Chap 7: Khó có thể yên bình
- Anh!!! – Cô gái ấy lên tiếng gọi, tay gõ gõ vàng cửa kính – Em là Bảo Yến nè!
- Bảo Yến nào? – Kiều Văn ngớ người, mặt anh đanh lại.
Đúng lúc đó Tử Hàn vác con gấu bông to đùng về phía xe. Một chú gấu bông khá dễ thương với màu nâu giống đôi mắt anh. Cô giật mình khi thấy cửa xe bị mở tung. Bên trong là hai con người đang trò chuyện vui vẻ với nhau. Nhưng cái thứ mà cô để ý là câu:
- Anh ! Về nhà đi… Gia đình nhớ anh lắm đó – Bảo Yến nắm lấy tay Kiều Văn.
- Gì? Chả lẽ… - Tử Hàn đứng hình
Lúc này bốn con mắt kia mới nhìn cô, Kiều Văn vội vàng cầu cứu:
- Tử Hàn à! Cứu ta.
- Em gái à! Em có thể cho chị gặp anh ta một lúc được không? – Tử Hàn nhìn vào đôi mắt to tròn của Bảo Yến.
Đôi mắt xám gờn gợt sự hắc ám, đôi lông mày ủ xuống lạnh lùng làm Bảo Yến ngoan ngoãn nghe theo. Cô bé đứng dậy đi ra ngoài kia đứng chờ. Cửa xe đóng lại, giờ là khuôn mặt tội lỗi của Kiều Văn đang nhìn vào khuôn mặt lạnh lẽo của Tử Hàn. Anh vội giải thích:
- Ta ta... không có quen cô gái đó!
- Tôi đã bảo là anh đừng lừa dối tôi rồi mà! Sao anh vẫn luôn... – Tử Hàn không thể nói gì được, giọng cô nghẹn lại.
Còn Kiều Văn thì bối rối, anh nhanh chóng đón lấy khuôn mặt của cô:
- Tin ta chứ? Ta thật sự không quen cô gái đó.
- Xuống xe! – Giọng Tử Hàn cứ như một màn sương, khó đoán và lạnh hơi.
Kiều Văn im lặng nhưng tỏ thái độ vô cùng lì lợm. Cô cũng chả nói gì, chả buồn đả động đến anh. Cô nhấc điện thoại:
- Triệu Vy à... Hôm nay em được về sớm, em về đi!
- Vâng! Mà chị làm sao...
Chưa kịp nghe hết câu của Triệu Vy thì Tử Hàn đã cụp máy. Cô nhấn, chiếc xe lại chạy trên con đường. Ánh mắt cô cứ hờ hững nhìn ra phía làn đường đó. Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước nơi mà cô và anh lần đầu gặp mặt.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua tán lá rộng của cây bàng. Thảm cỏ xanh mướt. Nơi đây vẫn đẹp như lúc nào. Nó làm trái tim của cô thấy bình yên. Cô lạnh lùng nói:
- Giờ thì anh có thể xuống xe và trở về với nhà của mình rồi đó!
- Nàng nói gì? – Kiều Văn nhăn mặt, tỏ vẻ không hiểu.
- Biến về cái thế giới giả dối của anh đi. – Tử Hàn gắt lên, ánh mắt xám làm cô giống như một con sói hung dữ.
Đúng, 2 ngày bên anh mà cô cảm giác không muốn xa rời. Sao cô lại ghét anh như thế này? Anh mang giọng hát mà mỗi khi mơ đến nó cô lại vô cùng hạnh phúc. Nhưng anh là ai? Là định mệnh của cô hay chỉ là một người qua đường không hơn không kém. Ánh mắt thành thật của anh thật sự làm cô khó xử. Cô chỉ đứng đó hờ hững nhìn anh nhưng không thể che giấu được cảm giác muốn anh ở lại. Cô đang rối trí.
- Ta bảo rồi! Ta chỉ có nàng mà thôi. Ta biết ta đang xuyên không, ở một thế giới xa lạ nhưng xin nàng. Thiếu nàng có lẽ ta không sống được.
Tử Hàn vô tình liếc nhìn cái ánh mắt chân thật của anh. Thật kì lạ, nó lại làm cô rung. Cô như mất tự chủ, hét lên:
- Có lẽ tôi cũng yêu anh rồi nên xin anh đừng ở đây! Tôi... Ưm...
Tử Hàn ngớ người. Mắt cô ươn ướt những giọt nước mắt của mình. Môi cô không thể lên tiếng được nữa. Một vị ngọt luồn vào trong ngươi cô khiến cô rùng mình. Môi cô và môi anh lại chạm nhau. Toàn thân cô mềm nhũn. Có lẽ, anh đã biết cô hoàn toàn....
- Ta yêu nàng! Tử Hàn...
- ....
Nói rồi, Kiều Văn lấy tay vươn lên người cô. Vuốt mái tóc của cô, lau đi những giọt nước mắt của cô mà anh không nỡ rời khỏi đôi môi này.
Tử Hàn dần dần nóng bừng người lên. Cô vội ẩn anh ra. Đưa những ngón tay mảnh mai lên đặt lên môi mình. Cô đâu biết giờ thì mặt cô rất đỏ.
Kiều Văn cười, xoa đầu cô và bảo:
- Đi về đi!
- Đứng lại!! – Một giọng nói chảnh chọe vang lên khiến cả hai phải nhìn ra trước cửa xe mình.
Trước mắt họ là Bảo Yến cùng với nhóm người mặc đồ đen. Tử Hàn nhăn mặt:
- Họ là ai?
- Ta không rõ!!
- Gặp anh hoàn toàn là điều đen đủi của tôi. – Tử Hàn chau mày lại, nhìn anh một cách tàn bạo. Nhưng cô lại thấy tội lỗi khi nhìn vào ánh mắt nâu kia.
- Chị kia mau đưa người đàn ông bên cạnh chị ra đây! Tôi biết anh chị không có võ công đâu – Giọng Bảo Yến chắc nịnh, không còn chảnh chọe như trước.
Tử Hàn đang không biết làm gì thì Kiều Văn bỗng lóe lên sáng kiến:
- Giữa ban ngày ban mặt như này họ không dám làm gì đâu. Nàng còn biết đường nào khác để thoát khỏi chỗ này không.
- Có đó! – Tử Hàn xoa hai thái dương của mình rồi mỉm cười khi hiểu những gì Kiều Văn vừa nói.
- Được rồi vậy nàng chuẩn bị vòng xe nhé! – Kiều Văn nháy mắt tinh nghịch, rồi anh hét lên – Ê! Các ngươi muốn ta phải không?
- PHẢI!! – Cả bọn kia đồng thanh lên tiếng, không chần chừ, không sợ hãi.
- Vậy thì... Theo ta... – Nói rồi chiếc xe chạy ngược về sau.
Trình độ tay lái lụa của Tử Hàn đang được thể hiện. Mặt nàng đanh lại, Nhìn chằm chằm vào chiếc gương nàng lái đúng một vòng. Nhưng vì nơi đây có chút thay đổi nên là chiếc xe bị chật bánh, chệch hướng đi và bị thụt xuống dốc.
Trong xe là tiếng la hét của hai người, chiếc xe cứ thế chạy một mạch đi. Không ai có thể đoán được nó sẽ lao đi đâu và về đâu.
Nó phóng đi và lao thẳng xuống một hồ nước. Chiếc xe chìm nghỉm...
Tử Hàn cố vặn nắm cửa để đi ra nhưng thật khó khăn, nước đang tràn vào.
- Lấy hơi đi chúng ta chuẩn bị lặn.
Cô biết sức nước rất nặng có thể làm vỡ cửa kính, nhân lúc xe chạy dốc cô đã mở một cửa ra. Nước tràn rất nhanh, nhanh đến mức khi cô lách người ra khỏi xe và quên mất kéo theo anh. Cô giật mình, quay lại chiếc xe đang lặn dần. Anh lúc này cũng đang lách qua cửa kính chật hẹp. Cô như trút được một gánh nặng nhưng anh có vẻ đã mệt mỏi nên không còn sức bơi lên được nữa.
Tử Hàn vội lặn xuống để cứu anh... Cuối cùng thì cũng nắm được tay anh mà lôi lên.
Trên mặt đất là một chàng trai mắt nhắm tịt, người anh ướt nhẹp. Bên cạnh anh là một cô gái đang thở hổn hển. Cô nhanh choáng cứu anh khỏi chết đuối.
Cô ấn vào ngực anh, cho đến khi anh ho lên một tiếng cô mới thấy thoải mái. Nhưng hai mắt anh vẫn nhắm tịt lại. Cô vội vàng cởi chiếc áo khoác, chiếc áo sơ mi đằng trong của anh ra. Cả người anh lạnh toát.
Tử Hàn hơi nhăn mặt ngượng ngụng như vì có lẽ trái tim của cô đang thổn thức nên cô sẽ làm. Cô cởi áo của mình đang mặc ra. Cô ôm lấy anh để sưởi ấm cho anh. Mặt cô đỏ gay khiến toàn thân cũng ấm dần lên. Cô ôm anh thật chặt mà miệng cứ bảo:
- Không được chết! Anh phải tỉnh lại... Không được chết... Không được chết...
Cứ như vậy mà trái tim cô đập loạn cả lên. Cô thấy vui mà cũng thấy lo lắng. Cô biết cô đang yêu anh nhưng cô không tin.
Màn đêm buông xuống. Hơi nước làm cho không khí ngày càng lạnh thì cô càng lo sợ...
Anh từ từ mở mắt ra. Toàn thân anh nặng và nóng bừng lên. Trái tim cũng có cảm giác sắp nổ tung.
Hương thơm của mái tóc Tử Hàn sộc vào mũi anh. Hương thơm này làm anh thấy yên lòng. Chả cần biết chuyện gì đang sảy ra. Anh ôm gọn lấy cô. Chạm vào lưng trần của cô mà ngủ thiếp đi.