Editor: Cá + Vũ Kỳ
__________
Anh Lý của tôi hẳn đã trải qua bao sóng gió đời người.
Vậy mà một trường hợp xấu hổ như thế này mà anh Lý vẫn cười được: "Ha ha ha. Tây Tây này, chú rất thích tính cách này của cháu. Tuy không nói nhiều, nhưng câu nào cháu nói cũng đều rất tinh tế."
Giản Vệ Đông: "Con bé này hồi trước đâu có thế này đâu. Giờ không biết học ai mà lại như thế này..."
Nói đến đây ông ấy trừng mắt nhìn tôi hết nói nổi.
Tôi: ?
Lý Hành: "Tây Tây rất tốt ạ."
Lý Hành: "Rất thân thiện."
Lý Hành: "Như người nhà vậy ạ."
Lý Hành: "Rất đáng yêu."
Tôi: !!!
Ánh mắt Giản vệ Động ngày càng u oán.
Tôi trừng mắt nhìn Lý Hành.
Hừ, giỏi thì nữa đê.
Định khiêu chiến với tôi hả, đồ chó này.
Tôi cắn anh có một phát, anh có cần phải cắn lại tôi tận bốn phát thế không?!!
GRR!
Gâu gâu gâu gâu!
***
Đồ ăn lần lượt bưng lên, bò bít tết, mỳ Ý hải sản, salad.
Tôi không hiểu tại sao hai vị phụ huynh này lại có thể ăn bữa tối với mấy món healthy and balance như này luôn á.
Không phải nên gọi đậu phộng xào cay ăn kèm với đồ nhắm rượu sao?
Vì tay phải bị thương, lại còn không thuận tay trái cho nên bữa cơm hôm nay tôi ăn uống khá khó khăn.
Đặc biệt là những món này còn rất cần dùng cả hai tay.
OK.
Anh Hành, tôi cho anh cơ hội biểu hiện đấy.
Wait a minute!
Không phải là...
Thực đơn bữa tối nay CMN chính là do anh gọi món đấy chứ?
Quả nhiên, Lý Hành tri kỷ ngồi cạnh tôi đây đang dịu dàng cắt bò bít tết ở đĩa của mình, sau đó đẩy sang cho tôi.
Hành động này thành công nhận được ánh mắt hài lòng của anh Lý và Lão Giản.
Tôi mà từ chối thì quá mất lịch sự, đúng không?
Thế nên chỉ còn cách nhận lấy ý tốt của Lý Hành.
Tôi đấy đĩa bò bít tết của tôi cho anh ta, kèm theo ý đồ không mấy tốt đẹp: "Phần này cũng cắt giúp tôi nhé, cảm ơn."
Lý Hành: "..."
Anh Lý: Hơ hơ hơ.
Giản Vệ Đông: Đau lòng-ing.
Tôi: Kéo đĩa thịt lại ăn, ăn, ăn!
Trong khi mọi người vẫn còn đang thong thả cắt thái miếng thịt thì đĩa của tôi đã trống trơn.
Giản Vệ Đông: "..."
Tóm lại là trông ba rất đau lòng.
Đương nhiên, Lý Hành không thể bỏ qua "người bạn gái" kêu gào đòi ăn là tôi đây được.
Anh ta một tay cầm thìa, một tay cầm dĩa, xoay xoay lấy mì ý rồi đưa sang cho tôi--
Nhìn thấy muỗng mì ngổn ngang đang chực rơi xuống này, theo bản năng tôi há mồm ra đớp: "A--"
"Khụ khụ khụ." Giản Vệ Đông chắc sắp tức chết.
Nhưng tôi đã ngoạm được rồi~
Giản Vệ Đông thấp giọng, đưa tay đỡ trán: "... Tây Tây, chỉ là ngón út, tay phải, của con bị thương mà thôi, cũng có phải tàn phế đâu."
Tôi: ?
Đúng ha.
Vì sao tôi, đường đường chính chính là một con người tứ chi đầy đủ, đang sống sờ sờ mà lại được "bạn trai" bón ăn như tàn phế đến nơi rồi thế này?!
Lý Hành! Anh thật là mưu mô mà!
Hừ, tôi phải tập trung, thời thời khắc khắc nâng cao cảnh giác mới được.
Không thể bị lừa một lần nào nữa!
Sau khi ăn xong, hai vị phụ huynh tiếp tục tán gẫu trên bàn cơm.
Lý Hành và tôi di chuyển sang sô pha ngồi.
Lý Hành: "Cho cô."
Nintendo Switch!
OMG quá hạnh phúc!
Nhưng đáng tiếc người chỉ dùng được bàn tay trái này mất nửa ngày cũng không mở hộp ra nổi.
Lý Hành: "Để tôi."
Tôi: "Được, được."
Mở ra rồi khởi động máy.
Lý Hành: "Chắc một bàn tay như thế, cô chơi sẽ khó ha?"
Tôi: "Có chút."
Lý Hành: "Cô chơi bên trái đi, tôi giúp cô ấn nút bên phải."
Tôi: "Ố kề."
Khoảng cách giữa chúng tôi ban đầu vốn dĩ chỉ có một mét.
Hiện tại,
Không mét.
1
Switch nhỏ như vậy, mỗi người thao tác một bên, việc ngồi xít lại quả thật là cần thiết.
Do công việc thôi, ai ham hố gì đâu, tôi hiểu mà.
Sau đó, càng chơi càng gần.
Chúng tôi đầu tựa đầu, thân dán thân, anh em như thể tay chân, chơi game say mê.
1
Lý Hành: "Bán đảo nhỏ này cô định đặt tên là gì?"
Tôi: "Không biết."
Lý Hành gõ vào: 【 Đảo hông biết 】
1
Tôi: "..."
Lý Hành: "Không thích à?"
Anh nói xem?:)
Lý Hành lại gõ: 【 Đảo nhỏ khốn khó 】
Cíuuu, tôi không chịu nổi nữa rồi!
Tôi muốn phản kích: "Lý Hành, tôi sẽ chiếm đảo anh!"
Ơ chết cha, dùng sai vũ khí rồi.
Lực sát thương lớn quá.
Giản Vệ Đông đang ngồi ở bàn ăn cách xa tám mét đột nhiên ném một quả cherry vào đầu tôi.
Hừ! Nghiệp chướng!
Con gái bất hiếu!
Cảm giác đau đớn trên đỉnh đầu làm tôi cảm nhận được sâu sắc nỗi thất vọng tột đỉnh của ba tôi ngay lúc này.
Lý Hành, anh quá độc ác.
Ngay cái tên nghe đã thấy không thể trêu vào.
Là tai tôi vô dụng!
***
Một ngày sau,
Lịch sử trò chuyện.
Lý Hành: 【 Tay đỡ hơn tí nào chưa? 】
Tôi: 【 Đỡ rồi. 】
Lý Hành: 【 Còn đau không? 】
Tôi: 【 Không đau. 】
Hai ngày sau,
Lý Hành: 【 Có uống thuốc đúng giờ không đấy? 】
Tôi: 【 Có. 】
Ba ngày sau,
Không có tin nhắn.
Bốn ngày sau,
Không có tin nhắn.
.......
Lại một tuần trôi qua.
Lý Hành: 【 Có phải cô quên mình là người đã có bạn trai rồi không? 】
Tôi: 【 ... 】
Lý Hành: 【 Ảnh chụp màn hình.JPG 】
Ấn mở,
Là tin nhắn hồi trước, lúc tôi đang làm đồ án, cả ngày quấn lấy anh ấy, giả vờ giả vịt hỏi han ân cần --
【 Anh ngủ chưa? 】
【 Hôm nay rất bận sao? 】
【 Ngày mai anh có rảnh không? 】
【 Xuống máy bay nhớ nhắn tin cho tôi nha, chờ anh đó. 】
Lý Hành: 【 Ảnh chụp màn hình.JPG 】
Là ảnh màn hình cuộc trò chuyện trống không bảy ngày vừa rồi.
OK, ngửi thấy rồi, mùi của sự khiển trách.
Tôi vô lương tâm.
Tôi qua cầu rút ván.
Tôi vong ân phụ nghĩa.
Chỉ là bây giờ, tôi thật sự không có chuyện gì cần liên lạc với anh ta thôi mà...
Tôi: 【 Anh Hành à, thật ra chúng ta không cần chuyên nghiệp đến mức đó đâu. Đóng giả người yêu chẳng qua là diễn trò cho người lớn xem thôi mà, chúng ta cũng nên phiên phiến một chút. 】
Lý Hành: 【 Phiên phiến như nào? 】
Tôi: 【 Có người thì diễn. 】
Lý Hành: 【 Không có ai thì tuyệt giao? 】
Tôi: 【 ... 】
Lý Hành: 【 Tự cô đi mà làm. 】
Tôi có dự cảm không lành, hình như dẫm phải đuôi đại boss mất tiêu rồi...
Mà không đúng.
Tự dưng anh ta tức giận với tôi là sao?
Hình như có gì không đúng ở đây.
Tôi nhanh chóng tìm đến tổ tư vấn Lâm Vi Lương.
Tôi hỏi chị yêu: "Có hai người muốn diễn kịch để đối phó với người lớn, khi không có chuyện gì thì không cần liên lạc có hợp lý hợp tình không chị?"
Tôi thật sự khó hiểu: "Em không liên lạc với anh ấy cũng là điều hết sức bình thường phải không? Tự nhiên tức giận với em là sao chứ?"
Lâm Vi Lương: "Chúc mừng em."
Tôi: ?
Lâm Vi Lương: "Cuối cùng cũng chờ được ngày em nhìn thấu bản chất sự việc rồi."
Lâm Vi Lương: "Em cho rằng Lý Hành muốn giả vờ yêu đương với em hả?"
Lâm Vi Lương: "Cậu ta muốn lừa hôn đó, đồ ngốc!"
Tôi: ?!!!
Anh ta muốn... kết hôn... với tôi?
______________
Truyện này có nhà "Nhà của Mỏng" edit hoàn rồi nên Kỳ đã drop, nhưng vì Cá không nỡ nên đã quyết định vẫn sẽ edit tiếp bên wordpress, nếu bạn nào thích cách edit của Cá thì có thể vào link ở tường nhà mình để đọc ủng hộ Cá nha!!!!