Chap 4: Chào mừng anh đến với thế giới này
Tia nắng cuối cùng cũng lụi tàn sau một ngày mệt mỏi vừa mưa vừa nắng. Chiếc xe vẫn chạy bon bon trên một con đường đầy những cây phong đang ngà ngà sang màu đỏ. Dừng lại trước cổng xám của một biệt thự, một giọng ngây ngô vang lên:
- Ái chà! Nàng cho ta hẳn một cung điện nguy nga như này cơ mà! Nhìn giống…
- Lâu đài phải không?
Tử Hàn mỉm cười nhìn biệt thự giống lâu đài này. Với kiến trúc cổ đại, xung quanh là những cây hoa giấy ra hoa quanh năm với cách chăm sóc đặc biệt thì căn nhà nổi trội nhất ở đây. Không chỉ như thế, bãi cỏ xanh được làm theo kiểu ruộng bậc thang với chiếc xích đu màu trắng quấn những dây leo giả.
Mở cánh cửa là hàng cây xanh ngắt, có lẽ buổi trưa ở đây sẽ rất thoải mái. Kiều Văn reo lên vui sướng như một đứa trẻ:
- Nàng tốt quá à nha! Cho ta hẳn một cung điện để ở!
- Gì? – Mặt cô đanh lại – Tôi cho anh cung điện nào… Đây là biệt thự! Mới lại nó là của tôi chứ không phải của anh.
Vừa dứt lời cũng là lúc khuôn mặt xị xuống của anh xuất hiện, anh từ từ tiến vào mở cánh cửa. Anh loay hoay mãi chả được bèn đạp một cái vào cánh cửa. Cánh cửa bật tung, đập vào một cái gì đó nói được:
- Á!!!
Tử Hàn đang nghịch cái điện thoại thì giật mình bởi tiếng kêu đó. Vội chạy vào trước cửa thì trước mặt cô là cô giúp việc với Kiều Văn đang nằm ôm nhau một cách vô tình. Tử Hàn thở dài:
- Hai người mới quen nhau mà…không nhất thiết phải làm việc đó ở đây đâu!
Lúc này Kiều Văn mới nhận ra một tay mình đang ở trong chiếc áo phông của cô giúp việc. Mặt cô đỏ ửng, thẹn thùng làm Kiều Văn vội giúp tay ra:
- Ta ta… xin lỗi!
- Không sao… Tên em là Triệu Vy! Có gì thì anh cứ liên hệ cho em… - Triệu Vy túm lấy cà vạt, thì thầm vào tai Kiều Văn – Em thích anh! Hôm nào tiếp tục nhé…
Mặt Kiều Văn đỏ au nhìn cái dáng người õng ẹo bước đến chỗ Tử Hàn gật đầu chào nhã nhặn rồi quay lại liếc nhìn, nháy mắt với anh. Cái bóng vừa thoát khỏi căn biệt thự thì mặt Kiều Văn lạnh tanh, giọng run run:
- Triệu Vy bị gì vậy?
- Cô ả mê anh rồi đó! – Tử Hàn nhún chân treo cái túi lên cao cao. Động tác này làm cô khoe thân người mảnh mai của mình – À mà… Anh có “dê” không đó?
- Có…đôi chút – Anh gãi đầu gượng ghịu nhìn khuôn mặt đang ái ngại của Tử Hàn.
Cô thở dài:
- Cứ tưởng ngày xưa không “dê” hóa ra thì do gien cả. Mà thôi đồ này thay đi. Phòng tắm ở trên lầu.
Lục trong chiếc túi màu trắng, cô ném vào anh một bộ đồ ngủ khá dễ thương. Kiều Văn đón lấy bộ áo rồi xoa mặt mình, khuôn mặt anh nhăn lại:
- Sao lại mà hồng với có hình con mèo đeo nơ như này?
- Anh giống con gái nên tôi mua tặng anh đó mà! Mặc đi… anh sẽ dễ thương lắm đó. À mà đó là mèo Kitty.
Tử Hàn cười mỉm, tiến lại chỗ anh. Đúng lúc anh đang ngẩn ngơ ngồi thì cô xoa đầu anh một cách dịu dàng và “ngòn ngọt”.
- Vô Danh à… nhầm… Tử Hàn à! Nàng… tắm cùng ta đi, ta không quen tắm một mình.
Đang định tiến vào phòng mình thì câu nói đó làm Tử Hàn khựng lại. Cô nuốt nước bọt, bình tĩnh quay lại cười gượng nhìn anh:
- Anh chắc chứ!
- Ta chắc mà… Nàng cứ tin ở ta. Chúng ta có thể…
Kiều Văn nháy mắt ám chỉ làm Tử Hàn mặt mũi tối sầm lại. Tử Hàn đơ năm giây rồi lấy lại bình tĩnh thật sự, cô nở một nụ cười gian:
- Được rồi nếu anh thích thì tôi với anh sẽ lên trên tầng ba tắm chứ không phải trong buồng tắm nữa!
Nói rồi Tử Hàn vội kéo tay Kiều Văn lên tầng ba.
Giờ trước mặt hai người là một không gian hoàn toàn khác. Một bể bơi được lát bằng những viên đá cẩm thạch. Đường dẫn đến với làn nước trong xanh kia là một thảm sỏi với những cây giả xanh làm vật trang trí. Kiều Văn thích thú:
- Chà chà… Cứ tưởng nó là sông. Ai ngờ đẹp hơn cả sông.
- Ai lại mang cả con sông vào để trong nhà cơ chứ? – Tử Hàn mặt tỉnh bơ, cởi bỏ chiếc áo khoác màu da mỏng manh bên ngoài.
Kiều Văn thấy vậy cũng làm theo. Anh cởi bỏ chiếc áo lê, giờ trên anh chỉ động chiếc áo sơ mi được bỏ qua hai khuya cài.
Nhìn thân hình quyến rũ đó mà Tử Hàn chợt bật cười:
- Tôi nghĩ anh mặc vest đẹp hơn đó! Tôi có nhét bộ vest lúc ở cửa vào cho anh đó!
- Nhưng mà…
- Yên tâm! Tôi đổi lại thành quần rồi! Mà lúc đó anh mặc quần mà..
- ….
- Đi bơi ai lại mặc như này. Cởi nốt áo ra đi! – Mặt Tử Hàn lại gian gian – Hay để tôi cởi hộ cho…
Kiều Văn ngây người rồi mỉm cười tủm tỉm gập đầu, dang hai tay ra. Những ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng không bị dính hóa chất nhiều của Tử Hàn từ từ cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh. Kiều Văn mặt càng ngày càng gian hơn:
- Vậy để ta cởi đồ cho nàng luôn nhé! – Vừa nói tay anh túm lấy áo Tử Hàn mà vén dần.
*Tùm!!!*
Mặt Tử Hàn tối sầm, nheo mắt nhìn những giọt nước đang bắn lên tung tóe. Cô từ từ kéo cái áo đang bị vén dở. Xoa xoa cái bụng phẳng lì, đang réo lên tiếng “đói” của mình:
- Tắm xong thì lên ăn nhé! Tôi đói rồi đấy.
Vừa quay người lại, và nhếch mép cười. Bỗng đôi chân của cô bị một bàn tay nắm kéo lại một cách bất ngờ. Cô mất thăng bằng và một lần nữa…
*Tùm
*
Màn nước bán tung tóe. Thân hình chuẩn của Tử Hàn đang vùng vẫy vì bị sặc nước. Bỗng một vòng tay ôm qua eo cô, kéo cô ngẩng lên khỏi mặt nước lấy hơi thở.
Trong cái mệt mỏi của bản thân là thân hình quyến rũ của Kiều Văn đang nhìn cô say đắm. Anh ta mỉm cười:
- Nàng chơi xấu à nha! Giờ thì đến lượt ta… - Giọng anh nhỏ dần, chứng tỏ anh đang nguy hiểm dần! ==
Tử Hàn vừa kịp lấy hơi thở thì nhanh như cắt Kiều Văn lại kéo cô xuống màn nước. Ánh mắt cô gắng mở ra trong nước, nhìn thấy nụ cười thích thú của anh.
Còn trong mắt anh là một cô gái đang gắng sức giữ hơi thở của mình. Nhìn mái tóc đen của cô đang bồng bềnh trong làn nước. Đôi mắt xám vô tình của cô đầy sự van xin. Trông cô như một thiên thần “hiện đại” với anh.
Anh dần dần tiến tới bờ môi đang mím chặt của cô. Vuốt lên mái tóc của cô, anh ôm lấy khuôn mặt trái xoan của cô. Môi anh và môi cô chạm nhau. Nụ hôn này ngọt ngào và có sự thanh mát kì lạ. Anh nhắm nghiền mắt, còn cô thì lại mở to đôi mắt xám lên vì ngạc nhiên. Giờ dưới bể bơi là một hai người đang quấn lấy nhau, trao nhau nụ hôn đầu đời.
Kiều Văn thì say đắm với nụ hôn này, Tử Hàn thì ngày một kiệt sức vì mất hơi nhưng lại không nỡ rời anh. Chính cô cũng chả biết mình đang nghĩ gì. Cô mất sức dần rồi lịm đi trong vòng tay của nước và của anh…