang ở trong một môi trường tốt nhất để tu luyện, vì vậy bọn họ phải nỗ lực hơn nữa để không phụ lòng những tiền bối trong Khai Sơn Tông đã cho họ cơ hội này.
Nhật Thy và Quốc Tấn đã được phép tiến vào Hành Tinh Gaia để lịch luyện, còn có ở Huyễn Linh Chiến Trường để tu luyện và rèn luyện kỹ năng sinh tồn nữa.
Đương nhiên là bọn họ phải ký vào Giấy Khế Ước nhằm bảo đảm thông tin tuyệt mật.
Đó là câu trả lời cho sự tiến bộ của bọn họ, không những về tu vi tăng mạnh mà còn ở trong tâm cảnh nữa.
“Con gái của ông không sao chứ?” Thanh Vũ nhìn sang Lý Duy Mạnh và cất tiếng hỏi.
“Cảm ơn ngài đã quan tâm, sau khi sử dụng Định Thần Đan do ngài trao tặng thì Lệ Quyên đã khỏe hơn nhiều.” Lý Duy Mạnh khẽ nói, ông không ngờ một vị Giáo Hoàng như Thanh Vũ lại nhờ tới đứa con gái khốn khổ của ông.
“Đúng là một ngươi nhân hậu!” Lý Duy Mạnh nghĩ thầm trong lòng.
“Ta rất lấy làm tiếc vì nỗi đau của Lệ Quyên.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra. Khi đó Thanh Vũ đến khá trễ nên nhiều người bị hung thú giết hại, hắn không trách bản thân vì tới muộn nhưng cũng cảm thấy buồn khi nhiều người vì thế mà mất đi mạng sống.
“Tu sĩ sống chết đã có số, không thể cưỡng cầu.” Lý Duy Mạnh khẽ nói trong khi lắc đầu.
“Chúng tôi phải lên đường rồi! Tạm biệt ngài.” Lý Duy Mạnh hơi khom người trong khi nói.
“Tạm biệt.” Thanh Vũ vẫy tay chào đám người Đinh Ngọc Thạch và Lý Duy Mạnh.
Cùng đi với bọn họ là một ít Thánh Đồ, Thánh Sứ, có cả những người làm việc lặt vặt là Tín Đồ nữa, tuy vậy, cảnh giới thấp nhất đều là Tam Dương trung kỳ trở lên, trong Thánh Đồ đều là Tam Dương đỉnh phong, Tứ Dương sơ kỳ, còn Thánh Sứ thì càng mạnh hơn nữa.
Đội hình như thế dư sức bảo vệ Khai Sơn Tông khỏi các mối nguy hiểm xung quanh.
“Nhật Thy, Quốc Tấn, hai người hãy đi lãnh một Bạch Dực Tuyết Điêu và phù chú cấp bốn để phòng vệ đi.” Thanh Vũ nhìn sang Lê Nhật Thy và Trịnh Quốc Tấn.
“Vâng!” Nhật Thy, Quốc Tấn vui vẻ gật đầu.
“Nhưng đừng dựa dẫm vào vật bên ngoài quá nhiều, sức mạnh đến từ chính bản thân mới là thứ mà hai người cần nhất!” Thanh Vũ nghiêm giọng nhắc nhở.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đã dạy dỗ.” Hai người liền lên tiếng đáp.

“Kim Văn Tuấn, Tinh Du đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về từ Đà La Môn rồi à?”
“Để xem bọn họ đã điều tra được gì?!”
“Không ngờ một kế hoạch nhỏ trong việc nắm giữ cách thức nấu rượu lại giúp mình tìm thấy nhiều bí mật quan trọng như thế!” Thanh Vũ cười khổ một tiếng.
Trước đó, Thanh Vũ giao nhiệm vụ cho Tinh Du, Kim Văn Tuấn, hai tu sĩ Đà La Môn bị Giáo Đình bắt giữ, để bọn họ trở về nhìn cách nấu rượu Bích Linh Tửu, một loại rượu có giá trị cao của Đà La Môn.
Thanh Vũ muốn cách nấu rượu đó để Giáo Đình nghiên cứu một chút, nói không chừng Giáo Đình có thể nấu ra một loại rượu cao cấp hơn thì sao? Phải biết rằng, một bình rượu nhỏ mà tới hơn năm ngàn Linh Thạch hạ phẩm!
Nào ngờ đâu, Đà La Môn lại ẩn dấu một bí mật kinh người nằm bên trong Bích Linh Tửu.
“Bích Linh Tửu, có mầm móng của Đà La Huyết Ma Thụ!”
“Không ngờ, loại rượu đắt này tiền lại ẩn dấu một sự nguy hiểm như vậy.” Thanh Vũ cảm khái một tiếng.
“Đà La Môn, các ngươi đang tính toán gì?”
“Đại Hội Thưởng Rượu, đó là mục đích của các ngươi ư?”
“Chẳng trách các ngươi lại yên lặng trước sự khiêu khích của Giáo Đình, đó là vì các ngươi còn chưa sẵn sàng!”
“Tinh Du, Kim Văn Tuấn đã lập ra một công lớn, mình cần phải ban thưởng cho bọn họ.”
“Tuân Vu, cậu hãy xóa bỏ toàn bộ tội danh liên quan đến nhóm người Tinh Du, Kim Văn Tuấn và cấp cho bọn họ một khối đất bên cạnh Quang Minh Thánh Điện cùng với một khối đất trồng trọt.” Thanh Vũ gửi tin nhắn cho Tuân Vu, Phó Đoàn Trưởng của Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn và gửi luôn tin nhắn cho Diêu Nguyệt ở Hội Đồng Thẩm Phán.
“Vấn đề về Bích Linh Tửu liên quan đến nhiều mạng người, hi vọng Viện Trưởng Mira có thể giải quyết được.” Thanh Vũ thở dài một tiếng rồi bước đi, tiến vào Cổng Dịch Chuyển để sang Hành Tinh Gaia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui