Ôm lấy cô bé không chịu nghe lời lên lắc lư vài cái, Nhan Nại Nại lại hé cái miệng nhỏ nhắn còn chưa có cái răng nào cười toe toét kêu: “Nha, nha.”
“Nha nha cái gì mà nha nha, Nại Nại ngoan nè, đừng có quơ lung tung nữa nha.” Hôn lên khuông mặt nhỏ nhắn của con gái, Ninh Vi Nhàn khẽ cười, lấy tay ngắt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ bé nhưng lại trơn tru mềm mại, cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của bé, cuối cùng công chúa nhỏ cũng chịu nằm yên, mặc dù cô bé vẫn chưa biết đưa tay hay duỗi chân để mặc quần áo nhưng chịu nằm yên cũng đã rất khá rồi.
Mặc xong quần áo, lại ôm con gái lên, đặt vào nôi em bé ở bên cạnh, từ lúc tỉnh lại không thấy Ninh Vi Nhàn đã khóc một lúc, sau đó bú sữa mẹ, rồi lại tắm, loay hoay lâu như vậy cũng làm cô bé rất mệt rồi, đôi mắt to chớp chớp vài cái, kêu y y nha nha vài tiếng, rồi lập tức ngủ thiếp đi ở trong nôi.
Thấy con gái đã ngủ, Ninh Vi Nhàn vội vàng lấy cái mền nhỏ đắp lên cho con gái, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy hai tay nhỏ để vào dưới mền, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ thật say, sau đó đem màn của nôi em bé thả xuống, khi cô quay đầu lại, đã thấy con trai đang nhìn mình chằm chằm, Ninh Vi Nhàn cười khẽ đi tới nhéo mặt con trai một cái, rồi hỏi: “Con nhìn cái gì vậy? Ba và em gái đều ngủ rồi, chúng ta đi xuống dưới lầu chơi được không? Mấy ngày trước mẹ có mua trò chơi mới, chúng ta cùng nhau chơi nha?”
Nhan Ninh gật đầu, nhảy xuống giường, đặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình vào tay của Ninh Vi Nhàn. Hai mẹ con vui vẻ xoay người chuẩn bị xuống dưới lầu, nhưng Nhan Duệ vẫn đang giả vờ ngủ kia đã không nhịn được, anh lén lút vén nhẹ mền lên, rồi tiếp theo đó lại lặng lẽ duỗi một cái chân ra dự tính mang dép đi trên đất. Anh lại không thể nào đoán được Ninh Vi Nhàn rất nhạy cảm, chợt quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp được anh: “Nhan Duệ.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mềm mại, nhưng Nhan Duệ vừa nghe thấy lại sợ đến mất hồn mất vía, liền lập tức nằm xuống, một lần nữa kéo mền lên tận cổ, nhưng cái chân đã thò xuống giường cũng không dám rút trở về, một người đàn ông lớn như vậy mà nằm ngủ, một chân lọt xuống giường, không biết tức cười đến cỡ nào.
“Ha ha ——.” Nhan Ninh nhịn không được phải bật cười, sau đó chợt nhận ra được là mình cười không đúng lúc rồi, lập tức nghiêm mặt lại, nháy nháy mắt, bày ra một bộ dáng rất vô tội, giống như cái gì cậu cũng không biết hết trơn: “Mẹ, mẹ?” Nhìn thấy Ninh Vi Nhàn đang đi tới giường, Nhan Ninh cũng không khỏi lo lắng cho ba mình. Mặc dù mẹ lúc nào cũng dịu dàng và dễ nói chuyện, nhưng một khi đã chạm vào giới hạn cuối cùng của mẹ thì coi như nguy to rồi. Cũng giống như trong ngày thường nếu cậu không uống sữa tươi hay là làm việc gì nguy hiểm dù chỉ là một chút xíu thôi, thì mẹ sẽ rất tức giận. Rõ ràng ba đã đồng ý sẽ nghỉ ngơi cho thật tốt, vậy mà bây giờ...... Ba thảm rồi, ba thật sự rất thảm luôn á!
Nhan duệ cảm giác được hơi thở của Ninh Vi Nhàn đến gần bên người mình, anh khẩn trương nuốt nước miếng một cái, hai mí mắt nhấp nháy dữ dội, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hết.
“Em hỏi anh tại sao lại không chịu ngủ vậy?” Ngón tay mảnh khảnh của cô chọc chọc vào mặt anh, nhưng cho dù là như vậy Nhan Duệ vẫn cố gắng giữ vững trận tuyến của mình, không chịu mở mắt, trong lòng lại không ngừng tự thôi miên mình: “Mình đã ngủ rồi, mình đã ngủ rồi......”
“À ~~~ nếu anh không muốn theo bọn em cùng nhau xuống dưới lầu chơi, vậy thì anh cứ ngủ tiếp đi nha.” Ninh Vi Nhàn làm ra vẻ tiếc nuối thở dài, đứng dậy dắt tay nhỏ của Nhan Ninh: “Ninh Ninh, chúng ta đi thôi.”
“Đợi một chút ——.”Từ trên giường Nhan Duệ ngồi bật dậy, ánh mắt nhìn Ninh Vi Nhàn chăm chú: “Anh, anh có thể không cần phải ngủ sao?”
Ninh Vi Nhàn không trả lời anh mà hỏi ngược lại: “Không phải anh đã ngủ rồi sao? Tại sao lại thức dậy nhanh như vậy?” Cô khom lưng, cúi đầu, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, đến bên cạnh nói vài câu vào lỗ tai cậu, Nhan Ninh rất biết chuyện gật đầu một cái, sau đó xoay người nhún nhảy đi xuống dưới lầu, trước khi đi cậu vẫn không quên liếc mắt nhìn Nhan Duệ, hết sức nghiêm túc cùng thành khẩn tự nhủ trong lòng lời chúc nhiều phúc cho ba mình.
Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ, Nhan Duệ cũng cảm giác lòng của mình như chùng xuống. Anh ho khan một tiếng, đang muốn nói cái gì để phá vỡ cục diện bế tắc này, lại không nghĩ tới Ninh Vi Nhàn đưa tay qua đè lại trán của anh, đẩy anh nằm xuống, nói nhẹ nhàng: “Em ở đây với anh, anh ngủ một chút đi, có được không? Sắc mặt của anh tệ quá, em không muốn cùng anh chơi trò chơi trong tình trạng như vậy.”
“Vi Nhàn......” Anh không hiểu tại sao cô lại đối xử với anh tốt như vậy, giống như chuyện trước kia anh đã từng tổn thương cô cũng chưa từng xảy ra vậy. Nhưng anh lại không dám hỏi, vì anh sợ nếu hỏi cô, thì ngay cả một cơ hội như bây giờ cũng sẽ mất đi: “Vi Nhàn......” Anh cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, áp lên mặt mình: “Em ở cùng với anh, lúc nào cũng ở cùng với anh, vĩnh viễn cũng không xa nhau, có được không?”
Khi Nhan Duệ nói ra điều này, đáy lòng anh tràn đầy sợ hãi cùng lo lắng, nhưng anh lại không ngờ được, cô trả lời anh: “Được.”