Quầy Lễ Tân Địa Phủ


Đồng không mông quạnh, trời xanh, gió lướt qua mặt đất thổi lên một lớp bụi, mặt đất trống trải cùng dãy núi đằng xa hợp lại thành một màu ở phía chân trời, bức tranh thiên nhiên này khiến lòng người kích lên chí khí, trong đầu toàn là những bài thơ cổ bao la hùng vĩ HS bách chiến xuyên kim giáp*, cũng làm Tần Phong than thở không thôi.
Tạ Kỳ Liên không để ý lắm: "Khu vực này có rất nhiều chiến trường cổ, nó là tuyến đường giao thông hiểm yếu liên tiếp cổ quốc Tây Vực với Trung Nguyên bạt ngàn, phong cảnh tự nhiên thê lương hào hùng, nếu không sao có thể gọi là Hùng Quan tái ngoại? Những nơi như Giang Hoài Kim Lăng, xem cảnh sắc cũng biết là thôn quê ôn nhu, thổi không lên ngọn gió của thương mâu."
"Cậu đã tới đây à?" Tần Phong hứng thú hỏi, "Ý tôi là lúc còn sống ấy."
"Tới rồi." Tạ Kỳ Liên cười rộ lên, "Quan ải đạo diễn Yến up lên Weibo, lúc nó còn tồn tại, tôi từng ngâm thơ ngắm trăng trên tường thành...!Giờ nghĩ lại, bên cạnh là tướng quân mặc giáp đeo bội kiếm, tôi biếng nhác nằm nhoài trên đó, còn uống rượu, cũng thật là không nên."
Nghe xong câu này, xe Tần Phong lái lại có chút muốn chệch, nhưng dưới đất không có vạch phân cách, Tạ Kỳ Liên thờ ơ cũng không phát hiện.
"Thành này trước đây là cửa khẩu giao thoa giữa Trung Nguyên với Tây Vực và các quốc gia nam cảnh, thế nên chỉ trong mấy trăm năm đã phát triển thành một thành mậu dịch nhỏ, đồng thời cũng là trọng địa quân sự." Tạ Kỳ Liên như là có chút hứng thú hồi ức quá khứ, thuận miệng nói, "Mỗi một thời đại cửa khẩu này có một cái tên khác nhau, hoàng đế ấy à, thường là một sinh vật sĩ diện, thích viết chữ lưu niệm lên các kiến trúc cột mốc, đâu có thèm để ý chữ mình là đẹp hay xấu đâu."
Tần Phong bị lời cậu nói chọc cười ngả nghiêng: "Cũng không biết cái gương đó có thể hồi tưởng lại lúc cậu còn sống không, tôi thật sự muốn xem cậu lười nhác ngồi trên tường thành ngâm thơ ngắm trăng là thế nào."
"Còn có thể thế nào, giống như buổi tối nằm trên sô pha xem TV thôi." Tạ Kỳ Liên nghiêm túc trả lời.
Tốc độ xe không chậm, tín hiệu định vị lại ổn định, rất nhanh đã thấy được một toà cô thành và quan ải quân sự bao la phía đường chân trời.
Tần Phong: "Ồ, giờ là lúc Tiền Duyên Kính phát huy hiệu lực à?" Anh theo bản năng híp mắt lại, tường thành rỗng tuếch, hiển nhiên vận may không hề để mắt tới Hắc Vô Thường, không cho anh chứng kiến được mỹ cảnh thế gia công tử ở trên đó ngâm tụng phong nguyệt.
Có chút tiếc nuối, Tần Phong liếm môi, quyết định sau khi nhiệm vụ kết thúc phải rút ra một buổi tối cùng Tạ Kỳ Liên nằm trên sô pha.
"Thoạt nhìn là vậy." Tạ Kỳ Liên gật đầu, "Không sao, yên tâm lái qua đi, mặc dù Tiền Duyên Kính hồi tưởng tới quan ải thời chiến, năng lực hẳn cũng không lớn tới mức hồi tưởng cả chiến trường thành thật."
"Chiến tranh vũ khí lạnh, lỡ đâu hồi tưởng thành đao thật thương thật, vậy chúng ta càng phải vào." Tần Phong có chút bất đắc dĩ, giẫm ga, chạy vọt tới, "Chiến trường thời vũ khí lạnh dựa vào là biển người, máu thịt chém giết, nhóm người bình thường kia lọt vào đó, còn nguy hiểm hơn rơi vào chiến hào xe tăng, trốn cũng không có chỗ trốn."
Hùng Quan rất chân thực, mặt trời lặn về phía Tây, ánh nắng rơi xuống sau lưng quan ải, kéo ra một cái bóng ma dài dưới đất, nhưng tới gần rồi sẽ phát hiện: Toà cô thành này không phải thật, mà giống như hình chiếu toàn tức trong phim khoa học viễn tưởng vậy, nhìn như lập thể 3d, nhưng cẩn thận xem xét, có thể nhìn ra không gian chân thực phía sau hình ảnh.
Tần Phong thoáng thở phào, Tạ Kỳ Liên lại tê một tiếng.
"Không đúng chỗ nào à?" Tần Phong hỏi.
"Không phải chuyện to tát gì." Tạ Kỳ Liên ngẩng đầu nhìn quan ải trong bóng ma, trên tường thành cao vút gắn một tấm bảng khổng lồ, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, chữ như rồng bay phượng múa, uốn lượn viết xuống ba chữ——
Nhạn Hồi Quan.
"Cái tên này...!thật là cùng thời đại với tôi." Tạ Kỳ Liên khẽ nói, "Trước đó, nơi này tên là Nhạn Thương Quan.

Lúc đó Trung Nguyên chưa thống nhất, nước Hạ Lương Tây Vực dấy binh xâm phạm, một chi thủ quân tên là Phi Nhạn đã chặn địch lại ở đây, trận chiến đó thắng thảm, Hạ Lương bại lui về quan ngoại, nhưng cả Phi Nhạn Quân chỉ còn lại chưa tới trăm người may mắn sống sót, mang về quân bài của đồng đội, hoàng đế rơi lệ, xưng nơi Phi Nhạn chôn xương là Nhạn Thương Quan."
Tần Phong lái xe vào thành, tòa thành trong bóng ma yên ắng, không có dấu vết của ai, hình như Tiền Duyên Kính tạm thời chỉ có năng lực hồi tưởng kiến trúc, thế nên anh im lặng nghe Tạ Kỳ Liên kể.
"Không lâu sau tân hoàng kế vị, vị hoàng đế này rất có dã tâm, khuếch trương mấy năm sau, quyết tâm chủ động xuất kích, triệt để dẹp yên nỗi loạn biên cảnh, vì thế sửa lại tên quan, lấy ngụ ý Phi Nhạn lần này sẽ chiến thắng trở về, đặt là Nhạn Hồi."
"Vậy thắng chứ?" Tần Phong không khỏi hỏi.
"Hoàng đế chết bệnh." Tạ Kỳ Liên nhún vai, "Thời loạn, hơn nữa y tế thời cổ rất kém, quyền quý mê tín thuật sĩ phương sĩ, ăn bậy thuốc lạ, hoàng đế chết bệnh là rất bình thường."
Tần Phong: "...!Hoàng đế cũng là một nghề có độ nguy hiểm cao, không phải chết bệnh, thì là biến thành bạo quân."
"Hoàng đế này chết rồi, cái kế tiếp thượng vị, liền muốn khoe khoang nét chữ của mình." Tạ Kỳ Liên dịu dàng thở dài một tiếng, "Cho nên cái tên Nhạn Hồi Quan này chỉ tồn tại hai ba năm thôi, thật là khéo quá."
"Cũng không nhất định là khéo." Tần Phong cau mày, "Quỷ tu có lẽ muốn động chân động tay với cậu."
"Anh thấy được tội nghiệt à?" Tạ Kỳ Liên chậm rãi hỏi.
Tần Phong khựng lại: "Không có, trong thành rất sạch sẽ."
Tạ Kỳ Liên thụi một quyền vào cơ bụng anh: "Vậy đừng có lo nghĩ nhiều quá.

Tiền Duyên Kính không phải hồi tưởng lung tung đâu, nếu tôi cách nó gần, lại cùng nơi này có tiền duyên, nó sẽ hồi tưởng lại thời đại tôi sống, cũng không phải là ngoài ý muốn."
Tần Phong nghiêm túc trả lời: "Nó chính là nguyên nhân ngày xưa dương gian ra quy định hễ mà tra án thì thân thuộc phải tránh mặt, đụng chuyện của cậu tôi sao có thể không quan tâm được?"
