Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Tuy có chút ngạc nhiên nhưng đương nhiên lão Lục sẽ không từ chối một vị mãnh tướng trở thành đồng đội của mình. Ông lập tức bỏ qua thầy giáo mới nhậm chức, vỗ vỗ bả vai Từ Gia Tu nói: "Nếu hôm nay chúng ta có thể chơi thắng chủ nhiệm của lớp em thì chủ nhiệm Lục sẽ mời em ăn cơm."

"Vâng." Từ Gia Tu cười cười, gật đầu đồng ý, hoàn toàn không để ý đến Trương Phái Đông vừa bị vứt bỏ, hiên ngang đứng ở bên cạnh lão Lục. Gương mặt thon dài của anh ẩn chứa ý cười, khóe mắt như có như không liếc về phía Lục Già, tâm tình cực tốt.

Trương Phái Đông cười mắng: "Thằng nhóc xấu xa."

Chủ nhiệm Lục nhanh chóng trấn an: "Cậu nhóc tốt."

Trận đấu bắt đầu, Lục Già vừa vặn được giao nhiệm vụ làm trọng tài. Từ nhỏ cô đã xem lão Lục chơi bóng, lên trung học vóc dáng của cô cũng không tệ, còn tham gia mấy trận đấu bóng rổ giữa các nữ sinh. Các nữ sinh chơi bóng rổ, chính là toàn bộ nữ sinh cùng lao vào giành giật quả bóng, các nam sinh vây quanh vừa xem vừa ôm bụng cười, nhìn cảnh tượng chém giết náo loạn được phát trực tiếp mà cảm khái: "Quả là lợi hại, nữ sinh chơi trò “khỉ ăn trộm đào” hăng say tới mức chẳng thèm để ý đến nam sinh chúng ta nữa."

Trận đấu hôm nay, Từ Gia Tu tấn công không nhiều, anh chỉ chăm chăm cướp bóng từ tay Trương Phái Đông rồi chuyền cho lão Lục. Đây là lần đầu tiên hai người liên thủ, trình độ phối hợp ăn ý cao ngoài ý muốn.

Có sự trợ giúp đắc lực từ phía Từ Gia Tu, lão Lục càng đánh càng hăng, liên tục đáp trúng rổ hai lần.

Đúng lúc này, thầy giáo mới không cẩn thận phạm quy, Lục Già lập tức thổi còi, dùng tay tạo kí hiệu “lỗi cá nhân”, sau đó —— Từ Gia Tu phạt bóng.

Từ Gia Tu đứng ở đường phạt bóng, tư thái ‘thanh phong nhã nguyệt’. Tầm mắt của Lục Già cũng dừng trên quả bóng rổ nằm trong tay anh ... Đột nhiên nhớ tới trận bóng rổ năm đó, có rất nhiều nữ sinh kêu tên Từ Gia Tu, và cũng đúng lúc ấy, khi cô đứng cùng với những nữ sinh khác xem nam sinh chơi bóng rổ, mới có thể thoải mái gọi to cái tên giấu ở tận đáy lòng kia. Không phải căng thẳng, không phải băn khoăn, chỉ có vui sướng thuần túy và sự hưng phấn tột cùng.

"Từ Gia Tu, cố lên." Lục Già đứng bên ngoài sân đấu, cười tủm tỉm hô một câu.

À, cố lên sao? Từ Gia Tu nhẹ nhàng cười một tiếng, dứt khoát ném bóng, đường bóng thật đẹp.

...

Cơm chiều, lão Lục mời khách tại nhà hàng nhỏ ở bên cạnh trường học, Lục Già giúp ông gọi rượu và thức ăn. Thầy Trương cùng thầy giáo mới cũng tới đây. Từ Gia Tu và lão Lục ngồi ngay cạnh nhau, lão Lục uống bao nhiêu rượu, anh liền uống cùng bấy nhiêu. Lục Già suýt chút nữa bị hình ảnh “thầy trò” gắn bó làm cho cảm động mà rớt nước mắt. Sau đó, lão Lục biết chuyện Từ Gia Tu chính là ông chủ của con gái mình, lại cùng Từ Gia Tu uống thêm mấy chén nữa: "Lục Già có thể cùng làm việc với bạn học cũ cũng không tệ nhỉ."

Có điều, chỉ là bạn học cũ thôi sao...

Lão Lục và Từ Gia Tu cùng đi ra khỏi nhà hàng, hôm nay lão Lục uống đến đỏ mặt, tương đối hiền hậu phun ra một câu: "Tiểu Từ này, em và người bạn gái hồi trung học còn ở cùng nhau không?"


Từ Gia Tu thoáng sửng sốt, thật không ngờ trí nhớ của chủ nhiệm Lục lại “tốt” như vậy. Anh trả lời thật nhanh: "Chủ nhiệm Lục, thầy uống say rồi, hồi trung học em không yêu đương gì cả."

Lão Lục mờ mịt, không yêu thì không yêu, còn cố gắng nói thuần khiết như vậy để làm cái gì. Đứa nhỏ này, vẫn còn coi ông là thầy phụ trách kỷ luật đây mà! Lão Lục cười to hai tiếng: "Được, nếu bây giờ không có bạn gái thì thầy có cơ hội giới thiệu mối tốt cho em rồi."

"Dạ." Từ Gia Tu liếc mắt nhìn Lục Già vẫn còn đang tính tiền với bà chủ bên trong quán, trước tiên là cảm tạ: "Cám ơn chủ nhiệm Lục."

Buổi tối, Lục Già vẫn giúp Trương Phái Đông chấm bài thi. Cô giúp Trương Phái Đông, Từ Gia Tu giúp cô, hai người tới một gian phòng làm việc nhỏ, phía trước chính là phòng học của lớp cô và lớp anh ngày xưa. Tối nay, Từ Gia Tu uống cũng không ít rượu, nửa uể oải nửa thanh tỉnh, anh ghé đầu vào cạnh cửa sổ, cửa sổ cũ được mở ra một nửa. Gió đêm thanh mát nhẹ lùa vào, Lục Già phải dùng chai nước chặn lên bài thi cho khỏi bay.

Lục Già chuyển từng tờ bài thi đã tìm hết lỗi sai đưa cho Từ Gia Tu, Từ Gia Tu vặn mình hai cái, sau vài giây tính toán đã viết số điểm lên trên mặt giấy.

"Tính nhanh như thế không sợ sai sao?" Lục Già thắc mắc rồi lại than thở, "Tính hơn thì không sao nhưng tính thiếu thì làm sao bây giờ."

"Không sai đâu." Từ Gia Tu nói, "Chỉ có vài câu hỏi thôi, chẳng lẽ anh không biết xấu hổ chấm sai cho học sinh nữa hả?"

Có thể đừng độc miệng như vậy được không, chủ nhân của bài thi đắc tội với anh sao... Lục Già nghiêng đầu khẽ cười, Từ Gia Tu cũng quay đầu nhìn qua. Với một người tay dài chân dài như anh mà phải ngồi trên ghế dành cho học sinh có hơi bất tiện. Tay phải của anh vòng qua vắt ngang thành ghế phía sau Lục Già, cô lơ đãng dựa lưng vào, thật tự nhiên tựa vào bên trong cánh tay Từ Gia Tu.

Hành động đụng chạm gián tiếp như vậy, thường mang theo hương vị say động lòng người.

Buổi tối vẫn có lớp tự học trong trường, đèn đuốc sáng trưng, vườn trường yên ắng loáng thoáng nghe tiếng tranh luận của học sinh. Hành lang dài có nhóm giáo viên đi qua, đoán chừng là chủ nhiệm các lớp cố ý đến kiểm tra lớp học, sau đó đứng ở cửa sau rống lên một câu: "Từ xa tôi đã nghe thấy tiếng các anh chị nói chuyện rồi, cả khóa chỉ có mỗi cái lớp này là ầm ĩ nhất thôi!"

Lúc này, Lục Già chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực, cùng với tiếng hít thở đều đặn của Từ Gia Tu, có chút nong nóng. Từ Gia Tu chậm rãi dựa lại gần, mặt đối mặt chạm nhẹ vào môi cô, cảm giác thật mềm mại, nhàn nhạt, ngọt ngào...

Đắm chìm trong nụ hôn này, nội tâm của Lục Già cũng trở nên mềm mại theo, nó có mùi vị như nụ hôn đầu tuổi mười bảy, mười tám vậy.

Tiếng chuông tan học đột nhiên vang lên.

Lục Già nhanh chóng quay đầu, vơ vội lấy bài thi che mặt, Từ Gia Tu cũng có chút lúng túng, khuôn mặt anh tuấn hơi hơi phiếm hồng, hiện lên vẻ bất mãn. Tiếng chuông vừa dứt, cả sân trường lập tức trở nên náo loạn.


...

Trước kia Lục Già và Từ Gia Tu học ở hai lớp cạnh nhau, lúc đó chủ nhiệm lớp cô là cô Lô Chiếu Lăng – giáo viên Tiếng Anh cực kỳ giỏi được tuyển từ bên ngoài vào. Chủ nhiệm Trương Phái Đông của lớp Từ Gia Tu đối với cô Lô vừa gặp đã yêu, ngày nào cũng để tùy ý học sinh lớp mình gọi cô Lô là “sư mẫu”. Cuối cùng, cô Lô cũng bị tinh thần đặc biệt không biết xấu hổ của Trương Phái Đông đánh gục, chủ nhiệm hai lớp đã kết thành lương duyên, học sinh hai lớp hưng phấn hợp lực thành một hội quân sư, vô cùng đoàn kết. Thậm chí còn đoàn kết tới mức nặn ra được mấy đôi yêu sớm, chẳng khác nào cái dằm cứ cắm mãi trong lòng đồng chí lão Lục!

"Nhiều năm như vậy, vì sao thầy Trương vẫn không sinh một đứa nhỏ để chơi đùa?" Lúc trở về, Từ Gia Tu đột nhiên lên tiếng hỏi.

Chơi đùa... Đứa nhỏ có thể cầm được để chơi sao? Lục Già nghĩ nghĩ. Cô và gia đình thầy Trương đều cùng sống trong dãy nhà dành cho giáo viên nên đương nhiên biết được một ít thông tin. Bình thường, cô không thích tám chuyện của nhà người khác nhưng vẫn nói cho Từ Gia Tu biết: "Sức khỏe của cô Lô không được tốt, mấy năm nay thầy Trương và cô Lô đã đi thụ tinh nhân tạo mấy lần rồi mà không thành công." Kỳ thực, ngoại trừ việc không có con ra thì hai người bọn họ sống vô cùng tốt. Cô chưa từng gặp đôi vợ chồng nào yêu nhau như vậy, cuộc sống đơn giản, thỏa mãn vui vẻ, đáng tiếc ông trời không cho ai mọi thứ bao giờ, như người ta thường nói: Đó mới là cuộc sống.

"À..." Từ Gia Tu cảm thấy rất kinh ngạc, cũng không nhiều chuyện hỏi tiếp nữa, mà lại nghĩ đến một vấn đề khác: "Lục Già, về sau em ăn ít đồ ăn ở bên ngoài thôi."

Lục Già chỉ chỉ chính mình, đột nhiên hiểu ra. Ít cái đầu anh ấy!

Buổi tối quay lại chung cư Thanh Niên, Lục Già kể cho Janice nghe về buổi gặp mặt anh Triệu, Janice vẫn nghĩ rằng Từ Gia Tu chạy tới cứu người, liền hỏi: "Lão đại có bị anh Triệu chém cho nhát nào không?"

Trong lúc Lục Già còn đang suy nghĩ xem có nên nói cho Janice biết chuyện giữa mình và Từ Gia Tu hay không thì Janice đã bày ra bộ dáng áy náy: "Vốn dĩ tôi định đi qua đó, nhưng lão đại đột nhiên lại đưa tôi thẻ vào công ty xe tại cửa hàng 4S, cho nên tôi mới quay về."

Janice rất yêu xe, Lục Già biết, Từ Gia Tu cũng biết sao? Lục Già đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, có một số việc trong lúc tán gẫu mới phát hiện ra, dường như cô và Từ Gia Tu đã phát triển quá nhanh rồi.

Nhưng vậy thì đã sao, rõ ràng hai người đều thích...

Sau khi rửa mặt xong, Lục Già tính đi ngủ thì di động nhận được tin nhắn mới của Từ Gia Tu. Cô đành phải lặng lẽ rời giường đi lên sân thượng gặp anh. Đến nơi, Lục Già có chút bất mãn: "Từ Gia Tu, anh muốn làm gì?"

Làm cái gì à, đương nhiên là —— cùng anh làm nốt chuyện chưa làm xong lúc ở trường rồi.

——

Qua ngày xuân phân, thời tiết ở Đông Châu lúc lạnh lúc nóng, có ngày nhiệt độ lên tới ba mươi độ, vừa cởi áo khoác ra thì nhiệt độ đã tụt xuống thấp, lạnh ngay được. Thời trang của nam nữ nhân viên ở Ốc Á có đủ bốn mùa xuân hạ thu đông. Có nữ nhân viên mặc váy mùa hè, cũng có nam nhân viên kỹ thuật ngày nào cũng mặc áo lông đen đi làm.


Lục Già và Tiểu Đạt cùng làm việc trong một văn phòng, Tiểu Đạt còn mặc cái áo bông màu lam mà nam sinh thường mặc lúc đi học. Lục Già hỏi Tiểu Đạt : "Tiểu Đạt, rốt cuộc năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Tiểu Đạt chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Hai mươi tám."

Hai mươi tám! Thoạt nhìn cứ như mười tám tuổi ấy, không ngờ đã là trai già hai mươi tám tuổi. Lục Già chống tay nâng cằm nhìn Tiểu Đạt: "Tiểu Đạt, chia sẻ bí quyết bảo dưỡng nhan sắc đi!"

"À, ngày nào tôi cũng dùng vaseline." Tiểu Đạt suy tư một chút, còn nói cả địa điểm mình mua mỹ phẩm, "Ở siêu thị đối diện có bán đấy, cái hộp màu xanh, bảy đồng tám một hộp, dùng được lâu lắm."

Lục Già cố gắng nín cười, vaseline thật tuyệt!

Tuy rằng Tiểu Đạt không nằm trong tam đại nam thần của Ốc Á, nhưng cũng là một trong những đồng nghiệp nam được các nữ nhân viên Ốc Á chào đón nhất. Điều này khiến các nam nhân viên bộ phận kỹ thuật ở lầu trên cảm thấy vô cùng khó hiểu, bọn họ có thể bại dưới tay Từ Gia Tu, bại dưới tay Diệp Ngang Dương, thậm chí bại dưới tay Janice cũng không có vấn đề gì, nhưng tại sao lại là Tiểu Đạt! Tên Tiểu Đạt ngày nào đi làm cũng xắn tay áo lên!

Cái đó là do bọn họ không biết hiện tại ‘ngốc manh’ (ngốc ngốc đáng yêu) đang rất được ưa chuộng, huống chi Tiểu Đạt lại là một người đàn ông ‘ngốc manh’ thuần khiết. Nữ nhân viên Ốc Á mỗi ngày đều thích đùa giỡn Tiểu Đạt vài câu, có đôi khi ngay cả chị Hồ Lan cũng thích làm việc đó.

Thiếu niên ‘ngốc manh’ có thể khiến các chị gái yêu thích một cách kỳ lạ, huống chi Tiểu Đạt sẽ sớm trở thành một ‘sách nhị đại’ (*). Lục Già vẫn đang chờ nhà của Tiểu Đạt bị dỡ bỏ, chuyển đến nơi khác sống. Đến lúc đó cô sẽ được mời đến khách sạn năm sao ăn liên hoan có toàn hải sản!

(*) Sách nhị đại: là một thuật ngữ xuất hiện từ 18/5/2010. Khi Bắc Kinh mở rộng quá trình đô thị hóa, một số lượng lớn nhà ở của người dân ngoại thành bị phá bỏ, người dân được đền bù một số tiền lớn. Đây là thuật ngữ nói đến thế hệ thứ hai (con) của những gia đình đột nhiên trở nên giàu có nhờ vào tiền đền bù.

Lục Già làm hết việc xong, lại mở game tìm hoa quả lên chơi, nhưng chơi không được tốt cho lắm. Lúc phát hiện ra mình không thể tìm được quả táo ở chỗ nào, liền vội vàng gọi to: "Tiểu Đạt, mau tới đây giúp tôi một chút."

Tiểu Đạt chạy qua, hai người chụm đầu, gần như dán mắt vào cái màn hình máy tính tìm tới tìm lui. Đột nhiên Tiểu Đạt giống con khỉ cuống cuồng chạy về bàn làm việc của mình. Lục Già ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Từ Gia Tu, bị bắt tại trận nên cô có chút xấu hổ. Từ Gia Tu vươn ngón tay chỉ vào một chỗ trên màn hình, nói với cô: "Có phải ở đây không?"

Ý, chính là nó!

Thuận lợi thắng qua cửa này. Lục Già vuốt vuốt tóc giải thích: "Em làm xong hết việc rồi, thả lỏng một chút thôi."

Từ Gia Tu cũng không so đo, anh chỉ cảm thấy kỳ lạ làm sao Lục Già lại thích chơi cái game ấu trĩ này. Ngày đầu tiên Lục Già đi làm, anh cẩn thận theo dõi thì thấy cô chơi trò đó liên tục, anh cài vào máy cô mấy con virus làm đen màn hình, cô liền chạy lên nói máy tính hỏng rồi, còn giống như học sinh tiểu học ngồi viết thư đề nghị, ngốc quá...

Từ Gia Tu tới đây để báo cho Lục Già biết sắp có cuộc họp để cô chuẩn bị. Sau khi anh rời đi, Tiểu Đạt vẫn còn đang trong trạng thái kinh hãi mới dám mở miệng: "Lục Già, vừa rồi tôi sợ muốn chết."

Lục Già cũng gật gật đầu: "Tôi cũng giật mình, không ngờ Từ Gia Tu... lại dễ dàng bỏ qua như thế."


Tiểu Đạt vẫn còn cảm thấy vô cùng lo lắng, còn lo lắng thay cả phần của cô: "Lục Già, ngày nào cô cũng chơi game ở công ty, không biết có làm Từ tổng mất hứng hay không, sau này sẽ gây khó dễ cho cô đấy."

Chà chà, Tiểu Đạt cũng không tệ, còn biết lo lắng cho cô nữa.

Trong cuộc họp thảo luận và nghiên cứu hạng mục mới, Lục Già không biết vì sao Từ Gia Tu lại gọi cô đến tham gia. Cô hoàn toàn không biết gì về chuyên ngành kỹ thuật, thậm chí Tiểu Đạt còn biết nhiều hơn cả cô, bởi vì anh ta làm việc ở Ốc Á đã rất lâu rồi.

Ba hạng mục, Từ Gia Tu nhận định ‘ứng dụng dành cho mạng xã hội’ không phải là một khái niệm mới, nhưng lại rất mới đối với Ốc Á. Các hoạt động chủ yếu của Ốc Á trước kia gồm có bán phần mềm, bán số liệu, bán dịch vụ ‘đám mây’. Nhưng nếu Từ Gia Tu đã quyết tâm làm thì cũng không phải là việc quá khó khăn. Ốc Á có kỹ thuật, có nhân tài, có năng lực tạo ra sản phẩm, huống chi Lục Già cảm thấy các ứng dụng của mạng xã hội chơi rất hay. Trong lúc họp, Từ Gia Tu nói một vài từ chuyên môn, cái gì mà O2O, B2C với C2C (1), Lục Già nghe như lọt vào sương mù, nhưng vẫn thỉnh thoảng gật nhẹ đầu chứng minh mình vẫn đang nghe.

"Cần phải thử nghiệm trẻ hóa các tính năng, tạo ra các ứng dụng thú vị hấp dẫn người chơi, không làm theo phong cách ban đầu của Ốc Á nữa." Từ Gia Tu nói.

"Đúng vậy, đúng vậy!" Janice liên tục gật đầu, hết sức hưng phấn.

Janice thật sự rất thích hạng mục này, trước khi đến làm cho Ốc Á, cô từng làm trong một công ty trò chơi, sau đó chuyển qua Ốc Á mà lại có thể làm lâu như vậy tất phải có lý do của nó. Không chỉ bị thu phục bởi năng lực của Từ Gia Tu, mà quan trọng là ông chủ mới này không hề keo kiệt trong khoản trả lương. Hạng mục về ứng dụng dành cho mạng xã hội, Janice chưa làm qua bao giờ, vậy nên lại càng hào hứng muốn thử sức một phen.

Lục Già càng ngồi lại càng cảm thấy khó hiểu, Từ Gia Tu gọi cô tới họp để làm gì. Lặng lẽ ghé đầu sang hỏi Janice, Janice nhỏ giọng nói với cô: "Hiện tại mấy cái ứng dụng này ngoài việc phải đổi mới thú vị hơn để hấp dẫn người dùng thì còn phải tạo ra được cảm xúc vui vẻ, có tình – thú nữa, thế nên lão đại mới tìm tới cô."

Ặc! Tình cảm? Tình thú!

Vẻ mặt Lục Già tràn ngập sự khó hiểu, trông bộ dạng của cô rất có tình thú à?

Lục Già lén lút nhìn Từ Gia Tu tay cầm sẵn bút ngồi trước bàn hội nghị, không hiểu vì sao lại cảm thấy ngượng ngùng. Cô thật sự rất có tình - thú sao...

"Đó là nguyên văn của lão đại đấy." Janice cảm thán thở dài, "Thực ra tôi lại thấy cô còn chả có tình – thú bằng tôi ấy chứ."

Lục Già: "..."

(1) Chú thích:

- O2O (Online to Offline): là một hình thức kinh doanh trên internet. Mảng online cung cấp các thông tin giảm giá, khuyến mại, đặt hàng, đặt phòng, thanh toán hay các dịch vụ phù hợp với nhu cầu của khách hàng; từ đó đưa họ đến với cửa hàng thực, tạo ra sức mua thực, thúc đẩy sự phát triển của thương mại điện tử.

- B2C (Business to Customer): là hình thức thương mại điện tử giao dịch giữa công ty (Business) và người tiêu dùng (Customer), còn được gọi là dịch vụ bán lẻ trực tuyến của các công ty qua mạng internet, thường được thực hiện qua thông qua các chương trình tiếp thị liên kết.

-C2C (Customer to Customer): là mô hình thương mại điện tử được tạo ra để khách hàng tương tác trực tiếp với nhau thông qua hệ thống các trang web.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận