Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình

Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, nàng liền nghe thấy Mạc Lương Ngôn lạnh nhạt lên tiếng, “Tham kiến Thái tử điện hạ.”

“. . . . . .” Hoàng, Hoàng Phủ Dật đến rồi?

Đóa Đóa choáng váng, huhu, cuộc sống nho nhỏ của nàng . . . . . . sao lại tàn khốc như thế chứ!

Nàng run sợ trong lòng quay đầu lại nhìn, Hoàng Phủ Dật chậm rãi đi tới, trên mặt cũng không nhìn ra thần sắc gì, nhưng mà ở thái dương lại có một sợi gân xanh đang nảy lên ——

Một hai ba bốn, hai hai ba bốn. . . . . . khụ, còn nảy rất có nhịp điệu nữa.

Đưa lưng về phía Mạc Lương Ngôn, Đóa Đóa ném cho hắn một đôi mắt nhỏ đầy hâm mộ ghen tị cộng thêm khinh bỉ.

Quả nhiên vẫn là hắn giỏi nhất, giả vờ giống quá!

Hoàng Phủ Dật lạnh lùng liếc Đóa Đóa một cái, trong lòng muốn cười, nhưng hắn vẫn có thể giữ nguyên mặt không biểu cảm mà chuyển tầm mắt sang Mạc Lương Ngôn.

Mạc Lương Ngôn cũng mang vẻ mặt bình tĩnh đối diện với hắn, “Biểu muội lo lắng về việc trong cung, ta chỉ an ủi muội ấy vài câu mà thôi.”

“Mạc công tử cần gì phải giải thích? Ta đương nhiên là tin tưởng nàng.”

Sắc mặt Hoàng Phủ Dật mặc dù bình tĩnh, nhưng câu này lại bị hắn nói đến nỗi nghe có chút quái gở, bên trong còn mang theo một tia hung tợn.

Hắn diễn hình tượng một người sắp nổi bảo, rồi lại đến một phu quân ghen tuông nhưng vì ngần ngại mặt mũi mà cố giả vờ bình tĩnh thật cực kỳ hay.

“. . . . . .” Đóa Đóa thán phục không thôi, hắn lại còn có khuôn mặt như thần tượng thế kia, tuyệt đối có thể nhòm ngó được ngôi vị ảnh đế dành cho diễn viên thực lực đấy!

Thật xúc động ! Nếu không có Mạc Lương Ngôn ở đây, nàng sẽ vỗ tay rồi xông lên tặng hoa. . . . . . Khụ.

Ánh mắt Mạc Lương Ngôn hơi lóe lên, không nói gì nữa.

“Mạc công tử, trong cung còn rất nhiều chuyện, chúng ta cáo từ trước.”

Nói xong câu này, hắn phẩy tay áo một cái, liếc cũng không liếc nhìn Đóa Đóa một cái, xoay người bước đi.

Mạc Lương Ngôn lễ độ hơi khom người, “Cung tiễn Thái tử điện hạ.”

Tuy rằng con đường phía trước có thể vô cùng “gập ghềnh” , nhưng mà có thể trốn thoái khỏi bên người Mạc Lương Ngôn, Đóa Đóa vẫn rất cao hứng.

Nàng cúi thấp đầu vẫy vẫy tay với Mạc Lương Ngôn, cố sức khiến bước chân mình đừng quá vui sướng mà đuổi theo Hoàng Phủ Dật.

Tiếng bước chân của bọn họ đã đi xa, Mạc Lương Ngôn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia sáng lạnh, khóe miệng lại còn có một chút ý cười quỷ dị.

Hoàng Phủ Dật vẫn không để ý tới Đóa Đóa ở phía sau, cứ như thế mà đi thẳng đến xe ngựa ở ngoài cửa Vân gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui