Chap19: Nơi xa xôi…
Bóng tối đang bao trùm nơi đây, một cảm giác lạnh thấu xương chạm vào da, vào thịt của Kiều Văn. Theo cái lạnh, y từ từ mở đôi mắt của mình. Cảm giác khó chịu và thiếu thốn đang chạy lung tung trong người y. Đưa ánh mắt của mình hướng xa, y giật mình:
- Đây là đâu? Sao lại… trong cung?
Xung quanh y là chiếc giường quen thuộc. Mọi thứ cứ mờ mờ ảo những người mà y còn chả biết tên. Những thứ hiện đại xung quanh y giờ đã chả còn mà chỉ còn những thứ quá quen thuộc với y.
- Huynh tỉnh rồi, Thái Tử!
Ngọc Nhi lên tiếng. Ánh mắt nàng mừng rỡ như bắt được vàng. Nàng nhìn chằm chằm vào y như sợ y một lần nữa biến mất. Thái Tử cau mày nhìn nàng rồi túm lấy gấu áo nàng:
- Muội có thấy Tử Hàn không?
- Tử Hàn? – Ngọc Nhi nhìn y nghi hoặc – Chắc huynh mệt rồi! Huynh nghỉ ngơi đi!
Kiều Văn từ từ nằm xuống, ánh mắt y ươn ướt. Chả lẽ mọi thứ chỉ là mơ? Y không tin mọi cảm giác thật đó chỉ là mơ. Y không tin rằng cô bé đã thổi ấm trái tim của y lại làm y hạnh phúc trong suốt những ngày qua. Y không tin trên đời này không tồn tại một người con gái có đôi mắt xám.
Bất giác y bật dậy:
- Người đâu! Đi cùng ta đến cung Linh Lã!
Bước chân y nặng nhọc đi đến chỗ của Lữ Kỳ - hoàng đệ của y. Bước chân đến cung là tiếng sáo vang vọng. Mặt y bỗng đanh lại. Chàng ta chỉ thổi sáo khi có chuyện hoàn thành theo đúng ý của chàng. Nhưng hôm nay, tiếng sáo nó ấm lòng hơn bình thường.
Bỗng y dừng lại, y không muốn biết những gì có ở bên trong. Y càng không muốn nghe những lời dối trá của hoàng đệ mình.
Y quay lưng, trở về cung. Đứng nhìn bầu trời có chút buồn vươn vấn. Y nhớ cái dáng bóng gầy gầy của Tử Hàn.
Đang suy nghĩ với ánh mắt đượm buồn thì một vòng tay bỗng ôm lấy y từ đằng sau, nó thì thầm vào tai y:
- Sao huynh lại buồn như thế?
- Ngọc Nhi à… Ta nhớ một người đã cho biết thế nào là yêu!
- ….
Ngọc Nhi không trả lời Kiều Văn. Nàng từ từ nới lỏng vòng tay của mình rồi buông tay. Nàng quay lưng lại và dựa vào lưng y:
- Người đó quả là có phúc…
- Muội nói thế là sao?
Y tránh cái dựa của nàng, quay lại đỡ lấy tấm lưng của nàng. Ánh mắt y nhìn xoáy vào nàng. Bỗng Ngọc Nhi chột dạ, nàng đứng hẳn dậy, không nói gì cả.
Xa xa kia là ánh mắt buồn lành lạnh đằng đằng sát khí nhìn họ. Chàng lên tiếng, cái giọng nói để lại nỗi nhớ sâu sắc trong lòng người:
- Nàng có yêu ta đâu?!
Ngọc Nhi đờ người nghe từng dòng từng chữ của Lữ Kỳ đi sâu vào trong đầu mình. Nàng chạy lại bên chàng, nắm lấy tay chàng nhưng Ngọc Nhi lại không nói gì cả.
Kiều Văn nhếch mép cười. Y cố kìm lấy từng giọt nước mắt. Y quay lưng, khép cánh cửa, y khẽ gọi tên:
- Tử Hàn… Nàng đang ở đâu
……..
Bóng dáng quen thuộc của Kiều Văn bỗng lướt qua trong tâm trí của nàng. Cô bỗng khựng lại, ánh mắt nàng sắc lạnh nhìn thẳng vào dòng đường tấp nập phía trước. Tử Hàn hít thở thật sâu rồi cau mày:
- Anh đang nhớ tôi phải không Kiều Văn? Tôi sắp đến với anh đây!
Chiếc xe của Tử Hàn dừng trước bãi cỏ thân thuộc. Nơi mà lần đầu tiên cô và anh gặp anh. Cô chợt cười, tiến về chỗ sau gốc cây. Cô ngồi đó, chạm vào những ngọn cỏ nơn nớt xanh. Chạm tay vào những giọt sương sớm long lanh. Đặt tấm lưng mỏng manh của mình xuống thảm cô. Một cảm giác thoải mái làm cô thấy thật sự thích thú. Có phải vì cô sắp được đến với anh không?
Bỗng cô mở to mắt, lẩm bẩm:
- Không thể mặc như thế này đến đấy được!
Vừa dứt lời thì từng đợt từng đợt đau đầu tràn đến bên cô. Mặt cô nhăn lại, cô cứ ôm đầu mà hét lên. Cảm giác này thật khó chịu càng làm cô thấy ê ẩm toàn thân. Chính lúc này, hình bóng Kiều Văn đang hiện ra trước mắt cô. Trong cái đau cắt da cắt thịt đó, cô khẽ gọi:
- Kiều Văn… Có lẽ chúng ta không gặp được rồi!
Trước mắt cô giờ là một màu tối tăm khó chịu. Cô không thể cảm nhận được ánh sáng, không thể cảm nhận được tất cả thứ gì xung quanh mình. Lặng lẽ chìm vào giấc ngủ
Bỗng có hai bóng người tiến đến bên gốc cây ấy. Người con gái siết chặt tay mình, cắn chặt môi:
- Chúng mình đã đến chậm rồi…
- Cô chủ - Người con trai lên tiếng – Chúng ta phải trở về…
- Im đi!! Tôi của năm xưa chết rồi! Nếu không có cô ta thì đừng mong về được nhà.
- …
Chàng trai kia chọn cách im lặng trước cơn giận của cô gái đó. Anh ta thở dài, lắc đầu…