Quay Cuồng Vì Yêu

Ngay thắt lưng Flynn Daly kêu o o.

Có vẻ không ổn rồi.

Con mắt trái của Flynn Daly cứ ríu lại, nhưng rồi cô cũng mở được nó ra. Con mắt phải thì cứ cứng đầu hơn. Cũng chẳng quan trọn, bởi qua cái màn mơ hồ màu nâu nhạt được tạo bởi mái tóc của chính mình, cô cũng chỉ nhìn thấy bức tường phòng ngủ màu trắng; đằng nào thì cũng chẳng có gì nhiều mà nhìn. Flynn bỏ cuộc, nhắm mắt lại thì cũng chẳng có gì nhiều mà nhìn. Flynn bỏ cuộc, nhắm mắt lại và nguyền rủa cơn đau đầu do rượu.

Lại o o ở thắt lưng. Giời! cô buông mình nằm ngửa ra giường, một tay thò vào túi trước quần jeans trong khi tay kia đưa lên che mắt để tránh ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa như một gã Viking xâm lăng đáng nguyền rủa.

"Gì?" cô rền rĩ, chẳng buồn liếc mắt xem ai gọi. Vẫn còn quá sớm để các "cơ quan đoàn thể" trong người cô có thể phối hợp với nhau được đến mức đó.

"Xin chào," giọng của Freya truyền đến vội vã qua đôi môi còn đang bậm thuốc. Flynn chờ cho bà chị mình rít xong hơi thuốc và chuyển tiếp phần còn lại của lời chài. "Hay nếu cô muốn nghe chào cho đúng hơn thì : chào buổi chiều."

"Chiều á? Mấy giờ rồi?" Flynn nheo mắt tránh ánh nắng, cố tập trung nhìn đồng hồ. Nếu cô chịu để ý mà chỉnh lại sau khi nó hết pin thì đã được việc. còn bây giờ, con số mười hai đang nhấp nháy như nhạo báng.

"Gần hai giờ rồi," Freya nói. "Cô có sao không thế?"

Flynn lại vật ra giường.

"Em không sao," cô nói, đúng ra cô đã để từ "không sao" đó ở cái quán bar thứ hai trong sáu cái bar mà cô đã lượn đêm qua. "Này, chị đã bao giờ thử rượu martini pha với chocolate chưa? Nghe thì có vẻ lạ lùng nhưng thật ra chỉ thấy kỳ kỳ. Đến ly thư tư vẫn chẳng thấy khá hơn. Đúng là bố láo."

"Này, em gái ạ, nếu nghe 'martini pha chocolate' mà cô vẫn chưa tỉnh hồn thì đúng là cô đã nhận được những gì đáng được nhận rồi."

"Chẳng lẽ các giới hạn của em bị... bị phá vỡ hết rồi sao?" Flynn nhấc một cánh tay lên, cảm giác chẳng khác nào một cái bao to chứa đầy cát khô. "Không thể nào."

"Em bị khử nước rồi." Kéo lê. Bốc hơi. "Một đêm dài với martini pha chocolate thì sẽ phải ra thế thôi. Dậy uống ít nước rồi ra mở cửa đi nào. Chị có tin muốn báo đây."

"Mở cửa?" Flynn sợ câu trả lời mà cô sẽ nhận được cho câu hỏi tiếp theo của mình. "Cửa nào?"

"Cửa nhà cô đấy thưa cô, điên quá đi. Tôi đã đứng ngoài này gõ cả năm phút rồi đấy. tôi định đi rồi nhưng lại thấy một chiếc giày của cô trên thảm chùi chần, nên nghĩ nếu hôm nay cô có ra ngoài thì ắt đã phải trông thấy nó chứ."

"Một chiếc giày? Chỉ có một thôi hả?"

"Có đúng một chiếc giày cao gót quai nhũ bạc không nào?"

"Ô! Đúng rôi. Tối qua em đi đôi đó." Flynn tì một tay nhỏm dậy và nhìn lướt quanh sàn phòng ngủ. Chết tiệt. Chiếc còn lại đâu?

"Này, em gái, chị biết là em đang sống vô tư như một cô nữ sinh để vượt qua vụ chia tay với cái gã-nào-đó. Dễ thương lắm, thật đấy. Nhưng tập trung đi. Chúng ta có việc đây."

"Việc? Việc gì?" Flynn véo véo sống mũi cố làm dịu cơn đau đầu. cô đã sống cả đời mà không bị những cơn đau đầu do rượu thế này, và vừa khi nhìn thấy cái đáy của tuổi ba mươi, thì BÙM. Chúng đến. giống như Chúa gửi lại cho cô cái phần sa ngã của chính cô vậy.

Giọng Freya truyền đến dưới dạng một lời thì thào khó chịu. "Lão hàng xóm mắt điên nhà cô đang nhìn tôi như thể muốn lột da tôi ra đây này. Ra cho tôi vào nhà. Ngay!"

Flynn nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố sức cầu xin các thần các thánh hay bất kể là ai có nhiệm vụ trên kia hãy làm một điều gì đó. cái gì cũng được, cô chẳng quan tâm. Họ có thể phóng hỏa, giáng sấm sét xuống đầu cô. Dâng lũ lụt, dịch châu chấu, mưa cóc nhái, gì cũng được. bất cứ thứ gì có thể giúp cô khỏi phải đối mặt với Freya lúc này. Cô cũng yêu chị gái mình lắm chứ, nhưng hai giờ chiều thì vẫn còn quá sớm để gặp chị ấy.

Hỡi vũ trụ cao cả và bao la, cô thầm nghĩ, cơ hội của Người đây. Hãy mang cóc nhái tới thật nhiều.

Nhưng tất nhiên, chẳng có các nhái nào cả. Không thể trì hoãn thềm được nữa. Flynn biết là không thể được. trong một thế giới đầy những chiến tranh, nạn đói cùng những con buos bê ngớ ngẩn, các thần thánh và các thành phần có chức năng tương đương phải làm nhiều thứ vĩ đại hơn là giúp cô. Cô gượng buông chân ra khỏi giường, buột mồm chửi một câu khi nghe thấy tiếng "khục" vang lên ở đầu gối bên trái.

Ôi. Không xong rồi.

"Flynn? Có ra không đây?"

Flynn gập điện thoại lại, quẳng về giường. xét theo tiếng nó đập vào gỗ cứng và bắn vào tường thì Flynn đoán mình đã ném trật. cô lê ra cửa trước, vừa đi vừa quấn tóc lên cái lại bằng một chiếc bút chì nằm trên bàn ở ngoài sảnh trước khi với tay mở mấy cái chốt cửa đã xỉn màu.

Ùa vào phòng đầu tiên là một làn khói thuốc; tiếp đến là chiếc giày gót nhọn lủng lẳng trên ngón út của Freya; và cuối cùng mới là Freya, trong như thể một bà tiên đỡ đầu, với những lọn tóc vàng sáng bóng cùng lớp trnag điểm hơi quá đà. Cả bộ đồ lụa của Freya cũng có màu lam nhạt, cái màu ưa thích của các bà tiên đỡ đầu trên khắp thế gian này.

Flynn cố ý ho sù sụ.

"Chị không được hút thuốc ở phòng trước," cô nói và dẫn đường vào bếp.

"Tôi không được phép hút thuốc ở bất cứ đâu, vì thế tôi sẽ hút ở khắp mọi nơi. Kệ đời thiên hạ" Freya bỏ điều thuốc lên giày của Flynn rồi để cả hai thứ ấy lên bàn ăn trong khi chính mình ngồi lên một cái ghế đẩu. "Em gái ạ, trông em tởm thật đấy.""Em gái ạ, trông em tởm thật đấy."

"Chà, rất mừng là chị ghé qua, Fray ạ." Flynn rút phắt cái túi lọc trong máy pha cà phê ra. " Giờ chị nói đi. Chúng ta có thể có việc gì vào sáng chủ nhật đây ? "

Dằng sau Flynn là cả một sự im lặng kéo dài chưa bao giờ thấy ở Freya. Freya thường nói luôn mồm, thậm chí cả trong giấc ngủ. Flynn đổ cả muỗng đầy cà phê vào cái lọc rồi thêm một muỗng nữa cho " chất " hơn, rồi quay lại và thấy Freya đang bấm điện thoại.

" Rồi, " Rreya nói vào điện thoại. " Con vào rồi. "

Flunn tì cả phần thắt lưng vào tường. Sau gần ba chục năm là chị em với Freya, cô tin chắc mình sẽ cần một chỗ dựa ngay lúc này.

" Vâng, bố cứ gọi vào máy bàn của nó. " Freya vừa nói vừa gật đầu lia lịa rồi nhìn vào cái điện thoại không dây trên tường. " Nó vẫn chạy chứ ? "

Flynn nhìn điện thoại, quay lại nhìn chị gái, gật đầu.

" Freya, chị định... "

Chuông điện thoại reo cắt ngang lời Flynn. Freya cầm ống nghe chĩa thẳng về phía em gái. Flynn, rất cảnh giác, cầm lấy cái vật rất thân quen với cô mà như thể sắp nắm phải con rắn độc có thể ngóc đầu mổ cho một nhát bất cứ lúc nào.

" Alo... "

" Flynn. Bố đây ! " giọng ông Richard Daly vang lên to và rõ ràng.

Flynn chầm chậm đưa mắt nhìn Freya, người đang nở nụ cười khích lệ. Freya chưa bao giờ cười khích lệ cả.

Ối chà ! Không hay rồi.


" Bố à, " Flynn hỏi. " Có chuyện gì thế ạ ? "

" Đây là một sự can thiếp, " tông nói. " Bố và chị gái con đều thấy lo về lối sống tiêu cực của con. Chúng ta cảm thấy phải có vài thay đổi căn bản, vì lợi ích của con mà thôi.. "

Flynn rất muốn phá lên cười trước cái chuyện vô lý ấy. chỉ có điều, như Flynn đã quá roc bố và chị mình rồi, thì cái chuyện ấy, nói cho đúng ra, phải là cái chuyện vô lý mà thật đáng buồn là chẳng còn gì lạ với cô nữa.

" Bố đang can thiệp đấy hả ? " Flynn hỏi. "Bằng điện thoại sao?"

"Bố rất bạn, Flynn," ống nói. "Con biết rồi đấy. Freya sẽ truyền đạt cho con tất cả những gì mà chúng ta muốn con phải biết, nhưng bố cảm thấy chính mình phỉa nói trước với con, và cũng để con biết là bố ủng hộ tuyệt đối cái việc mà Freya sắp nói với con."

Flynn nắm chặt ống nghe, thoáng qua trong đầu cô là những hình ảnh hồi sinh nhật cô mười sáu tuổi. khi đó bố cô đã thuê nguyên một đoàn hóa trang đến cho cô và đám bạn, rồi cử trợ lý tới trông coi mọi việc để ông rảnh rang bay đi họp hành ở Dallas.

"Ôi chao," Flynn nói, chẳng buồn giấu một nụ cười nhạt. cô đã học được, từ tuổi 16, rằng sẽ dễ dàng hơn nhiều cho mọi người nếu cô chỉ tìm điều khôi hài trong những việc như thế mà sống tiếp, chẳng buồn lo dằn vặt làm gì. "Một cuộc can thiệp qua điện thoại. bố không nghĩ e-mail thì có hiệu quả hơn sao? Không thì nhắn tin cũng được. rồi dùng mấy từ xì-tin tân thời cho hay." Flynn liếc nhìn Freya. "Vậy thì giờ hai người sẽ nói cho con biết đời con cáo sai sót gì phải không? Con hiểu thế đúng không ạ?"

Bố Flynn vẫn không trả lời bằng giọng khắc kỷ thường lệ của mình, "Freya sẽ giải thích cho con. Thắc mắc gì cứ gọi bố."

Cạch. Cuộc "can thiệp" đầu tiên đã xong. Flynn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt cô tụ lại ở nút kết thúc cuộc gọi, nơi cô nhấn ngón tay quá mạnh đến đọ nó trắng bệch đi. Một tiếng cười rộ lên từ trong, trào qua cô rhongj, và đến lúc cô để nó thoát ra ngoài thì nó kéo theo cả nước mắt, làm cô rung cả người, đau cả mạng sườn.

Một cú can thiệp qua điện thoại. lạ thường đến vậy đấy!

"Flynn," giọng Freya vang lên sau một lúc im lặng. "Được rồi. thế đủ rồi đấy."

Flynn lau nước mắt, đứng thẳng dậy. cô phải đeo một bộ mặt nghiêm trọng vào thôi không thì chuyện này sẽ lại kéo ra hàng giờ. "Em không sao. Em ổn. em hoàn toàn nghiêm túc. Đã sẵn sàng lắng nghe."" Cố ghìm những tiếng khúc khích cuối cùng lại và hít một hơi dài. "Chị nói đi. Nói cho em biết em sai lầm gì đi."

Freya giơ tay lên và bắt đầu gập ngón tay tay tính toàn. "Em gần ba mươi tuổi rồi. em chưa bao giờ có công việc gì kéo dài hơn một năm. Em chưa bao giờ duy trì thậm chí là một mối quan hệ bình thường dài hơn sáu tháng. Em cứ sống kiểu lần hồi từ tay lên mồn, chẳng dành dụm được gì, nhà cửa thì nhếch nhác..."

"Này chị," Flynn cắt ngang giả vờ phẫn nộ. "Cái chỗ nhếch nhác này cũng có nhiều thứ xài được mà không mất tiền đấy."

Freya thở dài, "Ở văn phòng có mấy việc mới, và bố muốn em cùng làm việc với bố và chị. Chúng ta có một cơ hooijraats tuyệt vời bắt đầu vào ngày mai. Lương khởi điểm của em sẽ rất khá, bố sẽ cho em một căn hộ đẹp trong tòa nhà bố mua ở Brookline. Bọn chị sẽ chuyển đồ cho em khi em đi."

Sự hài hước của Flynn rơi độp xuống như tảng đá. "Xin lỗi chị đã ? cái gì cơ chứ? Chị điên à?"

"Thôi, nghe đây. Đây là Southie đấy, Flynn. Em vẫn chưa bị giết chết thì thật đúng là phép màu đấy. và em cũng đã quá già để tiếp tục kiểu sống như thế này rồi. Em sắp sang tuổi băm rồi đấy, trong bao lâu nữa nhỉ? Bốn tháng hả?" Freya chồm qua bàn ăn, giọng oán hơn bao giờ hết. "Em vẫn còn thích nhảy tanh tách từ chỗ làm này sang công việc nọ sao? Vẫn sống ở Southie sao? Ở tuổi băm á?"

Đằng sau Flynn, cái mày pha cà phê kêu òng ọc. Khốn thật, cái thứ đấy cứ thế mãi. Thêm mười đô nữa là cô đã có thể kiếm được cái máy mới cho tươm tất rồi.

Nhưng tất nhiên, cô không có đủ tiền để mua loại mới ấy.

"Nghe này Freya. Em rất cảm kích về chuyện này, cũng như mọi chuyện khác nữa. Nhưng chị thấy đấy, em không nghiện ma túy, và nếu không tính vụ tối hôm qua thì em cũng chẳng uống nhiều hơn chị và bố vẫn thường uống trong một ngày bình thường. Em tự trả thuế, tự đi đổ rác, tham gia bầu cử. và sáng nay, em đã định ra khỏi nhà, mua một tờ báo và kiếm một việc làm mới rồi đấy chứ."

"Đợi đã. Cái gì?" Rreya trợn mắt. "Em lại bỏ việc nữa rồi hả?"

Flynn nhún vai. "Có một tay tên Bob khó chịu quá."

Freya phá lên cười. "Rồi, hiểu rồi. Cô đá người ta. Đáng lẽ chị phải hiểu ngay mới phải. nhưng tại sao? Nó 'lụy' quá hả?"

"Vậy đó," Flynn nói tiếp, "Em bỏ việc. làm việc cùng nhau thì mọi người đều không thoải mái. Với lại... ở đó em chỉ là một con thư kí quèn. Em háo hức muốn thử một việc gì đó mới mẻ." Flynn quay lại cái máy pha cà phê như một cách lái câu chuyện sang hướng khác. Ôi mẹ ơi. Đây đã sang thiên niên kỉ thứ mấy rồi. Chẳng có lí do gì mà phải sống thế này.

Nếu mình làm việc cho bố, một ý nghĩ phản bội bật lại trong suy nghĩ Flynn, mình có thể mua một cái máy pha cà phê mới rồi.

"Chị biết là em đã hứa với mẹ," Freya nói bằng giọng dịu dàng. "Nhưng em phải biết là em không thể giữ lời hứa đó được."

"Đây không phải là chuyện lời hứa."

Freya nhướng mày, "Ô, thật sao?"

"Vâng, thật đó." Flynn di di chân trên sàn. "Nếu ai cũng chăm chăm tìm kiếm cái gọi là đam mê trong công việc thì ai sẽ đi lau sàn cọ rửa nhà tắm, đúng không ? thật tuyệt là mẹ tìm thấy đam mê đó, nhưng chỉ là mẹ may mắn thôi. " Flynn bắt gặp ánh mắt Freya và nhún vai. " Chị biết đấy. nếu không kể tới bệnh ung thư. "

" Tuần trước bố mới bị lên cơn đau tim, " Freya thình lình nói, như thể lỡ lời một cách vô ý thức. Flynn cứng đờ người, bàng hoàng mất một lúc, rồi nhận ra mình đang ngừng thở và phải hớp ngay một ít không khí.

" Cái gì ? "

Freya xua tay, " Không sao, bố ổn rồi, thật ra cũng không phải là đau tim. Chỉ là đau thaawcts ngức một chút, lúc chị đến nơi thì họ chuẩn bị cho bố về rồi. Không thấy em ở đó, chị mới hỏi bố, em có biết bố nói sao không ? "

" Đợi chút đi, " Flynn ngắt lời, " bố không bao giờ gọi cho em. Không ai báo cho em cả. Tại sao không ai thèm gọi em?"

" Bố không muốn em ra khỏi nhà vào ban đêm, ở cái nơi như thế này. "

Chiếc máy pha cà phê kêu lên cành cạch rồi tắt lịm. Cà phê đã xong, những Flynn không còn tâm trí đâu mà uống nữa. Cô đứng đờ người tại chỗ, cảm thấy mình như vừa ăn một cái tát.

" Em không hiểu... em phải trả lời sao đây ? đây là nơi em sống. "

Freya với lấy cái túi, không trả lời, thò tay vào túi lôi ra một tập giấy được kẹp cẩn thận. Flynn bước tới cầm lấy, lướt tay trên cái bìa trong ép bên ngoài trang bìa giả có in dòng chữ GOODHOUSE ARMS : Sheintown, NY bằng một kiểu chữ lạ mắt.

" Bà cô Esther mới mất. "

Flynn chớp mắt, vẫn nhìn tập giấy trên tay. " Chúng ta có một bà cô Esther hả ? "

" Bà ấy là em gái cảu bà nội. " Freya hất đầu về tập giấy. " BÀ để lại cho chúng ta cái khách sạn nhỏ này. "

Flynn giờ từng trâng, mắt cô lướt theo những tấm hình chuoj con đường đầy cây và một cái vọng lâu nhỏ giữa một vườn hoa hồng. Dầu óc cô chỉ có thể tiêu hóa được một vài cụm từ. Tọa lạc ở thung lũng Hudson xinh đẹp... dân địa phương gọi thị trấn là 'Shiny'... một trong những khách sạn cổ xưa nhất của đất nước... giá trị lịch sử quốc gia to lớn... Cô gập lại quăng lên bàn.

" Cái này lên quan gì đến em ? "


" Chị muốn em đi. "

Flynn để cho sự im lặng lở lửng một lúc trước khi hỏi cho rõ điều mà cô chấc chắn là mình không hề muốn biết.

" Đi đâu ? "

" Tới khách sạn đó. "

" Chỗ bà cô Esther vừa chết hả ? "

" Chính nó. "

" Đến cái nơi chót cùng của New York, nơi có bò, có thiên nhiên và không có T* ? " Flynn ngừng một chút, đầu choáng váng. " Em sẽ làm gì ở cái xứ đó ? "

________

* Cách người Boston gọi hệ thống giao thông công cộng (xe điện ngầm, xe buýt...)

" Chỉ cần duy trì sự có mặt ở đó vài tuàn, trước khi chúng ta quyết định sẽ bán nó. "

" Duy trì sự có mặt ? Là nghĩa làm sao đã chứ ? "

" Thật ra là chẳng có gì. Hôm qua chị và bố mới nói chuyện và quyết định đó sẽ là một cách hoàn hảo để em thức sự nhập cuộc với việc làm ăn cua rgia đình ta. Hơn nữa, mai chị sẽ đi Tucson nghỉ dưỡng một tuần, và sẽ chẳng có lý do gì để chị bỏ lỡ nó được. "

" À ra vậy, " Flynn nhếch mép cười. " Cuối cùng thì cũng tòi ra được nguyên nhân chính. "

" Nghe này, em tới đó chừng hai, nhiều nhất là ba tuần, rồi khi quay về em sẽ có một bàn làm việc tử tế, lương bổng đàng hoàng. Hai bên cùng có lợi. "

Flynn nhịp nhịp tay trên bàn. " Có thật là bố chỉ bị đau thắt ngực không ? Là cái gì vậy ? Mình có phải lo lắng lắm không ? "

" Không phải lo lắm đâu, chỉ cần... đừng làm bố phải lo lắng nữa thôi. "

Flynn cụp mắt lại, khẽ cắn cắn bên trong miệng. Cả đời cô đã thề với lòng mình là sẽ không bao giờ sống bám vào bố. Cô sẽ tự tìm con đường cho riêng mình. Sẽ tìm một người đàn ông đủ sức làm cô đắm đuối, một công việc mà cô say mê, và những thần rừng nhỏ bé sẽ khẽ lẻn vào phòng ngủ mỗi khi cô đi làm, và may áo cho cô. Cô thở dài, nhìn quanh căn hộ bé ti hin của mình. Từ trước tới nay cô vẫn sống theo cái kiểu đầy mạo hiểm và lãng mạ . nhưng bây giờ thì nó chỉ có vẻ ích kỉ. Non nớt. Vô nghĩa.

" Vậy bố có biết vụ can thiệp này thật ra là vì bố không ? "

" Này, đâu phải chỉ vì bố, " Freya mỉm cười. " Em xem lại mình đi. Chị chỉ nghĩ vụ này như một viên đá bắn trúng hai con chim, nhất cử lưỡng tiện, " rồi Freya thở dài. " Xem nào. Em chia tay bạn trai. Em bỏ việc. ở cái căn hộ dở hời này. Thử thì... cũng có chết đâu?"

Flynn bắt gặp ánh mắt chị gái, và tự nhủ, không, ánh mắt đó không thể giết cô được. B thương thì chấc, nhưng chết thì không.

"Em cần mang theo bao nhiêu?"

Nụ cười của Freya rạng rỡ hẳn, "Mang đủ cho hai tuần. Tối đa là ba tuần. em chỉ cần làm có mỗi một việc là lên đường và vui vẻ. có mặt ở đó. nói với những nhân viên rằng chúng ta sẽ không bán nhà để họ không hoảng mà chạy loạn lên trước khi bố thương lượng xong mọi chuyện. sẽ rất tồi tệ nếu ta bán một cơ ngơi đang hoạt động tốt mà không có một nhân viên nào ở đó."

"Chúa ơi," Flynn co rúm người lại. "Chị muốn em phải nói dối với họ sao?"

"Đây là chuyện làm ăn, em gái ạ. Ai cũng nói dối hết," Freya ngước mắt lên thách thức. "Đừng có nhìn chị kiểu đó."

Flynn xóa ngay vẻ mặt vừa xong. "Kiểu gì?"

"Kiểu như thể em vừa bán linh hồn cho quỷ dữ ấy." Freya khoát mạnh tay, "Được rồi, nếu cần thiết phải thế thì em cứ đến và bảo họ vẫn chưa có quyết định gì hết, nhưng nhớ làm cho họ yên tâm rằng họ sẽ vẫn được việc làm, bằng không chúng ta sẽ chỉ còn một mớ hỗn độn trong tay, một mớ hỗn độn không người."

Một lần nữa, Flynn lại thấy mình hỏi một câu mà cô cũng tự biết chắc mình chẳng muốn nghe câu trả lời. "Họ vẫn sẽ giữ được việc làm chứ?"

"Chúng ta không kiểm soát được việc đó. nhưng ngay cả khi người chủ mới có mang theo vài nhân viên của mình thì chỉ có ngu mới không giữ lại đám nhân viên cũ. Nên hẳn là phải thế thôi." Freya vỗ nhẹ tay Flynn, "Dễ òm ấy mà. Cứ tìn chị đi."

Flynn mỉm cười hy vọng trông mình không quá tự tin hơn. Chí ít cũng không có vẻ sợ mất mật. "Được rồi. Nghe hay đấy."

Feya trượt khỏi ghế. "Khi em xong việc trở về, bố và chị sẽ dễ dàng xếp việc cho em ở văn phòng. Ai mà biết được chứ, có khi em lại thích."

Flynn vừa tiễn chị gái ra cửa vừa tưởng tượng cảnh mình trong những tiệc rượu buổi trưa cùng các nhà đầu tư, nhắc tới những khách sạn và những tòa căn hộ bằng từ "bất động sản", rồi đi đánh golf ở một câu lạc bộ sang trọng để giúp bố thương thảo làm ăn.

Cô không nghĩ mình sẽ thích những việc đó. những cô cũng không thích thú gì nghề thư kí. Hay diễn viên. Hay kế toán tiệm tạp hóa. Hay bất cứ thứ nào khác trong cái danh sách dài dằng dặc những việc cô đã từng thử qua.

Nếu việc này có thể khiến bố không còn lo lắng, ít nhất co cũng làm được một việc gì đó đáng kể, hơn thảy mọi điều cô đã làm trong tám năm qua.

Freya rút gói thuốc trong túi ra. "Chị có hẹn đi làm tóc, nhưng khoảng một tiếng nữa chị sẽ quay lại để lấy số đo của em và đặt may cho em vài bộ tử tế."

"Quần áo của em có gì không tử tế?" Flynn nói rồi nhìn theo ngón tay Freya trỏ vào cái áo hồng lấp lánh có vết rượu martini pha chocolate còn dính bên ngực trái. Flynn ngẩn đầu lên. "Được rồi, vậy em sẽ gặp lại chị sau một tiếng nữa/"

Freya gật đầu rồi đi luôn. Flynn dựa vào cánh cửa, hít một hơi thật sâu. Điều này chắc chắn sẽ tốt. biết đâu đó lại là một khởi đầu mới hay ho. Những nếu cô không thích? Nếu đó không phải là đam mê của cô thì sao? Lại còn cả trách nhiện, sự an toàn, và...

Đầu óc Flynn bỗng trở nên trống rỗng ngay khi cô nhận thức được rằng có một điều gì đó quan trọng vừa xảy ra. Cô đã chẳng còn sức lực đâu mà nghĩ nữa. cô đẩy người khỏi cánh cửa, đi qua hành lang và chui vào phòng tắm. cô bật vòi nước nóng, nút bồn tắm lại rồi quay ra kệ bên cạnh bàn trang điểm để lấy khăn. Cái khăn hình như trĩu nặng hơn bình thường, những ngay khi cô vừa nhận ra có cái gì đó nằm trên cái khăn thì "cái gì đó" đã rớt bộp xuống đầu cô rồi rơi xuông sàn. Cúi xuống nhìn, Flynn mới hay đó là chiếc giày thứ hai. Cô ngồi xuống, nhìn chắm chằm nó hồi lâu trước khi thốt lên, "Làm thế quái nào mà mày lại ở trên đó được chứ?"


"Cậu có thấy không? Đây này? Chị chỉ còn có đúng ba củ!"

Với bất kỳ người đàn ông nào, việc ngồi trên cái bàn bếp công ngiệp vào lúc ba giờ sáng và bị một người đàn bà tóc đỏ điên rồi hua một nắm củ cái dí vào mặt có thể là điều không bình thường. nhưng đối với Jake Tucker, đó chỉ là một tối thứ bảy rất bình thường.


"Đừng hiểu sai ý em, Mercy ạ," Jack nói, rồi với tay để cuốn sổ ghi chép cùng cây bút mà bà chị vừa nhét cho mình lên cái kệ, đằng sau một túi đậu to chưa từng thấy. "Em thấy vụ án rau củ này khá hấp dẫn đây, không kém gì vụ về thằng cha kia, nhưng đây chính thức là một giờ rất tệ. vào giờ này, em có một quy tấc nghiêm ngặt, là hoặc làm tình hoặc ngủ. không ngoại lệ." Jack nhảy khỏi bàn. "Chúc chị ngủ ngon!"

"Chờ đã." Mercy quẳng mấy củ cái vào tủ lạnh, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng, rồi đi tới chỗ những cái kệ kim loại bên cạnh bếp lò, nơi bà treo các loại nồi niêu xoong chảo. "Thế còn vụ đồ bếp bị mất hồi mùa xuân rồi, Jake? Chẳng lẽ cái xoong sốt mọc chân rồi tự đi ra khỏi nhà bếp được sao?"

Jake chọn cách không hỏi lại bà chị xem cái xoong sất là cái gì, đó cũng không phải trọng tâm của câu chuyện này.

"Chị, em rất trân trọng trước những gì chị đang cố làm." Không hẳn. thật đấy. đó chỉ là một vụ thất thoát đồ đạc nhỏ tí teo và so với cả kẻ mà em đang phải đối đầu đây thì vụ ấy có ý nghĩa thật." Jake vỗ vỗ tay. "Hoan hô chị. Thôi, ngủ ngon."

Anh cố ra khỏi bếp những Mercy đã nhanh chân hơn chắn mất lối đi. Mercy quả có hơi đẫy đà thật, vậy mà lượn nhanh như rắn.

"Nhưng cái xoong sốt..."

"Bỏ qua đi mà," Jake trả lời, cố giữ giọng thật nhỏ và nghiêm túc. Mọi người đôi khi không nghiêm túc với anh, mà khi nói "mọi người", vó ngĩa là bốn bà chị gái. "Em không cần. em không là cảnh sát nữa cũng đâu có nghĩa cuộc đời em thế là chấm hết."

Mercy há hốc mồm thành một chữ O nho nhỏ sợ hãi. "Tất nhiên là không rồi."

"Tốt. vậy thôi đi nhé. Có gì ghê gớm đâu."

"Tất nhiên là không rồi."

Mercy mặn vẹo hai bàn tay, mặt bỗng đỏ bừng cả lên vì cố kìm để không phải thốt ra một điều gì đó. Jake nhấm đếm.

Một.

Hai.

Ba.

Cuối cùng thì núi lửa Mercy cũng phun trào. "Nhưng chuyện này chắc chắn rất quan trọng. trước giờ cậu vẫn rất yêu nghề cảnh sát mà, và cậu rất giỏi."

"Nều em giỏi thật thì đã không bị người ta sa thải." Jake tiến lại gần cái tủ lạnh. "Chị còn gì để ăn không?"

"Nếu cậu nhìn sự việc ở góc độ khác, chị nghĩ cậu sẽ thấy còn nhiều cơ hội. chẳng hạn như làm thám tử tư..."

"À, hay đấy. Thị trấn Shiny có 4.128 người. Không có lý gì mà..."

"Giờ là 4.130," Mercy cắt ngang. "Janice Ferngold vừa sinh đôi hôm qua."

"Thế hả, trừ khi hai đứa bé sinh đôi đó cần kiểm tra nhân thân của mẹ chúng – mà thật ra em sẽ đưa ra lời khuyên rằng Janice có cặp mắt rất gian – chứ ở đây đâu có đủ người để nuôi một ông thám tử tư. Thế nên chị cho qua đi nhé, được chứ?" Anh thò tay vào tủ lạnh vặt ba quả nho. "Nhân tiện, nếu có vụ án về mấy quả nho mất tích, coi như em đã giải quyết xong."

Mercy đấm đùa một cú lên vai cậu em, "Thấy chưa, cậu giỏi thế kia mà!"

Ôi Đức mẹ thiêng liêng của tất cả những điều thiêng liêng. Những người phụ nữ nhà Tucker thật khó lòng bị hạ gục. Ngay cả vào lúc này, ba giờ sáng.

"Em rất yêu khách sạn Goodhouse Arms. Em thích phục vụ quầy rượu. em yêu cuộc đời này. Mọi thứ đều OK."

"Mọi thứ đều tuyệt?" Mercy gật đầu lia lịa, tốc độ tương đương với sự kiên cường dữ tợn của mình.

"Em thấy..." Jake muốn tìm một từ có thể làm chị mình thôi đi. "... thỏa mãn. Em hài lòng với chính mình, và không trở nên mù quáng. Em là gã biết khẳng định bản thân nhất nước Mỹ này." Jake ném một quả nhỏ vào miệng. "Không phải em hiểu khẳng định bản thân là cái quái gì, nhưng em biết các chị đều đang rình rập về nó, vậy nên em đúng là kiểu người như thế đấy. em thật ra còn tốt hơn thế nữa cơ. Em đang hạnh phúc."

"Cậu," Mercy noi, nhấn mạnh từng từ, cùng một cú đám tuy nhẹ nhưng vẫn chẳng dễ chịu chút nào, vào ngực anh, "vớ vẩn lắm."

"Hay đấy. chúng ta đều đồng ý thế. Vậy xong nhé, OK?"

Mercy chớp chớp mắt, dáng vẻ rất ngây thơ. Mercy là người chị sát Jake, trẻ nhất trong số bốn chị gái, có kiểu chớp mắt rất nghề. "Chị chẳng hiểu cậu đang nói gì."

"Em vừa mới xong bảy tiếng đứng sau quầy rượu, vậy mà chị lại lôi em vào đây để nói những chuyện gì thế nhỉ? Củ cải à? Xoong sốt? chị yêu cầu em phải theo dõi Derek là tệ lắm rồi, anh ấy..."

Mercy giơ một tay lên, "Dạo này anh ấy rất lạ."

Jake cao giọng nói tiếp, "... có lẽ là người chồng tử tế và tận tụy nhất trong lịch sử nhân loại đấy."

Mercy vẫn chưa chịu thôi. "Thỉnh thoảng anh ấy lại còn về muộn."

"anh ấy là bác sĩ sản khoa. Công việc của họ là thế đấy. hơn nữa là còn là một người đã thấy hết thảy mọi hang hốc của phụ nữ ở cái thị trấn này. Em nghĩ anh ấy là người rất đang tin cậy."

Mặt Mercy hiện lên một cái bĩu môi roc rành rành. Jake dần cảm thấy cơn bực bội đang bốc lên đầu. thật điên rôi. Bốn bà chị và một bà mẹ, cứ tưởng đâu mấy cái bĩu môi này chẳng thể làm anh phát cáu nữa chứ.

Nhưng mà vẫn luôn thế đây.

"Được rôi," Jake nói, giọng mềm hơn một chút. "Em biết chị có ý tốt, chỉ vì chị thương em, nhưng em không cần chị phải tạo ra những vụ bí hiềm nho nhỏ như thế để cho em giải quyết. đống ý nhé?"

Mercy há hốc mồm, trông bộ dạng hệt như một nữ chúa trong vở kịch của Tennessee Williams. Thật không thể tin là cậu lại nghĩ rặng chị dựng lên tất cả những chuyện này!"

Jake dựa lưng vào bàn. "Em biết tất cả về phụ nữ các chị và biết cả những cuộc họp bí mật của mấy người."

"Cuộ họp bí mật?"

"Ừ. Cả một băng mấy người ngồi cùng nhau, bàn tán rôm rả về cuộc sống cảu tôi, rằng tôi đã làm náo loạn nó lên sao, rồi mấy người tự bày ra những kế hoạch nho nhỏ hòng tỉa tót lại cho tôi trong khi tôi đâu có khiến."

"Bí mật..." Mercy chớp mắt. "Cái gì? Ý cậu là các bữa tốt Chủ nhật?"

"Chính xác."

"Chúng đâu phải là bí mật. tuần nào mẹ chẳng mời cậu đến."

"Chỉ cách dùng từ thôi. Vấn đề là em không hề buồn phiền sầu não về cuộc sống của mình. Vụ đó là thứ do mấy chị tự bày ra vì các chị chỉ biết là mỗi trò là tranh dán giấy hàng giờ mỗi ngày thôi mà."

Thông thường, trong gia đinh Tucker, một nhân xét khiêu khích phân biệt giới tính như thế sẽ giúp chuyển đề tài tranh cãi ngay lập tức. nhưng không may là Mercy lại chẳng dễ cắn câu.

"Vậy cậu có nhận điều tra vụ của chị hay không hả?"

"Không." Jake đáp gọn lỏn và tung quả nho cuối cùng lên cao, há miệng định hứng lấy nhưng không được. quả nho lăn xuống gầm tủ lạnh. Anh nháy mắt là hòa với Mercy trước khi cúi xuống nhặt. "Nếu chị thật sự nghĩ có điều gì đang xảy ra ở đây thì hãy tìm cảnh sát và khai báo đi."

"Chị không thể tới cảnh sát được," Mercy nói. "Bọn họ sẽ cười vào mặt chị. Vì thế chị cần một thám tử tư."

Jake ném quả nho vào thùng rác, chùi tay vào quần. "chị chỉ cần làm một tờ khai thôi. Chúc ngủ ngon."


Jake đẩy cửa bếp, đi ra hành lang dẫn thẳng tới quầy bar, nơi anh đang để áo khoác. Anh nghe thấy rõ tiếng bước chân của Mercy ngay sau lưng mình.

"Chị có biết em đã hiểu ra điều gì về phụ nữ nhà Tucker mình chưa?"

"chờ đã, ta chưa nói chuyện xong," Mercy gắt gỏng sau lưng. "Cậu có đi chậm lại không thì bảo?"

"Phụ nữ nhà Tucker giống như những con chó sục be bé. Trông chắng có vẻ gì nguy hiểm, đôi lúc còn khá dễ thương. Tuy nhiên, một khi đã bị chúng ngoạm chặt rồi thì mặc anh muốn đá bao nhiêu cũng được nhưng đừng hòng rũ được chúng ra mà lấy chần về."

Anh đi nhanh qua cửa vào sảnh chính, lấy cái áo khoác để trên mặt quầy bar. "Chị về đi. Derek sẽ lo lắng đấy."

Một sự im lặng kéo dài, Jake phải nhìn quanh để chắc rằng bà chị còn ở bên cạnh mình hay không. Mercy vẫn đứng đó, chỉ nhìn Jake chăm chú, trong mắt ngập đầy sự lo lắng yêu thương.

"Mọi người không lo rằng cậu không hạnh phúc," chị Mercy nói. "Mọi người chỉ lo cậu bị ám ảnh thôi."

À. Ít nhất thì đây cũng là một đề tài tranh cãi mới.

"Em không bị ám ảnh gì cả." Anh dựa vào quầy bar, chưa đến nỗi ngu mà nghĩ rằng cuộc nói chuyện đã chấm dứt.

"Chị thấy cậu lục lọi tứ tung trong phòng làm việc của bà Esther," Mercy nói, ngồi lên một cái ghế đẩu quầy bar bên cạnh anh.

Jake nhún vai, "Em chỉ giúp sắp xếp lại đồ đạc cho bà ấy."

"Thật chứ? Rồi, cho cậu biết nhé, nếu xếp đồ thì cậu phài cho chúng cào hộp chứ không phải là moi chúng ra chứ." Chị ngừng lời một lúc. "Cậu đang tìm cái gì đó về Gordon Chase."

Jake im lặng. anh chẳng tìm thấy cái gì hết, nên không việc gì phải thú nhận.

"Nào, Jake," Mercy nói trong tiếng thở dài. "Chị cũng rất ghét hắn ta. Những gì hắn làm thật đang ghê tởm, nhưng hắn không giết bố."

"Hắn gạ bố bán mảnh đất đó rẻ như cho không, trong khi đã biết rõ mấy tay nhà thầu xây dựng đang mò tới," Jake nói. "Hắn quay qua quay lại đã bỏ túi cả triệu đô trong khi bố làm việc cực nhọc đến chết. Như thế không phải là giết bố sao?"

"Bố không làm việc đến chết."

"Bố đã bị giết ở chỗ làm. Chẳng có gì khác nhau cả."

"Gordon Chase không..."

"Nói chuyện khác đi," Jake ngắt lời chị. "Chị hãy cầm lên thứ củ nào đó đi. Củ nào cũng được. Chị nghĩ sao về củ cải?"

"... chịu trách nhiệm về mọi điều tệ hại trong thị trấn này, nJake. Hắn không phải chịu trách nhiệm về cái chết của bà Esther." Mercy khẽ nhún vai. "Chị có thể nghe cậu trong vụ con Elaine Placie, nhưng vẫn vậy thôi. Chẳng thể làm cho tình trạng ám ảnh này khá hơn được."

À, Elaine Placie. Giờ lại là chủ đề mà Jake thật sự không hề muốn nhắc đến. Vì thế anh im lặng.

"Chị cũng quý bà Esther như tất cả mọi người," Mercy nói tiếp. "Nhưng người phụ nữ ấy đã tám mươi bảy tuổi, lại có bệnh tim. Bà ấy chết trong khi ngủ. còn chuyện gì ít đang nghi ngờ hơn thế nữa."

Jake quay người lại phía Mercy, "Esther bảo em rằng Gordon Chase cứ nhằng nhẵng đòi bà ấy bán, và chỉ hai tuần sau đó bà ấy đột ngột chết trong khi ngủ. Trùng hợp thật đấy!"

Mercy nhìn cậu em ngờ vực. "Vậy thì sao? Cậu nghĩ hắn cho khử bà già chỉ vì vụ mua bán bất động sản này sao?"

"Rất có thể. Biết đâu hắn xúi bẩy từ trong gia đình bà Esther, những người sẽ được hưởng nhiều lợi lộc khi bà ấy qua đời. cô cháu gái sẽ đến đây vào ngày mai. Có thể cô ấy biết vài điều gì đó."

Mercy thở dai, "Chị không tranh cãi với em là Gordon Chase đung là một thằng khốn nạn. Nhưng chị không quan tâm tới hắn. Chị chỉ lo cho em. Việc này không tốt cho em."

Jake khẽ nhún vai. Chẳng ích gì khi nói với Mercy rằng tất cả mọi chuyện đã xảy ra có liên quan tới Gordon Chase đều không phải là trung hợp một cách ngẫu nhiên. Anh không hề nghĩ có sự trung hợp trong cái vụ máy tính xách tay lấy từ văn phòng trợ lý của Gordon – trong đó ắt chứa những chứng cứ quan trọng về những mưu ma chước quỷ của Gordon Chase trong lĩnh vực bất động sản – lại biến mất khỏi tủ lưu trữ tang vật vào đúng cái đêm Elaine Qlacie nhiễu anh ở đồn. một sự xao lãng khiến anh bị mất việc. Mercy đã nghe tất cả chuyện này trước đây rồi, giờ có tranh cãi lại thì chỉ càng khiến chị ấy nghĩ là mình đúng rằng anh đang bị ám.

Nhưng Mercy chẳng đúng gì hết. Anh không hề bị ám.

Anh chỉ muốn táng cho thằng khốn kia một trận. Thật nặng. Thậm tím mặt mày, khóc lóc rên rỉ.

"Bọn tôi rất thương cậu. Mọi người đều nghĩ giờ là lúc cậu thực sự trưởng thành."

Jake nắm chặt bàn tay phải thành nắm đấm. Anh ghét nhất phải nghe những lời này.

"Chị gái ơi, tôi mới ba sọi thôi. Tôi còn khối thời gian để kiếm một việc tử tế, một cô bồ ngon lành đang nét bẩm sinh đâu ra đây."

"Chị không nói chuyện đấy," Mercy nói. "Chị nói về chuyện cậu hãy làm gì đó nghiêm túc vào. Việc gì đó ngoài chuyện về Gordon Chase."

"OK," Jake ngay, buông lỏng năm đấm và cố nở một nụ cười. "Thôi muộn rồi. em thì mệt. Chị thì hoang tưởng. Hôm nay cho qua đi, mai lại bắt đầu cãi tiếp, vậy nhé?"

"Nếu cậu cần một vụ án để điều tra thì..."

"Em sẽ không điều tra vụ củ cải mất tích đầy dở hơi của chị đâu, vậy nhé?"

Mercy trợn mắt, Jake có cảm tưởng mình sắp bị đã đít đến nơi.

"Thôi nào, em xin lỗi. Em đúng là một thằng ngốc." Jake nói và quàng vai bà chị. "Em là thằng ngốc nhất trong những thằng ngốc ở Xứ Ngốc. Vậy được chưa nào? Em chỉ không muốn nói thêm một lời nào nữa về chuyện này thôi."

Mercy vươn tay véo cằm cậu em khiến miệng Jake nhệch thành hình chữ O. Chị biết em trai mình rất ghét bị véo như thế, và cố làm mạnh hơn nữa. Nó phải chịu vì nó là một thằng ngốc.

Đó là luật nhà Tucker.

" Xem này, cậu ngu thật đấy. Cậu để cho Gordon Chase nẫng hết những gì hay ho của mình và còn lọt được vào cả phòng lưu trữ chứng cứ. "

" Đây là cách chị tỏ ra ủng hộ em đấy hả ? " Jake cố nói trong khi hai môi vẫn bị bàn tay của Mercy kìm chặt.

" Gordon Chase là một thằng khốn bốc mùi tởm lợm, nhưng đó là việc của hắn. Luật nhân quả sẽ thay ta trừng trị hắn. " Chị rời tay khỏi mặt Jake và khẽ tất em lên má cậu em. " Cậu cần phải buống hắn ra mà tiếp tục sống đi. Và nếu sứ mệnh của cậu là phải điều tra vụ củ cải mất tích dở hơi của chị thì chắc chắn cậu sẽ phải làm thôi. "

Chị mỉm cười, lần này rất tươi, Jake cười lại.

" Rồi. Giờ em về được chưa ? "

" Giải tán ! "

Anh đẩy bà chị đi trước, tắt đèn trước khi theo chị ra khỏi quầy bar.

Chị ấy nói đúng. Jake biết chị ấy đúng. Giờ là lúc gạt Gordon Chase qua một bên. Anh cũng biết là mình không định làm thế, những vẫn cần phải làm rõ vài điều.

Anh chắc chắn điều đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận