Editor: Vũ Kỳ
__________
Vừa rồi còn giãy giụa đến mức gà bay chó sủa.
Hiện tại lại ngoan ngoãn duỗi cái móng heo ra để Lý Hành đeo vòng.
1
Động tác này phải mất vài giây.
Tuy ngắn ngủi nhưng cũng rất dài.
Xung quanh rất yên tĩnh, nhưng tim tôi lại đập như sấm.
Cuối cùng Lý Hành cũng đã đeo xong, tôi đang chuẩn bị rút tay về.
Xa xa phía sau lại truyền đến tiếng sư tử rống của Quách Hiểu Bạch--
"Giản! Tây! Khê!!"
Đm!! Dựa vào bản năng trời phú, tôi đã nhanh chân nhảy xa ra khỏi người Lý Hành, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mà đóng cửa xe lại.
Trong lúc hoảng loạn, một cảm giác đau đớn thấu tim từ đầu ngón tay truyền đến, sau đó truyền đi khắp cơ thể--
Ngao ngao ngao tay bà đây bị cửa xe kẹp trúng rồi!
Tôi không phải chó.
Nhưng giờ khắc này.
Tôi đau đến mức khóc ra tiếng chó.
"Ngao ngao ngao ngao!"
Trong nháy mắt trong đầu tôi chợt lóe lên.
Cảnh tượng một con chuột già bị bẫy chuột kẹp đứt đuôi.
Cảnh tượng các liệt sĩ cách mạng mười ngón bị cắm đầy xiên tre vẫn sẵn sàng hy sinh, thấy chết không đầu hàng.
Tiêu rồi, tiêu rồi, đau quá đi......
Càng ngày càng đau, càng ngày càng thở không nổi......
Tôi nghe được âm thanh Quách Hiểu Bạch thét chói tai: "Đệt. Đệt. Đệt", sau đó chạy vọt về phía tôi.
Tôi nhìn thấy Lý Hành nắm chặt cửa xe đẩy ra, nhanh chóng đỡ được tôi đang lung lay sắp ngã xuống.
Sau đó tôi ngã vào một lồng ngực ấm áp.
Tôi không phụ sự mong đợi của mọi người mà chìm vào hôn mê.
1
***
Tôi tỉnh lại vì nỗi đau thấu trời xanh.
Mơ thấy ngón út bàn tay phải của mình bị người ta bỏ vào máy xay sinh tố rồi điên cuồng xay.
Vừa mở mắt, quả nhiên nhìn thấy một vị bác sĩ đang mân mê tay của tôi.
Xem như hôm nay tôi cũng đã hiểu được cái gọi là 'tay đứt ruột xót¹'.
Trên ngón út hiện tại giống như có một quả tim.
Mỗi lần tim đập thình thịch là mỗi lần đau.
Đau đến mức hai mắt tối sầm lại.
Mẹ của tôi đã mất rất lâu rồi.
Nhưng con người khi tuyệt vọng hay bất lực, gọi mẹ chính là một loại bản năng.
Cho nên tôi khóc lóc kêu: "Mẹ ơi..."
Lý Hành đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, "Có tôi ở đây rồi."
Tôi: "..."
Tôi hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn anh.
Vẻ mặt nghiêm túc của anh ta lại pha lẫn chút khẩn trương mà nhìn tôi.
Tôi: "Năn nỉ anh... Tiêm thuốc tê cho tôi đi..."
Lý Hành: "Không được."
Tôi: Hu hu hu cầm thú!
Lý Hành: "Nhịn một chút, rất nhanh thôi sẽ không đau nữa."
Tôi hít hít nước mũi: "Nhịn... Nhịn cái gì?"
Lý Hành: "Bác sĩ đang ấn móng tay dính lại cho em."
Tôi: !!!
Móng tay của tôi... Cốt nhục chia lìa?!
Còn đang ngẩn người.
Bác sĩ đột nhiên đẩy mạnh một cái.
Tôi: "A a a a a!!"
Tôi ngồi ở khoa chỉnh hình mà hét khí thế như người trong khoa sản.
2
Lý Hành ngồi ở mép giường, ôm lấy đầu tôi, giữ chặt không để tôi nhìn.
Tôi nắm lất áo vest của anh ấy, vải dệt cao cấp bị tôi siết chặt trong tay, xoắn thành hình một nắm dưa muối.
Tôi cứ nghĩ như vậy là xong rồi.
Kết quả bác sĩ nói: "A, ấn không dính lại được rồi."
CMN!!
Bác sĩ: "Thôi để chú tháo nó ra cho cháu luôn nhé."
Ta ôm Lý Hành run đến giống run rẩy: "Không muốn, không muốn, không cần!!"
Lý Hành nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, ôn nhu an ủi: "Tây Tây ngoan, đợt một tí là xong rồi, kiên cường một chút rất nhanh thôi sẽ hết đau, nghe lời..."
Mẹ tôi có sống lại cũng không có chuyện sẽ vỗ về tôi thế này đâu.
Đây là lần đầu tiên tôi được thấy một mặt ôn nhu sủng nịch như vậy từ Lý Hành.
Có chút giật mình.
Đang thất thần, đột nhiên ngón tay nhói lên một trận đau đớn!
Tôi đau đến mức không còn cảm nhận được gì.
Móng tay út đã chính thức rời khỏi cơ thể mẹ.
Bác sĩ vẻ mặt bình thản nói: "Được rồi, rút xong rồi."
Sau đó liếc mắt nhìn tôi và Lý Hành một cái.
Dưới ánh mắt ghét bỏ của ông ấy, tôi một vừa hai phải thoát ra khỏi lồng ngực Lý Hành.
Bác sĩ một bên băng bó một bên nói: "Đúng là có bạn gái rồi khác hẳn nhỉ, còn biết an ủi người khác nữa chứ."
Lý Hành: "Cảm ơn chú Chu."
Thì ra là người quen.
Bảo sao vừa rồi lại đối với tôi tốt như vậy.
Làm nửa ngày hóa ra chỉ là "đóng kịch".
Sau khi lấy thuốc xong thì tôi trở về nhà, cũng không có gì rắc rối lắm.
Tôi nhờ Lý Hành đừng nói cho Giản Vệ Đông biết.
Lý Hành: "Bác sĩ nói một hai đêm đầu sẽ rất đau."
Đột nhiên tôi có chút chờ mong--
He he.
Đừng nói là muốn đem tôi về nhà để chăm sóc nha?
Lý Hành: "Nên cô nhớ dùng thuốc xịt giảm đau Vân Nam và uống thuốc Vân Nam đấy."
Tôi: "..."
Anh là cổ đông bí mật của công ty thuốc Vân Nam đúng không?
Chú Chu offline rồi nên không thèm đóng kịch nữa?
Á à.
Đúng là đàn ông.
Sau khi trở về ký túc xá, tôi vô cùng nghiêm túc gặm móng heo mà Quách Hiểu Bạch mua cho tôi.
Người ta hay nói ăn gì bổ nấy mà.
Đêm khuya.
Quách Hiểu Bạch vẫn đang miệt mài hoàn thành bản vẽ.
Tôi vô cùng đau đớn, căn bản ngủ không được, nên cũng ngồi dậy thiết kế với cậu ấy.
WeChat Lý Hành không ngừng gửi tin đến.
【 Còn đau không? 】
Tôi: 【 Đau muốn chết, đến mức muốn tự tử luôn. 】
Tôi chỉ nói sự thật.
Lý Hành: 【 Cô không thể chết được. 】
Tôi: ?
Chẳng lẽ...
Lý Hành: 【 Tôi đã đặt mua máy chơi game Switch Animal Crossing² phiên bản giới hạn cho cô rồi. 】
Ta: 【Tôi sống thọ lắm, sống đến thọ tỷ Nam Sơn luôn đó anh Hành! 】
Bên này tôi đang điên cuồng spam tin nhắn.
Bên kia Quách Hiểu Bạch đã đảo mắt nhìn qua: "Vãi!! Là Lý Hành!"
Tôi: "..."
Quách Hiểu Bạch: "Cậu có số WeChat của anh ấy? Không đúng, hiện tại cậu đang nói chuyện phiếm với Lý Hành?!"
Tôi: "... À thì..."
Quách Hiểu Bạch run rẩy mà giơ ngón tay ngọc ngà của cậu ấy lên: "Hay là... tớ cũng thử... đoạn đuôi cầu sinh³ xem sao?"
_________
Chú thích:
(1) Tay đứt ruột xót (hay thập chỉ liên tâm): Mười ngón tay nối với tim, ý nói mỗi một bộ phận nhỏ trên cơ thể đều có mối quan hệ không thể tách rời với tim. Ví với mối liên hệ vui buồn giữa người thân với mình. Còn có một câu gần giống vậy là "mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt".
(2) Máy chơi game Switch Animal Crossing: Máy chơi game của thương hiệu Nintendo, là một chiếc máy chơi game có thể gắn vào TV để dùng như một máy console và khi ra ngoài có thể mang theo để chơi trên một cái tablet cùng với bộ tay cầm không dây dạng module tháo ráp rất độc đáo. Giá máy này khoảng 8-9 triệu VNĐ, bạn nào quan tâm thì có thể tìm hiểu thêm trên google nhé.
(3) đoạn đuôi cầu sinh: Khi các loài động vật như tắc kè, thằn lằn bị kẻ thù cắn hoặc gặp nguy hiểm, chúng thường tự đứt đuôi, đánh lạc hướng sự chú ý của kẻ thù và nhân cơ hội chạy thoát thân. Đây có thể nói là một cách để tồn tại bằng cách hy sinh một bộ phận để giữ gìn đại cục.
_____________
Huhu chs dạo này mình không còn hứng edit bộ này nữa rùi
5