Cả nhà tôi đang quây quần bên nồi lẩu nghi ngút khói, ở nhà ông ngoại.
Hôm nay là đêm 31, chỉ còn vài giờ nữa thôi là năm 2021 sẽ bắt đầu những giây đầu tiên.
Bác trai tôi vừa rót rượu ra ba cốc, một cốc đầy, một cốc vơi, một cốc vừa.
Ông ngoại tôi đẩy tay bác: "Thêm nữa đi con."
"Ông uống ít thôi." Mẹ tôi múc cho ông một muôi đầy toàn thịt và rau.
Ông mới bị tai biến hai năm trước, nói chuyện có chút khó khăn, đôi khi không nhớ ra một số từ phải nói như thế nào.
Nhưng ông vẫn còn minh mẫn lắm, ngày sinh nhật của cháu nào cũng nhớ, cũng đều cho tiền.
Bố tôi cũng xua tay.
"Em kiêng rượu rồi bác.
Không thể uống rượu nữa."
"Chú làm một ly thôi.
Sắp hết năm rồi, sang năm mới mình lại kiêng tiếp." Bác tôi vẫn ra sức lôi kéo.
"Hay là để ông..." Ông tôi thừa dịp ngó vào.
Bác gái cầm lấy cốc rượu vừa, uống một ngụm.
"Chú không uống được thì để em."
Tôi gắp một miếng thịt bò, chấm một chút nước sốt, cho vào miệng.
Miếng thịt tan ra.
Dư vị của hạnh phúc là đây.
Một mâm cơm đầm ấm với tất cả mọi người.
Trừ dì của tôi đang bận rộn với cửa hàng thuốc nên không thể về quê.
Em Bin, con trai của dì, kém tôi 4 tuổi, theo nhà bác tôi về cùng.
Những câu chuyện của người lớn tiếp diễn, đám con nít chúng tôi cắm mặt cúi đầu mà ăn, chẳng ai nói với nhau câu nào.
Vốn dĩ hồi bé thân lắm, tôi thường lên ông chơi, thậm chí là ở lại đây mỗi kỳ nghỉ hè khi anh chị em họ đều về quê.
Nhưng rồi ai lớn cũng đều trở nên kiệm lời, có lẽ là do thời gian gặp nhau ngày càng ít.
Bác trai trên đà câu chuyện, đột nhiên hỏi tôi: "Hân có người yêu chưa?"
Tôi giật mình, sặc sụa.
Miếng nước canh đột nhiên không trôi được xuống dưới cổ họng nữa.
Tôi cảm nhận được ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía tôi.
Tôi phải ra vẻ như không có chuyện gì, thản nhiên:
"Chưa ạ.
Cháu ế mà."
"Chà, hai anh em nhà này ế bền vững đúng không? Cái Tin có người yêu rồi đấy." Bác gái cười hơ hớ.
Chị họ tôi kém tôi một tuổi, đang ung dung hóng chuyện của tôi thì bị chĩa mũi dùi vào.
"Cháu gái cô xinh gái thế này, có người yêu là đúng rồi.
Con bé này trông đù đà đù đờ, kiếm đâu ra người yêu." Mẹ tôi niềm nở với chị, nhưng không quên chọc ngoáy tôi.
Minh Huy ngồi ăn không cũng thấy vui, quay sang nhìn tôi cười cợt: "Đồ đù đờ."
"Cái đồ ế như anh." Tôi nói vậy, nhưng biết rõ là anh đã có người yêu từ lâu rồi.
Còn có trước cả tôi.
Năm anh lớp 10, một confession trên chiếc page đã bay màu kia có tên anh tôi.
Chẳng biết là anh đăng hay người bạn nào của anh.
Nội dung hết sức đơn giản, vào thẳng vấn đề: Thân gửi em XX, thằng bạn của anh tên Trần Minh Huy, vô cùng thích em.
Tại sao tôi lại biết điều đó? Cũng vào năm tôi lớp 10, học sinh mới vào trường đều có một thói quen là tìm các trang mạng trên facebook để hóng hớt những mẩu chuyện về trường.
Và tôi vô tình nhìn thấy được chiếc bài viết ấy từ năm 2015, do bên dưới bình luận có rất nhiều lượt tag nick facebook Trần Minh Huy.
"MẸ..." Chị bé tôi gào lên từ phòng ngoài.
Con bé lật đật chạy vào, trên tay cầm theo lon Coca chưa được bật nắp.
Bác gái tôi lắc đầu: "Không được, con đã uống 1 lon lúc chiều rồi.
Không thể uống thêm nữa."
"Đúng, để chị uống cho Xún nhé." Chị Tin nhanh chóng rút lon nước từ đôi bàn tay bé mũm mĩm kia.
Và thế là con bé khóc ré lên, chạy ra phòng khách ngồi.
Và bác trai phải chạy ra dỗ.
Bữa cơm bỗng dưng náo nhiệt lên hẳn.
Sau bữa cơm, cả nhà ngồi hết ngoài phòng khách xem ti vi, cắn hạt dưa và nói chuyện vui vẻ.
Tiếng chuông cuộc gọi Messenger vang lên.
Tôi cầm điện thoại chạy ra ngoài hành lang, cách đó vài bước chân, cố gắng nói nhỏ:
"Alo..."
"Đang làm gì đấy?"
"Em đang ở trong nhà ông.
Vừa mới ăn cơm xong."
"Vậy sao?"
Đăng không nói gì nữa.
Tôi cảm thấy lạ lùng, liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"À không..." Đăng chưa nói xong, tôi đã nghe thấy tiếng con gái phát ra: "Anh Đăng, nhanh lên đi."
Tim tôi chững lại một nhịp.
"Em gái thôi.
Giờ anh đi ăn tối với nó, cả ngày chỉ lải nhải đòi ra ngoài, chút nữa anh gọi lại nhé."
Nếu Đăng không thanh minh sớm, tôi sẽ tự mình nghĩ ra đủ thể loại cốt truyện và tình huống kiểu, bạn trai đúng đêm giao thừa nói lời chia tay vì đã có người khác...
Đêm nay là ngày cuối của năm cũ rồi, gia đình Đăng lại không có ai sao? Năm lớp 10 kiếp trước, Đăng ngồi chơi game với tôi cả đêm 31, xung quanh nhà tôi thì ồn ào, còn phía đầu bên kia thì không có một tiếng động nào, chỉ có chút giọng trầm vương chút buồn bã nhưng vẫn cười nói với tôi.
Năm nay nhà cửa có vẻ có chút không khí hơn rồi.
Em gái Đăng là người như thế nào nhỉ? Kiếp trước tôi chưa từng gặp, chỉ có nghe qua.
Tên là cái gì nhỉ, Hoàng Hải Anh...!
Tôi thẫn thờ, vào trong nhà, ngồi gọn vào một góc.
Tay không kiềm chế được lại ấn ba chữ Hoàng Hải Anh trên thanh tìm kiếm trong Facebook.
Đây rồi, do có bạn chung nên tìm ra cũng nhanh.
Tôi lướt trang cá nhân của con bé, nhưng chẳng có chút thông tin nào.
Cũng may, ở phần giới thiệu có một đường liên kết dẫn sang Instagram.
Hoàn toàn trái ngược với Đăng.
Con bé thường xuyên đăng ảnh đi du lịch sang chảnh cùng bạn bè, từng học ở Pháp vào năm lớp 7.
Caption: 'Xem xem ai là người hứa đến đón em nhưng lại đến muộn nào?' Năm Hải Anh lớp 8, con bé chuyển về Việt Nam.
Trong ảnh là Đăng đang hớt hải chạy đến gần ở ngoài sân bay.
Tại sao không còn ai khác đi cùng con bé vậy nhỉ?
Caption: 'Anh trai Mạnh Khôi đã chính thức đầu quân cho lực lượng lao động.' Đây là ảnh chụp tập thể mừng lễ tốt nghiệp của người anh họ.
Bên cạnh có Đăng và Hải Anh.
Bên cạnh nữa là chị Thanh và một vài người khác cũng đang mặc áo cử nhân.
Có lẽ đây là nhóm bạn cùng khởi nghiệp tạo nên hệ thống ảo ảnh thủy cung kia.
Caption: 'Một đứa trẻ khi khóc sẽ làm gì? Tìm đến mẹ? Không đâu...' Ảnh hai anh em chụp cùng nhau tại Disneyland Paris năm 2016.
Caption: 'Giữa tôi và tiền.
Tôi chọn tôi...'.