Chap20: Cơ hội trùng phùng đang ở rất gần
Từng tia nắng chiếu vào đôi mắt đang say giấc của nàng, từng từng đánh thức cô dậy. Cái không khí nóng sộc lên mũi cô vô điều kiện. Tiếng lá cây xì xào, va vào nhau rạo rực xung quanh cô. Toàn thân nàng ê buốt, cảm giác đau đầu vẫn còn nhói trong đầu.
- Cô nương... - Một giọng nói vang lên bên tai nàng, giọng nói này rất quen thuộc - Cô đã tỉnh lại!
- Đây là đâu? - Tử Hàn nheo mắt nhìn người phía trước. Bỗng hai mắt nàng mở to ra - Mẹ!!!
Hai tay nàng túm lấy người đàn bà phía trước. Từ dáng người, cách nói chuyện, giọng nói, khuôn mặt của bà không hề thay đổi. Hai khóe mắt nàng cay cay. Bà ta nhìn Tử Hàn mà không dám thốt lên một lời nào. Bỗng một dáng người bé bỏng chạy lại, ôm lấy bà, gọi to:
- Mẹ!
- Tiểu Linh của mẹ!
Bà mỉm cười nhìn đứa con gái bé bỏng của mình. Tử Hàn hết nhìn bà rồi nhìn đứa bé. Ừ...thì đứa bé ấy cũng giống bà. Cô thở dài:
- Cháu xin lỗi!
- Không sao đâu mà cháu! Đây là Lâm Linh - con gái út của ta!
Tiểu Linh nhìn Tử Hàn mỉm cười, cô bé chỉ vào đôi mắt xám của nàng:
- Tỉ tỉ xem! Mắt tỉ đẹp quá! Tiểu Linh thích! Tiểu Linh thích lắm...
- Muội không sợ sao?
Tử Hàn mỉm cười nhìn khuôn mặt bầu bĩnh kia lắc đầu. Bàn tay nhỏ bé của nó, vươn lên chạm vào mặt nàng, nó không nói gì chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt xám của nàng mà cười.
Lúc này Tử Hàn vừa nhớ đến Kiều Văn vừa quan sát người đàn bà phía trước. Trực giác của nàng không bao giờ sai vậy mà giờ nó đã lầm trước chính người đã sinh ra mình. Nàng thở dài, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tiểu Linh, gạt ra.
Tử Hàn đứng trước người đàn bà đó:
- Thưa cô! Cô có thể chỉ cho cháu kinh thành được không ạ?
Bà gật đầu. Đứng trước cửa căn nhà sập xệ của bà. Bà mỉm cười hiền hầu chào từ biệt nàng. Nàng bước đi mà tim nàng đau thắt lại...
Chờ bóng Tử Hàn đi khuốt, bà mới thở dài:
- Chào con... Tử Hàn!
- Bà thấy con diễn giỏi không?
Tiểu Linh nhìn bà mỉm cười rạng rỡ, nó ôm lấy bà thơm vào má cái chụt.
Tử Hàn cứ thế bước đi. Nàng đi mãi cuối cùng cũng đến được chỗ dòng người tấp nập. Xa xa kia chính là Hoàng cung, nơi mà vị Thái Tử của nàng ở. Nàng vui mừng, chạy lại nhưng lại có bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng với vẻ kì thị. Tử Hàn thở dài thầm trách:
- Quả này... sao vào được cung đây!
Thế rồi nàng co giò mà chạy.
*Sầm!!*
Mọi thứ như tối dần đi! Nàng hình như đâm phải ai đó. Anh ta nhìn rất quen. Rất giống với Kiều Văn. Nàng khẽ gọi:
- Kiều Văn!
Nhìn người phía trước, có khuôn mặt lạnh như băng. Ánh mắt lúc não cũng rũ xuống buồn bã nhưng đôi môi của anh rất quyến rũ. Tử Hàn lặng yên trước vẻ đẹp của y. Nàng phải thừa nhận một điều là y đẹp hơn Kiều Văn rất rất nhiều, nhưng sao trái tim của nàng không rung động. Bao nhiêu ánh mắt vây quanh y, họ nhìn y với ánh mắt ngưỡng mộ. Những cô nàng thì có mắt hình trái tim. Nàng thở dài:
- Mê trai đẹp vậy sao?
Tử Hàn đứng dậy, không quên lễ phép với y:
- Xin ngài hãy tha lỗi cho tôi!
-....
Y im lặng nhìn nàng từ đầu đến cuối. Cái ánh mắt ngây ngô ấy làm trái tim Tử Hàn thắt lại. Nàng bỗng ngồi thụp xuống, ôm ngực, mặt nàng nhăn lại. Y lúc này mới mở lời:
- Nàng không sao chứ?
Tử Hàn không nói gì chỉ lắc đầu. Nàng gắng gượng dậy bỏ đi nhưng cái nắm lại của y làm nàng khó nhúc nhích. Y ôm lấy nàng, chậm rãi nhắc lại từng lời:
- Nàng không sao chứ?
Mắt Tử Hàn dãn ra. Nàng đang rối mù vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. Nàng gắng hết sức đẩy y ra. Không nói gì cả, nhưng nàng nghe thấy lời nói của những người xung quanh:
- Trời ơi! Sao cô ta dám đẩy thái tử ra cơ chứ?
- Phản nghịch kìa?
-....
Tử Hàn đứng hình. Thái Tử...?
- Nàng... - lúc này y mới lên tiếng - Theo ta về!
Nói rồi y nhanh chóng túm lấy tay của nàng mà lôi về. Tử Hàn giựt lại, ánh mắt nàng cau lại:
- Nếu anh không phải Kiều Văn thì tôi không về! Mới lại sao tôi lại phải về với anh chứ!
- Kiều Văn!
*C-rắc~*
Mặt Tử Hàn bỗng tái xanh. Trước mặt nàng là một người lạnh lùng như một núi băng. Y còn lạnh hơn nàng. Rồi lại những tiếng xì xào bàn tán vây quanh nàng. Nàng gắt:
- MẤY NGƯỜI IM HẾT DÙM TÔI CÁI!!!!
Nhìn khuôn mặt tức giận của Tử Hàn mọi người thật sự im lặng. Không khí như lắng đọng lại, không một ai dám lên tiếng.
Tử Hàn quay lại nhìn y, nàng hít một hơi sâu những không mở lời. Y tiếp tục nói:
- Sao ai ai cũng Kiều Văn Kiều Văn thế? Chả lẽ chả ai coi ta là gì?
- Anh là ai? - Tử Hàn ngờ vực nhìn y - Thậm chí tôi còn không biết anh là ai thì việc gì tôi phải coi thường anh?
- Nàng với Kiều Văn là gì của nhau?
- Nương.... - Tử Hàn bỗng bị chặn họng bởi khuôn mặt đáng sợ của y - Là người yêu Kiều Văn!
Y chợt nhếch mép cười, cái nhếch mép quen thuộc:
- Ai cũng yêu Kiều Văn phải không? Vậy thì ta phải chiếm bằng được nàng là của ta!
Nói rồi y nhấc bổng nàng lên. Mặt Tử Hàn hoảng hốt còn mặt y thì lạnh tanh chả cảm xúc gì. Nàng đập mạnh vào lưng anh:
- Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!
Y đánh vào mông nàng, giọng lạnh lùng:
- Im nào! Nàng sẽ trở thành nương tử của Hoàng tử đó!
Mặt Tử Hàn bỗng đỏ bừng cả lên. Nhưng cái kéo nàng khỏi sự xấu hổ chính là câu nói vừa rồi của y. Nàng chợt mỉm cười, nàng nói rất bé:
- Kiều Văn ơi! Chúng ta sắp được gặp lại rồi! Anh chờ tôi được không đấy!
Lúc này là ánh mắt buồn của Kiều Văn. Kiều Văn như nghe thấy lời nói vừa rồi của nàng. Y mỉm cười:
- Tử Hàn à! Dù nàng ở đâu! Ta cũng sẽ mang nàng về... ta sẽ chờ nàng, đợi nàng mãi mãi...!
Lúc này là hai nụ cười thật hạnh phúc ở hai nơi khác nhau. Cái hạnh phúc ấy có mấy ai hiểu và mấy ai biết....