Editor: Cá
__________
Ngồi vào chiếc xe Roll-Royce lung linh mà ba mới mua đi đến Thiên Tinh, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, cũng có chút kích động.
Nguyên nhân không phải vì con xe này, mà là vì tối nay ba sẽ đưa tôi đi xem mặt người ta đó!
Ba tôi gọi là Giản Vệ Đông, cũng được coi là một tay lắm tiền nhiều của ở đây. Còn tên tôi là Giản Tây Khê, đứa con gái thứ hai của ông.
Nói nghe sang chảnh hơn thì là công chúa nhỏ nhà giàu đó mấy ba.
Nghe nó rất gì và này nọ đúng không?
1
Tôi còn có một người chị gái, tên là Lâm Vi Lương.
Sau khi mẹ tôi mất, ba tôi đi bước nữa. Đây là con riêng của dì ấy.
Chị ấy à, cái tên nói lên cái nết, cũng lạnh lùng lắm luôn.
Dù sao thì chị ấy và mẹ cũng mới vào nhà tôi được ba năm thôi. Đợi mấy năm nữa tôi sẽ dùng sự nhiệt tình của tôi làm tan chảy con tim băng giá ấy.
Chị ấy không chỉ lạnh lùng bình thường đâu.
Chị ấy chính là một tảng băng di động đó.
Nhà tôi có rất nhiều tiền.
Tiểu thuyết đã viết rồi, trong giới nhà giàu thường hay xảy ra những tình tiết phàm tục không chịu được.
Điển hình chính là liên hôn.
Thật ra, giữa tiểu thuyết và ngoài đời vẫn có vài điểm khác nhau đấy nhé.
Tiểu thuyết thì mọi chuyện thật là kịch tính và máu chó.
Nữ chính bị ép gả vào nhà giàu, bị nam chính chèn ép đến mức nản lòng thoái chí. Sau đó nam chính mới nhận ra 'ôi tôi hồ đồ quá', bị vả mặt đau đớn, quyết định đi theo đuổi vợ lại từ đầu abcxyz. Cuối cùng vẫn là cưới trước yêu sau, happy ending là lá la.
Còn thực tế à, rất nhẹ nhàng và đơn giản.
Ba tôi nói: "Tối nay ba mời một người bạn ăn cơm. Bác ấy có cậu con trai vừa từ Mỹ về. Con đến giao lưu, gặp gỡ. Hai đứa trò chuyện làm quen với nhau."
Tôi rất shock, chỉ có thể đáp: "Vâng."
Không lừa dối các vị.
Từ khi tôi thành niên đến giờ,
Tất cả những người đàn ông kim cương trong giới nhà giàu này,
Đều đã bị tôi nhìn qua một lần.
Nhưng dù sao hôm nay cũng có một điểm cộng nho nhỏ,
Vì ba tôi còn nói, cậu ấy rất đẹp trai đó nha.
Ông ấy nhiều năm xem phim thần tượng như thế cũng chỉ khen duy nhất một người là Hồ Ca thôi đấy.
(Cá xin phép quảng cáo 2s cho vẻ đẹp này)
Cho nên tôi rất có hy vọng.
Bữa ăn tối nay à, rất đáng mong chờ đấy.
Ba tôi còn bảo, nhân dịp khi vẫn còn trẻ thì yêu đương nhiều vào. Đừng giống như ba mẹ.
Mẹ tôi làm sao?
Hồi nhỏ tôi đều ở với mẹ.
Mỗi lần tôi hỏi mẹ là ba đi đâu thế. Bà đều nói với tôi là: "Ba con phải đi đến một nơi rất xa, ba đi để giải cứu trái đất. Chờ đến khi con lớn lên là ba sẽ về."
Sau khi lên bốn, tôi không hỏi mẹ về vấn đề này nữa.
Bởi vì có một bạn ở lớp mẫu giáo đã bảo tôi: "Đi xa nghĩa là qua đời đấy. Sau khi bố tớ mất, mẹ tớ cũng nói dối tớ như vậy."
Mẹ tôi là một trong những người đầu tiên tham gia vào con đường khởi nghiệp.
Bắt đầu từ việc kinh doanh đồ điện.
Một người phụ nữ dắt theo một đứa bé, băng qua gió, lội qua mưa, để kịp đưa hàng cho người ta.
Nghe nói có một lần mẹ tôi mệt mỏi và chóng mặt đến mức suýt bế nhầm tôi bỏ lên xe tải chạy liên tỉnh.
Không còn cách nào khác, bà chỉ có thể để tôi ở nhà rồi khóa trái cửa lại.
Sau đó, mẹ tôi chuyển sang làm việc hậu cần.
Cảng, bến tàu, sân bay, không nơi nào mà mẹ chưa đến.
Một người phụ nữ cao một mét sáu mươi, nặng chưa đến bốn mươi lăm cân, vậy mà lại có thể làm những việc nặng như vậy.
Mẹ thật là kỳ lạ.
Cô giáo chủ nhiệm bảo tôi là người hướng nội, có khuynh hướng mắc bệnh tự kỷ.
Chắc là không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu,
Chỉ là tôi không thích chơi với các bạn trong lớp thôi.
Đến khám bác sĩ tâm lý thì tôi được chẩn bệnh là -----
Hội chứng sợ xã hội ở trẻ nhỏ¹.
Mẹ tôi rất lo lắng.
Bà thường xuyên dành thời gian ngồi nói chuyện với tôi.
Dường như nhờ bà mà tôi đã thoát khỏi nguy cơ mắc bệnh trầm cảm.
Mẹ tôi là một người rất tốt.
Cũng là người mà tôi yêu nhất!
Mẹ tôi nung nấu ý định mở rộng kinh doanh, nhưng càng mở thêm nhiều chi nhánh thì công ty lại càng báo lỗ.
Cuối cùng,
Bà dần trở nên gầy gò, ốm yếu vì phải chịu đựng quá nhiều áp lực.
Không may, bà mất sớm.
Có một hôm ở trường tiểu học, B, người bạn cùng bàn nghèo khó của tôi bảo tôi: "Chắc chắn lúc tớ sinh ra, mẹ đã bế nhầm tớ rồi. Đảm bảo bố mẹ ruột của tớ là người rất giàu có, chắc hẳn họ vẫn đang tìm kiếm tớ đó. Họ đang chờ tớ quay về để thừa kế tài sản."
Trẻ người non dạ, thế mà tôi lại đi tin câu chuyện ấy.
Rồi tôi vô tình kể chuyện này với cô chủ nhiệm.
Sau đó, cô giáo đi gọi điện thoại về nhà cho phụ huynh của B.
Sau đó...
Bạn nam ấy không bao giờ ngồi cùng bàn với tôi nữa.
Không ngờ bẵng đi vài năm sau, tôi đã hoàn thành giấc mơ này thay cậu ấy.
Lần đầu tiên tôi gặp ba là ở lễ tang của mẹ.
Ông mặc một bộ quần áo đen ngòm, theo sau là một hàng vệ sĩ mặc vest đen.
Cao lớn, dũng mãnh, rất có khí chất.
Má ơi, lúc ấy tôi còn tưởng là chủ nợ đuổi đến tận đây.
Tôi đang định quỳ rạp xuống cầu xin người ta thì ông đã quỳ xuống trước.
Ông quỳ xuống trước di ảnh của mẹ tôi.
Một người đàn ông cao to như vậy rơi nước mắt khiến tôi không kịp trở tay.
Ông khóc lóc nói với tôi: "Con gái, ba là ba con, Giản Vệ Đông."
Tôi cũng bật khóc, nhưng mà sợ quá nên mới khóc: "Huhu nhưng mẹ bảo ba hóa thành tro rồi cơ mà...."
Ông nghe thấy tôi nói vậy, càng khóc rưng rức: "Nếu con không tin, ba đưa con đi xét nghiệm ADN."
Tôi cũng khóc tu tu: "Không cần ạ..."
Giản Vệ Đông bảo tôi là một đứa bé ngoan, rất hiểu chuyện.
Không. Không. Không.
Nếu xét nghiệm xong mà không phải ba con ruột thì có vấn đề to đấy.
Công ty mẹ tôi bành trướng như thế, đùng một phát sập tiệm. Chung quy thì vẫn cần có một người gánh chứ, đúng không?
Giản Vệ Đông tìm cho mẹ tôi một công ty luật sư và một người phụ trách có tiếng lo liệu chuyện tài sản thừa kế.
Lúc này tôi mới biết, qua nhiều năm như vậy rồi mà ba mẹ tôi vẫn còn là vợ chồng hợp pháp!
Thật là làm người ta khó hiểu quá đi.
Càng khó hiểu hơn chính là Giản Vệ Đông, siêu giàu!
Nhưng mẹ tôi thà chịu đói chịu khổ, nhất quyết không chịu nhận một đồng một hào nào từ ba.
Chắc bà phải ghét ba tôi lắm.
Sau khi nhận tổ quy tông, Giản Vệ Đông cố gắng dùng tiền để bù đắp cho những thiếu thốn tình thương của tôi.
Mẹ tôi là một người tiết kiệm và rất quan tâm đến phương diện giáo dục con cái.
Cho nên, dưới sự dạy dỗ của mẹ, ngoài việc đọc sách ra, tôi cũng không hứng thú cái gì khác.
Ba mua cho tôi Kindle, mua mấy cái MacBook, và sửa lại một tầng lầu làm phòng sinh hoạt cho tôi. Cuối cùng, ba còn mua luôn cả một cái thư viện.
Thế nhưng cũng không khiến tôi chịu gọi ông là 'ba'.
Cái công ty sắp phá sản đến nơi của mẹ tôi, dưới sự điều hành của ba, ấy vậy mà cũng được đưa lên sàn chứng khoán.
Cái đêm hôm công ty lên sàn, ba ôm ảnh của mẹ, say khướt lảm nhảm suốt một đêm.
Tôi rất cảm động, ba thật là một người đàn ông si tình.
Sao tôi lại không tha thứ cho ba chứ?
Tôi quyết định chờ đến khi ông tỉnh rượu,
Cho ông một niềm vui bất ngờ.
Kết quả khi ông tỉnh rượu,
Lão Giản mới là người cho tôi một niềm vui bất ngờ: "Tây Tây, ba muốn tái hôn."
Tôi: Shit!
Kì thi đại học đến gần khiến tôi rất áp lực.
Tôi cô đơn một mình, không biết bày tỏ cùng ai.
Tôi bèn lấy chứng minh thư của bố tôi để đăng ký một tài khoản viết truyện trên mạng.
Đây là một tác phẩm thể loại phong thần.
Thật may là tôi đã đậu vào một trường cũng có tiếng tăm ở đây, với chuyên ngành lập trình game².
Là sinh viên năm nhất nên tôi cần phải đến ở kí túc xá của trường.
Cuối cùng tôi đã có thể rời khỏi thế giới nhiều tiền để trở về cuộc sống phàm tục rồi.
Tôi ở cùng phòng kí túc với ba bạn nữa, đều không xu dính túi³.
Để hòa hợp với các bạn, tôi cũng không dám thể hiện sự giàu có của mình.
Nhưng hình như tôi lại khiêm tốn quá rồi.
Gần đây, các chị em trong phòng mua một ít mỹ phẩm cao cấp, còn tránh không để tôi thấy.
Có lần tôi nghe trộm được các chị em của mình thì thầm là,
Sợ các cậu ấy khoe khoang giàu có quá sẽ khiến tôi bị tự ti.
Nhân lúc các chị em không ở đây, tôi mới lén nhìn nhãn hiệu một chút -------
Perfect Diary⁴.
Môi trường đại học giúp tôi trưởng thành hơn nhiều, giúp tôi phát triển bản thân. Biến tôi từ một con bé ít nói, có nguy cơ mắc bệnh tự kỷ thành một đứa lúc nào cũng liến thoắng, lảm nhảm những câu chuyện trên trời dưới biển. Đại học cũng cho tôi có nhiều thời gian rảnh để viết truyện hơn.
Gần đây, các chị em tôi mới tìm thấy được một vị nam thần mới.
Boss đứng đằng sau trò chơi đình đám nổi tiếng nhất năm nay đã lộ diện.
Nghe nói là một người trẻ tuổi,
Lại còn cực kỳ, cực kỳ x3.14 đẹp trai!
Gia đình cũng rất giàu có luôn!
Điều quan trọng nhất anh ấy còn là đàn anh đã tốt nghiệp ở trường tôi đó!
Tôi cũng tò mò, tham gia vào cuộc thảo luận: "Ai mà được ông trời ưu ái vậy?"
Bạn cùng phòng, Quách Hiểu Bạch, khinh bỉ nhìn tôi: "Idol nổi tiếng trong giới thiết kế trò chơi, vậy mà cậu cũng không biết luôn hả?"
Sau đó cô ấy thần bí nói ra một cái tên mà được coi là 'người người ngưỡng mộ': "Lý Hành đó."
Tôi: À...
Là anh ta à...
Lần đầu tiên tôi gặp Lý Hành là khi tôi còn là học sinh lớp mười.
Lão Giản quen biết rất nhiều người danh gia vọng tộc, một trong số đó là lão đại nhà họ Lý. Đấy là người rất thân quen với ba tôi, hai người còn xưng huynh gọi đệ nữa kìa.
Lần đại thọ tám mươi tuổi của ông Lý, ba đưa tôi đi tham gia cùng.
Bữa tiệc tụ hội đủ những người nổi tiếng và doanh nhân thành đạt.
Cũng chính lần đó tôi mới biết được ba tôi có quan hệ sâu rộng đến mức nào.
Hôm đấy ngồi ăn cùng bàn với tôi là những nhân vật hô mưa gọi gió trong giới tài chính, và rất nhiều quan chức cấp cao thường xuất hiện trên TV.
Tôi thì có biết gì nhiều về kinh tế với chính trị đâu chứ.
Nên chỉ có thể lủi thủi ngồi một góc gặm chân giò muối với cánh gà xả ớt.
Bỗng nhiên mọi người xôn xao, có một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai mặc áo phông trắng và quần jeans xanh, cầm túi du lịch từ cổng lớn đi vào. Mọi người xúm đến quanh anh ta mời vào bàn ăn.
Nghe mấy người xung quanh nói, đây là thái tử nhà họ Lý, Lý Hành, cố ý từ nước ngoài quay về để dự lễ đại thọ.
Ông Lý cười đến mức không khép miệng lại được, tôi đoán chắc ông hạnh phúc lắm. Ôm ấp mãi không rời, còn kéo anh ta đến ngồi bên cạnh.
Tôi kín đáo bưng cái bát che trước mặt, lén nhìn dung mạo của vị thái tử nhỏ.
Trông cũng ra gì và này nọ đấy. Mày rậm, mũi cao, mắt sáng như sao, đẹp như tượng tạc. Tôi cứ thấy anh ta thoát tục thế nào ấy.
Nói chung là đẹp trai!
Đến khi đứng lên ra về, tôi không cẩn thận đụng phải người ta.
Ái chà, đụng phải thái tử rồi.
Thực ra, tôi là một người hướng nội, thậm chí còn hơi ghét giao tiếp xã hội. Nếu không phải anh ta đẹp trai thật sự thì có đánh chết tôi cũng không dám bắt chuyện với anh ấy.
Anh ấy dừng lại nhìn tôi.
Tôi lập tức lấy hết can đảm mở lời: "Anh..."
Anh đẹp trai quá!!
F-u-c-k.
Sao mày lại định nói vậy hả?
Mày là biến thái hả?
Tôi ăn nói vụng về, nửa ngày cũng chỉ ấp úng được câu xã giao khô khan: "Ông nội anh... hôm nay... rất đẹp trai."
Lý Hành liếc mắt nhìn tôi một cái: "Cảm ơn."
Ah...
Giọng nói cũng dễ nghe quá.
Lý Hành: "Ông ấy là ba tôi."
Tôi: "..."
Tốt lắm, anh ấy đi rồi.
OK, Giản Tây Khê xin được tử trận tại đây :)
__________
Chú thích:
(1) Hội chứng sợ xã hội ở trẻ nhỏ (bản gốc là 儿童社交恐惧 - social phobia): Chứng sợ xã hội của trẻ em đề cập đến hành vi sợ hãi, lo lắng và tránh né của trẻ em đối với môi trường mới hoặc người lạ.
(2) Lập trình game (bản gốc là 游戏开发 - game developer): là người bằng hiểu biết về kĩ thuật của mình, hiện thực hóa ý tưởng/bản thiết kế của Designer thành sản phẩm cụ thể, hoàn chỉnh.
(3) Không xu dính túi (bản gốc là 一穷二白 - /nhất cùng nhị bạch/): chỉ nền tảng yếu kém; nghèo và lạc hậu; ở đây ý chỉ cực nghèo, nghèo rớt mồng tơi, hai bàn tay trắng, không xu dính túi; chẳng có gì cả.
(4) Perfect Diary: là hãng mỹ phẩm nội địa Trung. Tại thị trường Trung Quốc, doanh số của Perfect Diary chỉ xếp sau L'Oreal và LVMH. Hầu hết mỹ phẩm của công ty này đều có giá dưới 100 nhân dân tệ (khoảng 335 ngàn đồng).
__________
Cảm ơn mọi người đã nhảy vào hố mới của bọn mình 🥳🎉🎉🎉. Lịch đăng vẫn như cũ là thứ 4 và thứ 7 nhé. So với mấy nhà khác thì có vẻ hơi chậm nhưng chúng tui đã cố gắng hết sức rồi huhu.