Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ

Trên xe taxi trở về trường, Tùy Ức ngồi gần cửa, cô mở cửa sổ ra, mặc kệ gió lạnh lẽo thổi vào mặt, có hơi đau, nhưng cũng có chút sảng khoái.

Còn chút nữa là tới trường học lại nhận được tin nhắn của Tần Minh.

"Cậu đang làm gì đấy?"

Trong lúc cô đang phiền loạn, không chỗ để trút giận, lập tức lạnh mặt trả lời, "Đang làm."

Cậu đang làm gì đấy?

Đang làm. . . . . . Đang làm. . . . . . Làm. . . . . .

Tam Bảo tò mò lại gần nhìn, đọc thầm, sau đó im lặng.

Hà Ca, Yêu Nữ vốn đang ồn ào cùng anh chàng lái taxi im lặng theo, bao gồm cả người vừa nhắn tin kia cũng thế.

Một hồi sau Tam Bảo bỗng nhiên ôm lấy Tùy Ức không buông tay, mặt sợ hãi, “A Ức tớ thấy cậu là một Vũ trụ nhỏ luôn giấu tài, tớ thề, về sau tớ sẽ không bao giờ chủ động xâm phạm cậu!”

Tùy Ức vuốt cái đầu rối tung của Tam Bao, tựa như dạy dỗ sủng vật vậy "Ngoan."

Hà ca chọc chọc yêu nữ, nhỏ giọng hỏi, "Cậu ấy sao vậy? cậu ấy không phải luôn thích mỉm cười dùng dao cùn đâm từng dao từng dao khiến đối phương chết dần dần hả, hôm nay sao bỗng nhiên tung một chiêu nháy mắt chết người thế?

Yêu nữ nhớ tới chuyện lúc ban ngày, cười thầm, "Có lẽ là lòng rối loạn."

"Tại sao?"

"Bởi vì. . . . . . Sợ muốn mà không được."

"A Ức cũng có lúc muốn mà không được sao?"

"Cậu thấy cậu ấy đã khi nào đi xin ai cái gì bao giờ chưa?"

"Đúng vậy, cậu ấy luôn rất lạnh nhạt. "

"Cho nên, càng như thế càng đáng sợ."

Hà Ca bị yêu nữ nói cho càng hoang mang, thôi không hỏi nữa.

Vừa mới qua mười giờ, mọi người phát hiện người luôn luôn ngủ sớm dậy sớm như Tùy Ức đang ngồi trên ghế buồn bực bất an.

Hà Ca hỏi kẻ đang cuộn mình chăn Tam Bảo, "Aizz, cậu xem A Ức có giống con chuột bạch chuẩn bị làm thí nghiệm hay không?"

Tam Bảo thò đầu ra liếc một cái, hồn nhiên trả lời, "Là dì cả sắp tới hả?"

Yêu Nữ tà ác cười đáp, "Hoặc là, dì cả nên tới lại không tới?"

Hai cái gối cùng một quyển tạp chí cùng bay về phía giường ngủ của Yêu Nữ, Yêu Nữ đã kịp thời trốn vào trong chăn tránh thoát một kiếp.

Vài phút sau, Tùy Ức lại nhân được tin nhắn, mặc áo khoác xong liền chạy xuống dưới lầu, ba người vốn đã lên giường ngủ nhất trí xuống giường mặc quần áo nhoài người ra khỏi ban công.

Vài phút sau.

Trong mắt Tam Bảo, bong bóng màu hồng nhạt không ngừng bay lên, “A! mỹ nam trong đêm, sao mà vẫn đẹp như vậy nhỉ? Quả thực là muốn lấy mạng của tớ mà!”

Yêu nữ lại cảm thán, "Thật là xứng đôi."

Hà ca gãi đầu hỏi, "Chúng ta không phải nên thông báo cho đối phương chuẩn bị lễ ra măt sao?”

Đây là lần thứ hai hai người đứng trong bóng đêm dưới phòng ký túc, Tiêu Tử Uyên hơi say, ngay cả vẻ mặt luôn lạnh nhạt cũng ửng hồng, hết sức quyến rũ.

"Anh mang cho em nhiều rắc rối hả?" Giọng điêu Tiêu Tử Uyên nhàn nhạt dịu dàng, dường như mang theo cô đơn và chán nản.

Câu nói đầu tiên đã đánh nát phòng tuyến của Tùy Ức , vốn đang định tỏ ra lạnh lùng, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên chua xót, vội vàng lắc đầu, “Không phải, không phải…….."

Tiêu Tử Uyên như đang chìm trong nỗi trầm tư, anh không nói gì lại càng khiến Tùy Ức sợ hãi, tùy tiện chuyển đè tài, “Tiêu sư huynh đã hết cảm chưa?"

Tiêu Tử Uyên lơ đãng trả lời, "Cũng đỡ nhiều rồi."

Tùy Ức cảm thấy bình thường mình luôn bình tĩnh, nhưng khí đứng trước Tiêu Tử Uyên đầu óc luôn ở trạng thái ngừng hoạt động.

Cô hơi phiền não, thuận miệng nói, "Vậy sư huynh về nghỉ ngơi một chút đi.”

Tiêu Tử Uyên bỗng nhiên duỗi tay về phía cô , "Đưa đây."

"Cái gì?" Tùy Ức nhìn tay Tiêu Tử Uyên, mười ngón tay thon dài có lực, vân tay rõ ràng, có điều, hình như hơi gầy.

Tiêu Tử Uyên thu hồi tay bỏ lại vào túi quần, nghiêng đầu hỏi lại, "Em nói xem?”

Tùy Ức không hiểu rõ Tiêu Tử Uyên rốt cuộc muốn nói cái gì, đem dạo lý ra chống đỡ, “Em không có gì khác, em cảm thấy nếu là vật của bề trên đưa cho nêm giữ cẩn thận, làm sao có thể tùy tiện đưa cho người khác."

Lần này Tiêu Tử Uyên cũng không gặng hỏi rốt cuộc tại sao mà cô lại biết được bùa bình an của anh là do bề trên đưa cho, chỉ hỏi một câu “Sao nữa?"

"Sao nữa. . . . . . Không còn gì nữa." mẫy chữ cuối cùng nhỏ quá có lẽ chỉ mình Tùy Ức nghe được, cô hiện tại có chút hối hận trêu chọc Tiêu Tử Uyên, căn bản cô không phải là đối thủ của anh, lần sau anh có đưa cho cô thứ gì, cô cứ nhận luôn là được rồi

"Em không phải là người khác." Tiêu Tử Uyên rất nhanh nói thêm một câu, “Anh chưa bao giờ làm khó người khác, người ta không muốn anh cũng không muốn miễn cưỡng người ta, trả lại cho anh đi."

Lúc trước, Tiêu Tử Uyên ngủ ở dường ngoài bệnh viên, không được nghỉ ngơi tốt, thời tiết thay đổi liền bị cảm, về trường lại vội làm thí nghiệm, hôm nay lại uống rượu, thật ra thì sắc mặt không được tốt lắm, trong nháy mắt vẫn thấy được mệt mỏi, thế nhưng anh vẫn đứng đàu gió che cho cô, Tùy Ức bỗng cảm thấy không đành lòng.

Cô cúi đầu kiểm điểm, cảm thấy mình thật là người không biết điều, nhưng bây giờ cô đâm lao phỉa theo lao, chẳng lẽ bây giờ nói với Tiêu Tử Uyên, sư huynh, em không muốn trả lại cho anh nữa.

Tiêu Tử Uyên mặc dù ngoài miệng lạnh nhạt, nhưng cùng với sự áy náy trên mặt Tùy Ức thì nụ cười càng lúc càng rực rỡ, nhẹ nhàng nói một câu, "Có lẽ nỗi sợ của em đã qua, nếu cảm thấy đeo nó là một gánh nặng thì trả lại cho anh đi."

Hắn càng nói như vậy Tùy Ức trong lòng càng xấu hổ hơn, giống như mình là người qua cầu rồi rút ván không bằng, nhưng suy nghĩ một hồi lại bắt đầu oán giận Tiêu Tử Uyên, vật quan trọng như vậy làm sao lại đưa cho mình chứ! Cô cũng không phải là gì của anh! Cho cô làm gì!

Nghĩ tới đây, bỗng ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Tử Uyên một cái, tỏ ý tức giận.

Tiêu Tử Uyên không ngờ là cô đổi sắc mặt còn nhanh hớn cả lật sách, 1 giây trước trên khuôn mặt còn áy náy đỏ bừng, giây tiếp theo đã nổi giận đùng đùng trùng mắt nhìn anh.

Anh chưa từng nhìn thấy Tùy Ức như thế này bao giờ, cô luôn bình tĩnh mỉm cười trò chuyện, hờ hững tùy hứng, có chút già dặn trước tuổi. Hôm nay dường như dồn ép hơi quá khiến cô rối loạn để lộ phòng tuyến.

Như bây giờ mới đúng là cô, bộc lộ thực sự, có cá tính trẻ con mà tuoir này nên có. Anh càng thích.

Tùy Ức nhìn thấy nụ cười trên mặt Tiêu Tử Uyên càng lúc càng xán lạn, hiểu ra là Tiêu Tử Uyên đang trêu chọc cô, đỏ mặt giận đùng đùng xoay người đi.

Để lại Tiêu Tử Uyên, nhìn cô vào cửa phòng xong mới cúi đầu bật cười thành tiếng.

Một nửa là vì cô, một nửa là vì bản thân mình, anh từ lúc nào lại có cái thú vui ác độc như thế này nhỉ?

Tiêu Tử Uyên về phòng, Ôn Thiếu Khanh quan sát anh từ trên xuống dưới, “Tâm trạng không tệ nhỉ.”

Tiêu Tử Uyên cười gật đầu.

Lâm Thần đang ôm một cuốn sách luật dày cộm ngẩng đầu dưới ánh đèn bàn, "Phải rồi, Dụ đại mỹ nữ tìm cậu cả tối rồi đấy, sao cậu lại không nhận điện thoại của cô ấy? "

Tiêu Tử Uyên chợt nhớ ra điều gì nghiêm túc hỏi, "Không phải là các cậu cũng nghĩ tớ và Dụ Thiên Hạ……."

Tiêu Tử Uyên chưa nói xong, Lâm Thần gật đầu cắt đứt lời anh, "Đúng vậy! Hơn nữa rất nhiều người cũng cho là như vậy!"

Ôn Thiếu Khanh cũng gật đầu, "Cậu chưa từng nghe thấy hả, bọn họ nói trong tứ đại bối lạc Tiêu Tử Uyên là của Dụ Thiên Hạ, Kiều Dụ là của Kỷ Tư Toàn!"

Vừa đúng lúc Kiều Dụ ôm bản vẽ từ ngoài bước vào, nghe được câu này, nhăn mặt khổ sở, “Tớ đây nằm cũng trúng đạn à.”

Lâm Thần thêm một câu, "Tớ còn nhớ năm đó cậu phỏng vấn cô ấy vào hội sinh viên, cô ấy nói như thế nào nhỉ? À, đúng rồi, bạn học ngồi ngay bên phải này, bạn rất hợp khẩu vị của tớ, sau này bạn sẽ là người của tớ. Ngay trước mặt mọi người tuyên bố quyền sở, rất cảm động!”

Lâm Thần bắt chước giọng điệu giống như đúc, Kiều Dụ trên mặt hiện lên mấy vạch đen, hai người còn lại thì cúi đầu cười rộ lên.

Đêm đó, Tùy Ức nằm trên giường lăn qua lộn lại.

Lần trước anh hỏi cô, cô là quan tâm sư huynh hay là quan tâm anh.

Lần này lại nói cô không phải là người khác.

Sao cô càng ngày không hiểu Tiêu Tử Uyên nhỉ.

Việc vận hành thử hệ thống âm thanh được trang bị ở sân bãi khá bận rộn, bận tới mấy ngày cuối cùng cũng xong khâu chuẩn bị cho show trình diễn họp mặt bạn bè của ngôi sao nào đấy, tối thứ sáu sau khi tiến hành xong buổi diễn thử cuối cùng, mỗi người của hội sinh viên được phát một vé ở hàng ghế trước nhằm tỏ ý trả công.

Lúc tan họp, Tùy Ức đứng ngồi không yên, nhớ trước khi ra khỏi cửa hai sinh vật kia kêu rên thảm thiết, chần chừ một lúc vẫn lên tiếng gọi Tiêu Tử Uyên, có hơi khó chịu, “Tiêu sư huynh,cái … vé kia có còn nhiều không, cỏ thể cho em thêm mấy tấm nữa được không? Trong phòng em có hai đứa không rút được vé, chúng nó cũng muốn đi xem.”

Từ sau hôm ấy cô vẫn luôn tránh mặt Tiêu Tử Uyên, đay là lần đầu tiên chủ động nói chuyện với anh.

Tiêu Tử Uyên nhíu mày nhìn cô, không biết là bị làm sao nữa, bây giờ mỗi lần thấy gương mặt rối rắm của cô anh lại muốn cười.

Họ nhẹ một tiếng ngụy trang, anh hỏi, “Cần mấy vé?”

"Hai vé."

Tiêu Tử Uyên nhìn vé trong tay cô, lấy ra hai vé đưa cho cô, "Đây, lần lượt cho em và Kỷ Tư Toàn.”

Tùy Ức thở phào một hơi, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, “Cảm ơn sư huynh nhiều.”

"À, không cần khách sáo, hôm khác mời anh ăn cơm." Tiêu Tử Uyên ung dung trả lời.”

Tùy Ức ngây người, "Anh nói gì?"

Tiêu Tử Uyên cố ý tỏ vẻ mặt khó hiểu nhìn Tùy Ức, “Không phải muốn cảm ơn anh sao?”

Tùy Ức mở to hai mắt, đây đúng là đại thần thanh cao trong truyền thuyết của học viện cơ khí đây sao?

Tiêu Tử Uyên trở lại phòng ngủ, Lâm Thần bèn đưa tay về phía anh, “Vé đâu?”

Tiêu Tử Uyên bình tĩnh trả lời, "Vé gì?"

"Vé xem ca nhạc tối thứ sáu ấy! Vé của tớ đâu?”

"À, tớ tặng cho người khác rồi." Tiêu Tử Uyên thản nhiên trả lời.

Lâm Thần vẻ mặt không thể tin nổi, ngẩn người hai giây bèn bắt đầu rít gào, “Đó là ca sĩ tớ thích nhất đó! Cậu không phải là không biết! thế mà cậu lại đi tặng cho người khác.”

Tiêu Tử Uyên có thèm để ý mấy năm nay Lâm Thần điên cuồng yêu thích ca sĩ nào đâu, mặt vô tội nhìn Lâm Thần, từ từ nói ra hai chữ, “Không biết.”

"Hả!"

Đêm đó, trong phòng ngủ của nam sinh thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh của sói tru lên vô cùng thảm thiết, nguyên nhân không rõ, có người đoán có lẽ đêm trăng tròn nên biến thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui