Quay Lại Nhìn Tôi Cười

*Trước khi vào chuyện, editor xin phép được note lại một chút:Hải Sâm Bảo là người Đức, tên của anh là Lecter Heisenberg, toàn bộ tên dịch sang tiếng Trung sẽ là Lai Khắc Đặc Hải Sâm Bảo. Vì thế, trong truyện sẽ có vài chỗ xưng hô tên của anh có sự khác biệt, nói chung cũng chỉ xoay quanh giữa tên tiếng Đức và tên tiếng Trung, editor sẽ thay đổi để phù hợp với nguyên tác và mạch truyện, mặc dù hơi rối, nhưng vài chỗ nguyên tác mình không dám đổi, cầu thông cảm 

-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

-Beta: Yue Yue-

An Lan không ngờ mình lưu lạc ở nước ngoài mà cũng bị cướp được, thật buồn bực. Cũng may tổn thất không quá nghiêm trọng. Hắn ngồi dưới đất, cả người mềm nhũn không thể nhúc nhích, đầu óc lại hoạt động cực kì nhanh. Bây giờ hắn phải đến cửa hàng gần nhất gọi điện cho Cố Thần nói rõ tình huống hiện tại để anh đến đón. Có điều, chắc chắn không thể tránh được bị mắng cho một trận.

An Lan nằm trên đất nghỉ ngơi một lát, vịn lấy bức tường đứng lên, vừa đi được vài bước thì một chiếc xe màu đen dừng ngay bên cạnh. Cửa xe mở ra, hai người mặc đồ đen nhảy xuống không nói không rằng túm hắn lên xe.

Trước mắt An Lan tối đen, hắn đột nhiên nhớ lại thảm cảnh bị bắt cóc khi còn nhỏ, không khỏi la hét thật to, tay chân giãy dụa kịch liệt. Những người trong xe không giữ nổi đành phải đánh một đòn xuống gáy hắn, An Lan cảm thấy cơ thể mình rũ xuống, yếu ớt ngất xỉu.

Lúc tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà lạnh như băng. An Lan mơ mơ màng màng ngồi dậy, phát hiện đây là một phòng sách riêng, trong phòng là ánh đèn sáng tỏ, bên ngoài cửa sổ là màn đen tăm tối. Chắc bây giờ vẫn là ban đêm.

Bên cạnh cửa sổ là một chiếc ghế màu đen, một người đàn ông ngồi đó đưa lưng về phía An Lan.

“Xin chào.” An Lan đứng lên đi tới chỗ hắn ta.

Người đàn ông đó xoay ghế qua, đó là một nam nhân trên dưới bốn mươi tuổi, dáng người cao ráo, tóc trắng bạc, vẻ mặt độc ác đỏ bừng. Người đó là Hải Sâm Bảo, làm quản lý bộ phận pháp lý ở Trung Quốc được một đoạn thời gian thì chán chường quay về tổng công ty.

An Lan thầm cảm thán một câu oan gia ngõ hẹp trong lòng, hắn cũng mơ hồ đoán được những chuyện mình trải qua ở Đức có chút gì đó liên quan tới người này.


“Đã lâu không gặp.” An Lan bày ra thái độ nhiệt tình, cực kì thân thiết gọi tên Hải Sâm Bảo: “Lai Khắc Đặc, từ khi anh rời Trung Quốc mọi người ai cũng nhớ anh.”

“Cất cái điệu bộ dối trá của cậu đi.” Hải Sâm Bảo lạnh mặt: “Cậu là một người giả dối nhưng lại thông minh, có điều chắc cậu vẫn chưa biết mình đang nói chuyện với ai.”

Đúng là An Lan chưa điều tra gia thế của Hải Sâm Bảo, chẳng lẽ anh ta cũng là thiếu gia của một vị giám đốc hay một cổ đông nào đó? Mặc kệ anh ta là gì, dù sao đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, An Lan cúi đầu nhỏ giọng nói: “Lai Khắc Đặc này, có lẽ giữa hai chúng ta có chút hiểu lầm.”

“Đổi CIF thành DES cũng gọi là hiểu lầm à!” Hải Sâm Bảo cắn răng nói.

Loại chuyện này là do anh không cẩn thận nên mới như thế, nếu anh kiểm tra hợp đồng kĩ một tí thì kiểu sai lầm thế này sao lại không phát hiện ra được? Còn chờ tôi tới hãm hại anh nữa hả? Trong lòng An Lan nghĩ như vậy nhưng hắn không dám nói mà vờ như đang hoang mang nhìn Hải Sâm Bảo sau đó lại chợt ngổ ra: “Anh đang nói chuyện đắm thuyền hàng lần trước hả? Tôi nhớ ra rồi, hình như Tiểu Khôi từng hỏi tôi vài chi tiết của hợp đồng, có điều tôi đã nói với cậu ta tôi không muốn nhúng tay vào chuyện của bộ phận pháp lý. Anh cũng biết mà, người trẻ tuổi làm những chuyện thì thường thiếu kinh nghiệm, gây ra tai họa lại không dám gánh vác nên mới đổ cho người khác để trốn tránh trách nhiệm.”

Ánh mắt Hải Sâm Bảo lạnh lẽo nhìn hắn, một lát sau anh ta cắn răng nói: “Thật đáng tiếc, tôi không phải Tiểu Khôi, tôi sẽ không bị những lời ba hoa của cậu lừa gạt.”

Anh ta vỗ tay, cửa phòng mở ra, hai người đàn ông cao lớn xông tới, một tên trong có còn cầm theo ống tiêm.

“Ban đầu tôi muốn giết cậu.” Hải Sâm Bảo lười biếng nói: “Có điều ông già nhà tôi nói, ông ta không cho tôi tùy tiện giết người. Lần này tôi sẽ dạy dỗ cậu. Yên tâm, bọn họ chỉ đánh cậu một chút thôi, không lấy mạng cậu đâu. Mặc khác, tôi biết cơ thể cậu ốm yếu nên đã chuẩn bị sẵn cho cậu một ống Propranolol, sau khi tiêm xong thì dù đánh nát xương đầu óc cậu vẫn sẽ luôn tỉnh táo.”

Hải Sâm Bảo nháy mắt với hai người kia, một người vươn tay muốn giữ lấy cánh tay An Lan, hắn hét lên lùi về sau từng bước muốn tung cửa bỏ chạy, không ngờ bản thân còn chưa đụng tới cửa hai chân đã mềm nhũn quỳ xuống đất, chẳng biết là do men rượu hay vì thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Mắt thấy cây châm trong tay người kia càng lúc càng gần, An Lan cắn răng, sợ hãi lạnh run cả người.


“Lecter, không ngờ cậu lại đi chấp nhất với một người Trung Quốc thế này.” Cố Thần đẩy cửa ra, nhẹ nhàng nói.

Hải Sâm Bảo thấy anh bước vào, anh ta bực tức nói: “Cố, lại là cậu đến phá hỏng chuyện tốt của tôi!”

“Đây không thể xem là chuyện tốt.” Cố Thần cúi người đỡ An Lan đứng dậy, bảo vệ sau lưng mình, lạnh lùng nhìn Hải Sâm Bảo: “Nghĩ lại xem, ngày mai tiêu đề đầu tiên trên báo sẽ là: Đại thiếu gia của nghị sĩ Quốc hội đuổi giết một Hoa kiều. Chắc cha cậu sẽ không muốn thấy loại tin tức này đâu.”

Hải Sâm Bảo cao ngạo ‘hừ’ một tiếng, không sợ hãi nói: “Cha tôi biết khúc mắc giữa tôi với cậu ta, dù ông không đồng ý cho tôi giết người nhưng đã ngầm đồng ý cho tôi chỉnh cậu ta một chút. Nếu chuyện tôi đánh người mà bị đưa lên báo thì cũng chẳng sao, dù sao người dân Berlin cũng quá hiểu con người tôi rồi.”

“Hai người các người vào đây.” Cố Thần nói vọng ra ngoài.

Nhóc con tóc nâu cùng với cô gái dễ thương từ ngoài bước vào, hai người bọn họ hơi sợ hãi nhìn Hải Sâm Bảo, cả hai không hẹn mà cùng đứng sau lưng Cố Thần.

“Hai người này, một người đã phạm tội nhiều lần, một người là sát thủ hắc đạo. Theo như lời bọn họ nói thì cậu đã thuê họ ăn cắp tư liệu và giết hại cậu ấy. Đúng không?”

Hải Sâm Bảo nhìn hai người bán đứng anh ta mà tức điên, thật ra anh ta cũng không định giết chết An Lan, chẳng qua chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút. Nhưng nghe Cố Thần hỏi anh ta buồn bực, dường như cũng có chột dạ: “Đúng thì sao! Tên nhóc này hãm hại tôi, dù giết hắn cũng không đủ cho tôi hả giận.” Nói xong lại quăng chén trà xuống đất rồi nói với hai người kia: “Đứng ngốc đó làm gì? Cút đi!”

Hai người kia vội vàng bỏ ra ngoài. Cố Thần thầm thở phào trong lòng. Tuy Hải Sâm Bảo rất kiêu ngạo nhưng dù sao anh ta cũng phải kiêng dè danh tiếng của cha mình, anh ta làm như thế tức là hôm nay anh ta tính bỏ qua cho An Lan. Cố Thần lập tức bảo hai người phía sau mình ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, An Lan đang mơ màng, thất tha thất thiểu theo sau Cố Thần.


Cơn giận của Hải Sâm Bảo dần lắng xuống, anh ta oán trách Cố Thần: “Chuyện thuyền hàng lần trước căn bản là do người này phá rối, vậy mà tổng công ty lại muốn xử phạt tôi! Trước đó tôi đã hứa với cha, lần này sang Trung Quốc sẽ làm cho ra trò, kết quả chỉ mới đi chưa tới một tháng đã bị gọi về!”

Cố Thần biết rõ tính của Hải Sâm Bảo, giảng đạo với anh ta xem như vô dụng nên anh lên tiếng an ủi: “Xảy ra một chuyện lớn như vậy tất nhiên phải túm ra một người phụ trách, nếu không ban giám đốc không thể nào giải thích với các cổ đông. Công ty vẫn luôn làm việc như thế.”

“Cậu biết rõ cậu ta ăn chặn tiền, chẳng những không nghiêm phạt cậu ta mà còn giúp đỡ cậu ta khắp nơi.” Hải Sâm Bảo trừng mắt, cười lạnh nói: “Tôi hiểu rồi, tôi đã nghe chuyện tình cảm của cậu và vợ cậu không tốt……”

Cố Thần thấy anh ta càng nói càng kì cục nên không thèm để ý tới anh ta nữa, nói một tiếng tạm biệt rồi kéo An Lan đi.

“Đứng lại.” Hải Sâm Bảo gọi anh: “Cậu che chở cậu ta như vậy thì tôi cũng hết cách. Có điều cậu ta phải nói một tiếng xin lỗi với tôi.”

Cố Thần không muốn làm mọi chuyện phức tạp, vì thế anh vỗ vỗ mặt An Lan giúp hắn tỉnh táo một chút, nhẹ giọng nói: “An Lan, cậu xin lỗi Hải Sâm Bảo đi.”

Tuy cơ thể An Lan đang yếu ớt những đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo, vừa rồi hắn vẫn luôn nghe hai người nói chuyện, nghe thấy Cố Thần bảo hắn xin lỗi, An Lan đứng thẳng người, phụng phịu nói: “Không đời nào!”

Hải Sâm Bảo biến sắc, anh ta vừa định nổi điên thì Cố Thần buông cánh tay đang đỡ An Lan ra, nghiêm khắc nói: “Chuyện này là do cậu gây ra, mau xin lỗi Hải Sâm Bảo đi.”

An Lac lắc đầu, giọng yếu ớt những rất kiên quyết: “Không đời nào.”

Nói xong cả người mềm nhũn vươn tay ôm lấy Cố Thần.

Cố Thần né hắn, lạnh nhạt nói: “Tốt lắm, không ngờ cậu lại cứng đầu như vậy. Xem ra cậu không cần tôi cứu rồi.” Dứt lời lập tức ném hắn ra định bỏ đi.

Với tình trạng hiện giờ, An Lan mà rời khỏi Cố Thần chắc chắc sẽ không đi nổi một bước, hắn nhất thời nóng lòng gọi một tiếng: “Cố Thần.”


Cố Thần không phản ứng, An Lan đành phải chuyển hướng sang Hải Sâm Bảo, cắn răng, uất uất ức ức nói: “Hải Sâm Bảo, xin lỗi anh.”

Hải Sâm Bảo hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng chấp nhận.

Cố Thần nghe An Lan xin lỗi xong vội vàng đỡ lấy hắn, dẫn hắn rời đi.

Cố Thần đứng bên cạnh ô tô đỡ An Lan ngồi vào ghế sau, An Lan đã uống rất nhiều rượu pha thuốc, giờ phút này cả người hắn phát run, cực kì khó chịu. Cố Thần để hắn nằm xuống ghế rồi cởi áo khoác đắp lên cho hắn. Ai ngờ An Lan lại hất ra, hét lớn: “Tôi hoàn toàn không làm sai chuyện gì! Là tự anh ta quá ngu xuẩn, dựa vào cái gì mà muốn tôi xin lỗi!”

Cố Thần hết cách đành phải bơ hắn. Anh ngồi vào ghế lái khởi động xe.

An Lan càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, hắn nhặt áo khoác của Cố Thần lên muốn xé thành hai nửa: “Anh thật vô dụng!”

Xe đột ngột thắng lại, cơ thể An Lan không vững nên lăn lông lốc xuống dưới. Cố Thần chỉnh lại kính chiếu hậu, hỏi: “Không sao chứ?”

An Lan bò lên, che miệng uất ức nói: “Đau quá.”

Hắn đưa miệng cho Cố Thần xem, cánh môi hồng hồng đã mất một miếng da.

Cố Thần vươn tay sờ đầu An Lan nói cho có lệ: “Không đau nữa, không đau nữa.”

(Ma: Anh dỗ con nít đấy à:v)

(Yue: Chẹp:v)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận