Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆97, Phiên ngoại: Lớp 12 Âm Dương (4)
Nghe xong câu chuyện này, nhìn lại Phương Hiểu Niên, ánh mắt của Tần Phong không thể nào khắc chế được lóe lên sự từ ái chính bản thân anh cũng không nhận ra, dẫn đến Phương Hiểu Niên thắng gấp ở trước mặt anh, chần chờ: "Lão A? Tôi...!tôi không phạm sai lầm gì chứ? Sao sếp lại nhìn tôi như vậy?"
Chuyện khác thường tất có lý do, thường ngày Lão A xệ mặt, dựa vào ánh mắt đã có thể doạ khóc tiểu âm sai vô tội rồi, hiện tại hòa ái như thế...!Chẳng lẽ là cái nhìn cuối cùng trước khi chia tay à? Chẳng lẽ là bị Lão A bắt được sai lầm lớn gì, chuẩn bị trực tiếp đày đi làm nấm?
Phương Hiểu Niên lần thứ hai bị não bổ quá độ của mình doạ thành mosaic, nếu ác quỷ đều có tiêu chuẩn như cậu ta, thiên sư nhân gian sẽ tập thể thất nghiệp.
"Đưa đây." Tần Phong thở dài, cầm lấy bản ghi chép Phương Hiểu Niên để ma nữ viết, lập tức trầm mặc.
Chỉ thấy trên tờ giấy trắng:
"Họ tên: Lâm Lan
Nghề nghiệp: Giáo viên
Tuổi tác: Giáo viên
Thời gian tử vong: Giáo viên toán
Phương thức tử vong: Thi đại học
Mục đích nán lại nhân gian: Xung kích Thanh Bắc (Đại học Thanh Hoa – Đại học Bắc Kinh)!"
Tần Phong: "..."
Đây là một nhà giáo có tinh thần thép thế nào?
Phương Hiểu Niên gãi đầu: "Ờ ừm, câu hỏi vế trước là tôi viết, trả lời vế sau là cô Lâm tự điền, không có can hệ gì với tôi đâu đó!"
Tần Phong sờ đầu cậu ta: "Ừ, nhìn ra rồi."
Vế trước là nét chữ như gà bới đảm bảo sẽ bị trừ hết điểm sạch sẽ của Phương Hiểu Niên, vế sau là kiểu chữ cuồng thảo tùy tay quẹt quẹt những khi vội vàng chấm thi của giáo viên, màu đỏ sẫm, dùng máu viết lên.
Tâm trí của ma nữ này hiển nhiên đã không còn nguyên vẹn, chỉ có thể trả lời một số thông tin mấu chốt, thậm chí không thể khai rõ nguyên nhân chết và tuổi tác của mình, đáp án của tất cả câu hỏi cũng chỉ cố định ba loại, Lâm Lan, giáo viên, thành tích.
Phương Hiểu Niên lấy trang bị ra: "Lão A, trói à?"
"Trước đừng." Tần Phong giơ tay lên cản, "Để cô ấy đi đi."
"Quể?" Phương Hiểu Niên cảm thấy lẫn lộn, "Tại sao?"
"Trên người ma nữ này có oán khí lại không có tội lỗi, ngôi trường cấp ba này đồn chuyện ma lâu như vậy, hơi thở trên người cô ấy vẫn sạch sẽ, chứng tỏ tuy rằng bản thân cô ấy chết thảm, nhưng chưa từng hại người, độ nguy hiểm không cao, tùy tiện dẫn đi không chỉ không giải quyết được căn nguyên của chuyện ma, còn có thể đánh rắn động cỏ." Tạ Kỳ Liên kiên nhẫn giải thích, "Huống hồ, cậu nhìn trạng thái của cô Lâm liền biết, cô ấy tuyệt đối không phải chết bình thường."
Thậm chí, kẻ giết chết cô Lâm, có lẽ còn cố gắng phá hủy thần trí sau khi chết của cô ấy, quỷ bình thường trừ khi oán khí công tâm, bị cảm xúc thù hận, chấp niệm thống trị thần trí trở thành một con ác quỷ chỉ biết trả thù, nếu không sẽ không mất đi tư duy.
"Nhưng âm khí trong trường quá mạnh, vong hồn suy yếu bị giam ở đây, lại ngoài ý muốn có thể mượn âm khí chậm rãi khôi phục." Tần Phong nói tiếp, "Luồng âm khí này thiết nghĩ không phải là kế hoạch của kẻ núp sau màn."
"Hẳn là vụ án Ngự Ấn lần trước lan ra.
Cũng coi như là họa hề phúc chi sở ỷ*." Tạ Kỳ Liên đoán.
Bọn họ thả cô Lâm ra, ma nữ thấy không ai ngăn mình, liền tự động men theo con đường vừa nãy rời đi.
"Hiểu Niên, cậu đi theo cô ấy, xem coi cô ấy đi đâu, làm gì." Tần Phong dặn.
Phương Hiểu Niên lo lắng nhìn dáng vẻ máu chảy đầy mặt của cô Lâm, điên cuồng nuốt nước bọt: "Tôi, tôi nhất định phải đi à, không đi..."
"Đây là mệnh lệnh!"
"Dạ!" Phương Hiểu Niên bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn, giẫm bước chân trầm trọng bi tráng, chạy theo ma nữ.
.
.
.
Cả buổi tối này không còn xảy ra sự kiện giáo viên ma bắt học bù nào nữa, giáo viên chủ nhiệm lớp A5 bị hồn ma không biết tên ám trong sự kiện lần trước hoàn toàn không biết hành vi ban đêm của mình, ban ngày vẫn ôm tài liệu giảng dạy, mang giày cao gót lên lớp, dọa cho không ít học sinh trải qua sự kiện buổi tối câm như hến.
Bởi thế Tần Phong đoán, giáo viên bị ám không biết mình buổi tối sẽ biến thành giáo viên ma, giáo viên chủ nhiệm lớp A5 dạy sinh vật, nhưng buổi tối cô ta xác thực đã ra một đề làm văn quái lạ cho học sinh.
"Dương khí không đủ." Tần Phong ẩn thân nhẹ nhàng dạo một vòng trong lớp, rồi về tìm Tạ Kỳ Liên, "Phần lớn giáo sư và học sinh trên người đều có di chứng tiếp xúc với hồn ma, nhưng không có nguy hiểm.
Chỉ có chủ nhiệm lớp A5 tương đối nghiêm trọng, dương hỏa trên vai đã tắt một ngọn."
"Vậy có thể phán đoán sơ bộ, ma trong trường cấp ba này không có ý đồ hại người quá mạnh." Tạ Kỳ Liên nhíu mày, lại cầm bản ghi chép của cô Lâm lên.
"Không có ý nguyện hại người mạnh, lại có chấp niệm trầm trọng, tập thể lưu lại ở nhân gian, cứng nhắc lặp lại cùng một hành vi —— lên lớp." Tạ Kỳ Liên không tự chủ được cau mày, khiến Tần Phong không nhịn được thò ngón trỏ qua, xoa xoa mi tâm của cậu, bị cậu một tát hất đi.
Tần Phong cười giỡn: "Chẳng lẽ, thật là một đội giáo viên ưu tú có tinh thần kính dâng, chết rồi còn muốn tiếp tục dạy học à?"
"Giáo viên ma ban đêm không chỉ có một, trường cấp ba này lấy đâu ra nhiều giáo viên cũ chết rồi vẫn còn chấp nhất muốn dạy học như thế?" Tạ Kỳ Liên lắc đầu, "Chỉ một ví dụ thì còn có thể, nhưng một tập thể, nó không hợp với lẽ thường."
Bọn họ tạm thời cũng không có suy đoán gì, Vô Thường không phải vạn năng, dựa vào âm khí Ngự Ấn trong vụ án lần trước lộ ra làm yểm trợ, nếu ma trong trường quyết tâm muốn trốn, hai người họ cũng không thể làm to chuyện xốc tung ngôi trường này lên, như vậy sẽ kinh động người sống.
Tạ Kỳ Liên nắm lấy ngón tay Tần Phong để giữa chân mày mình, vô thức đùa nghịch, linh quan bỗng nhiên lóe lên: "Anh nói, liệu có thể là hai nhóm ma hay không?"
Leng keng ~~~ Tần Phong lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn Phương Hiểu Niên gửi tới:
"Cô Lâm tới mấy lớp học, nhưng giờ ở đó đang có người dạy, cô ấy đứng ngoài cửa chần chừ một lát rồi đi, sau đó lại tới phòng hiệu trưởng, nhưng không có vào, thoạt nhìn hình như là vào không được, vẫn luôn đi qua đi lại ngoài cửa."
Tần Phong cau mày: "Ban ngày hả?"
"Ban ngày.
Do âm khí trong trường quá nồng, thương tổn của ánh nắng đối với quỷ thể không lớn.
Tôi còn đang giả làm người sống, trên đường còn thấy mấy con ma khác, nhưng sức mạnh của bọn họ bình thường à, đang né tránh dương khí của người sống, không dám tới gần chạy còn rất nhanh, tôi không nhìn rõ bọn họ là ma kiểu gì." Phương Hiểu Niên trả lời.
Tần Phong giơ ngón tay lên, nhanh chóng gửi tin: "Ban ngày, Niên à, vậy cậu có phải là đang, trốn học?"
Dục vọng cầu sinh của Phương Hiểu Niên xuyên qua văn tự biểu hiện cực kỳ nhuần nhuyễn: "!!! Lão A, ứng biến theo hoàn cảnh!!!"
Tần Phong cười rộ lên, trả lời cậu ta: "Nể tình cậu đã học được dùng thành ngữ, lần sau không được viện lý do này nữa."
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng động cơ nổ của xe thể thao, ầm ầm ầm, đường trong trường đều cấm bóp còi, mà tiếng động cơ của chiếc siêu xe này ồn hơn cả tiếng còi, Tần Phong theo bản năng nhìn ra cửa sổ.
Phòng làm việc của Tạ Kỳ Liên đối diện với cửa sau của trường, đoạn đường này thường ngày ít xe ít người, một chiếc siêu xe nhìn ngoại hình liền biết rất đắt đỗ ở ven đường, lương cả đời của Tần Phong cũng không mua nổi, thế nên anh căn bản không biết nhãn hiệu cụ thể là gì.
Không tới một phút, hiệu trưởng mập từ đường hẻm chạy ra, bước chân chạy chậm, như một quả bóng cao su lăn lên chiếc xe đó.
Động cơ xe lần thứ hai phát ra tiếng ầm ầm, chỉ một chớp mắt xe đã biến mất ở chỗ quẹo trên đường, ma nữ váy trắng bán trong suốt xông ra từ đường hẻm, như muốn rượt theo chiếc xe, nhưng vách tường của trường như một tầng kết giới, cô ta lao ra, bị cái chắn vô hình chặn lại, ma nữ không có thần trí cũng không biết phân tích tình huống, chỉ đứng đó ngu ngơ đụng vào.
Tần Phong suy tư một phút, hỏi: "Lúc đầu đi tìm đạo trưởng đền Diệu Liên, chính là hiệu trưởng này à? Ông ta nói thế nào?"
Tạ Kỳ Liên lấy điện thoại ra, xem ghi chép nói chuyện, lắc đầu: "Không phải hiệu trưởng tìm, là một phó hiệu trưởng họ Vương liên hệ, nói là ác ma quấy phá, cần phải trừ tà."
Nhưng tiếp đãi là hiệu trưởng, từ đầu tới cuối không hề nhìn thấy phó hiệu trưởng Vương nào cả.
Tạ Kỳ Liên tới nhậm chức, chỉ có hiệu trưởng xác thực biết cậu là không bình thường, thái độ đối đãi cậu rất ân cần, không nhìn ra bất cứ bài xích mâu thuẫn gì.
"Đi thôi, trở lại phòng hiệu trưởng nào." Tần Phong bỗng nhiên nói, "Hiện tại hiệu trưởng và ma nữ đều đi vắng cả."
Gia đình bình thường, quỷ quái không dễ vào được, cũng là vì nhà có chủ, nhân khí chủ nhân để lại trong phòng sẽ tự động chống lại ngoại lực.
Nhưng khu vực có quyền sở hữu tư nhân nhất định nhưng về mặt bản chất thuộc về công cộng như phòng hiệu trưởng, một khi chủ nhà cách quá xa, có lẽ bí mật giấu trong đó sẽ bị vạch trần.
Phòng hiệu trưởng rất sạch sẽ, vì là trường cấp ba quý tộc tư nhân, trang hoàng của phòng hiệu trưởng xa hoa hơn trường cấp ba bình thường, trong đó có không ít đồ đạc quý giá.
Lần đầu tiên Tần Phong tới đây đã cẩn thận kiểm tra rồi, căn phòng này tuy rằng bố trí xa hoa, nhưng không có bất cứ không gian có thể giấu đồ như tủ bảo hiểm gì cả.
Ai biết vừa vào cửa, Tạ Kỳ Liên đã cười lạnh một tiếng.
"Cái này cũng không trách anh, năng lực điều tra mạnh hơn nữa cũng vô dụng, thuật nghiệp có chuyên môn." Trong giọng của cậu có sự chán ghét mơ hồ, nhưng ở trước khi làm rõ tình huống, coi như là khắc chế.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Phong, Tạ Kỳ Liên đi về phía bàn làm việc của hiệu trưởng, cầm lấy bình sứ màu trắng trên bàn.
Tần Phong: "Đây là?"
"Hủ cốt." Tạ Kỳ Liên kéo khóe môi, "Không phải hủ dùng để đựng tro cốt bình thường theo nghĩa đen đâu, mà là trong đất sét làm ra nó trộn lẫn một phần tro cốt của người, làm thành bình, tương đương với pháp khí trấn quỷ, có thể khóa lại vong hồn, không thể nào rời đi được."
Tần Phong giơ tay lên sờ cái bình sứ trắng lạnh lẽo này: "Nhìn đoán không ra, trừ khi là tôi cầm tới phòng thí nghiệm nhờ người xét nghiệm thành phần, bằng không chỉ nhìn bằng mắt thường, sao có thể nhìn ra được?"
"Thế nên hiệu trưởng mới dám quang minh chính đại bày nó trên bàn.
Bằng không sao tôi lại nói là thuật nghiệp có chuyên môn.
Cho dù người bình thường thật sự nổi lên lòng hoài nghi tới điều tra, cũng sẽ không cầm một cái bình không đáng chú ý đi xét nghiệm thành phần." Tạ Kỳ Liên sờ mép bình, Bạch Vô Thường giám thị sinh tử âm dương trật tự, người chết cậu sờ một cái là có thể nhìn ra nguyên nhân cái chết và thời gian tử vong của nguyên chủ, cái bình này có được làm tinh diệu thế nào đi nữa cũng vô dụng, chỉ cần hỗn hợp tro người, Bạch Vô Thường sẽ nhìn ra.
"Lâm Lan, lúc chết 25 tuổi, chết ở ba năm sáu tháng trước." Tạ Kỳ Liên nói.
"Cô Lâm đó à." Tần Phong cau mày.
Tạ Kỳ Liên vốn định nói gì, bỗng nhiên dừng lại, Tần Phong cũng đột nhiên khựng người, chớp mắt đã giấu đi thân hình, chỉ còn lại Tạ Kỳ Liên đứng đó, nhanh chóng móc một lá bùa màu vàng trong túi ra, dán sát lên bình sứ làm ra vẻ.
Cửa phòng hiệu trưởng bị mở.
Tạ Kỳ Liên sinh nghi, giả vờ kinh ngạc: "Cô là —— cô Đổng?"
Người phụ nữ đứng ở cửa mang giày cao gót, chính là giáo viên chủ nhiệm lớp A5, bảng tên ở ngực viết —— Đổng Giảo Giảo.
Sắc mặt cô Đổng rất tệ, thoạt nhìn hồn ma không chỉ ám lên người cô ta một lần, dung mạo cô ta rất đẹp, hơn hai mươi tuổi, đánh một lớp trang điểm tinh xảo, dùng để che lại quầng thâm đen dưới mắt.
Tạ Kỳ Liên nhìn thoáng qua bả vai của cô ta, dương hỏa ở vai trái đã tắt, trên cổ còn có dấu tay hắc khí, mắt người thường không nhìn thấy được.
"Thầy Tạ." Đổng Giảo Giảo không biết mình ở trong mắt Vô Thường dương khí yếu ớt, đầy mặt hắc khí, còn ưu nhã cười rộ lên, tới trước mặt Tạ Kỳ Liên, mang theo ý ám chỉ vén lọn tóc dài bên tai một cái, nói rằng, "Các học sinh đều đồn, thầy Tạ thật ra là được mời tới để trừ tà, ban đầu tôi còn tưởng là lời đồn, giờ xem ra, thầy Tạ quả nhiên ghê gớm."
Tạ Kỳ Liên nhìn lá bùa dán trên cái bình trong trong tay —— lá bùa đó là bùa trừ tà trấn quỷ, nhưng Tạ Kỳ Liên chỉ là làm ra vẻ mà thôi, một Vô Thường như cậu sao có thể dùng bùa trừ tà trấn quỷ được, nhưng từ lời nói của cô Đổng cậu nhạy bén nhận ra——
"Cô nhận ra lá bùa này?"
Cậu vừa dứt lời, nụ cười của Đổng Giảo Giảo vẫn y nguyên đó, một vật thể lạnh lẽo bị cô chỉa vào ngực Tạ Kỳ Liên.
"Thầy Tạ, đừng nhúc nhích, cũng đừng la lên, làm theo lời tôi nói." Đổng Giảo Giảo thấp giọng nói, "Tôi cảm thấy thầy nhất định cũng nhận ra vật trong tay tôi."
Tạ Kỳ Liên nhíu mày, không nhúc nhích.
Cậu nghe được Tần Phong ghé vào lỗ tai mình chậc một tiếng: "Ngôi trường cấp ba quý tộc này thực sự là ngọa hổ tàng long, thần tiên xuất hiện lớp lớp ấy."
—— một cô giáo bình thường như Đổng Giảo Giảo, lại móc ra một khẩu súng nhỏ.
○ ○ ○
Tạ đại lão: Toàn bộ nhân viên ở Địa Phủ kỹ năng diễn xuất max, thật ra là vì...
Lão A: Vì Lão Đại là tấm gương mẫu mực.
...
*Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề hoạ chi sở phục: ý là, hoạ là tiền đề sản sinh ra phúc, còn phúc lại bao hàm nhân tố hoạ, hoạ phúc không phải luôn vĩnh hằng bất biến.