Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆38, Tân Thành Hoàng
Độ nhạy cảm của Tần Phong đủ để anh bắt được thông tin mấu chốt trong câu này——
"Cứ như là biến thành một người khác vậy"
Ăn ngay nói thật, Tần Phong làm một người đàn ông độc thân gần ba mươi tuổi, vốn đã rất hấp dẫn sự quan tâm niềm nở của bậc trưởng bối, tăng thêm thói quen nghề nghiệp, anh rất khó mặt nặng mặt nhẹ từ chối mấy bác gái nhiệt tình này, thế nên anh xác thực có không ít lần đi xem mắt, cũng may đa phần các bóng hồng ấy cũng không thích cái kiểu xem mắt như giăng lưới bắt chim, vì thế hai bên khách khí ăn với nhau một bữa cơm xong, ai về nhà này trả lời người giới thiệu một câu "Người rất tốt, nhưng sét không đánh trúng" vậy là được rồi.
Có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho Tần Phong như Lý tiểu thư thì thật không nhiều.
Thật ra dì Vương không biết được đầy đủ.
Cô gái họ Lý ấy trên thực tế không làm gì sai cả.
Lần xem mắt đó, cô ta mặc một bộ lễ phục tinh xảo, make up lộng lẫy, thái độ tao nhã lễ độ, quả thật có chút kiêu ngạo, lời trong lời ngoài luôn nhấn mạnh, tôi rất có tiền, học lực của tôi rất cao, tôi còn là một đại lão nghiên cứu khoa học các công ty nước ngoài trông ngóng, có thể dẫn dắt một team thực nghiệm, anh không xứng với tôi.
Lúc đó trong đầu Tần Phong toàn là nhiệm vụ, vẫn luôn im lặng, có lẽ cô ta cảm thấy anh nghe không rõ ám chỉ, liền trực tiếp khoe khoang chiếc nhẫn mà nhà thiết kế đã tự tay làm mình đang đeo, nói thẳng những món đồ đắt tiền cô nhìn trúng lương một năm của Tần Phong không nhất định mua nổi.
Kế quả tự nhiên là cụt hứng bỏ về, cô ta còn up riêng một bài đăng lên weibo nói chênh lệch quá lớn, rõ ràng là up cho người giới thiệu và mẹ mình xem.
Đới Mộng Viện lướt weibo, vừa khéo lướt tới tài khoản của cô ta, đối phương là một đại lão đã được đóng dấu V có mấy vạn fan, chứng nhận là bác sĩ sinh vật học Lý Dịch Nam, nuôi một cái tài khoản phổ cập sinh vật học trên weibo, bản thân là người phụ trách kỹ thuật dược phẩm sinh học của một công ty nước ngoài.
Thái độ cộc cằn lúc đó của cô ta đối với Tần Phong, thật ra là hiểu lầm các trưởng bối đứng trung gian gây ra —— gia đình của bác sĩ Lý khác xa so với những thành tựu cô đạt được, mẹ cô là một người nội trợ truyền thống, chưa từng đi học, luôn cảm thấy không ai thèm lấy bác sĩ, vì thế đối ngoại chỉ nói con gái mình học khoa chính quy, giới thiệu cho cô rất nhiều người đàn ông cô không thích.
Ở trước khi gặp Tần Phong, mẹ cô vì sốt ruột, không hề nghiêm túc xem xét điều kiện của nhà trai, dẫn không ít người dị hợm tới gặp Lý Dịch Nam.
Một tên trong đó đã ly hôn có một đứa con, trực tiếp yêu cầu bác sĩ Lý từ chức ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc cho con trai mình, đồng thời nói những năm gần đây Lý Dịch Nam kiếm mấy trăm vạn đã đủ rồi, có thể đưa cho gã làm vốn làm ăn.
Khiến Lý Dịch Nam lầm tưởng rằng những người tới xem mắt trong thời gian đó đều là loại dị hợm như vậy cả.
Biết được trải qua của cô, Tần Phong ngẫm một hồi, cảm thấy Lý Dịch Nam tuy rằng có hơi kiêu ngạo, nhưng nguyên nhân kỳ thực có thể thông cảm.
Thế nên Tần Phong không hề giận, ngược lại Đới Mộng Viện đọc xong weibo, bị mẹ của bác sĩ Lý chọc cho nổi khùng.
Đới Mộng Viện vỗ bàn: "Mẹ cô ta nói Lão A tuy rằng nhỏ tuổi hơn bác sĩ Lý, nhưng từng bị chấn thương nghề nghiệp cần người chăm sóc, thế nên hai người rất hợp với nhau.
Bác sĩ Lý giận lắm, lên weibo càm ràm rằng mẹ mình muốn con gái bà đi làm bảo mẫu tại nhà."
—— điểm đáng ngờ đã có, nếu thật muốn xin lỗi không phải nên là mẹ của Lý tiểu thư xin lỗi trước à?
"Dì Vương, dì xác định, là dì Lý cảm thấy, con gái mình hiện tại cực kỳ hoàn mỹ sao?" Tần Phong cẩn thận hỏi.
"Đúng vậy." Dì Vương cũng không tìm hiểu rõ tình huống, bà nói rằng, "Gần đây cháu bận quá chẳng thấy mặt mũi đâu cả, nên không biết, tháng trước bà ấy đi múa quảng trường với mấy dì còn ngày ngày than thở, nói con gái mình không hiểu chuyện, cứ thích tăng ca không biết quý trọng sức khỏe của bản thân, được nghỉ thì lại ra ngoài mua cả đống đồ nào là túi xách, nào là son, sợ là sẽ độc thân cả đời.
Dè đâu tuần trước lại hớn hở khoe là, con gái mình thay đổi rồi, nghe lời hiểu chuyện, cực kỳ ôn nhu, mỗi ngày đều tan tầm sớm về nhà nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, ngủ sớm dậy sớm còn bắt đầu thích chạy bộ nữa!"
"Vậy thì tốt rồi." Tần Phong không lộ ra dấu vết gì trả lời, "Cháu lúc nào cũng có rảnh, dì xem khi nào thích hợp thì hẹn giúp cháu nhé, Lý tiểu thư rất đẹp, nói không chừng tụi cháu có thể tìm hiểu lại đấy."
Dì Vương mừng lắm, cả bài thể dục buổi sáng cũng không tập nữa, lập tức móc điện thoại ra gọi video cho mẹ của Tiểu Lý.
Một vị bác sĩ yêu thích khoa học, mặc dù rất thương mẹ mình, cũng không thể nào đắp nặn lại toàn bộ bản thân thành hình tượng hoàn mỹ mà mẹ mình kỳ vọng trong thời gian ngắn được, Tần Phong đứng đó lật xem weibo của Lý Dịch Nam, phát hiện tháng trước cô ta còn hùng hổ đăng weibo, nói muốn "Cứu vớt giá trị quan của mama, giúp bà ấy bắt đầu lại cuộc sống mới ở thời đại mới", đính kèm là một tờ đơn thay mẹ mình xin nhập học ở một Trường đại học dành cho người lớn tuổi.
Tình huống dì Vương miêu tả, không thể nào xảy ra được.
Thế nên Tần Phong nhờ dì Vương hẹn gặp Lý Dịch Nam xong, tạm thời về nhà.
Anh tới trước cửa nhà, mở cửa ra, còn chưa kịp đóng lại, đã nở nụ cười.
—— có một cái bóng cao gầy đứng cạnh cửa sổ sát đất, tựa vào cửa sổ bày ra tư thế hưng binh vấn tội.
Tần Phong chậc một tiếng, vào nhà rồi mở cửa toilet nhìn một vòng, đóng cửa lại, quay đầu hỏi: "Nhà tôi không có ván giặt đồ, bàn phím được không?"
Tạ Kỳ Liên cười cong mắt: "Anh đừng giành lời thoại của tôi chứ, dựa theo kịch bản, hẳn là tôi nổi giận gặng hỏi: Tôi mới vắng mặt có một phút, anh đã tính đi xem mắt với cô gái khác rồi à, anh có phải không yêu tôi nữa không! Tôi chuẩn bị nó đã nửa ngày rồi đấy."
"Không được, điều thứ nhất trong Quy tắc làm việc của Hắc Vô Thường là: Giữ gìn tâm trạng tốt cho cộng tác của mình." Tần Phong lắc đầu, không quá thành thạo sử dụng phép thuật, rót một tách trà trong chiếc ấm để trên cái bàn bên cạnh, đưa cho Tạ Kỳ Liên.
Tạ Kỳ Liên giơ tay lên cầm lấy nhấp một ngụm, yên tĩnh tựa vào cửa sổ, cậu không có ngưng tụ thành thực thể, nên dù là nghịch quang, thân hình của cậu vẫn sáng ngời lóa mắt.
Nửa ngày sau, cậu giơ chén trà lên, dịu dàng trả lời: "Nếu vậy thành quả làm việc của Hắc Vô Thường đại nhân, cực kỳ ưu tú."
.
.
.
Tần Phong cảm thấy câu nói nhảm Phương Hiểu Niên nói hồi trước rất có đạo lý —— tâm trạng của Bạch Vô Thường tốt, áp lực đè trên người Địa Phủ sẽ nhẹ hẳn đi, không chỉ lúc huấn luyện chân không rút gân, hiệu suất công tác cũng tăng lên rất nhiều.
Hạ Cẩn Niên nộp bảng báo cáo hoạt động của công viên giải trí trong tháng đầu tiên lên, công viên giải trí được đặt ở ngoại ô Thành Phong Đô, ngày nào cũng đông khách, không thể không giới hạn số lượng người chơi, thế nên Hạ Cẩn Niên đang tính đến việc mở rộng quy mô kinh doanh, cũng chuẩn bị xây thêm một con phố ẩm thực và giải trí ngay bên cạnh, nói không chừng tương lai sẽ phát triển thành một khu công nghiệp.
Giang Thận cũng đưa ra một đề nghị mới.
"Hai vị đại nhân, thuộc hạ cho rằng, chức vị âm sai hiện vẫn đang thiếu nhân lực, Địa Phủ có thể cân nhắc tới việc khôi phục lại chức vị Thành Hoàng, vạch rõ khu quản hạt để các Thành Hoàng cố định phụ trách, thường xuyên báo cáo với Địa Phủ, miễn cho chỉ khi xảy ra chuyện lớn chúng ta mới phát hiện được."
Tạ Kỳ Liên cảm thấy đề nghị này hợp lý, nếu dương gian vẫn có Thành Hoàng tuần tra, những vụ án như công viên giải trí lừa đảo phi pháp, giả dạng Bạch Vô Thường mưu tài hại mệnh sẽ không suôn sẻ được lâu như vậy.
Xưa kia Thành Hoàng là tụ tập tín ngưỡng nhân gian mà thành, nhưng thời đại mới có thay đổi mới, bọn họ có thể mượn dùng tri thức quản lý hiện đại của Hạ Cẩn Niên, dùng chế độ hợp đồng và phương pháp sát hạch công trạng để tuyển dụng và bình xét Thành Hoàng ở thời đại mới.
Thế nên cậu cầm đề án của Giang Thận, chạy đi tìm Tần Phong thương lượng.
Nếu muốn bổ nhiệm Thành Hoàng, dù là đã đổi thành chế độ hợp đồng, cũng phải cho người ta một chút quyền hạn Thành Hoàng, bằng không chẳng phải là thùng rỗng kêu to à?
"Ấn Thành Hoàng của mỗi một châu, phủ, quận huyện đều để ở chỗ tôi." Tạ Kỳ Liên nói, "Về sau nếu tìm được ứng viên phù hợp, cần anh và tôi đồng thời dùng Ấn Vô Thường kích hoạt và trao quyền."
"Ứng viên phù hợp." Tần Phong nói, "Tôi cảm thấy tôi có một người."
"Không gạt anh, tôi cũng có."
Tần Phong cười: "Tôi cảm thấy người chúng ta nghĩ là một."
Trong giảng đường ở Trường đại học Hạ Thành, Lê Giai Tuệ đang giúp giáo sư Vương chạy thử micro mới, đầu lưỡi của giáo sư Vương mọc ra một cái bướu, đã tới bệnh viện cắt xuống, vừa bình phục có thể nói chuyện lại được bình thường, liền vội vã chạy về đi dạy.
Trong thời gian chuẩn bị trước khi vào tiết, giáo sư Vương nhịn không được hỏi: "Trò Lê à, trò nói thử xem, có phải thầy cổ hủ lắm không?"
Lê Giai Tuệ sững sờ: "Sao thầy lại nói thế ạ?"
Nét mặt của giáo sư Vương có chút mê man: "Gần đây thầy hay gặp ác mộng, thầy mơ thấy có một lũ quỷ mặt mày mơ hồ bắt lấy thầy, chúng muốn cắt lưỡi thầy, nói thầy ngày ngày lăng mạ học sinh, dùng tư tưởng lạc hậu cổ hủ của mình tổn thương bọn họ."
Ông ta có chút rầu rĩ: "Hơn nữa, khi thầy bị bệnh chỉ có em tới thăm, các nghiên cứu sinh thầy từng dẫn dắt, thầy tự cho rằng mình dành rất nhiều tình cảm cho bọn họ, nhưng bọn họ không mấy ai chịu nói chuyện với thầy cả."
Âm sai tẩy đi ký ức bị ác quỷ làm hại của người sống, đồng thời dùng phép che giấu, giáo sư Vương bị Phương Hiểu Niên gắn một cái bướu lên đầu lưỡi, giấu đi chân tướng bị ác quỷ cắt lưỡi, còn dùng nằm viện làm cớ để giải thích việc ông mất tích hai ngày.
Nhưng ký ức bị quấy nhiễu, không có nghĩa là chuyện từng trải qua ấy không còn tồn tại, có lúc giáo sư Vương sẽ nhớ lại trong mơ, nguyên nhân là vì thái độ không đúng của ông đối với học sinh.
"Bị bệnh" luôn dễ khiến người phải nghĩ lại mình.
"Trò Nhạc Ưu Kỳ...!Thầy làm giáo sư, em ấy xảy ra chuyện như vậy, thầy chẳng những không chỉ bảo dẫn dắt giúp đỡ em ấy vượt qua khó khăn, còn châm chọc, chỉ trích nói tác phong em ấy không đứng đắn." Giáo sư Vương khàn khàn nói, "Thầy cần phải xin lỗi trò Nhạc Ưu Kỳ."
Lê Giai Tuệ trầm mặc một hồi, rồi nói: "Trên đời này không có ai là hoàn mỹ cả, biết sai mà sửa mới là điều quan trọng nhất, nếu thầy thật sự nghĩ vậy thì tốt quá rồi, năm nay mục chấm điểm cho giáo sư em nhất định sẽ cho thầy điểm tuyệt đối!"
—— cô nhớ tới khi nằm bên trong máy gắp thú bông ở công viên giải trí, giáo sư Vương nhìn thấy học sinh của mình, câu nói đầu tiên không phải là cứu với, mà là chạy mau.
"Đường học vấn không nên ngại học hỏi kẻ dưới, tuy rằng em là học sinh thầy là giáo sư, nhưng ngày hôm nay, trò Lê em là thầy của thầy." Giáo sư Vương trịnh trọng vươn tay ra, bắt tay với Lê Giai Tuệ, "Thầy sẽ về viết một lá thư xin lỗi, nhờ em đưa cho trò Nhạc Ưu Kỳ."
Tần Phong và Tạ Kỳ Liên đứng dưới tàng cây, từ đằng xa nhìn nữ sinh viên ôm sách đi lại trong khu dạy học, trong tay Tần Phong đang nắm một con dấu bạch ngọc nhỏ nhắn, nó là Ấn Thành Hoàng vô chủ đã được kích hoạt và trao quyền.
"Sao vậy?" Tạ Kỳ Liên nghiêng đầu.
Tần Phong nói: "Việc học của cô bé ấy nặng nề như vậy, hơn nữa tuổi còn rất trẻ, chúng ta nên ném chuyện cực nhọc này lên đầu cô bé ấy à?"
Tạ Kỳ Liên nắm lấy cổ tay anh, cười nói: "Năm xưa anh bao nhiêu tuổi chứ?"
Tần Phong mím môi, rút tay lại: "Chú ý giùm đi, định lực của tôi không tốt lắm đâu, Bạch Vô Thường đại nhân cứ như vậy sẽ ảnh hưởng tới trạng thái làm việc của tôi đó."
Tạ Kỳ Liên lại thò tay qua nắm lấy cổ tay anh: "Đây là tiền bối đang huấn luyện anh đấy."
Sinh viên bình thường không nhìn thấy hồn thể của Vô Thường, Lê Giai Tuệ lại thấy được, thế nên thật bất cẩn, hai vị giám khảo đang lén lút khảo sát ứng viên bị ứng viên nhìn chằm chằm nửa ngày, ánh mắt cuồng nhiệt.
Lê Giai Tuệ kích động: "Cháu biết hai chú là CP mà!!!"
Tần Phong: "..."
Tạ Kỳ Liên: "..."
Tần Phong thở dài: "Kỳ thực như vậy cũng không tồi, Địa Phủ có thêm một công chức hoàn toàn không sợ chúng ta."
So với Giang Thận thích quỳ xuống dập đầu, Phương Hiểu Niên cả ngày run chân, Lê Giai Tuệ hoạt bát cởi mở hiếm thấy biết chừng nào.
Nhưng, bọn họ tạm thời không định nói chuyện này cho Lê Giai Tuệ, ở trước khi Hạ Cẩn Niên viết xong chế độ thi sát hạch, phúc lợi và hợp đồng, Lê Giai Tuệ sẽ ở trong giai đoạn quan sát.
"Các chú tới, là có việc gì cần dùng tới cháu ạ?" Lê Giai Tuệ rất nhiệt tình hỏi.
"Không có." Tần Phong trả lời, "Chỉ là tới kiểm tra xem thôi, dù sao đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng phải tới xác nhận xem cháu có ổn không."
Lê Giai Tuệ ôm sách cười hì hì: "Ổn lắm ạ, chỉ tiếc là nhất định phải bảo mật, khiến các bạn học ngày càng cảm thấy cháu có thể đi làm đạo cô..."
Kỳ thực nói ra cũng không ai tin, chỉ coi như là nghe chuyện ma thôi, tin thật hay không thì lại là chuyện khác, nhưng Lê Giai Tuệ vẫn tự giác tuân thủ quy tắc, không tiết lộ cho người bình thường biết về sự tồn tại của Âm Phủ, không bại lộ trật tự âm dương.
Bởi vậy Tạ Kỳ Liên khẽ gật đầu: "Cháu làm tốt lắm."
Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Tần Phong reo, là dì Vương gọi tới.
Dì Vương không biết gì cả, vẫn đang mừng húm lên nói rằng: "Tiểu Tần à, vừa nãy dì đã nói chuyện với mẹ của Tiểu Lý, tối nay con bé ấy có rảnh đấy, hơn nữa, Tiểu Lý vẫn còn có ấn tượng, muốn được làm quen lại với cháu! Con bé còn nói, tuổi tác của hai đứa rất hợp, nó và cháu cũng không còn nhỏ nữa, nếu mà được thì sẽ cưới luôn, nhà gái lớn hơn một tuổi, sẽ biết săn sóc hơn! Dì nghe nói lần gặp trước các cháu đi ăn cơm Tây, Tiểu Lý ăn của cháu mấy ngàn đồng, cháu xem, con bé thấy áy náy, nói là tối nay muốn trở lại nhà hàng đó, con bé sẽ mời lại, nếu cháu đồng ý, dì giúp cháu nói với nó một tiếng, tối nay bảy giờ, thế nào?"
Tần Phong lập tức đáp: "Đương nhiên là được ạ, làm phiền dì Vương rồi."
Anh cúp điện thoại, Lê Giai Tuệ lườm Tạ Kỳ Liên: "Chuyện gì thế ạ, xem mắt?"
Tạ Kỳ Liên bị cái lườm này chọc cười, Tần Phong bất đắc dĩ nói: "Chú hoài nghi cô gái đó xảy ra vấn đề, đang đi điều tra."
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, câu tục ngữ này không phải là không có đạo lý, một người nào có thể thay đổi tính tình của mình trong một thời gian ngắn như vậy được, hơn nữa còn vừa vặn giống hệt với kỳ vọng của mẹ mình chứ?
Tạ Kỳ Liên nói: "Tôi đi cùng anh."
Tần Phong gật đầu: "Đương nhiên phải đi cùng rồi, cậu am hiểu phép thuật hơn tôi nhiều."
Lê Giai Tuệ nhón chân lên, nhìn những manh mối Tần Phong đang ghi lại trên di động, cau mày giơ tay: "Cháu đi cùng được chứ ạ? Có thể nói cháu là em gái chú, giúp anh trai tới xem chị dâu, bác sĩ Lý này cháu biết, cô ấy học thạc sĩ ở trường tụi cháu, là nữ thần sinh vật trường đấy, khích lệ rất nhiều bậc đàn em cả trai lẫn gái học tập nghiên cứu, cái cô thèm chồng này ai vậy, tuyệt đối không phải bác sĩ Lý đâu!"
Hai vị Vô Thường ngầm hiểu nhìn nhau một cái, gật đầu đồng ý.
...