Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!!

- Vũ Phong này… Cậu cũng phải có chứng minh nhân dân, hộ khẩu chứ nhỉ?? - Hàn Minh đang rảnh rỗi liền búng tay nhìn cậu

- Cái đó?? Quan trọng lắm sao? - Vũ Phong mải coi phim nên khi anh hỏi thì mắt không rời ti vi

- Ừ! Không có là cậu trở thành tội phạm bị tù đày ngay tức khắc - anh hùng hổ đe dọa, ánh mắt chợt sắc lên trông thấy

Ối giời… Khỏi nói, Vũ Phong chẳng còn nhìn ti vi được nữa. Vẻ mặt hốt hoảng, lo sợ hiện rõ, cứ lắp bắp cái gì đó mà không nói ra được, mắt ứ nước luôn mới ghê. Anh chợt bụm miệng cười, nhìn cậu như cái bánh bao biết khóc ấy, dễ thương cực kì

Thấy Hàn Minh cười thì Vũ Phong chợt nhận ra là mình bị lừa. Cậu lao vào đánh anh túi bụi, mắt thì trào nước, miệng thì oang oang chửi rủa

- Tên Hàn Minh chết tiệt… Ngươi lừa ta…Ngươi chọc ta… Ngươi chết đi

- Ây..ây… nó quan trọng mà!! - anh đỡ những cú đấm yếu ớt đó, vừa nhe răng cười vừa hé mắt nhìn biểu cảm của cậu

Vũ Phong ngưng đánh nhưng môi bặm lại, nhìn ra chỗ khác, mắt sưng đỏ vì bị hù chó đến khóc. Hàn Minh biết giờ có nói thế nào thì cậu cũng không tin nên vội chạy vào phòng và cầm ra 1 tấm thẻ và chìa ra cho cậu. Vũ Phong nhìn vào tấm thẻ, lại nhìn Hàn Minh, nhìn đi nhìn lại hơn chục lần…. cậu cầm tấm thẻ và cười phá lên

- Á…haha… Hàn Minh… đây là ngươi sao??

Tấm thẻ đó là chứng minh nhân dân của Hàn Minh, anh gãi má và quay ra chỗ khác để Vũ Phong không thấy khuôn mặt cà chua chín của mình. Ai chụp ảnh thẻ để dán vào đó mà không lạ, có chình sửa gì đâu mà không như quái vật cơ chứ. Hồi đó anh để tóc mái ngố, nhìn như thằng ngố tàu

Vũ Phong nhìn anh bây giờ đẹp trai, phong độ thế này, nhìn ảnh thì cậu nhận ra đôi mắt của anh, cậu nhìn thấy tấm ảnh đó và ngoài đời thực sự như hai người khác nhau. Ôm bụng cười đến nỗi chảy cả nước mắt

- Đến khi cậu làm chứng minh thì cậu cũng te tua giống tôi thôi - thấy quá đủ nên Hàn Minh giật phắt lại tấm thẻ và nhìn cậu đầy thách thức

- Ta sẽ đẹp như trong gương cho ngươi coi - Vũ Phong lại để căn bệnh ảo tưởng bộc phát mà nhìn anh đầy khinh miệt

Đúng lúc đó thì cô vừa đi học về. Mới mở được cái cửa là cô ném cặp sách đó và tự động lăn vào phòng và đóng cửa không nói một lời. Vũ Phong nhìn theo đó mà chỉ tay, Hàn Minh chỉ lắc đầu và nhún vai. Tính mới nhớ ra dạo này anh nghỉ hơi nhiều, nếu không sự xuất hiện của Vũ Phong thì đừng hòng anh về lúc 5h chiều, chẳng hiểu nhưng bây giờ anh lại thích về sớm hơn bình thường. Ngược lại với anh là Quyền Tú, dù chỉ học sáng đến trưa nhưng dạo này cô lại đi tới sập tối mới về, lúc về thì cứ tình trạng vật vờ hoặc như lúc nãy vừa thấy

Hàn Minh cũng chú ý đến điểm này nhưng chưa có dịp nói chuyện. Chí ít thì việc này đã kéo dài cả tháng nay rồi. Mỗi lần ăn cơm thì cô đều lấy cơm và bỏ về phòng, anh thấy cô đang toan tính cái gì đó mà không rõ. Có hôm anh còn nghe cô lầm bầm tính tiền gì trong phòng nhưng do giọng cô âm binh quá nên anh không dám nghe nữa

- Dạo này em ấy không nói chuyện với tôi!! - Vũ Phong xịu mặt, rầu rầu khẽ liếc về cánh cửa im lìm kia

- Con bé đang tính toán gì đấy thôi.. Cậu cứ suy nghĩ lung tung - Hàn Minh vội ngồi xuống và xua tay ngay lập tức

Sở dĩ Vũ Phong có thể xưng em xưng tôi là vì Hàn Minh quá mệt với cách nói chuyện đầy hán văn nên đã mua luôn cả đống từ điển và nhồi nhét những thứ hiện đại vào đầu cậu, khiến cậu bị Việt hóa. Riêng mỗi còn tóc là dài mãi, lúc nào cũng búi lên ít phần tạo tính cổ trang

Lúc đầu hàn Minh cứ nhìn thấy Vũ Phong mặc quần jean, áo phông của con trai mà để tóc dài thì anh không nhịn được cười, anh cười mà cũng chọc điên cậu lên được. Nhìn dần riết giờ anh cảm thấy bình thường như chuyện thường ngày ở huyện

- Mai tôi nghỉ để đưa cậu đi!! Suốt ngày ở nhà cũng chán… Tiện tôi đưa cậu đi tham quan vài chỗ cho vui - Hàn Minh lại búng tay và nhìn cậu cười toe toét

- Vậy cũng được…. - Vũ Phong cũng gật gù, cậu cảm thấy buồn khi Quyền Tú cứ nhốt mình trong phòng

- Đừng có suy nghĩ lung tung nữa - anh thừa biết cậu đang nghĩ gì, cậu dễ đoán quá mà

Vũ Phong cũng cười lại cho anh vui lòng. Vì dạo này Quyền Tú hay xử sự kì lạ nên anh cũng dần trở thảnh đầu bếp chính. Vũ Phong cũng xấn sát lại để phụ. Lúc đầu vì tư tưởng phong kiến cho rằng việc nấu ăn là của đàn bà con gái nên Vũ Phong cứ ngồi chình ình một cục mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm. Nhưng như đã nói là Vũ Phong dần bị tư tưởng hóa nên cũng bắt đầu tập tành phụ bếp

"Ting" - có tiếng chuông cửa

- Rửa tay rồi ra mở cửa giùm tôi đi… Tôi bận tay rồi!! - Hàn Minh hất cằm về phía Vũ Phong, tay anh không ngừng đảo món xào trên bếp kia

Tiếng chuông cửa cứ tiếp tục kêu inh ỏi, nó khiến Vũ Phong chỉ muốn tìm đến kẻ đã sáng chế ra loại âm thanh nhức đầu này mà đập cho người đó một trận. Lon ton chạy ra trong bộ dạng hớt hải mà khiến Hàn Minh nhà ta phải bật cười

- Ô..la!! Lâu không gặp, anh Vũ Phong - một giọng nói trầm đặc cất lên với nụ cười đến rợn gáy còn ai khác ngoài Vinh Huy hắn đây

- C..hào!! - Vũ Phong điếng người mà né qua một bên

Vinh Huy khẽ nhìn cậu với ánh mắt sắc lẹm, nó cứ như con dao kề cổ cậu vậy, chỉ cần một động thái sai thì cậu sẽ bị nó cứa vào không thương tiếc vậy… Hắn vào nhà và ngó nghiêng tìm người và đu bám vào tường

- Ai da… Người đàn ông đảm đang đây sao?? Anh Hàn Minh!! - hắn cười rồi vọng vào bếp

- A.. Vinh Huy hả?? Anh sắp xong rồi, ở lại ăn cơm chung cho vui - Hàn Minh vội quay lại cười, cũng lâu rồi anh không thấy hắn qua nhà chơi

- Em đến đưa vở Quyền Tú để quên thôi… mà cậu ấy đâu rồi anh… - Vinh Huy liếc mắt hết nhà cũng không thấy bóng dáng cô đâu

- Ở trong phòng rồi… Dạo này con bé lạ lắm, đi từ sáng tới chiều tối về. Mỗi lần về là rúc vào phòng, nhìn mệt mỏi lắm. Em biết gì không?? - Hàn Minh chống nạnh nhìn về cánh cửa im lim rồi lại nhìn hắn

Vinh Huy liếc nhanh qua phòng cô vội cắn môi như tính toán gì đó rồi nhanh chóng cười nhẹ và lắc đầu với anh. Hàn Minh vội thở dài rồi tiếp tục nấu nướng

- Huy này… Dạo gần đây thấy em không hay ghé qua chơi. Bộ hai đứa giận nhau sao??

- Nào có… Em để vở trên bàn… Nhà có chút việc nên em xin phép - Vinh Huy đặt vở lên bàn khách và nhanh chóng chạy về

Vũ Phong lúc nãy có thấy trước khi chạy đi thì Vinh Huy có nghiến răng và lẩm bẩm gì đó mà không tạo thành tiếng. Cậu không hiểu nhưng cứ mỗi lần gặp hắn là tay chân cậu như bị khóa chặt và chịu sự điều khiển của hắn. Ánh mắt như xiềng xích vậy!!

- Nghĩ gì đấy… Mau mau đóng cửa rồi ăn cơm - Hàn Minh nhanh vỗ vai cậu rồi rảo bước gõ cửa phòng cô

Cậu thức tỉnh, suy nghĩ mấy chuyện đó khiến cậu càng căng thẳng nên tạm thời vứt nó vào một xó đã. Hôm nay cô đã chịu ngồi vào bàn ăn nhưng không khí xung quanh cô chợt trở nên u ám

Nhanh chóng kết thúc bữa ăn và trở lại căn phòng. Không lẽ sự xuất hiện của cậu khiến cô khó chịu đến thế sao?? Thái độ của cô đã nhận về ánh mắt không mấy hài lòng của Hàn Minh. Cứ thế này có ngày anh sẽ cãi nhau với cô thật chứ chẳng đùa, anh thiếu kiềm chế và anh biết điều đó nên trước khi anh nổi điên vì nhẫn nhịn thì mong sao cô có thể cho anh một lời giải thích rõ ràng về những thái độ kì quặc này

Vũ Phong nhìn thấy anh như muốn giết người nên vội vàng gắp nhiều đồ ăn cho anh. Nhiều đến nỗi không còn nhìn thấy cơm đâu nữa.. Anh nhìn bát cơm của mình, lần này là môi bị co giật, chống tay và chỉ xuống bát cơm của mình nhìn cậu

- Cậu nghĩ tôi là heo sao??

- Ăn nhiều cho khỏe!! - cậu ngậm đũa cười xuề

Hàn Minh lập tức cúi mặt mà ăn khiến cho Vũ Phong ngây người, anh đang xáo trộn cả ý nghĩ đây: " Mẹ nó… Lúc nãy mình thấy trái tim vây quanh cậu ta mới ghê…. Dạo này mắc cái giống gì mà toàn là tưởng tượng ra mấy cái tào lao"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui