Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

“Ngươi! Ngươi!” Thống lĩnh Hồng Châu mặt tinh tinh sắp trợn lọt mắt ra, tiểu binh trước mặt còn chưa hay biết gì cúi đầu ngủ bù. Tay thống lĩnh sốt ruột đạp mạnh tiểu binh một phát, “Mẹ nó, ngẩng đầu lên cho lão tử! Ngươi tên gì? Thuộc đội ngũ nào?!”

Tiểu binh bị hắn đá lảo đảo, giật mình tỉnh lại: “Thống lĩnh! Ta tên Giả Ất Bính, đội Bát Tung.”

“Mẹ nó cho ngươi lưu thủ đại doanh không phải để ngươi làm biếng! Vào đại doanh của lão tử thì đừng có mà lười nhác!”

Tiểu binh Giả Ất Bính đứng thẳng như cán bút, không dám nhúc nhích.

Quan quân Hồng Châu lại đạp gã phát nữa, chửi bới đi đến chỗ khác tuần tra.

Một lão binh răng vàng nhìn thống lĩnh Hồng Châu đi xa rồi, bấy giờ mới tiến lại vỗ vai tiểu binh, nhổ nước bọt về hướng tay thống lĩnh đi: “Cứ mặc kệ tên khốn này, bà nội nó chứ, cả ngày canh ba ngủ canh năm dậy, cha mẹ hắn cũng không chịu nổi.” Nói đoạn lại liếc nhìn Giả Ất Bính, “Tân binh viên, ngủ bù mà cũng có thể để tên khốn này tóm, ngươi phải học hỏi thêm đi!”

Giả Ất Bính toét miệng cười: “Lão binh đúng là lõi đời.”

Gã thanh niên này đen nhẻm gầy tong teo, y như một cây trúc phát dục kém, quân phục sĩ tốt mặc trên người rộng thùng thình, ném vào đám đông tuyệt đối không thể nhận ra, nhưng khi cười không biết tại sao lại có ánh sáng đặc biệt bùng lên trong mắt, lão binh không khỏi ngẩn ngơ, cả buổi mới định thần lại, gật đầu: “Tiểu tử, ngoại hình không xấu, sống sót trở về, tìm một cô nàng xinh đẹp là không thành vấn đề.”

Giả Ất Bính nháy mắt: “Lão ca nhớ vợ à?”

Lão binh vẻ mặt đượm buồn thở dài, quay đầu đang định nói gì, lại nhìn thấy biểu cảm bỉ ổi của Giả Ất Bính, thế là tụt hết cảm xúc, vỗ mạnh đầu gã ta một phát, cười mắng một câu: “Tên nhãi ranh!”

Giả Ất Bính cười hinh hích.

Lão binh vác đao: “Hôm nay lão ca ta tuần tra, ngươi tên là Giả Ất Bính phải không? Cùng một quân trướng với ta, có điều tên nhãi ngươi không thích nói chuyện với ai, bây giờ còn chưa biết ta. Hãy nhớ lấy, lão ca tên Ngô Tráng, lăn lộn trong đại doanh Hồng Châu chục năm rồi, về sau bị ai bắt nạt cứ tới tìm ta, ta che chở ngươi.”

Nói xong, ngâm nga một khúc hát mà lắc lư đi khỏi.

Giả Ất Bính nhìn theo bóng lưng hắn, trên khuôn mặt chất phác đột nhiên thoáng qua cảm xúc không nói rõ, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc, không thể nhận thấy điều gì.

Một binh lính cấp thấp ôm bó củi đi qua không cẩn thận đụng trúng gã, củi rơi tung ra dưới đất, Giả Ất Bính vội ngồi xổm xuống nhặt giúp hắn.

Binh lính cấp thấp lớn tiếng nói xin lỗi không nhìn thấy, rồi đột nhiên hạ giọng: “Tướng quân, ngài làm sao vậy?”

Giả Ất Bính vỗ vai hắn: “Được rồi, đụng một cái chẳng chết được đâu, huynh đệ với nhau cả mà – Không sao, hơi buồn ngủ, khi nãy tinh tinh kêu nhất thời chưa kịp phản ứng. Tối nay hành động theo kế hoạch, không được sai sót.”

“Ồ, vừa rồi không nhìn rõ, đây chẳng phải là Giả đại huynh đệ à? Ngươi bị xếp vào đâu vậy – Tuân lệnh.”

“Khụ, còn không phải là tạm bợ thôi, người ta lên chiến trường đều là binh cường mã tráng, thân thể ta thì kém quá – Nghĩ cách liên lạc với Lý Dã, cấp tốc.”

“Đừng chán chường thế, huynh đệ tiền đồ thênh thang mà.” Binh lính nọ đứng dậy, nhờ bó củi che lấp lặng lẽ hành lễ, tỏ vẻ đã hiểu mệnh lệnh, “Không sao thì ta đi trước đây.”

“Hẹn gặp lại.” Giả Ất Bính khoát tay, tiểu binh diện mạo tầm thường này chính là Nhiễm Thanh Hoàn mất tích một cách thần bí. Gã hơi ảo não nhíu mày, thân thể mình chính mình rõ, tuy rằng không mạnh đến biến thái như người xưa quanh năm tập võ, nhưng chí ít vẫn tốt hơn người bình thường, ngoại trừ thỉnh thoảng ăn uống không điều độ dạ dày sẽ hơi khó chịu, từng này tuổi cũng chưa mấy lần bị cảm, giống người khỏe mạnh tiêu chuẩn, nhưng mới vừa rồi, không rõ vì nguyên nhân gì mà đứng không vững, những thứ trước mắt lập tức tối đi, tai ù, tim đập mạnh như muốn nổ tung.

Bệnh trạng như vậy hoàn toàn không thể chỉ giải thích bằng lao lực quá độ, huống hồ… Phượng Cẩn đôi khi cực kỳ nghiêm khắc, bắt đầu từ ngày bé đã quen với cuộc sống tưởng chừng không cần mạng như thế rồi, không lý nào lại phát tác vào lúc này.

Nhiễm Thanh Hoàn hít vào một hơi thật sâu, hơn hồi phục, cảm giác khác thường đã biến mất, gã lắc đầu, quyết định đánh xong trận này phải xin Trịnh Việt cho nghỉ dài hạn… Lại nói tên Trịnh Việt kia, chắc gần đây sống cũng không tốt lắm nhỉ?

Lý Dã và Anh Ti hôm sau đã biết được hành động điên cuồng của Nhiễm Thanh Hoàn, Anh Ti đương trường nổi điên, Lý Dã khuyên can mãi mới yên.

Chính Lý Dã cũng rất bất lực, sao đường đường Đại tướng quân Tây chinh Thừa tướng của một nước lại thành đội trưởng đội cảm tử? Từ làm ẩu này tựa hồ đã không đủ để hình dung gã, đao kiếm không có mắt, vạn nhất có gì không hay xảy ra – hắn ấn ấn thái dương, trong lòng oán niệm vô cùng.

Lại nhìn Anh Ti bên này bắt đầu mắng, Lý Dã thật muốn đập đầu chết luôn cho xong. Hắn chỉ biết bên cạnh Vương gia có một mật sứ, là một tiểu cô nương, ban đầu còn tưởng là tin đồn nhảm, sau đó thật sự gặp được, lại cảm thấy là Vương gia dùng để che tai mắt người ta, tiểu cô nương cũng không có gì, chẳng qua thức ăn hơi ngon hơn, chiếu cố hơi đặc biệt hơn – dù nàng không phải là một tiểu cô nương, mật sứ bên cạnh Vương gia tới cũng có đãi ngộ đặc thù, thế nhưng tiểu cô nương xinh đẹp này tựa hồ… lại là một phiền toái không nhỏ.

“Đi, bảo cho hồ ly biết, cứ nói bổn cô nương giá đáo.” Anh Ti không khách sáo sai sử người do Nhiễm Thanh Hoàn phái tới, bĩu môi, nói một cách không tình nguyện, “Tiểu Vương gia nói bổn cô nương hết thảy nghe y sai khiến, bảo y có chuyện mau nói có rắm mau đánh, hết kỳ hạn là bổn cô nương không chờ đâu.”

Mà lúc này, chân chính đau đầu không phải là người Yên Kỳ, trong đại doanh Quy Vực đã xảy ra một vụ án không nhỏ.

Căn nguyên là thế này, thống lĩnh Hồng Châu quở mắng Giả Ất Bính do bị người ta chèn ép, không có cơ hội lên chiến trường quyết đấu chính diện với quân địch, chỉ có thể lưu thủ. Điều này có nghĩa là gì? Một dúm nhân mã Yên Kỳ kia trong mắt đại đa số là hoàn toàn chẳng nhằm nhò gì, lần này xem tư thế rất có khả năng sắp đến thời điểm tổng quyết chiến rồi, mà đây là công lao ra sao? Mỗi một cái đầu người Yên Kỳ đều có thể lĩnh bạc!

Mẹ nó, sau khi cánh tả tự dưng bị tách ra, đội ngũ chỉnh biên lại, lũ rùa con này liền thừa cơ ném hắn về đại doanh, nói cái gì mà hắn khinh thường người Tây Nhung, không thích hợp ra trận với người Tây Nhung, nhìn đi nhìn lại thấy xung quanh rặt một đám lão thỏ vô dụng!

Thống lĩnh tinh tinh hậm hực trong lòng, hắn lại là kẻ thô lỗ, thế là bắt đầu không giữ miệng, trong vòng vài ngày bao gồm Giả Ất Bính đã chửi không biết bao nhiêu người, người mình còn chỉ là đá vài phát mắng vài câu, với người Tây Nhung thì là tổ tông mười tám đời không thèm nể mặt, thậm chí dùng roi phạt thể xác, tích oán dĩ nhiên không ít.

Nhưng mọi người không ngờ là, một quan quân trung cấp của Hồng Châu như vậy, đêm hôm khuya khoắt lại bị người im ắng làm thịt ngay trong quân trướng của mình.

Ngỗ tác đã kiểm tra thi thể xong, tinh tinh hai mắt trợn tròn, tựa hồ không cam lòng, tướng chết còn khó coi hơn khi còn sống mấy lần.

Vì việc này, Ôn Long Dược phái nhi tử Ôn Dục Hoa đích thân đến hỏi, lúc này thật sự là quá mẫn cảm, liên minh nhìn như không thể phá vỡ, thực tế không chấp nhận được mảy may sai lầm.

Ngỗ tác Tây Nhung cung kính nói: “Hồi bẩm thiếu tướng quân, Diêu thống lĩnh là bị người ta dùng lợi khí đâm trúng tim chết ngay tại chỗ. Mời thiếu tướng quân xem vết thương này, to mà rộng, một bên góc hơi sắc nhọn hơn bên kia, xem ra là… xem ra là…” Ngỗ tác trộm nhìn Ôn Dục Hoa một cái, nuốt nước bọt, không dám nói tiếp.

Làm sao Ôn Dục Hoa có thể không biết hắn muốn nói gì, loại đao này là binh khí riêng của quân Tây Nhung, cầm trên tay rất nặng, mũi đao sắc lẻm, chém vào rất dễ tạo thành vết thương trí mạng, nó được cải tạo từ đao săn do tổ tiên Tây Nhung săn bắn truyền lại, nước khác không có.

Một ngỗ tác khác trong quân Hồng Châu hừ lạnh một tiếng: “Ôn thiếu tướng quân, mời ngài xem tiếp thứ này, đây là thứ trước khi chết Diêu thống lĩnh nắm trong tay.”

“Đây là cái gì?” Ôn Dục Hoa cau mày nhìn một mảnh vải nhỏ dính máu trình lên trong khay.

Ngỗ tác Hồng Châu ngữ khí sắc bén hỏi lại: “Thế nào? Thiếu tướng quân, ngay cả quân phục của quân đội mình cũng không nhận ra à?” Một câu của ngỗ tác này lập tức khiến mọi người ồ lên, người Tây Nhung lớn tiếng quát hắn vô lễ, bên phía Hồng Châu cũng cau mày quắc mắt.

Ôn Dục Hoa ho một tiếng, quát song phương sắp giơ binh khí dừng lại, y nhìn kỹ mảnh vải rách kia: “Các vị hãy bình tĩnh, chỉ một mảnh vải rách không chứng minh được điều gì, quần áo là chết, nhưng người là sống, mọi người nói rõ sự việc ra thì tốt hơn, đừng để ảnh hưởng hòa khí, làm ra chuyện người thân đau kẻ thù mừng…”

“Kẻ thù cái cứt, ngươi không định đẩy tội danh lên đầu người Yên Kỳ chứ?”

Ôn Dục Hoa nhất thời không tìm ra là ai la lên câu này, lập tức nhíu mày: “Việc này… Người Yên Kỳ quỷ kế đa đoan, cũng không phải là không có khả năng…”

“Ngươi nói phải thì là phải? Dù sao ở đây không có một người Yên Kỳ nào, không phản bác được, mặc ngươi đặt chuyện. Không nói đến phòng vệ của liên quân vững như thành đồng, cho dù là Yên Kỳ đến tập kích đại doanh, sao họ chỉ giết một mình Diêu thống lĩnh? Lương thảo cũng không ai động vào! Đến cả chó cũng không sủa, có thể là người Yên Kỳ sao?!”

“Việc này…”

“Hồng Châu các ngươi bớt ngậm máu phun người đi! Rõ ràng chính là vu oan hãm hại!” Quân Tây Nhung bên này cũng nổi giận.

Ôn Dục Hoa lập tức đau đầu.

Thấy sự tình không thể kết thúc, Ôn Dục Hoa thật sự không chủ trì được, ngay đêm ấy chạy đến chỗ Ôn Long Dược, Ôn Long Dược nghe y hồi báo thì mắt giật nhẹ, vội hỏi: “Kẻ hai lần la lên trong đám người Hồng Châu là ai con có thấy rõ không?”

Ôn Dục Hoa ngớ ra, lắc đầu.

Ôn Long Dược đứng dậy đi vài vòng, than một tiếng.

Ôn Dục Hoa không hiểu: “Sao vậy phụ thân? Có gì không đúng ạ?”

Ôn Long Dược chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Con không có đầu óc à! Ôi trời, con xem trong cảnh hỗn loạn như vậy, kẻ đó liên tiếp hai lần mở miệng đều chặt chẽ, câu nào cũng gây chia rẽ, làm sao có thể là sĩ tốt bình thường được?!”

Ôn Dục Hoa giật mình: “Ý phụ thân là…”

Ôn Long Dược đập bàn: “Viết một phong thư cho Triệu tướng quân Hồng Châu, nói rõ việc này. Chỉ sợ… trong đại doanh đã bị người Yên Kỳ trà trộn vào, còn là cao thủ!”

“Việc này… Làm sao có thể? Làm sao có thể?”

“Đối thủ là người kia, có chuyện gì mà không làm được? Con tức tốc phái người đưa thư đến chỗ Triệu tướng quân, nhất định phải bảo y tra rõ trong quân doanh Hồng Châu có ai khả nghi hay không!”

Một huyền y nhân ở dưới đèn đốt thứ trên tay, mặt mày dưới ánh lửa yếu ớt có vẻ hơi lãnh đạm. Có lẽ hắn là người còn nắm rõ chiến trường Quy Vực hiện giờ hơn cả Cẩm Dương vương Trịnh Việt, Nhiễm Thanh Hoàn không có thời gian liên lạc với Trịnh Việt, nhưng Ôn Long Dược vẫn phái người truyền mật tín cho hắn.

“Nội bộ mâu thuẫn…” Huyền y nhân mệt mỏi ngồi trên ghế, giơ tay phất mở một tầng trên bàn, một bức tranh lặng lẽ nằm đó, thiếu niên trong tranh vẽ rất tỉ mỉ chi tiết, khóe mắt hơi xếch lên, khi không cười cũng có ba phần nét cười, khuôn mặt có phần đẹp đẽ thanh lệ quá mức, nhưng không có vẻ âm nhu khiến lông tơ dựng ngược, gã bạch y phiên phiên, mái tóc đen chưa buộc, có khí chất di thế độc lập, tựa một làn gió nhẹ vô căn vô hình…

Huyền y nhân hơi si mê dùng ngón tay mô tả thân hình thiếu niên, tiếng thở dài buồn rầu nhẹ nhàng tan vào trong bóng đêm: “Thanh Hoàn… Một năm trước ta nhẫn tâm với chính mình giết ngươi không thành, hiện giờ bảo ta phải làm thế nào đây…”

Sao trên thế giới lại có người như vậy.

Châm chọc là, trong mắt người đó, mình chỉ có thể tính là một sơ giao hơi thân thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui