Chap32: Thật thất lễ… nhưng nàng là ai?
Tử Hàn từ từ mở mắt, cô nhìn cảnh vật xung quanh. Giọng nói quen thuộc của Ngọc Nhi vang lên:
- Tỉ tỉnh rồi!
- Kiều Văn… Kiều Văn đâu?
- Huynh ấy đang ở bên cạnh tỉ!
Tử Hàn đưa ánh mắt của mình sang bên cảnh. Cái dáng nhợt nhạt của y làm trái tim Tử Hàn nhói trong tim. Tử Hàn nín thở hôn lên trán của y, nước mắt của nàng lăn dài rồi rơi trên khuôn mặt của anh. Kiều Văn chau mày, nheo mắt khiến Tử Hàn vừa ngạc nhiên vừa vui sướng. Nàng nhìn về phía Ngọc Nhi cũng vui mừng không kém. Cô nàng chạy đi gọi ngự y còn nàng thì ngồi siết chặt lấy bàn tay của y, hôn lên bàn tay ấy và thì thầm vào tai của y:
- Tôi xin lỗi nếu đã để anh phải lo lắng!
Câu nói của nàng vừa chấm dứt thì là lúc Kiều Văn mở mắt nhìn xung quanh, ánh mắt lơ đễnh của y khiến Tử Hàn thấy khó hiểu. Y quay sang nhìn qua nàng:
- Tiểu thư cho ta hỏi đây là đâu? Sao tiểu thư lại nắm lấy tay của ta như thế?
Y vừa nói vừa nhẹ nhàng rút bàn tay của y ra. Tử Hàn nín thở nhìn y, chợt nàng nghĩ y đùa:
- Anh đùa tôi đúng không? Tôi là Tử Hàn đây mà?
- Thật sự thất lễ nhưng ta không biết cô nương là ai cả.
Tử Hàn giật mình ngồi phịch xuống sàn. Nàng nhìn y mà trái tim của nàng thắt lại… à không… trái tim của nàng đang vỡ ra từng mảnh. Đúng lúc này thì bên kia mọi người “ùa vào”. Y mỉm cười:
- Lữ Kỳ, Ngọc Nhi, có cả Thi Thi nữa… Vậy là mình đang ở trong Hoàng cung sao? Vậy tiểu thư này là ai?
Lúc này cả buồng như lặng cả đi, chỉ có Thi Thi là mở cờ trong lòng. Ngọc Nhi huơ huơ qua trước mặt Kiều Văn:
- Huynh không nhận ra Tử Hàn sao?
- Tử Hàn là ai?
- Là…. – Ngọc Nhi đang định nói thì một bàn tay bịt miệng nàng lại. Cái mùi này chỉ có thể là của Thi Thi. Ngọc Nhi chau mày.
Thi Thi hít một hơi dài, thì thầm vào tai Ngọc Nhi:
- Đừng cho huynh ấy biết vội. Sẽ rất đau nếu huynh biết!
Ngọc Nhi không nói nữa. Còn Tử Hàn thì nắm lấy bàn tay của y, nàng đang bắt mạch cho y:
- Anh bị mất đi một khoảng ký ức của mình.
Tử Hàn nhẹ nhàng đặt bàn tay của y xuống, nàng từ từ rời khỏi căn phòng ngột ngại này. Đứng từ xa nhìn y cười đùa với những người trong đó mà Tử Hàn lòng đau thắt lại. Nàng nhẹ bước đến khu vườn quen thuộc, ngắm nhìn đôi bướm mà lòng nàng buồn.Nàng thoáng hạ tiếng thở dài.