"Âm Phủ không thể nào tránh mặt cả." Tạ Kỳ Liên bật lên khí thế liếc nhìn anh, "Nhịn xuống cho tôi."
Xe quẹo nửa vòng trong thành, Tần Phong xác định tòa thành này rất sạch sẽ, không có bóng dáng tà tu.

Trời đã ngày càng tối, như là bị địa khí ảnh hưởng, hiệu quả của Tiền Duyên Kính dần biến mất, tan đi như Hải Thị Thận Lâu, một lát sau Hùng Quan mất tăm, một lần nữa trở thành di chỉ thời cổ.
Kiến trúc giả vừa biến mất, tầm nhìn nhất thời trống rỗng, một nhóm người trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Tần Phong, anh giẫm phanh xe, nghe thấy một cô gái trong nhóm đó nói: "Xe này chân thực quá, đây là đoạn nào vậy?"
Tần Phong chậm rãi quay cửa kính xe xuống, thò đầu ra, nghi hoặc nhìn nhóm người đó.
Anh liếc mắt thấy được đạo diễn Yến trong nhóm, vị đạo diễn này hình như còn hói hơn lần gặp trước, lại cực kỳ bình tĩnh trả lời: "Kết thúc cảnh quay, đây là...!ừm, bảo trì thiết bị của chúng ta.

Thiết bị toàn tức rất đắt, bọn họ tới bảo trì, mọi người về nhà xe của mình nghỉ ngơi đi, đừng đi lung tung, nếu không dễ đụng hư máy chiếu toàn tức giấu trong cảnh vật xung quanh đấy."
Mấy minh tinh cực kỳ hồ hởi, gật đầu lia lịa: "Chúng tôi biết rồi, kỹ thuật này thật lợi hại, tôi còn tưởng rằng kỹ thuật toàn tức trong tiểu thuyết phải chờ thêm mấy chục năm nữa chứ, dọc đường đi tôi còn lén lật hòn đá lên, không phát hiện được cái máy chiếu toàn tức nào dưới đất cả."
Đạo diễn Yến nhàn nhạt giải thích: "Tổ đạo cụ đặc hiệu ngồi chơi xơi nước à, có thể để cô phát hiện? Ngày mai đừng có táy máy cục đá nữa đó, tôi còn đang thắc mắc sao có mấy chỗ hình chiếu lung lay, hóa ra là cô ngứa tay ngứa chân, nói không chừng là bước chân nào đá trật một cái máy quay rồi."
Tần Phong: "..."
Tạ Kỳ Liên nằm nhoài trên vai anh: "Đúng là một nhân tài đáng để thu nạp."
Nhóm người vui mừng hớn hở này đều là diễn viên ca sĩ, già vị không cao không thấp, hot hơn Bạch Liên Hoa quay bộ đầu tiên nhiều, nhưng xa xa chưa tới tuyến một chân chính, vốn dĩ nhận dự án này cũng là bất đắc dĩ, do vị trí thực sự hẻo lánh, đã xác định phải chịu khổ, nhưng phía nhà đầu tư Dĩ Lệ hào phóng mới cắn răng tới kiếm tiền, đâu nghĩ sẽ nổi được bao nhiêu, nhưng giờ thấy được "kỹ thuật toàn tức" rồi đều hưng phấn cả lên, cho rằng nhất định có thể gây sốt.
Một minh tinh còn nhận ra Tần Phong: "Đạo diễn Yến à, đây không phải là thiên sư tiểu ca ở bộ trước à?"
Đạo diễn Yến vẫn tỉnh rụi: "Ờ, cậu ta cũng hiểu kỹ thuật toàn tức, toàn tài."
Tần Phong triệt để không còn lời nào để nói.
Chờ đuổi minh tinh đi hết rồi, còn lại mấy người của đội khảo cổ cùng hai người tu hành không mặc đạo bào, những người này đều biết chuyện gì đang xảy ra, diễn viên và đoàn kịch bị đạo diễn Yến chuốc mê, nhưng đội khảo cổ từ đầu đã ký hợp đồng với đạo diễn Yến, đoàn phim không thể lắp đặt thiết bị cỡ lớn trong khu di tích quý giá, máy quay hình toàn tức ngụy trang giấu dưới đất? Lừa quỷ hả!
Người không biết đi xong, đạo diễn Yến lập tức trở mặt, nhào lên cửa xe: "Đại...!đại sư cứu mạng! Quỷ Thành a a a a a a a!"
Tần Phong: "..."
Tạ Kỳ Liên: "..."
Hai đạo trưởng không phải người tham dự sự kiện lần trước, nên cũng không nhận ra Tần Phong và Tạ Kỳ Liên, chỉ là khách khí bước tới: "Hai vị là âm sai lần này Địa Phủ phái tới à?"
"Đúng thế." Tần Phong gật đầu, "Tôi tên Tần Phong."
Tạ Kỳ Liên mỉm cười: "Tạ Nghiêu."
Bạch Vô Thường Tạ Kỳ Liên tồn tại quá lâu, cái tên này người tu hành đều biết, hơn nữa ở Địa Phủ không có chuyện trùng tên, nhưng Tạ Nghiêu rốt cuộc là ai, lại không ai biết cả.
Hai đạo trưởng một người họ Lý một người họ Thu, Lý đạo trưởng là theo chân đội khảo cổ tới, Thu đạo trưởng là theo chân đạo diễn Yến tới, trước đó hai người họ cũng không quen nhau, nhưng thực lực ổn.
Thu đạo trưởng lớn tuổi hơn nói: "Nơi này rất quái lạ, nhưng tạm thời không cảm giác được nguy hiểm."
Tần Phong không quá tán đồng: "Vậy cũng nên rút những người bình thường ở đây đi ngay mới đúng."
Thu đạo trưởng cười khổ một tiếng: "Nếu có thể rút đương nhiên đã rút rồi, nơi này dù sao từng là chiến trường cổ, địa khí có ảnh hưởng, chúng ta không thể ra ngoài được, đã thử hai lần rồi, xe lái thẳng, đều trở về chỗ cổng thành, đạo diễn Yến lừa nhóm diễn viên nói là cố ý, doạ bọn họ để quay được ống kính chân thực nhất, lúc này mới không làm người bình thường sụp đổ."
Đạo diễn Yến run lẩy bẩy: "Quỷ Thành, các vị không chơi game kinh dị, không đọc tiểu thuyết kinh dị à, đặc điểm của Quỷ Thành không phải là có vào không có ra sao?"
Đội khảo cổ hai ngày nay đã quen với đại pháp biến diện của đạo diễn Yến, vội vàng an ủi ông ta, giáo sư họ Mạnh dẫn đội ung dung nói: "Di tích hẻo lánh, ngay cả địa thế, hoàn cảnh, thậm chí thành phần khí thể trầm tích trong không khí cũng sẽ ảnh hưởng tới cảm giác của chúng ta.

Huống hồ đạo trưởng đã nói, không có hơi thở hung sát gì, khẳng định không phải Silent Hill đâu."
Tạ Kỳ Liên cũng gật đầu tán thành: "Chiến trường ngược lại là nơi không hung hiểm nhất, Địa Phủ đối với cái này có quy trình ứng đối nghiêm ngặt, hơn nữa nếu thật là anh liệt chết trận, sớm đã được tiếp dẫn đi rồi, sẽ không để mặc lại đây."
Thu đạo trưởng lúc này mới xem như chân chính thả lỏng: "Vậy hẳn là bị pháp khí ảnh hưởng, chỉ là thực lực của hai chúng tôi không đủ, không tìm ra được Tiền Duyên Kính rốt cuộc ở đâu.

Nhóm của Mạnh giáo sư phát hiện ghi chép văn tự trong hầm mộ bên cạnh, tiểu quan này mặc dù thời nay không nổi tiếng, nhưng ở thời đó cũng từng có một câu chuyện —— quan này tên là Nhạn Hồi Quan, quân đội đóng giữ ở đây toàn quân bị diệt, không ai có thể trở về, thế nên Tiền Duyên Kính rất có thể sẽ hồi tưởng lại điểm này, chúng ta hiện tại tương đương với quân đội giữ biên, tự nhiên không trở về được."
Toàn quân bị diệt, Tần Phong theo bản năng nắm lấy tay Tạ Kỳ Liên, Tạ Kỳ Liên không nhìn anh, nhưng khóe miệng nhếch lên một tí, trở tay nhẹ nhàng nắm lại.
Đều đã qua rồi, Tạ Kỳ Liên dùng ngôn ngữ tay chân biểu thị.
Tần Phong giơ tay lên đè vào lồng ngực mình, như là đang cù lét, Tạ Kỳ Liên lại đọc hiểu——
Ý anh muốn biểu đạt là: Quan tâm sẽ bị loạn ấy mà, tôi vẫn đau lòng.
Đạo diễn Yến bên cạnh không hiểu mấy cái này, chỉ nghe hiểu câu không trở về được cuối cùng, nét mặt đưa đám: "Vậy phải làm sao đây?"
"Làm sao đây gì vậy đạo diễn Yến?" Một tiểu diễn viên đi rồi trở lại, hình như muốn hỏi chuyện ghi hình ngày mai, đạo diễn Yến nháy mắt khôi phục khuôn mặt trấn định nhẹ như mây gió, gặp biến không sợ, quay lại nói:
"Ngày mai mọi người không cần vội vã tới quay, vừa nãy Tần...!tiên sinh nói có hai thiết bị bị hỏng, chúng tôi đang thảo luận phải làm sao đây."
Tiểu diễn viên tin răm rắp, còn xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, có phải vừa nãy chúng tôi ghi hình đã giẫm lung tung làm hư nó không?"
Đạo diễn Yến hào phóng phất tay: "Không sao đâu, cậu đi nghỉ đi, đã mệt mỏi cả ngày rồi."
Tiểu diễn viên vừa đi, đạo diễn Yến quay đầu liền sụp đổ: "Hai vị...!đại sư à, mau cứu mạng, chúng tôi không thể bị giam ở đây thật!"
"Xuỵt..." Tần Phong bỗng nhiên giơ tay lên, anh và Tạ Kỳ Liên liếc nhìn nhau, đồng thời thi pháp, một mảng sương mù tích tắc bay ra, tràn tới trên người nhóm diễn viên bình thường, khiến bọn họ cấp tốc chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Nhà xe của bọn họ đỗ bên ngoài khu di chỉ, cũng chính là ngoài thành, bức tường thành vụt lên từ dưới đất đã chặn cái bóng của bọn họ lại.
"Lại tới nữa rồi!" Đạo diễn Yến giật thót.
"Không chỉ vậy." Sắc mặt của Thu đạo trưởng ngưng đọng, "Lần này...!lần này trong thành hình như có người.

Sức mạnh của gương mạnh lên rồi à?"
Đường phố vốn dĩ trống trải lần thứ hai ngưng tụ, từng cái bóng đồng thời cũng hiện lên, như là dáng vẻ ở trăm ngàn năm trước.
Tạ Kỳ Liên nhìn quanh, thận trọng nói: "Phải mau chóng tìm được pháp khí bị giấu đi, loại pháp khí này chỉ có đại năng ngày xưa có năng lực luyện chế, các đại năng đã phi thăng rời đi, tấm gương này nhiều năm không thấy ánh mặt trời, hẳn là linh lực mất khống chế rồi."
Đạo diễn Yến hú lên: "Mất, mất, mất khống chế, vậy chẳng phải là rất nguy hiểm!"
"Không sao." Tần Phong hờ hững trả lời, "Chỉ là trình tự tự vận hành lâu quá mà nhân viên IT lại từ chức hết, bị bug mà thôi."
Nhìn nét mặt chế nhạo của Tạ Kỳ Liên, cậu hình như đang nói: Anh dùng bug để hình dung pháp khí mất khống chế, còn ưu tú hơn cả đạo diễn Yến dùng hình chiếu toàn tức để giả dụ Quỷ Thành đấy.
...
*Nguyên văn là "HS Bắc chiến xuyên kim giáp" một câu thơ trích trong bài Tòng Quân Hành Kỳ 4 của nhà thơ Vương Xương Linh thời Thịnh Đường
Thanh Hải trường vân ám tuyết san,
Cô thành dao vọng Ngọc Môn quan.
HS bắc chiến xuyên kim giáp,
Bất phá Lâu Lan chung bất hoàn.
Thanh Hải dải mây dài bao phủ núi tuyết,
Thành luỹ chơ vơ thấy xa xa là Ngọc Môn quan.
Đánh hàng trăm trận trên sa mạc cát vàng này, mòn cả áo giáp,
Chưa dẹp tan giặc Lâu Lan thì chưa về.
Mây giăng núi tuyết xa xa,
Góc trời thành lẻ trông ra ải ngoài.
Sa trường giáp trụ sờn phai,
Giặc chưa phá hết, thân trai chưa về.
(—— Bản dịch của Tú Nhiên thivien.net)
*Nhà xe (RV - Recreational Vehicle)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui