Quay Lại Nhìn Tôi Cười

-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

-Beta: Yue Yue-

Khó lắm mới đợi được đến rạng sáng, An Lan vào phòng rửa tay lấy nước rửa mặt gội đầu. Bây giờ hắn phải tới tổng công ty ZL dù trong tay chẳng có bất kì chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của mình. Tình cảnh của An Lan bây giờ rất khó khăn, hắn không quen biết ai ở đây, cũng chẳng thể đến đại sứ quán cầu cứu vì một khi tin tức mình xuất ngoại bị truyền ra thì cơ quan cảnh sát trong nước sẽ lập tức hủy bỏ chế độ bảo lãnh, thậm chí còn gán cho hắn thêm cái tội bỏ trốn.

Hình tượng của An Lan bây giờ cực kì không ổn, áo sơ mi nhiều nếp nhăn, quần thì bị nước bùn bắn lên, trên chân còn mang một đôi dép lê hình thỏ màu vàng nhạt. An Lan tự biết xấu hổ đứng dưới tòa nhà tổng công ty, hắn không dám vào bằng cửa chính, sợ mình bị người ta đá ra ngoài. Hắn đi xuống bãi đỗ xe rồi vào thang máy lên thẳng tầng 27 – Tầng làm việc của chủ tịch tập đoàn ZL.

An Lan bước ra khỏi thang máy, ánh đèn sáng nhưng chói mắt chiếu xuống nền gạch men sứ đen tuyền và vách tường trắng trông cực kì rực rỡ. Tim An Lan đập loạn thình thịch, hắn nhớ năm năm trước mình từng gặp chủ tịch một lần, đó là một lão già có tính khí nóng nảy, nhưng nghe nói hội đồng quản trị năm ngoái đã thay đổi, chẳng biêt chủ tịch kế nhiệm là dạng người gì.

An Lan dừng lại trước cửa phòng làm việc một lát, hít sâu vài lần, co duỗi ngón trỏ và ngón giữa mấy cái rồi dùng các đốt ngón tay không nặng không nhẹ gõ cửa phòng.

“Mời vào.” Giọng nói cứng nhắc và trầm ổn.

An Lan không chút do dự đẩy cửa ra.

Văn phòng lớn đến bất ngờ, bên trong chỉ có hai người đang ngồi trên ghế sô pha vừa cầm giấy tờ trong tay vừa nói chuyện gì đó. Bọn họ thấy An Lan bước vào thì cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Một người trong đó là Cố Thần, người còn lại khoảng hơn năm mươi tuổi, là người Châu Á, dáng người ông ta khá cao, gương mặt có nét giống với Cố Thần nhưng vẻ mặt nghiêm túc hơn, ánh mắt cũng cứng rắn hơn, trông chẳng dễ chọc chút nào.


“Sao anh lại ở đây?” An Lan căm tức nhìn Cố Thần. Hắn đoán Cố Thần đang muốn đi trước một bước đến đây hại mình nên không nhịn được tức giận, cả gương mặt đỏ bừng.

Cố Thần thấy hắn như vậy vừa buồn cười vừa đau lòng, anh vội đứng lên nói: “Cậu chạy đi đâu vậy? Hôm qua vì tìm cậu mà cả đêm qua tôi chẳng chợp mắt được chút này.” Mắt anh phủ kín tia máu.

An Lan hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cố Thần không chờ hắn mở miệng, anh giới thiệu: “Đến đây An Lan. Vị này là chủ tịch mới của công ty ZL, cậu vẫn luôn ở Trung Quốc nên chắc là chưa gặp ông ấy bao giờ. Chủ tịch, người này chính là An Lan mà khi nãy tôi vừa nhắc đến với ông.”

An Lan thu lại vẻ giận dữ kính cẩn bước tới bắt tay với ông.

Chủ tịch giấu đi cảm xúc gật đầu cho hắn ngồi xuống. Ông đưa giấy tờ trong tay cho An Lan, để hắn tự giải thích mọi chuyện.

Số giấy tờ đó chính là những hợp đồng mà hắn vất vả lắm mới tìm được. Đêm qua bỏ quên ở nhà Cố Thần làm An Lan ảo não thật lâu, không ngờ Cố Thần lại đưa tới thay hắn.

An Lan sắp xếp lại suy nghĩ rồi kể lại một lượt từ đầu đến cuối vụ án Lương Tư Viễn, về lai lịch của những hợp đồng này, hắn chỉ nói mình mua được từ tay người thân của Lương Tư Viễn mà không kéo Lương Tư Viễn và Thụy An xuống nước.

Chủ tịch ngồi nghe rất nghiêm túc còn Cố Thần ngồi bên cạnh ghi chép lại, tay anh cầm bút ghi như bay. Lúc An Lan nói xong đã là nửa giờ sau, hắn kí tên lên bản ghi chép. Cố Thần bỏ toàn bộ tài liệu vào túi giao cho chủ tịch rồi quay sang nói với An Lan: “Chuyện này tạm thời vẫn chưa có kết luận, phải đợi toàn bộ hội đồng quản trị xem tài liệu xong, thảo luận rồi mới quyết định.”

“À.” An Lan ẩn ẩn có chút thất vọng.

Cố Thần đứng dậy cùng An Lan rời đi.


“Thần Thần.” Chủ tịch đột nhiên gọi Cố Thần lại, nói bằng tiếng Trung: “Con định khi nào đi Trung Quốc.”

Cố Thần nghĩ nghĩ: “Con sẽ đi trong hai ngày tới, bên kia còn rất nhiều chuyện chờ con xử lí.”

“Khó lắm mới về nhà một chuyến, bớt chút thời gian về thăm mẹ con đi.”

“Con biết rồi.” Cố Thần hơi miễn cưỡng nhưng anh vẫn đồng ý: “Cha, con đi trước.”

An Lan đã vô tình biết được thân thế của Cố Thần. Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng nghĩ lại cảm thấy cũng hợp tình hợp lý, bằng không Cố Thần còn trẻ như vậy làm sao có thể leo lên được vị trí cao như thế. Còn hắn cố gắng nhiều bao nhiêu, cuối cùng xém chút còn mất luôn chén cơm.

Trên người An Lan lúc này chẳng có một đồng, bên cạnh chỉ có mỗi Cố Thần để dựa vào, tuy trong lòng hắn vẫn còn rất nhiều nghi ngờ nhưng bây giờ chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo người ta thôi. Dù sao Cố Thần cũng không hãm hại mình như hắn đã tưởng tượng.

Sau khi về đến nhà, An Lan gấp gáp cởi bỏ một thân quần áo bẩn và dép lê chui vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi tắm xong lại phát hiện mình không có quần áo để thay, hắn đành phải mặc bộ đồ hôm qua mới mua.

Cố Thần đang ngồi trước máy tính xem thư trong phòng khách, nghe thấy âm thanh mặc quần áo của An Lan phía sau anh cũng không quay đầu lại, chỉ là cảm thấy hơi nóng nên tiện tay cởi nút áo trên cùng của sơ mi, hỏi: “Ngày mai chúng ta lên máy bay về nước, được không?”

“Vội quá vậy?” An Lan hơi ngạc nhiên, than thở: “Tôi còn muốn ở lại Berlin chơi vài ngày.”


Cố Thần bất đắc dĩ: “Bây giờ cậu là nghi phạm, cảnh sát có thể gọi đến cậu bất kì lúc nào, huống chi, cậu ở lại Đức không sợ người ta đuổi giết sao?”

An Lan vừa nghe lập tức nén giận, chẳng phải những người đó là do anh mời tới sao! Anh còn dám nói.

Chỉ là bây giờ hắn vẫn chưa hiểu được ý đồ của Cố Thần nên không tiện nói, đành phải giả vờ ngoan ngoãn: “Vậy mai về cũng được.”

Nghĩ tới chuyện ngày mai sẽ rời khỏi Đức, An Lan muốn ra ngoài dạo phố, uống rượu.

Hắn vừa đề xuất ý kiến thì lập tức bị Cố Thần phản đối.

“Ngoan ngoãn ở trong nhà, sáng mai bảy giờ ra sân bay, nếu cậu không đến tôi sẽ mặc kệ cậu.” Cố Thần nói xong lập tức đóng máy tính, cầm chìa khóa xe nói: “Hôm nay cậu ngủ giường của tôi đi.”

An Lan đùng một cái đỏ mặt, lắp bắp nói: “Không, không cần.”

“Tối nay tôi phải về nhà cha mẹ nên có thể sẽ không quay lại đây.” Cố Thần nhận ra những lời của anh khiến An Lan hiểu lầm, anh tự cảm thấy xấu hổ xoay người cầm áo khoác, nghĩ một lát lại nói: “Nếu cậu thật sự muốn ra ngoài chơi thì xuống dưới lầu đi dạo quanh đây thôi, đừng đi quá xa, chuẩn bị đi ngủ thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Tôi biết rồi.” An Lan nhận ra Cố Thần đang quan tâm mình, hắn ngại ngùng cười cười.

Sau khi Cố Thần đi mất, An Lan ngồi một mình trong phòng chơi máy tính, màn đêm hạ xuống, tiếng xe cộ và tiếng cười vui vẻ truyền đến từ ngã tư đường, An Lan là một người chẳng chịu nổi cô đơn nên hắn cầm lấy di động và ví tiền chạy xuống lầu.

Xuống lầu, tất nhiên hắn sẽ không đi qua đi lại ở cái ngã tư nhỏ bé này, nơi này chẳng gì hay, hắn cũng chằng phải con nít, chỉ dạo quanh mấy cửa hàng kẹo ngọt với quần áo làm sao đủ thỏa mãn?

An Lan bắt xe đến một quán bar trong nội thành phồn hoa đông đúc, trình độ tiếng Đức của hắn có hạn nên không thích đến gần người lạ, chỉ bưng ly rượu vui vẻ nhưng không phóng túng thưởng thức nam sắc xung quanh.


Đây là một gay bar, phần lớn đàn ông đến đây để phát tiết dục vọng. Một người châu Á như An Lan ngồi đó khiến cho nhiều người nổi lên thú tính. Hơn nữa người Châu Á nổi tiếng bảo thủ, nhìn như kiểu gặp ai cũng phóng điện nhưng thực tế họ hoàn toàn không có ý đó.

An Lan uống được vài ly mà đã cảm thấy hơi say, tửu lượng của hắn rất tốt nên không đến nỗi mới vài ly đã té xỉu. Hắn nghĩ mình bị bỏ thuốc, rượu bị bỏ thuốc cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên ở cái nơi thế này, hắn vội vàng tính tiền rời khỏi quán.

Đi một được một đoạn, gió đêm thổi đến khiến hắn cảm thấy bản thân tỉnh táo không ít nên dừng lại ở ven đường định bắt một chiếc xe.

Một thanh niên đi tới, cánh tay cậu ta bó thạch cao, trong tay là một tờ giấy, sợ sệt chào hỏi An Lan: “Xin chào, anh có thể giúp tôi một việc được không?”

An Lan đánh giá cậu ta một phen, người này trông giống một sinh viên, mái tóc hơi rối, trên mặt còn nổi mấy cục mụn to như hạt đậu.

“Được.” An Lan dùng vốn tiếng Đức ít ỏi của mình nhiệt tình trả lời.

Trong tờ giấy trên tay cậu thanh niên kia là một dãy số điện thoại, cậu ta muốn gửi một tin nhắn đến số điện thoại này nhưng tay cậu ta đang bị thương, không tiện cầm di động.

An Lan lấy di động của mình ra giúp người ta gửi tin nhắn. Cậu thanh niên liên tục cảm ơn, đứng ven đường nói chuyện phiếm với An Lan. Cậu ta nói mình là sinh viên bản địa, tối nào cũng đến cửa hàng bánh ngọt làm thêm. An Lan nhớ lại thời sinh viên của mình, hắn cũng từng ra ngoài làm thêm mỗi đêm như thế, trong lòng đột nhiên có cảm giác thân thiết.

Gió ở ven đường rất lớn, cậu ta đề nghị An Lan cùng đi dọc theo con đường, cách đây không xa có một trạm xe buýt. An Lan vui vẻ đồng ý, sau khi đi được một đoạn hắn lại phát hiện đường càng ngày càng hẹp, đèn đường cũng dần tối đi.

An Lan muốn hỏi cậu ta có phải bọn họ đang đi nhầm đường hay không thì bỗng có một người từ góc đường lao ra ôm lấy hắn, cậu thanh niên kia tháo thạch cao trên tay bước tới giữ lấy tay hắn. Trước đó An Lan đã uống rượu, cả người hắn chẳng còn sức, bây giờ lại càng không có sức chống chọi, đành phải trơ mắt nhìn mấy tên nhóc con bước ra từ góc tối lục lọi người mình, lấy đi điện thoại và ví tiền, cởi cả bộ đồ mới mua trên người hắn rồi bỏ chạy.

~Hết chương 21~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận