“Hử? Ngươi đang lảm nhảm cái gì thế?”
“Đừng nói rằng đầu óc của ngươi đã bị hỏng sau khi chứng kiến sức mạnh thật sự của ta?”
“Thật đáng tiếc vì ta đã để tên mặc giáp kia chạy mất!”
“Nhưng không sao, ta sẽ biến tất cả các ngươi thành thức ăn bổ dưỡng cho Huyết Cốt Ma Thể, sau đó lại tính sổ với tên kia cũng không muộn!”
Trình Phi Đăng lạnh lùng cất tiếng nói, linh áp khổng lồ phát ra bởi hắn càng khiến lời nói của hắn mang thêm nhiều áp lực lên những bán nhân loại.
Ngay cả đám thuộc hạ của Trình Phi Đăng cũng tỏ ra ngạc nhiên vì chúng không hề hay biết sức mạnh này của thủ lĩnh.
“Đó là một loại thể chất tàn ác, làm sao ngươi có được nó?” Phạm Di Hòa nhẹ giọng hỏi với nét mặt hiếu kỳ, anh ta chưa bao giờ để tâm đến sức mạnh hiện tại của Trình Phi Đăng.
Trình Phi Đăng liếc Phạm Di Hòa một cái, hắn cao giọng nói: “Người sắp chết không cần biết nhiều, hãy xưng tên ra, ta không giết kẻ vô danh!”
Hắn cho rằng Phạm Di Hoa, Vũ Hy và còn một người vừa đi khỏi nơi này là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trong trạng thái mạnh nhất thì hắn không sợ nhưng hắn cũng phải biết chính xác kẻ địch là ai, đến từ nơi nào để chuẩn bị đối phó nếu như có thế lực muốn trả thù, đây là bản tính cẩn thận chung của các tu sĩ đầy kinh nghiệm sinh tồn giữa một thế giới nguy hiểm.
Vũ Hy bước vài bước về phía trước, cậu ta nhàn nhạt lên tiếng: “Ta là Vũ Hy, Điện Chủ của Luyện Khí Thánh Điện tại Quang Minh Giáo Đình!”
“Ngươi là…” Trình Phi Đăng sửng sốt.
“Vũ Hy, đúng rồi, ngươi là một Điện Chủ của Quang Minh Giáo Đình, ta từng nhìn thấy ngươi trên một màn hình kỳ lạ!”
“Vũ Hy? Điện Chủ? Quang Minh Giáo Đình?” Các bán nhân không biết gì về mấy cái tên xa lạ đó, mấy ngày qua, họ tập trung chống lại đám cướp hung tàn nên không biết tin tức nóng bỏng nhất trên Tử Vi Châu hiện nay.
“Vũ Hy Điện Chủ, anh ấy rất hay được mọi người nhắc đến.”
Lý Tư Duệ nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt cô chợt sáng lên vì nghĩ đến một cái tên quen thuộc cô nghe thấy trên đường đi tìm kiếm cứu viện, cô nghe từ những người đi đường, họ cứ luôn bàn tán về Quang Minh Giáo Đình và các Điện Chủ cũng như hành động sắp tới của Giáo Đình.
Nguyễn Hoàng Thịnh nói bằng nét mặt ngạc nhiên: “Không ngờ người đứng ra giúp đỡ chúng ta lại là một người nổi tiếng, Vũ Hy Điện Chủ đến từ Quang Minh Giáo Đình, một thế lực rất mạnh mẽ, họ thậm chí còn tuyên chiến với cái ác.”
Nguyễn Quý nghiêm túc nói ra: “Một người thiếu niên dũng cảm mang theo tấm lòng lương thiện, dù thế nào đi chăng nữa, kể từ đây trở về sau, cậu ta chính là ân nhân của chúng ta, chúng ta sẽ không bao giờ quên điều đó.”
“Đúng vậy!” Những bán nhân khác gật đầu, vẻ mặt kiên định.
Trình Phi Đăng bỗng nhiên cười lớn:
“Hahaha! Ngay cả trời cũng giúp ta, ngươi là một Điện Chủ của Quang Minh Giáo Đình, ta chắc chắn rằng rất nhiều người sẽ chi ra một khoảng linh thạch lớn để có được cái đầu của ngươi!”
“Thế nào? Ngươi định buông tay chịu trói hay để ta bẻ từng khớp xương trên người của ngươi?”
“Yên tâm đi, ta sẽ không giết một người có giá trị như ngươi!”
Với một cơ thể quái dị với những cây xương trắng nhọn, một biểu cảm hung tợn với ánh mắt vằn vện tia máu, Trình Phi Đăng thể hiện rõ nét sự tàn bạo của hắn và gây một lượng áp lực kinh hoàng lên những bán nhân.
Phạm Di Hòa nói trong khi lắc đầu: “Cái tên này còn không xứng làm phân bón cho hoa nữa.”
“Anh không định giúp đỡ anh Vũ Hy sao? Đám người đó trông rất hung dữ!” Lý Tư Duệ nghi hoặc hỏi.
Phạm Di Hòa nhìn qua Lý Tư Duệ rồi anh ta chú ý vào Vũ Hy, anh ta nở một nụ cười khẽ:
“Không cần, Vũ Hy rất mạnh, cực kỳ mạnh! Ngay cả Vũ Hy Điện Chủ cũng không nhận ra sức mạnh thật sự của bản thân cậu ta!”
“Mọi người cũng biết Vũ Hy là ai rồi chứ?”
“Anh ấy là Điện Chủ của Luyện Khí Thánh Điện, nên anh ấy là một Luyện Khí Sư tài giỏi trong Quang Minh Giáo Đình.” Lý Tư Duệ suy nghĩ trong chốc lát sau đó cô lên tiếng trả lời.
“Đúng vậy!” Phạm Di Hòa cười nhẹ một tiếng.
“Điện Chủ là những người quyền lực nhất và cũng là trụ cột cứng rắn nhất chống lên Giáo Đình, mỗi một Điện Chủ đều là niềm tự hào, là niềm kiêu hãnh của toàn bộ thành viên Giáo Đình.”
“Để đạt được thành tựu như hiện tại, mỗi người trong họ đều rất cố gắng.”
“Vũ Hy cũng vậy, cậu ta là một Luyện Khí Sư tài giỏi bậc nhất Giáo Đình và cũng là một trong những người nỗ lực nhất.”
“Với cương vị một Điện Chủ của Luyện Khí Thánh Điện, Vũ Hy không cho phép bản thân dừng chân ở một chỗ, thế nên cậu ta đã luyện tập rất điên cuồng, cậu ta vung cây chùy nặng vào miếng kim loại để tạo hình chúng, để khắc sâu Luyện Khí Ngữ vào bên trong kim loại và tạo thành một mạch máu vận chuyển linh lực, mỗi một món vũ khí do chính tay cậu ta chế tạo đều tiếp cận sự hoàn mỹ, đều là những đóa hoa kim loại xinh đẹp nhất tôi từng nhìn thấy.”
“Một ngày hai mươi bốn giờ, mỗi một giờ cậu ta vung chùy bảy ngàn hai trăm lần, cậu ta đã liên tục làm việc đó trong rất nhiều năm trời, cậu ta vung nó bằng rất nhiều sức mạnh, bằng toàn bộ sự hiểu biết về Luyện Khí Ngữ, bằng cả linh lực, linh hồn và ý chí của cậu ta!”
“Chính vì thế, trong quá trình khổ luyện cực kỳ khắc nghiệt đó, Vũ Hy đã rèn luyện ra một cơ thể cứng cỏi, một linh hồn sắt đá, một ý chí không thể nào bị đánh bại.
Mỗi một đòn tấn công của cậu ta đều hoàn mỹ, không hề có sơ hở, chỉ là cậu ấy không nhận ra điều đó mà thôi.”
Lý Tư Duệ và mọi người vừa nghe lời kể thuật lại một phần trong cuộc đời của Vũ Hy vừa nhìn vào bóng lưng thẳng tắp đằng xa ấy, hình tượng của Vũ Hy ngày càng cất cao hơn trong tâm trí của họ, đây là một người tuyệt vời!
Không giống như lúc vừa gia nhập Giáo Đình, Vũ Hy đã trưởng thành làm một người thanh niên cao hơn một mét tám với các cơ bắp chắc khỏe, để nâng cao kỹ năng luyện khí, Vũ Hy cũng học rất nhiều kiến thức bao gồm cả văn hóa và khoa học nên trình độ hiểu biết của cậu ta hơn hẳn những người cùng tuổi tác.
Giờ đây, trong đôi mắt đang nhìn thẳng vào Trình Phi Đăng của Vũ Hy, cậu ta nhìn thấy những oan hồn không được siêu thoát đang bám lấy xương trắng, bám đầy lên người Trình Phi Đăng, hắn ta không thể cảm nhận được họ vì họ chỉ là những ý niệm nhỏ bé gần như không tồn tại, họ ở đây vì một mục đích đó là muốn nhìn thấy Trình Phi Đăng đến tội.
Vũ Hy cảm nhận rõ ràng nhất và hơn cả thế nữa, cậu có một đôi mắt sở hữu một quyền năng từ Luyện Khí Thánh Chùy, quyền năng kia cho phép Vũ Hy nhìn thấy quá trình tạo ra một vũ khí, Vũ Hy đang nhìn nhanh qua những hình ảnh Trình Phi Đăng đúc luyện Huyết Cốt Ma Thể.
Vũ Hy điềm tĩnh lên tiếng: “Ta sẽ cho ngươi nếm trải nỗi đau của họ, những người bị ngươi giết hại.”
“Hả?” Trình Phi Đăng cười lạnh.
“Ngươi vừa lảm nhảm gì đó? Haha, đúng là một đám người vô tri đến từ Quang Minh Giáo Đình, cái gì chính nghĩa, cái gì tàn ác, chúng chẳng là cái thá gì trong thế giới tàn khốc của tu sĩ này!”
“Để tồn tại đến ngày hôm nay, ta phải trở nên mạnh mẽ bằng bất cứ giá nào, quy luật của tự nhiên là thế, kẻ yếu sẽ trở thành con mồi của kẻ mạnh, không có đúng, không có sai, chỉ có sống và chết, ngươi thì hiểu gì, một kẻ vừa sinh ra liền có tất cả trong tay như ngươi thì hiểu cái gì?”
“Hả? Nói cho ta nghe, ngươi thì hiểu gì về thế giới này!?”
“Liệu ngươi có bị chôn xuống lòng đất bảy ngày bảy đêm? Liệu ngươi có từng bị đốt cháy giữa ngọn lửa nóng khiến cho da thịt ngươi bốc mùi thơm?”
“Ngươi có từng cảm thấy một tia sáng của Mặt Trời cũng là thứ vô giá? Ta sẽ làm tất cả để có thể đứng dưới ánh sáng này, ta sẽ đứng ở dưới đó vĩnh viễn, ta sẽ nghiền nát tất cả kẻ nào dám ngăn cản con đường của ta!”
“GÀOOO!” Sau cùng, lời nói phẫn nộ của Trình Phi Đăng biến thành một tiếng rít gào dữ tợn, xương cốt của hắn chuyển sang màu đen đậm đặc và khí thế lại đang cất cao hơn nữa, đạt đến cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, cũng là Tứ Dương đỉnh phong.
Có vẻ như Vũ Hy đã kích thích Trình Phi Đăng, khiến hắn nhớ lại ký ức đau khổ, mọi thứ trở thành một yếu tố quan trọng vô tình thức tỉnh tiềm năng ẩn trong người của hắn.
Vù!
Không khí chấn động ngay sau khi màn biến hóa đầy bất ngờ của Trình Phi Đăng kết thúc, hắn đã tấn công Vũ Hy bằng một cú vung quyền cực mạnh thẳng vào giữa mặt Vũ Hy.
Ầm!!
Vũ Hy không hề di chuyển dù chỉ một bước nhỏ, đáp lại đòn tấn công chết chóc từ Trình Phi Đăng, Vũ Hy mở rộng lòng bàn tay phải rồi bắt trọn lấy nắm đấm tốc độ cao đó, một làn sóng xung kích đánh mạnh ra xung quanh, chỗ đứng Vũ Hy sụp lún xuống vài mét.
“Hử?” Trình Phi Đăng tỏ ra nghi hoặc, hắn không thể tin được rằng cú đánh của hắn bị chặn đứng bởi Vũ Hy chỉ bằng một động tác nhỏ đơn giản, hắn liền xác định Vũ Hy không phải là một tu sĩ giống như hắn suy đoán trước đó, Vũ Hy là một kẻ mạnh!
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, trước khi mọi người nhận thức rõ tình cảnh chiến đấu thì Vũ Hy đã phản đòn, một cú đấm thẳng vào ngực của Trình Phi Đăng!
Ầm!
Trình Phi Đăng bị đánh bay cả trăm mét lên bầu trời cao, một vài giọt máu tươi rơi xuống đất trước sự sửng sốt đến ngây người của toàn trường.
Trình Phi Đăng cắn răng vì cảm giác đau đớn ập thẳng vào não bộ, cơ quan nội tạng ở phần bụng của hắn cũng bị tổn thương nghiêm trọng, máu tươi tràn lên khóe miệng, đôi mắt của hắn càng lúc càng đỏ ngầu, hắn ổn định trạng thái để tiếp tục chiến đấu nhưng hắn lại bỗng nhiên thấy xung quanh hắn là một đám mây đỏ.
“Mây?”
Trình Phi Đăng nhíu mày, tầm nhìn của hắn dần dần rõ hơn và hắn thấy được nó đâu phải là mây, chính xác thì thứ đang bao quanh lấy hắn là những mảnh kim loại vụn.
Đúng lúc này, tiếng nói bình tĩnh của Vũ Hy vang lên: “Trả lại cho ngươi!”
Trình Phi Đăng trừng to mắt hết cỡ, hắn lập tức biết được đám mây kia từng là bốn cây Huyết Luyện Kiếm của hắn, đám mây đỏ lập tức chuyển động co rút lại với tốc độ khủng khiếp, hàng ngàn mảnh kim loại găm vào da thịt của Trình Phi Đăng khiến hắn trông giống như một con nhím gai góc chảy đầy máu.
Trình Phi Đăng gào thét một cách đau đớn: “AAA!”
Vũ Hy không cho phép nỗi đau đó biến mất, cậu ta tiếp cận Trình Phi Đăng và nắm chặt lấy một cây xương trắng dài bằng một bàn tay.
Trong ánh mắt khiếp hoảng của Trình Phi Đăng, Vũ Hy trực tiếp rút một cây xương ra khỏi cơ thể của hắn, máu tươi phun ồ ạt như suối, âm thanh gào thét càng lớn hơn nữa, thậm chí một số tu sĩ ma đầu xanh mặt vì sợ hãi.
Chưa ngừng lại ở đó, trên người Trình Phi Đăng vẫn còn mười hai cây xương trắng, khoảng thời gian chiến đấu sau đó chính là khoảng thời gian đau khổ nhất trong cõi đời của Trình Phi Đăng, chúng bị rút từng cái một bởi Vũ Hy.
“Này, này… Đây đâu phải là một trận chiến!” Đại Trưởng Lão, Nguyễn Quý lẩm bẩm một cách ngạc nhiên.
“Đây là một trận tàn sát!” Nguyễn Hoàng Thịnh nuốt một ngụm nước bọt rồi nói.
Sau khi rút hết mười ba cây xương trắng Huyết Cốt Ma Thể trên người Trình Phi Đăng.
Vũ Hy ngừng lại động tác, cậu ta thản nhiên nói ra:
“Ta hiểu rõ tất cả nỗi đau của ngươi!”
“Nhưng ta khác với ngươi! Ngươi biến nỗi đau thành động lực, biến những người yếu hơn ngươi thành sức mạnh.”
“Còn ta, dù cho nếm trải rất nhiều nỗi đau, dù cho đã từng tuyệt vọng, ta vẫn không hề đánh mất bản thân mình, ta vẫn luôn dùng sức mạnh của bản thân để bảo vệ những điều tốt đẹp.”
“Ngươi lạc lối rồi, con đường của ngươi là một ngõ cụt, kết thúc ở đây thôi!”
Sau tiếng nói của Vũ Hy, mười ba cây xương trắng nhọn lập tức xuyên thủng qua cơ thể Trình Phi Đăng, thứ vũ khí hắn tự mình rèn luyện được và cảm thấy tự hào nhất trong cuộc đời lại chính là thứ khiến hắn đau khổ nhất và cũng chấm dứt mạng sống của hắn.
“Xin lỗi, tôi không thể cho phép một kẻ như vậy còn sống.” Vũ Hy nhẹ giọng nói với Phạm Di Hòa sau khi cậu ta đáp xuống mặt đất gần đó.
Phạm Di Hòa luôn luôn nở một nụ cười tỏa sáng trông như bông hoa xinh đẹp: “Không sao, tuy linh hồn của hắn đã bị đánh tan nhưng não bộ vẫn còn hoạt động vài phút sau khi cơ thể chết, chỉ là tôi thích đến gần một người sống hơn là một thi thể.”
Phạm Di Hòa đột ngột quay người nhìn đám tu sĩ đang định bỏ chạy ở đằng kia: “Các ngươi định đi đâu đó?”
“Chạy mau!” Một tu sĩ hét lớn khiến cả đám tu sĩ hoảng loạn, mạnh người nào người đó tự lo cho bản thân, dùng tất cả thủ đoạn để bỏ chạy khỏi cái nơi ma quỷ này, ngay cả Trình Phi Đăng, thủ lĩnh mạnh mẽ ẩn dấu nhiều con bài tẩy cũng đã chết thì họ làm sao dám ở lại nữa.
Cạch, cạch!
Bỗng nhiên vài tiếng bước chân chạm đất phát ra từ mọi hướng, không biết từ lúc nào, một vài Thái Dương Thần Vệ đã đứng bao vây đám tu sĩ, trên bầu trời, một chiếc máy bay vận chuyển bỏ đi lớp ngụy trang vô hình để xuất hiện trong mắt của toàn trường.
“Này, anh định bỏ đi nữa sao? Lần nào cũng vậy, chúng tôi không phải là nhân viên quét dọn cho anh đâu đấy!” Một nữ Thái Dương Thần Vệ nói một cách bất lực.
Phạm Di Hòa cười khẽ: “Tôi rất trân trọng sự giúp đỡ của mọi người, nhưng mọi người biết đấy, ai sẽ nhìn thấy một đóa hoa như tôi nếu như tôi cứ ở giữa một rừng hoa chứ?”
“Vũ Hy Điện Chủ, tạm biệt, hẹn ngày gặp lại!”
Phạm Di Hòa nhanh chân lên ngựa một sừng rồi chạy mất.
Nữ Thái Dương Thần Vệ tức giận hét lớn: “Đứng lại đó!!”
"Tốt nhất là mọi người nên xử lý nhanh trước khi não bộ của tên kia ngưng hoạt động!" Đâu đó vẫn còn một âm thanh truyền lại.