Chap22: Gặp Bệ Hạ!
- Tử Hàn à… Nàng biết ta nhớ nàng như thế nào không?
- Sao tôi phải biết chứ!
Tử Hàn mỉm cười ngồi trong vòng tay ấm của Kiều Văn mà trả lời. Ánh mắt nàng tuy lạnh nhưng giờ như có một ngọn lửa đang cháy phừng phừng. Kiều Văn nhăn mặt:
- Sau cả một quãng ngày dài không gặp nhau mà nàng vẫn phũ như vậy!
- Vì tôi cũng nhớ anh đến chết đi được! Tưởng anh quên tôi rồi cơ!
- Sao quên được nàng cơ chứ!
Y nhẹ nhàng hôn lên má của Tử Hàn. Họ mỉm cười.
Hoàng Thượng đứng ngoài nhìn họ mà lòng người thấy vui lạ thường. Ngài cười:
- Hai đứa… Bao giờ thì tổ chức hôn lễ!
- Phụ thân… người không đùa chứ!
Kiều Văn nhìn cái gật đầu của Hoàng Thượng mà lòng anh nở hoa rộn cả căn phòng. Tử Hàn cười hiền:
- Bái kiến Bệ Hạ!
- Miễn lễ! Con là Tử Hàn! Lúc nào thì con mang cho ta một đứa cháu…
- Sao lại là…
- Vì từ mai Lữ Kỳ sẽ lên làm Thái Tử - Kiều Văn mỉm cười nhìn Hoàng Thượng!
Hoàng Thượng gật gù:
- Tử Hàn… ta muốn gặp con một chút!
Đứng ở một nơi xa ánh mắt của Kiều Văn, Hoàng Thượng nắm lấy bả vai của Tử Hàn:
- Con là người sẽ thay đổi triều đại này… Con hãy hứa với ta là con phải sông!
- Con xin hứa… Bệ Hạ!
- Con đi đi!
Nói rồi Hoàng Thượng buông cô ra. Ngài mỉm cười bước đi để lại một khuôn mặt khó hiểu. Tử Hàn quay lưng lại rồi lẩm bẩm:
- Bệ Hạ nói thế là sao nhỉ?
- Là do lời tiên tri đó!
Tử Hàn giật mình nhìn người vừa nói. Nàng thở phào nhẹ nhõm:
- Anh làm tôi hết hồn! Mà lời tiên tri gì thế?
- Khi ta mất tích mà trở về thì ngay lập tức Hoàng Tử phải lên ngôi thay thế… Nếu ta không trở về thì triều đại này sẽ bị sụp đổ ngay lập tức. Sự trở về của ta sẽ gây ra một cuộc tiến công nhỏ giữa hai nước nhưng bà tiên tri không nói là nước nào!
Tử Hàn ngớ cả người ra, nàng như không hiểu gì cả:
- Vậy bà tiên tri đó sống ở đâu vậy?
- Ta cũng không rõ… mà lúc nào chúng ta kết hôn thế hả Tử Hàn!
- Tháng sau nhé! Thật sự thì thiếu anh khó sống lắm.
- Nàng yêu ta nhiều như vậy sao?
- Nhiều đến mức ăn ngon ngủ ngoan nữa ý!
Tử Hàn mỉm cười nhìn không mặt ngây ngô của Kiều Văn đang phân tích những gì nàng vừa nói. Kiều Văn bỗng nhăn mặt lại:
- Vậy có nghĩa nàng không yêu ta đâu nhé!
Tử Hàn cười tươi rón chạy vào khu vườn nhỏ trong cung Ngọc Hữu. Kiều Văn túm lấy nàng, ôm lấy nàng vào trong lòng mình:
- Nhưng nàng biết ta yêu nàng như thế nào mà…
- Chỉ vì yêu anh mà trái tim em chật chội hết rồi!
Tử Hàn ôm ấy anh cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Còn Kiều Văn thì sướng rơn cả lên. Y càng ôm siết nàng.
- Ngọc Nhi, nàng nhìn gì đó!
Lữ Kỳ đặt tay ngang mặt Ngọc Nhi như thể không để nàng tuột mất. Nàng cười gượng:
- Nhìn Kiều Văn với Tử Hàn đơn giản mà hạnh phúc ghê!
- Chỉ cần nàng tin ta thôi! – Y cúi thấp người xuống thì thầm vào tai Ngọc Nhi – Và nàng chỉ cần yêu ta thôi!
- Thiếp sẵn lòng!
Ngọc Nhi thành thật nhìn thẳng vào khuôn mặt kia của y. Nàng ôm lấy y, gục đầu vào ngực y:
- Chàng yêu thiếp chứ!
- Sao đến câu đấy nàng còn hỏi?
Ngọc Nhi mỉm cười. Từ trước đến giờ thì bây giờ nàng mới tin rằng trái tim y thuộc về nàng. Vậy mà nàng cứ ngỡ ánh mắt lạnh lùng kia dành cho nàng. Cho đến khi Kiều Văn nói cho nàng hay thì nàng vẫn không tin. Bây giờ nàng được nghe từ chính miệng y nói ra lòng nàng xao xuyến cả lên.
Đứng từ xa chứng kiến cảnh này đang cắn chặt bờ môi mình, cô ả đứng đó miệng gắt:
- Chúng ta đến muộn mất rồi!
- Không hề cô chủ! Thời gian ở đây còn dài…
- Lúc nãy hoàng thượng nhắc đến lời tiên tri gì đó? Hóa ra không phải ta thay đổi sống phận họ sao?
- Cô chủ là một phần trong kế hoạch trời định đó thôi. Nếu không có cô thì mọi chuyện vẫn phải về đây!
- Khốn khiếp! Chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo!
- Vâng!
Cái bóng đen đó rời đi. Cô ả đứng đó nhìn mà trái tim ả đau nhói. Nhỏ thở dài:
- Ước gì anh yêu tôi như những gì họ đang yêu nhau có phải giờ tôi không phải làm những việc này không?
Cô ả trốn đi, tránh những giọt nước mắt đang rơi.