Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về

Chap 35: Ai ai cũng chờ nàng tỉnh dậy.
Kiều Văn ngồi lặng người bên cạnh Tử Hàn. Tay của y không rời khỏi tay của Tử Hàn. Thậm chí đến việc ăn y cũng không cần. Y chỉ cần nhìn thấy nàng, dù không còn thở thì y còn cảm thấy yên lòng. Y thì thầm vào tai Tử Hàn với giọng ngọt ngào:
- Nàng sói của ta. Nàng mau mở mắt đi chứ! Ta nhớ nụ cười của nàng. Ta nhớ ánh mắt của nàng. Ta còn muốn cùng nàng cưỡi ngựa trên thảo nguyên bạt ngàn nữa. Nàng mau mở mắt đi chứ Tử Hàn.
Nói rồi, Kiều Văn gục mặt xuống bên cạnh nàng mà âm thầm rơi từng giọt nước mắt. Trái tim y quặn đau khi không thể nghe thấy gióng nói của Tử Hàn. Lúc này y chỉ muốn hát cho nàng nhưng y không thể hát được. Điều đó làm y thêm day dứt.
Xa xa là cái dáng bé bỏng của Ngọc Nhi đứng núp sau cánh cửa. Ánh mắt nàng buồn rầu:
- Tỉ phải tỉnh lại Tử Hàn…
Nước mắt đang long tròng thì một vòng tay siết chặt lấy Ngọc Nhi khiến nàng thoáng giật mình. Lữ Kỳ úp mặt của mình vào sau mái tóc của Ngọc Nhi:
- Ta tin chắc là Tử Hàn sẽ tỉnh lại.
- Những cũng đã bảy ngày kể từ khi Tử Hàn như thế rồi. Thiếp chỉ sợ Kiều Văn sẽ gục trước khi Tử Hàn tỉnh dậy mất.

Lữ Kỳ càng ôm chặt Ngọc Nhi hơn. Ánh mắt của chàng càng ngày càng rõ nỗi buồn sâu sắc:
- Nàng có biết vì sao giọng hát của Kiều Văn lại cực buồn không?
Ngọc Nhi khẽ lắc đầu. Lữ Kỳ vẫn nhìn vào lưng y rồi thở dài:
- Chính mắt y đã tận mắt chứng kiến Hoàng hậu – Mẫu thân của người băng hà. Cũng chính từ đó giọng hát của y không bao giờ thánh thoát nữa mà đậm nỗi buồn u sầu. Đã có lần huynh ấy đã từng nói với ta rằng Mẫu hậu đã mang đi giọng hát vui vẻ đó đi rồi…
- ….
Ngọc Nhi không biết nói gì đành câm lặng. Nàng im lặng chìm trong vòng tay của Lữ Kỳ. Bỗng giọng hát buồn của Kiều Văn vang lên khiến Ngọc Nhi bừng tỉnh.
Y đang hát lại một câu chuyện buồn. Y đang hát lên tâm tư của mình. Giọng hát càng lúc càng buồn, càng sầu não khiến người nghe chỉ muốn khóc lên cùng câu chuyện của y. Ngọc Nhi chợt bật khóc trong vòng tay của Lữ Kỳ:
- Tử Hàn… Nhất định tỉ phải tỉnh lại…
Lữ Kỳ vuốt mái tóc của Ngọc Nhi:
- Tử Hàn à… Tỉ có nghe thấy mọi người đang đánh thức tỉ không? Tỉ phải tỉnh lại. Nhất định phải tỉnh lại…
Xa xa không đâu khác là cái dáng gầy của Bảo Yến. Nàng lặng đi nhìn mặt nước:
- Hiểu Lâm à… Nếu Tử Hàn không tỉnh dậy thì em phải làm thế nào?
- Tử Hàn không dễ dàng rời bỏ thế giới này như thế đâu!
Hiểu Lâm an ủi nhưng trong lòng của anh thì lại có cảm giác bất an. Bảo Yến thở dài:
- Nếu Tử Hàn không tỉnh lại điều đó sẽ làm chúng ta bị mắc kẹt ở đây… Nếu biết trước sự tình như thế này thì em đã không làm những trò như thế này rồi. Sẽ không đưa Kiều Văn về đây sẽ không đến nơi này để mang lại rắc rối ọi người. Sẽ sẽ… không yêu Nam Hoàng.

Bảo Yến cố kìm lòng không khóc càng làm Hiểu Lâm thêm đau. Anh hờ hững nhìn Bảo Yến không nói gì. Câm lặng được một chút thì anh lên tiếng:
- Chắc chắn là Tử Hàn sẽ tỉnh lại mà! Em đừng lo lắng quá!
- Tử Hàn à… Chị phải tỉnh lại để em không phạm phải sai lầm to lớn này nữa.
Bảo Yến thở dài, ánh mắt của cô ánh lên nỗi buồn mênh mông.
Bé Tiểu Linh lặng người đi nhìn mẹ của Tử Hàn. Cô bé khẽ gọi:
- Bà bà… Tử Hàn…
- Tử Hàn muốn con nuôi Tiểu Bảo đó Tiểu Linh à.
Mẹ Tử Hàn tay vuốt ve Tiểu Bảo để kìm nỗi nhớ con của mình. Ông Hoàng Lâm đứng đằng sau:
- Bà à… Tôi xin lỗi! Đáng lẽ tôi không nên thực hiện giao dịch đó!
- Bảo Yến và Hoàng Lâm đã lầm. Dù thế nào đi nữa thì Kiều Văn và Tử Hàn cũng sẽ thành một cặp!

Mẹ Tử Hàn thở dài nói. Lòng bà đang đau như cắt khi không biết con gái sống chết như thế nào. Ông Hoàng Lâm nhìn cô bé Tiểu Linh bé bỏng rồi ông quay mặt đi nói:
- Tử Hàn sẽ phải trở về thế giới thực!
Bỗng giọng nói của mẹ Tử Hàn thay đổi hoàn toàn sang giọng nói lo sợ:
- Nếu con bé không tỉnh lại thì sao?
- Con bé nó đã nghe thấy tiếng gọi tỉnh dậy của mọi người dành cho nó. Nó chắc chắn sẽ tỉnh lại!
Hoàng Lâm bước vào trong phòng. Nhấp nguộm rượu ông hiểu chuyện gì đến sẽ phải đến. Và ông biết cái sự thật không thay đổi phía trước. Hoàng Lâm nín thở:
- Tử Hàn. Hàn Nhi… nhất định con phải tỉnh lại bằng bất cứ giá nào đi nữa.
Mọi người cùng hướng về người đang nhắm nghiền đôi mắt sói của mình. Người đó cứ nằm đó thôi. Hơi thở của người đó thật nhẹ nhưng hơi thở đó có thể dừng lại bất cứ lúc nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận