Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

“May mà ta đã dùng da gói lại nên không bị ngấm nước.” Trịnh Việt lấy hỏa chiết cất trong lòng ra đốt lửa, chớp mắt không gian tăm tối sáng bừng lên, ngẩng đầu nhìn thấy Nhiễm Thanh Hoàn vẻ mặt ngạc nhiên nhét lại cái gói da thuộc trông không khác mấy mới lấy ra về lại trong lòng, Trịnh Việt không nhịn được cười, “Ôi, đúng là huynh đệ hoạn nạn, chung quy tâm linh tương thông.”

Nhiễm Thanh Hoàn thở dài: “Trước kia ta từng nghe trong các câu của phiên bang có một câu gọi là ‘sự tò mò giết chết con mèo’, hôm nay không biết hai ta cộng lại có đủ chín cái mạng không, vạn nhất có gì bất trắc, chắc nguyện vọng cuối cùng của ta đời này sẽ thất bại, thật đáng phiền muộn.”

“Nguyện vọng cuối cùng của ngươi là gì?” Trịnh Việt vừa hỏi vừa dẫn đầu đi trước, phát hiện trên vách đá lại còn có đuốc, lấy xuống thử, mặc dù hơi bị ẩm nhưng vẫn miễn cưỡng đốt được.

“Chết trong lòng mỹ nữ.” Nhiễm Thanh Hoàn nhờ ánh đuốc ngắm nghía bốn phía một phen, dấu vết con người tạo ra rất rõ, “Nơi này giống như từng có người ở.”

“Còn là người có quan hệ lớn với Cẩm Dương vương cung – Linh Khanh nghe thấy câu này của ngươi sẽ đau lòng lắm.” Trịnh Việt mỗi một bước đều phải cẩn thận từng tí.

“Cút!” Nhiễm Thanh Hoàn không thể nhẫn nhịn trợn mắt, đến nước này thì giọng điệu vốn đã không mấy tôn trọng càng hỗn hào hơn, “Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, Cẩm Dương vương điện hạ, cho dù ngươi thật sự ăn no rửng mỡ không có việc gì làm cũng đừng ghép uyên ương bậy bạ, để tỷ ta biết sẽ hoài nghi dụng tâm của ngươi như thế nào đây.”

“Ta ghép bậy cái gì?” Trịnh Việt không thèm để ý gã bất kính, ngược lại vẻ mặt hết sức hào hứng. Người trước nay nổi danh cẩn thận này từ thuở cha sinh mẹ đẻ có thể mạo hiểm một lần quả thật cũng không dễ dàng gì, bởi vậy có vẻ đặc biệt bừng bừng hưng trí, “Hắn chính miệng nói với ta mà.”

“Ai?” Nhiễm Thanh Hoàn sửng sốt.

“Tề Linh Khanh chính miệng nói với ngươi?” Nhiễm Thanh Hoàn nhíu mày, “Không thể nào.”

“Cho dù không chính miệng nói ra mấy chữ đó cũng là đã thừa nhận trước mặt cô rồi.” Trịnh Việt nửa đùa giỡn mà xưng cô xưng quả, kéo tay áo Nhiễm Thanh Hoàn, “Phía trước không dễ đi lắm, cẩn thận dưới chân.”

“Là ngươi tự mình đoán mò chứ gì?” Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ nghĩ, biết tiếp thu mà sửa lại, “Ta đoán là chính ngươi vì cái gì đó mà đoán mò, người ta lại vì nguyên nhân nào đó mà không phản bác thôi, nói bậy nói bạ sẽ bị lừa đá đó Vương gia.”

“Kỳ thực ngươi không cần quá tự coi nhẹ mình,” Bản chất tổn nhân của Trịnh Việt lại lần nữa ngóc đầu dậy, “Mặc nữ trang thật nói không chừng còn giống nữ nhân hơn cửu thái phi, về sau ngày lễ ngày tết phải dựa vào ngươi đến làm khách mời hát một bài rồi – Ngươi nói đây là ai mà đào cái động to thế dưới đáy hồ… A, đúng rồi, đáy hồ!” Trịnh Việt lập tức dừng bước, Nhiễm Thanh Hoàn không đề phòng suýt nữa va vào hắn, “Ngươi có nhớ lúc ở bên trên ngươi đã không xuống được hay không?”

“Sức nổi quá mạnh, ta lại không biết công phu như ngươi.” Nhiễm Thanh Hoàn nhún nhún vai, thình lình ngộ ra, cũng la lên một tiếng, “Đúng rồi! Chúng ta kỳ thực đã nhầm rồi!”


Rốt cuộc đã nghĩ ra chỗ nào không đúng, do bị lạc phương hướng, hai người bất giác chìm xuống đáy hồ, độ sâu như vậy cả đến Nhiễm Thanh Hoàn tập võ nhiều năm cũng phải dựa vào Trịnh Việt kéo, huống chi là tình nhân tiểu gia bích ngọc của Vương Tiểu Trung.

Nhiễm Thanh Hoàn gân xanh trên trán giật giật, toàn thân ướt đẫm cực kỳ khó chịu, miệng vết thương vốn vừa khép lại còn chưa lành, bị nước ngấm vào đau gần chết: “Hai ta là ai xui xẻo gặp báo ứng… Làm thế nào đây, quay lại à?”

Trịnh Việt ngước nhìn lên, đã đi gần đến cuối thềm đá, phía trước có một thạch động, tầm nhìn lập tức trống trải không ít. Tuy rằng bây giờ là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng đồ đằng tương tự bất ngờ với Cẩm Dương vương cung thật sự khiến hắn khó mà buông được: “Đã đến đây, không thiếu được phải vào xem thử, ngươi hãy theo sát ta.”

“Thật không giống lời ngươi sẽ nói ra.” Nhiễm Thanh Hoàn không có nhiều tinh thần như vậy, hơi cười khổ, theo Trịnh Việt đi đến cửa động cuối thềm đá, “Cơ mà nhà ngươi có tổ tiên bỏ nhà đi không Trịnh Việt?”

“Không biết, dẫu có cũng sẽ không cho ta biết, cho dù thật sự có người thành công, chắc cũng bị sử quan viết thành chết bất đắc kỳ tử rồi.”

“Ừ, đúng, chính là tử vong không rõ nguyên nhân, không có à?”

“Thế thì nhiều lắm.” Trịnh Việt cười khổ, “Ngươi đã khi nào nhìn thấy ta có huynh đệ? Tiên vương đâu phải chỉ có một nhi tử là ta, huống hồ thế hệ trước hiện giờ chỉ còn lại một mình cửu thái phi, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Năm đó thời điểm đoạt đích náo nhiệt vô cùng, hiện giờ họ đều đã xuống suối vàng chờ ta rồi.”

Nhiễm Thanh Hoàn rụt cổ: “Đuổi tận giết tuyệt, ngươi thiết oản ghê nhỉ.”

Từ xưa đến nay chuyện huynh đệ trở mặt vì tranh đoạt ngôi vị thật sự nhiều đến mức nhìn chán ngán phát buồn nôn, nhưng thay vì nói là vô tình nhất nhà đế vương gì đó, chẳng thà nói đây là liệt căn của nhân loại, nhà bách tính bình thường vì tranh mấy đồng tiền di sản của lão nhân mà đánh nhau thậm chí bị bắt lên công đường lại có bao nhiêu? Chẳng qua thân là vương tử hoàng tôn nắm giữ quyền lực lớn hơn, tranh cũng dữ dội hơn thôi, chứ trên bản chất vẫn không khác gì nhau.

Thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi, thiên hạ huyên náo đều vì lợi. Thái sử công không hổ là nhìn thấu lịch sử ngàn năm phong trần ngàn năm, một câu nói trúng tim đen các loại người da vàng da đen.

“Phía trước, cẩn thận.”

Kỳ thực Nhiễm Thanh Hoàn nhắc nhở rất thừa, bởi vì người thiết kế thạch động tựa hồ là một người theo chủ nghĩa hòa bình, hai người dè chừng cả buổi, cuối cùng bị chứng minh là hoàn toàn lãng phí tình cảm – trong thạch động chỉ có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, không có cái gọi là cơ quan thế tới rào rạt, đương nhiên, kết luận của Nhiễm Thanh Hoàn là: “Không có cơ quan, cũng có nghĩa là chẳng có gì đáng giá, ta nói lão bản à, chúng ta chuyến này lỗ vốn rồi.”


Trịnh Việt buồn cười: “Lỗ vốn cái gì? Ta làm là công việc không vốn mà.”

Nhiễm Thanh Hoàn sởn gai ốc nhìn hắn một lúc lâu: “Ngài… xuất thân dắt gái?”

Đây là một thạch huyệt có dấu vết sức người chạm khắc cực kỳ rõ rệt, Nhiễm Thanh Hoàn đứng đó nhìn một lát: “Trong đây sẽ không vừa vặn có một phòng giam, trong phòng giam còn vừa vặn giam giữ một ma đầu mười hai năm trước chứ?” Nhớ tới đoạn Nhậm Ngã Hành bị nhốt dưới đáy Tây Hồ trong “Tiếu ngạo giang hồ”, “Hoặc là… có võ công tuyệt thế khắc trên vách đá?”

“Ta trái lại hi vọng là một cửa khác, qua cửa là đến Cẩm Dương.”

“Chờ chút, trên tường hình như có đèn!” Nhiễm Thanh Hoàn nhìn một cái, sau đó lại không xác định lắm, hỏi, “Đó là đèn à?”

“Ồ, để ta xem, hình như còn có dầu.” Trịnh Việt tiến lại nhìn kỹ, cẩn thận đốt lần lượt từng ngọn đèn trên tường, thạch thất tối om từ từ sáng lên, nhìn thấy hết mọi thứ bên trong.

Bấy giờ hai người mới nhìn thấy, chính giữa thạch thất đặt một cỗ quan tài lớn.

“Chẳng trách lạnh vậy, còn tưởng là vì toàn thân ta đều ướt sũng, không ngờ là do thứ này.” Nhiễm Thanh Hoàn gõ gõ quan tài, trên tay truyền đến hơi lạnh thấu xương, “Quan tài hàn ngọc, kẻ có tiền.”

“Sao quan tài này to vậy? Nằm hai người chắc cũng dư?” Trịnh Việt nhìn nhìn, ngẩng đầu lên hỏi, “Có dám mở nắp quan tài với ta không?”

Nhiễm Thanh Hoàn không nói gì, gã đương nhiên còn tò mò hơn Trịnh Việt, nhưng suy nghĩ đến chủ nhân quan tài có thể là tổ tiên Trịnh Việt, lại ngại không nói ra, ai ngờ chính chủ tích cực không thua gì gã, sặc một lúc, vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Ngươi không sợ xuống cửu tuyền gặp liệt tổ liệt tông không thể ăn nói?”

“Người ta không thể ăn nói nhiều lắm, không thiếu một người này-” Trịnh Việt cách tay áo vận lực đẩy, phải nói Cẩm Dương vương này thật không hổ là nhân vật văn trị võ công, mấy cây đinh đóng quan tài bị hắn thoáng cái đánh gãy quá nửa, không cần mấy chưởng nắp quan tài đá đồ sộ đã bị hắn dùng bạo lực lật lên.

“A!”


“Ồ?”

Nhiễm Thanh Hoàn và Trịnh Việt liếc nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc và ngờ ngợ trong mắt đối phương.

Trong quan tài không phải xương trắng thảm thương, cũng không phải thây khô tiều tụy, mà là hai nam thi bảo quản tương đối hoàn hảo, hai gò má thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy một chút huyết sắc, phảng phất có thể thức giấc ngồi dậy bất cứ lúc nào.

Trong đó một người tuổi chừng ngoài ba mươi, mặc trường sam màu xanh, mặt như quan ngọc, khuôn mặt anh tuấn có vài phần khí sát phạt, hông bị cánh tay một người khác bên cạnh vòng qua ôm, người nọ trông lớn hơn vài tuổi, khóe miệng còn có nụ cười hạnh phúc sắp siêu thoát.

“Hai người này là ai?” Nhiễm Thanh Hoàn cúi xuống hỏi, khuôn mặt người lớn tuổi hơn nhìn kỹ lại giống Trịnh Việt đến năm sáu phần, không nhịn được dùng ngón tay chạm vào mặt thi thể, “Thần kỳ quá, bảo quản làm sao hay vậy, da còn co dãn luôn này, bây giờ dù hắn ngồi dậy cũng không gây ngạc nhiên đâu.”

Trịnh Việt lắc đầu, thần sắc có chút cổ quái nhìn cánh tay ôm một nam tử khác.

Nhiễm Thanh Hoàn vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi xem chỗ đó.” Trịnh Việt nhìn theo tay gã chỉ, là một tấm bia đá đã có tuổi, nét chữ bên trên cũng coi như rõ. Hai người đến gần, thấy trên bia viết rằng:

Mùng bốn tháng Chín năm Trinh Mục thứ mười tám, cô tự nguyện cùng Lạc Khanh yên nghỉ dưới đáy hồ Tử Quy, nên để lại tuyệt bút này.

“Cô? Lạc Khanh?” Nhiễm Thanh Hoàn đọc lên mấy từ mấu chốt.

“Năm Trinh Mục thứ mười tám? Hình như ngày cụ cố ta giá hoăng vừa vặn là mùng ba tháng Chín năm Trinh Mục thứ mười tám… Thế ‘Lạc Khanh’ này, nếu ta không đoán sai, chỉ sợ chính là Đại tướng quân Hàn Lạc… Hình như y cũng mất năm Trinh Mục thứ mười tám.”

Hai người ăn ý đồng thời nhìn vào trong quan tài một cái, Nhiễm Thanh Hoàn nói: “Chỉ sợ là tám chín phần mười rồi, nhưng vấn đề là tại sao bọn họ được táng ở đây?”

Trịnh Việt đọc văn bia phía dưới: “Cẩm Dương phồn vinh mà Liệu Thủy gió mát, ngựa xe như nước mà chủng loại cực thịnh, nhưng cô mệt mỏi vì vạn thừa. Chỉ nguyện bỏ thiên kim, cùng Lạc Khanh tương dưỡng dĩ sinh, tương thủ dĩ tử…”

“Hả?” Nhiễm Thanh Hoàn nhìn hai người bên nhau đến chết này một cái, rõ ràng là đồng tính – chẳng lẽ cụ cố Trịnh Việt là gay? Chẳng trách cô khổ lặn lội xuống tận đáy hồ tự sát, sống đã không thể ở chung, chết cũng phải cùng huyệt, “Yên Kỳ các ngươi chẳng lẽ thịnh hành nam phong? Phong tục này không tốt, dễ dẫn đến giảm nhân khẩu.”

“Dân phong Yên Kỳ ta thoáng lắm, đây đều là sở thích cá nhân, không có gì phải xấu hổ, không như Nam Thục, cái gì cũng khuôn sáo, nữ tử cũng không cho ra cửa, chẳng trách không giữ được người – Cụ cố ta thời trẻ từng cùng Hoàng đế tổ tiên Ngô thị chung ngựa đánh thiên hạ, chinh chiến quanh năm, ta còn nói sao ông ấy một đời anh hùng mà đang tráng niên thì chết bệnh một cách kỳ quái chứ – không ngờ lại là vì thế này.” Trịnh Việt thở dài, “Đúng thật là sinh tử tương hứa.”


Nhiễm Thanh Hoàn xem kỹ văn bia, trên ghi lại chi tiết mọi việc về vị Vương gia này và Hàn Lạc từ biết nhau hiểu nhau lại đến mến nhau tổn thương nhau, vết khắc có mấy chỗ đều là càng ngày càng mạnh, đủ thấy nỗi kích động khó mà kiềm chế trong lòng người khắc bia-

Hàn Lạc vì Trịnh Vi Vân, qua tuổi nhi lập vẫn chưa kết hôn, nhưng có việc nhà việc nước việc thiên hạ, Trịnh Vi Vân không thể vứt bỏ Cẩm Dương vương vị, Hàn Lạc cũng không thể lấy thân nam tử tướng quân đường đường ủy thân cho người khác, dẫn đến hai người bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.

Nhĩ bất tri trường tương tư, bất tri hà vi thiên trường lộ viễn hồn phi khổ, mộng hồn bất đáo quan sơn nan.

Nhĩ bất giải trường tương tư, bất giải chẩm sinh la đái đồng tâm kết vị thành, giang đầu triều dĩ bình.

Nhĩ bất đổng trường tương tư, bất đổng vi thậm phong biệt trần thế ngoại, mai hoa lạc uổng nhiên.

Nhĩ bất niệm trường tương tư, bất niệm như thị tâm chi ưu hĩ, hạt duy kì dĩ…

Vấn liên căn, hữu ti đa thiểu, liên tâm tri vi thùy khổ!

Cuối cùng Hàn Lạc rốt cuộc đã mệt mỏi rồi. Trịnh Vi Vân không phải Trịnh Vi Vân của một mình y, mà là Cẩm Dương vương của cả Yên Kỳ, là trượng phu của bốn nữ tử, là phụ thân của ba vương tử, Hàn Lạc y không thèm cũng không thể mở miệng cầu cái gì, vì thế để thư lại từ quan, muốn từ đây yên vũ nhâm bình sinh.

Trịnh Vi Vân nhất thời cực kỳ giận dữ và đau đớn, dưới cơn kích động đuổi theo Hàn Lạc, giam lỏng y trong cung Cẩm Dương vương, nhưng thủy chung quên mất, ưng bay trên trời cao làm sao có thể sống trong lồng.

Nửa năm sau, Hàn Lạc qua đời, dùng sinh mệnh của mình vạch một đường giới hạn không thể vượt qua với hồng trần tổn thương thấu tim y, y vẫn là nam tử dứt khoát như vậy, thà gãy không cong.

Trịnh Vi Vân rốt cuộc nản lòng, dưới sự phối hợp của tâm phúc vừa giả bệnh vừa lặng lẽ xây dựng thạch cung dưới đáy hồ Tử Quy này, để kỷ niệm buổi đầu quen biết bên hồ mười lăm năm trước, rốt cuộc là – nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến.

Trịnh Vi Vân một mình vào thạch cung này, ôm thi thể Hàn Lạc, uống rượu độc tự sát.

Giống như trong cổ nhạc hát: Hoa Sơn kỳ, quân kí vi nùng tử, độc sinh vị thùy thi? Hoan nhược kiến liên thì, quan mộc vị nùng khai. (Trích Hoa Sơn kỳ)

Không ngờ được trong động thiên lại có câu chuyện buồn bã như thế, hai người nhất thời không nói năng gì, hối hận khi đã mở quan tài quấy rầy tổ tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận