Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Nhiễm Thanh Hoàn từng học sơ về dược học ở chỗ Phượng Cẩn, tiếc rằng gã chung quy không có khiếu trong môn này, nên chỉ biết sơ sơ về độc vật. Hoàn Nhi đem cơm canh lén đổi ra cho gã xem, sau khi kiểm tra, tuy rằng không biết cụ thể Trịnh Việt dùng thuốc gì, nhưng có một điểm gã có thể khẳng định, thành phần và liều lượng như vậy sẽ không trí mạng, chỉ là sau một thời gian khiến người ta từ từ suy nhược, cho đến khi đánh mất thần trí.

Mặc dù vậy, Nhiễm Thanh Hoàn lại thở phào một hơi. Thuốc như thế giai đoạn đầu phát tác đều sẽ có một số bệnh trạng khác, phần lớn na ná cảm mạo, vì thế gã thêm vài thứ sẽ khiến người ta hơi không khỏe nhưng không thực sự ảnh hưởng thân thể vào cơm canh Hoàn Nhi đưa đi, chỉ cần Tinh Tinh xuất hiện bệnh trạng nên xuất hiện, nói không chừng những cái bóng trong tối kia sẽ thả lỏng cảnh giác, và đó chính là cơ hội!

Việc còn lại là làm sao để công chúa Tinh Tinh và Nghê Cúc mang ơn rời khỏi Cẩm Dương.

Dưới trướng Trịnh Việt có một ty đặc biệt tên là lễ ty, song không như Lễ bộ, không mấy ai biết về sự tồn tại của ty thần bí này, chức năng của nó là bảo đảm thân phận mỗi một người xuất hiện trước mắt Trịnh Việt đều không có điểm gì đáng ngờ, trong thời kỳ nhạy cảm, không chấp nhận được nửa phần sai lầm – mà ngày này, lễ ty bí mật chặn được một tin tức và một phong thư.

Tin tức là, Nghê Cúc nguyên Trấn Quốc đại tướng quân Tây Nhung lẻn vào cảnh nội.

Thư, là Trăn mỹ nhân tự tay viết, từ ngữ mập mờ, thậm chí bao quát một số thói quen sinh hoạt của Cẩm Dương vương, còn để lộ ra một chút âm mưu kế hoạch ý đồ chia rẽ Trịnh Việt với Nhiễm Thanh Hoàn.

Việc này không phải là nhỏ, chỉ dựa vào một phong thư này và tin tức khó phân biệt thật giả, tựa hồ cái gì cũng đã rất rõ, mà cái gì cũng không rõ. Thế nhưng điều tra rất lâu mà chưa có tiến triển gì khác, đang thời điểm lúng túng thì mật tín của Nhiễm Thanh Hoàn đến.

Ở quan trường Yên Kỳ, có một người tuyệt đối không đắc tội được, chính là Thừa tướng đại nhân này, khoan nói đến tình cảm của người này với Cẩm Dương vương rất không bình thường, khiến Cẩm Dương vương xưng cô xưng quả luận giao ngang hàng, như muốn chia đều thiên hạ, chỉ xét thủ đoạn đã khiến người ta phát rét rồi.

Trên chiến trường chớp mắt vạn biến, gã suy nghĩ cực kỳ chặt chẽ, lại còn có thể to gan lớn mật thủ đoạn bách xuất, ở trong triều gã trọn vẹn trên dưới, thuận lợi mọi bề, làm việc khéo léo cư xử khiêm tốn, song rất nhiều sự tình lại đều có ngàn vạn mối liên hệ với gã.

Lễ ty trưởng Diêu Cảnh Nguyên không thể không nói là lão hồ ly kinh nghiệm lão luyện, lại không dám nói một tiếng biết người này.

Cho nên khi nhận được thư của Nhiễm Thanh Hoàn lão rất đau đầu.

Nhiễm Thanh Hoàn rất ít khi nói chuyện hùng hồn khẳng khái như vậy, từ đạo làm thần tử đến hồng nhan nước chảy tự cổ chí kim, lời sắp hết, cuối cùng Diêu Cảnh Nguyên đã hơi nhìn ra ý gã: thì ra Nhiễm tướng gia này nói bóng nói gió cả buổi là đang chỉ trích Trăn mỹ nhân. Tiến cung ngày thứ ba đã may mắn được thị tẩm, lại có đồn đãi nói Vương gia hàng đêm lưu luyến ở tẩm cung người này, thậm chí vì nàng mà có hiềm bất hòa với tướng gia, lại thêm bối cảnh thân phận, quả nhiên không bình thường… Đừng hỏi Diêu Cảnh Nguyên làm sao biết những việc này, lão làm thống lĩnh lễ ty, tai mắt bên phía Trịnh Việt, đương nhiên là chuyên gia tình báo – ngoại trừ một số chuyện cụ thể không rõ lắm, thí dụ như Trịnh Việt nổi giận không phải quân thần bất hòa, mà hoàn toàn là do phát bệnh đố phu.

Lại xem, Nhiễm Thanh Hoàn liệt kê tỉ mỉ mấy tội lỗi của Trăn mỹ nhân, hồ mị hoặc chủ nọ kia đương nhiên là nhảm nhí, song một câu trực tiếp thu hút ánh mắt lão lại là: cấu kết dư nghiệt Tây Nhung, rắp tâm mưu phản!

Diêu Cảnh Nguyên toát mồ hôi hột, việc này hơi trùng hợp quá rồi, Nhiễm Thanh Hoàn nói lại khớp tám chín phần mười với nội dung trong mật tín nghi là của Trăn mỹ nhân. Phản ứng đầu tiên của Diêu Cảnh Nguyên là đây là một cái bẫy, nhưng do ai bày? Đây… thoạt nhìn hiển nhiên là Nhiễm Thanh Hoàn, có điều Nhiễm Thanh Hoàn đường đường Thừa tướng tôn quý, làm gì phải khó dễ một tiểu nha đầu? Mà còn là cái bẫy nôn nóng thậm chí hơi gấp gáp như vậy, rõ ràng hạ thấp trình độ của Thừa tướng đại nhân.

“Hồ mị hoặc chủ…” Diêu Cảnh Nguyên đột nhiên hơi suy tư nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa này, “Hồ mị hoặc chủ… A!” Lão vỗ đầu, thầm trách mình sao không sớm nghĩ đến. Quân thần bình thường dù tình cảm tốt cũng không đến mức không hề hiềm khích thế này, với tài năng của Nhiễm Thanh Hoàn, dẫu là danh quân thiên cổ thâm minh đại nghĩa, lại có ai dám tin tưởng không hề lo ngại? Mà người như Nhiễm Thanh Hoàn, nếu muốn đại nghịch bất đạo trục lộc vấn đỉnh, dù đối thủ là Cẩm Dương vương Trịnh Việt, chỉ sợ tương lai hươu chết về tay ai cũng chưa biết đâu? Bởi vì lễ ty và ám sử Anh Ti ít nhiều có liên hệ, một số lời mập mờ độ trước Anh Ti nói nghĩ kỹ lại thấy rất có thâm ý, còn có chuyện Đại tướng quân Dư Triệt ngủ lại tướng phủ mới hai đêm đã bị Cẩm Dương vương tứ hôn… Diêu Cảnh Nguyên cười khổ, thanh quan còn khó quyết việc nhà, sao mình làm quan theo bổn phận lại bị cuốn vào trò ghen tuông của mấy người thượng vị này?

Làm thế nào đây?

Làm thế nào đây – vấn đề này Nhiễm Thanh Hoàn đã cho lão đáp án rõ ràng ở trong thư, ám sát.

Lễ ty quả thật từng làm công việc này, song không có nghĩa là Diêu Cảnh Nguyên thích làm lão đại của tổ chức sát thủ, huống chi lão không hề biết ý đồ thật sự của Vương gia. Nhưng chuyện này lại còn không thể xin chỉ thị từ Trịnh Việt, ngươi phải nói thế nào đây?

Lão đại, Thừa tướng đại nhân đang ghen với bà nhỏ của ngài, bất chấp cả thể diện nhúng mũi vào hậu cung?

Nói thế nghe vớ vẩn quá. Ngươi biết trong lòng lãnh đạo người ta nghĩ như thế nào, thích ai không thích ai, huống chi người kia còn là Thừa tướng đứng ở trung tâm chính cục?

Song Diêu Cảnh Nguyên cũng biết rõ, trước mắt Nhiễm Thanh Hoàn là tuyệt đối không đắc tội được, chuyện mưu phản tuy rằng không chắc, nhưng đại nhân vật đã mở miệng, ngươi phải trả lời như thế nào?

Chứng cứ không đủ? Đại nhân phán đoán sai lầm rồi?

Ngươi dám thẳng thừng chỉ trích ngay trước mặt cửu quốc đệ nhất nhân đầu óc hồ đồ? Lần này người ta đầu óc hồ đồ, không cẩn thận lần sau muốn trị một thống lĩnh lễ ty con con như ngươi thì sẽ không hồ đồ nữa đâu.

Thế làm theo Nhiễm Thanh Hoàn phân phó?

Đó tuyệt đối là đưa đầu cho lừa đá, với sự mẫn cảm trong thân phận nhà mẹ đẻ của Trăn mỹ nhân, thái độ của Trịnh Việt mập mờ không rõ, ngươi không phân tốt xấu, chỉ dựa vào một phong thư chưa biết thật giả mà một nhát đao chém luôn người ta… Đầu chém xuống dễ chứ mọc ra không dễ đâu.

Tội nghiệp Diêu Cảnh Nguyên tuổi cũng chẳng còn nhỏ mà bị một phong thư của Nhiễm Thanh Hoàn hại trăn trở cả đêm không thể yên giấc.

Nói đến cũng lạ, trong cung có tin tức rằng, từ sau khi đoàn người Trịnh Việt đi dự cuộc họp Thượng Hoa, Trăn mỹ nhân lại ốm liệt giường, mấy Thái y hội chẩn đều không ra nguyên nhân… Đương nhiên, đối với Diêu Cảnh Nguyên thì đây cũng là tương đối thừa lời, nếu Thái y đều vô năng thế thì đã chẳng cần ở trong Cẩm Dương vương cung nữa, nhìn người trẻ tuổi kia ngày càng ốm đau quặt quẹo, làm sao Thái y lại đều thúc thủ vô sách? Chỉ có một cách giải thích, là bệnh này do người gây ra, có thể vô duyên vô cớ khiến người trong cung bị bệnh, còn phong miệng chúng Thái y, tuyệt đối không phải người bình thường.

Xem ra Thừa tướng đại nhân không có tinh thần thương hương tiếc ngọc, lần này là nhất định muốn đẩy Trăn mỹ nhân vào chỗ chết.

Trong lòng Diêu Cảnh Nguyên đại khái đã có tính toán.

Mà đồng thời, ở trong cung, Trịnh Việt vừa rời khỏi Cẩm Dương liền giải trừ giam lỏng cho Tinh Tinh. Đối với một người từ nay sắp sửa mất đi thần trí, còn lãng phí nhân lực vật lực làm gì? Những cái bóng âm thầm giám thị nàng, khi bệnh của nàng không phụ sự mong đợi ngày càng nặng hơn, cũng không khỏi hơi lơi lỏng.

Lúc này, Hoàn Nhi truyền vào tin tức Nghê Cúc tới, Tinh Tinh quyết định xuất cung dưới sự trợ giúp của nàng ta, gặp cố nhân ngày xưa một lần.

Lễ ty không khéo nhận được tin này – hoặc nói là, lại là ai đó có dụng tâm khác để họ biết.

Diêu Cảnh Nguyên kinh hãi phát hiện ra rằng, bất luận là tin tức Nghê Cúc nhập cảnh hay Tinh Tinh thông đồng với địch, lại đều không phải là bịa đặt, đến đây thì dụng ý và động cơ của Nhiễm Thanh Hoàn càng khó hiểu hơn. Không khéo là, kẻ khởi xướng đã đóng cửa từ chối tiếp khách, cả người của đại doanh gặp mặt một lần cũng rất khó khăn, lão đi cầu kiến ba lượt đều bị chặn ngoài cửa – tất nhiên rồi, bởi vì Nhiễm Thanh Hoàn đang mang khuôn mặt do cửu thái phi đích thân ra tay dịch dung, ở trên xe ngựa của Trịnh Việt, lao đến Thượng Hoa.

Đúng thật là nhà đã dột còn gặp mưa dầm suốt đêm.

Song sự thật chứng minh, Diêu Cảnh Nguyên ngồi trên vị trí mẫn cảm như vậy nhiều năm, các loại thủ đoạn cũng không phải là vừa, lão quyết đoán đưa ra một quyết định, cướp giết Trăn mỹ nhân, đương nhiên không thể thật sự để chết người, sau đó gửi thư đến Nhiễm Thanh Hoàn, nói ngắn gọn là, việc ngài giao tiểu nhân đều đã làm được, nhưng ai biết chẳng dễ gì có một cơ hội, mà hôm ấy Trăn mỹ nhân còn đi cùng Nghê Cúc, Trấn Quốc tướng quân Tây Nhung không phải hạng tầm thường. Việc này… thất thủ một lần, tựa hồ cũng không có gì, dù sao chăng nữa lễ ty là tổ chức tình báo chứ không phải tổ chức sát thủ mà.

Thế nhưng khi sự tình phát sinh có một chút thay đổi, chính là khi đám bồ câu của lễ ty bay đến, không nhìn thấy Nghê Cúc đâu, chỉ có Trăn mỹ nhân và mấy thị nữ yếu đuối… Đám thích khách nhất thời bối rối, phải làm thế nào đây? Nếu có Nghê Cúc còn tìm được cớ, song bây giờ không có Nghê Cúc, không thể nói là đường đường mấy cao thủ lễ ty mà không địch lại vài nữ tử tay không tấc sắt chứ?

Nhưng chuyện đã đến nước này, đã hùng hổ giết tới thì không thể rút đi, đành phải cố lên vậy, dù sao Nhiễm đại nhân gần đây cả ngày ru rú trong nhà, ngươi cứ nói Nghê Cúc có mặt, người ta cũng chưa chắc biết chút xíu chênh lệch thời gian ngoài ý muốn này. Song đang lúc đám thích khách cưỡi hổ khó xuống, một nhóm cấm quân đã giải quyết sự khốn nhiễu giúp họ.

Không ai biết tại sao trùng hợp vậy, sao cấm quân lại đột nhiên đến đây, mà càng trùng hợp là, một tiểu thị nữ bên cạnh Trăn mỹ nhân ma xui quỷ khiến mang theo thứ có thể chứng minh thân phận Tinh Tinh.

Tốt quá rồi, đám thích khách giao thủ không lâu liền giả vờ không địch lại tháo chạy, kỳ thực trong lòng mừng gần chết. Mặc dù sự tình có khúc chiết nhưng kết quả tóm lại vẫn thế, tốt rồi, giờ thì lão đại có thể ăn nói với tướng gia, mình cũng có thể ăn nói với lão đại rồi.

Nhưng Diêu Cảnh Nguyên không ngây thơ như vậy, nhìn chung mấy lão hồ ly kiểu này kỳ thực đều không tin vào ngẫu nhiên lắm, từ vô số kinh nghiệm có thể biết được, đằng sau tất cả ngẫu nhiên đều có nhân quả tất nhiên phức tạp, sự xuất hiện của tốp cấm quân kia khiến lão rất lâu không thể bỏ qua, song cũng chỉ là không thể bỏ qua mà thôi, lão cũng không thể nghĩ thông sự tất nhiên này rốt cuộc là cái gì, và đối với lão mà nói, quả thật kết quả là giống nhau.

Cho đến rất lâu sau, Diêu Cảnh Nguyên mới biết mình bị Thừa tướng đại nhân lợi dụng.

– Đối với lễ ty thì kết quả của sự tình đã qua, nhưng đối với Tinh Tinh mà nói, nàng nhận được một tin tức, chính là có người muốn lấy mạng nàng, và người này tựa hồ không hề là Trịnh Việt.

Bởi vì bất kể nói như thế nào, cuối cùng là cấm quân cứu mạng nàng, mà Trịnh Việt lúc này xét từ các loại dấu hiệu, tựa hồ đã quên nàng rồi.

Thế nên Nghê Cúc xông vào cung kết quả hết sức thuận lợi, Tinh Tinh sau khi trải qua một phen hạo kiếp “sinh tử” bị dọa đần ra ngoan ngoãn đi theo hắn, Nguyệt Phượng xung phong ở lại cho đủ số – Nghê Cúc nói là Trịnh Việt thả Tinh Tinh, người duy nhất biết ở trong cung này có phải chính chủ hay không cũng đã ngầm đồng ý, ở lại dĩ nhiên không có gì nguy hiểm, vả lại thật sự có thể gặp mặt người kia lần nữa, dẫu chết cũng không hối tiếc.

Đến đây, tất cả kế hoạch của Nhiễm Thanh Hoàn đã thành công, Nghê Cúc trước khi đi ưng thuận lời hứa gã muốn – thời kỳ then chốt nam bắc giao chiến, cố hết sức ổn định quân Tây Nhung.

Đôi lúc, sau khi hiểu một người, ngươi chỉ cần có hành động thích hợp, hắn tự khắc sẽ diễn tiếp theo kịch bản của ngươi, rất lâu về sau biết được chân tướng, Diêu Cảnh Nguyên không khỏi cảm thán: bại trong tay người như vậy chung quy không oan uổng.

Nhưng trong kế hoạch này có một điểm rất trọng yếu, chính là Nhiễm Thanh Hoàn lúc này đã biết ánh mắt mờ ám của Anh Ti độ trước và cuộc tá túc lạ lùng của Dư Triệt, cùng với nửa câu sau Phương Nhược Ly nuốt vào là gì, cũng mượn những điều này thành công khiến Diêu thống lĩnh thân là vua bát quái hiểu lầm, có thể nói là không từ thủ đoạn nào.

Cho nên, tuy rằng hoàn toàn muốn mưu lợi cho Yên Kỳ, đối mặt với lửa giận của Trịnh Việt, nói không chột dạ là không thể.

Trịnh Việt dùng vẻ mặt hận không thể ăn thịt gã rành rành một câu: tên nhóc, dám dùng trò này với ta.

Sau khi làm bộ làm tịch ba phút, Nhiễm Thanh Hoàn rốt cuộc không chịu nổi lương tâm lên án và khuôn mặt càng lúc càng khó nhìn của Trịnh Việt, giơ tay đầu hàng, nhận lỗi bằng thái độ tích cực chủ động: “Được rồi, ta thừa nhận, Trịnh Việt, ta sai rồi, thật sự sai rồi…”

“Vương gia hạ lệnh.” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói khiến gã giật nảy mình, sau đó mới nhận ra âm thanh phát ra từ nóc xe, không khỏi cảm khái, người của Quỷ Linh cung hành tung quả nhiên quỷ bí.

Trịnh Việt hừ lạnh một tiếng, nghĩ ngợi một chút, đoạn trầm giọng phân phó: “Phân hai nhóm, một nhóm truy sát hai người đến cảnh nội Tây Nhung, nhưng không được lấy mạng, một nhóm khác cầm lệnh bài của cô đi hộ tống.”

“Vâng.”

Nhiễm Thanh Hoàn cười, quả nhiên Trịnh Việt vẫn có thể hiểu ý: “Thế mới nói, làm vậy chẳng lời hơn ngươi trực tiếp giết nàng ta à – có điều sao ngươi biết là ta làm?”

Thế nhưng sắc mặt Trịnh Việt không có dấu hiệu dịu đi, hắn lạnh lùng nhìn gã mà nói: “Trừ ngươi ra, còn ai có thể tỉnh bơ đi một vòng lớn như vậy, cuốn vào nhiều người và việc như vậy, lại còn khiến họ tưởng rằng mình đã chọn cách làm thông minh nhất? Trừ ngươi ra, bây giờ còn ai làm loại giao dịch không thể công khai này vì hậu phương? Trừ ngươi ra, còn ai to gan dám tư thông người ngoài thả hậu phi? Lý Tinh Tinh giỏi lắm, có thể khiến ngươi vì ả mà phí phiều tâm cơ như thế, còn ép ta không thể không phái người hộ tống!”

Lúc nói mấy câu trước, Nhiễm Thanh Hoàn vẫn gật lấy gật để bội phục việc Trịnh Việt phản ứng nhanh nhạy, hiểu thấu gã, cho đến câu cuối cùng, gã mới hiểu tại sao sắc mặt người này vẫn khó coi vậy…

Lại là vì… ghen tuông?

Đầu âm ỉ đau, lại muốn ăn kẹo rồi, gã giơ tay sờ tìm, song bất đắc dĩ phát hiện số kẹo vốn định ăn đến khi xuống xe nghỉ trọ lần sau đã hết, quả nhiên ngồi xe ngựa là một hoạt động tương đối hao phí thể lực.

Độ ấm trong xe sắp giảm xuống điểm đóng băng rồi.

Nhiễm Thanh Hoàn hơi xấu hổ liếm môi, bắt đầu dùng đến bản lĩnh viết kiểm điểm hồi tiểu học, thành khẩn nói: “Trịnh Việt, lần này ta thực sự sai rồi, lần sau ta sẽ không thế nữa… Việc lớn như vậy, không nên không thương lượng với ngươi. Nhưng mà nàng ta không phải không hiểu chuyện, nhất thời chọc vào ngươi thôi sao, lúc ấy sắp sửa đi, ta nhất thời nóng vội…”

“Đúng vậy,” Trịnh Việt lạnh lẽo nói, “Chỉ sợ ta làm gì ả.”

Sao cái người này không thể nói thông nổi, Nhiễm Thanh Hoàn phát hiện thì ra Trịnh Việt bất chấp lý lẽ là khó đối phó nhất, gã nhất thời mau miệng nói một câu suýt khiến mình cắn luôn lưỡi: “Ngươi ngay cả dược cũng hạ rồi, không phải là muốn làm gì nàng ta à?”

Chính giữa đã mở điều hòa.

Trịnh Việt giận quá hóa cười: “Tốt, tốt, làm tốt lắm, quả nhiên là Nhiễm đại nhân thần cơ diệu toán.”

Xong rồi, chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi. Thế nào là nói chuyện không nên nói? Câu chuyện này cho chúng ta biết, Nhiễm Thanh Hoàn được truyền tụng tính toán như thần dù sao cũng không phải là thần, thỉnh thoảng cũng xuất nhầm chiêu.

Ba mươi sáu kế nhanh chóng lướt qua một lần trong đầu, Nhiễm Thanh Hoàn nhất thời chưa sắp xếp được, đại khái là do không đủ lượng đường, đầu bắt đầu kêu ong ong, gã quyết định không nghĩ nữa, nhất nhất thực nghiệm vậy. Tiếc thay gã nói nát nước mà Trịnh Việt hạ quyết tâm không đếm xỉa, cuối cùng ngay cả khổ nhục kế bất nhập lưu cũng dùng tới: “Trịnh Việt, ta không khỏe, cho xe dừng lại một chút đi.”

Trịnh Việt ngẩng đầu liếc gã một cái, tiếp tục trưng khuôn mặt liệt mà xem tấu chương.

Được rồi, lần này chỉ thiếu mỹ nhân kế nữa thôi.

Không thì làm sao lại nói là một lần sẩy chân để hận nghìn đời chứ.

Nhiễm Thanh Hoàn nói khô cả miệng, tiếng ong ong trong đầu ngày càng to, thế là quyết định nghỉ ngơi một lúc cho có tinh thần trước rồi lại tiếp tục đánh lô-cốt này, liền nhắm mắt dưỡng thần.

Song tích tắc nhắm mắt lại, một cảm giác đặc biệt bỗng nhiên kích thích gã, rất khó miêu tả đó là cảm giác thế nào. Tạp âm trong đầu đột nhiên dừng lại, tiếng xe ngựa lao như bay, tiếng vó ngựa trước sau, trò chuyện của người trên ngựa, thậm chí bụi đất tung lên, gió thổi cành khô trong cánh rừng không xa, tiếng quạ đen gào thét đều mồn một truyền vào tai, tựa như cả người đã hòa làm một thể với xung quanh – cảm giác như vậy không hề xa lạ đối với Nhiễm Thanh Hoàn, thân là thiên mệnh sư có khả năng thao túng vạn linh tự nhiên, cảm quan dĩ nhiên nhạy bén hơn người, đều là chuyện rất lâu trước kia!

Gã choàng mở mắt ra, hết thảy trở lại như cũ, vẫn là sự chóng mặt và buồn nôn do xe ngựa lắc lư gây ra, tạp âm ù tai tựa hồ càng nghiêm trọng hơn, thị lực cũng mờ đi. Nhiễm Thanh Hoàn nhớ tới cảnh trong giấc mơ không lâu trước, chợt hiểu được nguyên nhân một loạt sự bất bình thường của thân thể.

Lời hứa, đã là khế ước, thiên hạ chưa bình định, khế ước chưa thực hiện, phong ấn của Phượng Cẩn trên người gã sẽ vĩnh viễn không tiêu trừ – trừ phi, Phượng Cẩn đã hình thần câu diệt, hồn phi phách tán.

Trong giấc mộng đó, người ngày xưa gọn gàng mỹ lệ, biến thành một đống xương khô, ngã xuống trước mặt gã.

Hiện tại xem ra, sức mạnh của phong ấn không phải là thoáng cái mất hết, mà là đang biến mất từng chút một… Tức là, có thứ gì đang tằm ăn rỗi linh hồn không thể ngủ yên của Phượng Cẩn, đến cả phong ấn trên người mình cũng sắp sửa không duy trì được nữa!

Đây mới là nguyên nhân, đây mới là nguyên nhân. Thiên mệnh sư và vạn vật tương tri tương liên, song một khi loại linh thức này bị phong, phàm thai nhục thể không cách nào tiếp nhận năng lượng tinh thần khổng lồ, thế nên Phượng Cẩn khi phong ấn cũng đồng thời tự nhiên thêm bảo vệ đặc thù cho gã, hiện tại pháp lực chưa khôi phục mà loại bảo vệ ấy ngày càng mờ nhạt, mới có một loạt suy nhược không rõ nguyên nhân trên thân thể.

Nhưng Phượng Cẩn, ông rốt cuộc làm sao rồi? Tại sao không thể nói rõ với ta?

Lòng gã không khỏi rối như tơ vò, chết tiệt, hết kẹo rồi…

Sao khổ nhục kế lại thành thật chứ?

Trịnh Việt rất nhanh phát hiện sự khác thường của Nhiễm Thanh Hoàn, hắn nói một câu thăm dò: “Chiêu dùng một lần rồi đừng dùng nữa.”

Theo lý thuyết lúc này Nhiễm Thanh Hoàn phải làm mặt quỷ bò dậy chuẩn bị một đợt giảo biện mới, nhưng người này tựa hồ không nghe thấy lời hắn nói, cau mày, càng lúc càng thở gấp.

“Thanh Hoàn?” Trịnh Việt bỏ tấu sớ xuống, giơ tay kéo mạch của gã tới, vừa bắt mạch lòng liền chùng xuống.

“Dừng xe! Thái y đâu?!”

Đại đội nhân mã do sự cố này mà dừng lại, Thái y nơm nớp lo sợ bắt mạch cả buổi, suýt nữa bị ánh mắt Cẩm Dương vương trừng xuyên, rốt cuộc nói ra một câu: “Công… Công tử tâm lực suy nhược, sợ là có tâm sự tích tụ, lại thêm đi ngày đi đêm lao lực quá mức, ăn uống không điều độ…” Không phải sao, người bình thường thỉnh thoảng có triệu chứng tụt huyết áp, chẳng phải chính là lao lực quá độ, thiếu chất dinh dưỡng dẫn đến à.

Dù sao có bệnh gì cũng không nhìn ra, nói thế chung quy không sai: “Cần phải điều dưỡng…”

Trịnh Việt nổi giận, phát tiền nuôi các ngươi làm gì, khám bệnh cũng chẳng xong!

Lúc này Nhiễm Thanh Hoàn kéo nhẹ tay áo hắn: “Cho ta bát nước đường đặc…”

“Nước đường đặc?” Trịnh Việt ngớ ra, Anh Ti đã không biết từ đâu bưng một bát nước đường chạy tới.

“Nước đường, chậm thôi, hồ ly mắc chứng bệnh này một thời gian rồi.”

Trịnh Việt cẩn thận để gã dựa vào lòng mình, cho gã uống từng ngụm: “Bắt đầu từ khi nào, sao không nói cho ta biết?”

Anh Ti kinh ngạc nhìn hắn một cái, len lén lui lại mấy bước, Trịnh Việt – Cẩm Dương vương Thái Sơn sập trước mặt mà không biến sắc nói chuyện lại có chút run rẩy không kiềm chế được.

“Thanh Hoàn, chuyện xảy ra từ khi nào… Tại sao, không nói với ta?”

Lý Dã hơi suy tư nhìn hai người này, thấy Anh Ti lui đến đây liền nhỏ giọng hỏi: “Tướng… Công tử không đáng ngại chứ?”

Anh Ti lắc đầu: “Ta cũng không phải đại phu, chỉ biết bản thân y không thèm để ý.” Nữ hài nghiêng đầu nhìn Lý Dã, thấy hắn thần sắc cổ quái nhìn Trịnh Việt nắm chặt tay Nhiễm Thanh Hoàn, liền biết hắn đã nhận ra điều gì, thở dài, “Đáng tiếc lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình.”

Lý Dã bỗng nhiên cười cười bất đắc dĩ, cũng lắc đầu: “Lạc hoa đâu chỉ hữu ý, lưu thủy cũng vị tất vô tình…” Chỉ là, nếu là hai người này, tuyệt đối không có kết quả tốt đẹp.

Tuyệt đối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui