Chap 9: Bước chân của hạnh phúc
Hai tuần, Tử Hàn đã quen với sự xuất hiện hàng ngày của Kiều Văn. Một vị Thái Tử trẻ con đang ở ngay bên nàng. Chính vì là trẻ con nên anh luôn khiến cô phải lo lắng, khiến phải theo bước anh từng li từng chút. Và chính cô cũng sợ lạc mất anh.
Tử Hàn mở mắt với một giấc mộng dài, cô từ từ mở mắt:
- Chào buổi sáng! – Tử Hàn dụi mắt rồi ngồi dậy vươn vai.
Cô từ từ đưa ánh mắt nhìn quanh khi không thấy có tiếng đáp lại. Cô giật mình:
- Kiều Văn đâu rồi? Mà Kiều Văn ngủ với mình không nhỉ?
Tử Hàn nhăn mặt ngước nhìn trần nhà nhớ lại. Rồi mặt cô nhăn lại, bước chân xuống giường. Cảm giác lần đầu tiên sau bao nhiêu cô chưa từng được cảm nhận. Dưới chân cô là một màn nước mát, cô nhăn lại rồi hét lớn:
- Chuyện quái gì đang sảy ra thế này. Kiều Văn!!!
Nói rồi cô chạy thật nhanh ra tìm Kiều Văn. Nước tràn lênh láng khắp phòng khách, phòng bếp rồi tràn cả vào trong căn phòng cấm. Đứng trước cầu thang ốc của mình, cô nhìn dòng nước lăn tăn chạy từ trên gác xuống. Bước từng bước lên trên cầu thang rồi đi thẳng lên trên sân thượng. Cô mở cửa….
- Anh làm cái gì vậy?? – Tử Hàn gắt lên khi thấy quần áo Kiều Văn ướt sũng, nước ở khắp nơi.
- Ta ta… định tưới cây nhưng thế nào lại trượt chân vướng vào dây rồi nước cứ tràn ra thôi.
- ….
Tử Hàn im lặng nhìn anh rồi nhìn mọi thứ. Cô quay lưng đi tìm cây lau nhà:
- Tôi phạt anh hôm nay dọn nhà!
- Nàng… nàng không có quyền! – Kiều Văn nhăn mặt rồi giãy lên đành đạch
- Anh chắc chứ? – Ánh mắt xám của Tử Hàn ánh lên vẻ giận dữ.
Kiều Văn rúm ró người lại đành lủi thủi cầm lấy cái chổi lau nhà. Tử Hàn ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy quyển tạp chí, bình tĩnh đọc. Chốc chốc cái bóng Kiều Văn lướt qua mắt cô. Anh thở dốc, chạy đi lau giọt chỗ nước tràn.
*1 tiếng sau*
- Tử Hàn ơi… Ta vào phòng cấm nhé!
-….
- Tử Hàn…
Tử Hàn không trả lời anh. Anh thấy lạ bèn đi lại phía ghế sofa. Lấp ló nhìn ra, anh thấy cái dáng cao gầy của Tử Hàn đang chống tay ngủ. Quyển tạp chí vẫn ở trên tay cô. Mái tóc đen láy xõa xuống che mất một phần má của cô, đôi lông mi dài quyến rũ, đôi môi hồng hồng làm Kiều Văn đỏ mặt.
Anh tiến lại gần cô, nhìn cô rồi hôn lén môi cô một cách chớp nhoáng, sợ cô thức dậy. Anh bỏ qua căn phòng cấm bèn đi vào bếp…
Tử Hàn từ từ mở mắt. Mọi thứ sáng bóng, sạch sẽ làm cô ngạc nhiên, cô mỉm cười:
- Một ngày chủ nhật không tệ!
*King Koong~*
- Tôi ra đây! – Tử Hàn từ tốn đặt quyển tạp chí xuống, vươn vai rồi đi ra mở cửa
*Cạch!*
- Chị Tử Hàn!! – Bảo Yến mỉm cười, ôm lấy Tử Hàn
- Cô đến đây làm gì? – Tử Hàn nhăn mặt, loạng choạng ngã ra đằng sau theo đà ôm của Bảo Yến.
- Em đến chuyển lời cho chị thôi. Lúc 15h Nam Hoàng sẽ qua Mỹ đó chị.
- Nếu là chuyện về Nam Hoàng thì bỏ đi.
Tử Hàn ẩn Bảo Yến ra định khép cửa lại nhưng đôi bàn tay của Hiểu Lâm giữ cánh cửa lại. Khuôn mặt sắc sảo nhìn xoáy vào đôi mắt của cô, giọng lạnh tanh:
- Đây là bức thư của Nam Hoàng gửi cho cô. Cô chắc chắn sẽ hiểu.
Nói rồi Hiểu Lâm để vào tay cô một phong bì, kéo tay Bảo Yến rời khỏi cô. Cầm phong bì à không nói chính xác là cái thiệp, cô từ từ mở ra. Nét mực có chỗ nhạt nhòa, có chỗ lại run lên, có chỗ thì dứt khoát, chỗ thì mờ mờ, cô nhếch mép cười. Khép cánh cửa cô tiến vào ghế sofa ngồi và bắt đầu đọc dòng chữ…
“ Chả biết như thế mà con tim lại lạc lối Tử Hàn ạ… Anh thật sự yêu em, yêu đôi mắt đặc biệt, yêu cái nhếch mép của em. Nhưng anh biết rằng em không hề có tình cảm với anh. Thậm chí, em còn không con anh là đồng nghiệp! Nhưng tại sao chứ? Sao em lại đối xử với anh như vậy?... Đọc đến đây em có thể ngừng lại rồi không cần đọc tiếp đâu. Anh qua Mỹ để hoàn thành dự án của chúng mình nhưng….”
- Tử Hàn!!! – Kiều Văn réo tên cô, gọi vòng từ phòng bếp – Dậy ăn đi nè!!
Tử Hàn ngừng đọc. Lúc này cô mới cảm thấy hương thơm len lỏi trong toàn căn nhà. Cô ngạc nhiên, rồi quay xuống nhìn lá thư của Nam Hoàng mà cắn chặt môi. Cô vò nát nó… thẳng tay ném vào thùng rác. Và cô chạy lại phía Kiều Văn:
- Hôm nay Thái Tử vào bếp cơ mà!
- Hì!! Nàng xem hôm nay ta ngoan như thế này cơ mà.
- Chắc lại hối hận! – Tử Hàn cười mỉm, rồi kéo ghế xuống.
Cô nhìn trên bàn đầy những món ăn lạ mắt. Cầm đôi đũa lên cô khẽ gắp một miếng. Cảm nhận được vị ngọt của miếng thịt và vị đậm đà của hương thơm do chính một vị Thái Tử đeo tạp dề vừa nấu xong cho cô. Cô gật gù:
- Chà!! Ngon lắm! Anh có tài nấu ăn đó!
- Vậy nàng thành thân với ta đi.
Đôi đũa của Tử Hàn khựng lại. Ánh mắt “sói” của nàng nhìn Kiều Văn một cách sững sờ. Rồi cô lắc đầu:
- Tôi bảo rồi. Chả lẽ anh lại muốn tôi nhắc lại…
- Thôi thôi được rồi!! – Kiều Văn ngắt lời của Tử Hàn – Vậy thì ta chắc phải biến nàng thành của ta mới được!
- … - Tử Hàn mặt đanh lại nhìn khuôn mặt nguy hiểm của anh mà lạnh sống lưng – Thật là…
- Ta nói là ta sẽ làm đó!
- Kệ anh chứ! – Tử Hàn điềm nhiêm gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng.
Còn anh thì hơi phụng phịu, xị mặt xuống rồi khuôn mắt tuấn tú ấy lại sáng lên:
- Tử Hàn à!! Hôm nay đi chơi đi!
- Đi đâu?
- Đến chỗ nào chơi được nhé! – Kiều Văn thích thú nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Tử Hàn.
Khuôn mặt hí hửng của anh làm Tử Hàn không thể từ chối được bèn gật đầu.
Kiều Văn reo lên trong sung sướng. Ngoài đến Viện Khoa Học ra thì đây là lần đầu tiên anh được đi chơi với cô. Cảm giác thích thú làm anh không kìm được, đứng rửa bát mà cứ tủm tỉm cười.
Tử Hàn ngồi trên bàn ăn, hai tay chống xuống bàn, đặt lên má, nhìn Kiều Văn. Cô bất giác mỉm cười, lại lôi điện thoại của mình ra chụp lấy anh từ một góc chéo.
Bất chợt ánh mắt cô hướng lên chiếc đồng hồ, còn 3 tiếng nữa là chiếc máy bay đó sẽ cất cánh. Khuôn mặt cô cúi xuống lộ rõ vẻ trầm tư.
- Tử Hàn à! Nàng thật tuyệt vời!
Câu nói của Kiều Văn kéo Tử Hàn khỏi những suy nghĩ lung tung. Cô nhìn lên khuôn mặt đang quay lại nhìn cô và mỉm cười làm cô cũng mỉm cười theo.
Rồi cô suy nghĩ về tương lai mà quên đi cái quá khứ đau buồn của cô. Nụ cười tắt, đôi mắt cô sắp ngấn lệ….